Khủng long thần giới

Chương 92 : thông thiên

Trương Hải hét lên một tiếng, sau đó lao thẳng về phía Trương Linh Tuyền. Mấy ông bà già kia sửng sốt, sau đó thì cười khinh thường. Con bé Tuyền là ai chứ? Bản thân nó cũng là thiên tài hạch tâm của dòng họ, tu vi đã đạt đến Phản Tổ trung cảnh, bằng vào thằng nhóc này mà định làm gì nó? Trương Linh Tuyền cũng không nhận ra Trương Hải, mặc dù vừa rồi tên kia hình như tên kia đã giúp mấy đứa học sinh của mình đi vào không gian truyền thừa, nhưng ai mà biết mục đích của hắn là gì chứ. Thấy hắn dám công kích mình, Trương Linh Tuyền tức giận hét lên một tiếng, tung ra một cước nặng cả vạn cân nhằm thẳng vào đầu Trương Hải. Xẹt. Cú đá của Trương Linh Tuyền đã đi vào không khí, nhưng nàng chưa dừng lại, mà chuyển hướng đạp về phía bên trái. Vừa rồi, nàng đã cảm thấy có cái gì đó không đúng, Trương Hải trước mặt có vẻ mờ mờ ảo ảo, không có gì là thật cả. Nhưng do phát hiện quá muộn, không kịp thu cước lại nên Trương Linh Tuyền cũng chỉ đánh đánh nốt, sau đó mới tung một cước khác ra, nhằm vào chân thân của Trương Hải. Vừa rồi Trương Hải đã sử dụng Man Thiên Bộ, nhưng vì tu vi không đủ, vì thế nên ảo ảnh hắn tạo ra quá dễ nhận biết. Nếu không phải Trương Linh Tuyền đang bị đau do vừa nãy đánh với Trương Thái Biên, phát hiện ra hơi muộn thì hắn đã thất bại chắc rồi. Trương Hải cũng biết là Man Thiên Bộ của mình bây giờ chưa lừa nổi ai cả, cũng chỉ hi vọng mỏng manh mà dùng thử, không ngờ Trương Linh Tuyền lại dính bẫy. Hắn còn đang định cướp đi chiếc huy hiệu bên tay trái của nàng thì cú đá đã chuyển hướng, nhằm thẳng vào sườn hắn. Trương Hải bất đắc dĩ phải từ bỏ chiếc huy hiệu, né sang một bên. Hắn bây giờ mới nghĩ ra, mình cứ trùm mặt kín mít thế này thì làm sao Trương Linh Tuyền nhận ra, làm sao mà chịu đưa huy hiệu cơ chứ? Nhưng nếu bỏ mặt ra thì mấy lão già kia lại nhìn thấy, dù có trốn được bốn năm đi nữa, nhưng sau này thì thế nào? Không so đo được nhiều thế nữa, chuyện bốn năm sau thì để bốn năm sau tính. Việc quan trọng nhất bây giờ là lấy được huy hiệu kia. Nhưng Trương Hải đang định gỡ mũ trùm ra thì một âm thanh chấn động vang đến, thu hút tất cả sự chú ý của mọi người. “Krecccc!” Âm thanh rít gào làm rung chuyển cả ngọn núi, tâm thần của nhiều người đứng đây, kể cả mấy trưởng lão kia cũng rung động vô cùng. Không phải là vì sợ hãi, mà là vì thanh âm kia, nó đang công kích vào sâu trong linh hồn bọn họ. Sóng Âm Động Hồn! Đây là chiêu thức công kích cực kỳ bá đạo của những kẻ tu hồn. Chiêu thức này khó ở chỗ, nó yêu cầu người sử dụng có một cái cổ họng cứng như thép, ngoại trừ mấy con chằn tinh thuộc họ thằn lằn sấm ra thì chỉ có người của Phi quốc là làm được mà thôi. Mà người của Phi quốc muốn dùng chiêu này thì còn phải kết hợp tu thân, làm cho cổ họng được cường hóa thì mới có thể làm được. Quan trọng hơn, từ uy lực của chiêu này mà xem, tu vi của kẻ đến kia ít nhất cũng ở mức thần thông trung cảnh! Dạng tu vi này dù ở bất cứ một quốc gia nào cũng được xếp vào hàng hạch tâm, cung phụng. Ngay cả mấy trưởng lão này cũng chỉ có tu vi Thần Thông sơ cảnh và trung cảnh mà thôi, chỉ có duy nhất bà già Trex tộc hệ băng cản Trương Hải ban nãy là có tu vi Thần Thông thượng cảnh. Là ai vậy? Vừa ngẩng đầu lên, mấy trưởng lão liền nhíu mày lại. Phía xa xa, một bóng đen đang lớn dần lên, lộ ra hai cái cánh to lớn như muốn bao phủ bầu trời. Trương Hải thầm giận trong lòng: “Gọi cả nửa ngày mới tới, mày làm ăn cái kiểu gì vậy?” Không sai, “cao thủ” kia chính là con chằn tinh được Trương Hải đặt tên là Cún! Từ khi vào kinh đô với Dương Thanh Kỳ, Trương Hải luôn để Cún ở vùng ngoại thành. Hơn nữa còn vứt lại vài lọ đan dược tu luyện cao cấp cho nó. Bảo ngồi đấy tranh thủ tu luyện, chờ đến khi tích lũy đủ, hắn sẽ có một viên đan dược dành cho nó biến thân. Trương Hải vốn không muốn để Cún lộ diện, bởi vì hắn muốn dùng đó làm con bài sát thủ, ra tay lần nào là chết lần đó. Nếu bây giờ để lộ nó ra với mấy người này thì sau này sẽ càng phiền phức. Nhưng tình huống bây giờ đúng là không gọi không được. Nếu nó không có nó, kể cả hắn có lấy được huy hiệu thì cũng có thể bị mấy người kia công kích trước khi trốn vào không gian truyền thừa. Quả nhiên, chiêu thức ấy vừa xuất ra thì mọi người đều sững lại. Tất nhiên cũng không bị tổn thương quá nặng, nhưng bị công kích bất ngờ như vậy, bọn họ cũng tạm thời mất đi khả năng phản ứng. Cơ hội duy nhất! Trương Hải thấy Trương Linh Tuyền cũng đã trúng chiêu, đứng sững ra đó. Cả ngọn núi chỉ còn một mình hắn không bị dính chiêu này. Hắn nhanh chóng vọt tới, giật huy hiệu trong tay Trương Linh Tuyền. Trương Hải thầm mừng trong lòng, đang định thò tay vào ngực lấy số hiệu 4196 của mình ra thì chợt thấy trước mặt nóng hừng hực, không khỏi bất đắc dĩ né sang một bên. Trương Linh Tuyền đã hồi phục sau khoảnh khắc, bây giờ cặp mắt nàng đang trợn lên, tức giận công kích hắn liên tục. Lại là Bạch Sắc Hỏa! Không! Không phải, đây không phải là Bạch Sắc Hỏa đơn thuần, mà là một chiêu thức Tự Giác cảnh, là chiêu thức mà Trương Linh Tuyền sáng tạo ra từ cơ sở Bạch Sắc Hỏa. Bạch Sắc Thiên Lao! Từng luồng Bạch Sắc Hỏa nhằm vào Trương Hải đều bị hắn né được. Nhưng trán hắn đang đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. Bởi vì từng luồng Bạch Sắc Hỏa kia đang thiêu đốt hừng hực trong không khí, bọn chúng cứ cháy giữa không gian, không cần bất cứ một nhiên liệu nào cũng vẫn duy trì. Lửa nóng hình thành một lao tù, bao kín mọi đường đi nước bước của Trương Hải. Phạm vi hoạt động của hắn ngày càng hẹp, dần dần không thể di chuyển được nữa. Nếu hắn cứ cố mà di chuyển, chỉ tổ bị Bạch Sắc Hỏa mạnh mẽ kia thiêu cho thành tro mà thôi. - Tuyền! Đừng giết nó, nhớ bắt sống! Một vị trưởng lão chợt hô to. Cả năm người đều đang bị Cún cầm cự, chưa tách ra được. Mặc dù việc một chấp năm là quá sức đối với Cún, nhưng nó có thể lợi dụng sóng âm để làm cho năm người choáng váng, thân thể lại to lớn, dễ dàng cản đường những người muốn tách ra. Tuy rằng trên người Cún cũng bắt đầu có những vết thương, máu chảy tí tách nhưng nó vẫn có thể dây dưa được với bọn họ, không ai tách ra được làm cho họ cáu giận không thôi. Trương Linh Tuyền gật nhẹ đầu. Nàng chợt bật thẳng người lên, bóng hình mảnh khảnh, kiều diễm đó xuyên qua từng lớp từng lớp Bạch Sắc Hỏa, lao tới bên Trương Hải. Hai chân cũng xoạc ra như một cây kéo trên không trung, nhằm thẳng tới cổ của Trương Hải. Nếu bị nàng bắt được, chỉ cần kéo một cái là hắn hết đường chạy trốn. Nhưng bây giờ hắn không thể nào tránh được, mọi lối đi của hắn đã bị chặn rồi. Trương Hải kinh hãi trong lòng, cũng không có thời gian mà nghĩ nhiều nữa. Hắn nhanh chóng xé toạc chiếc áo mặc trên người ra, làm bại lộ bộ ngực rắn chắc. Trược ngực Trương Hải có hai thứ, một thứ là chiếc dây chuyền màu đen nhạt, có thể nhìn xuyên qua, trên đó có khắc chữ Hải. Một thứ còn lại có hình tròn, bên trên có khắc số 4196. Trương Hải cuống quýt cầm chiếc huy hiệu vừa giật của Trương Linh Tuyền lên, định gắn vào chỗ của số hiệu. Nhưng kình phong trên đầu đã sát lắm rồi. Trương Hải thầm thở dài trong lòng. Không kịp nữa rồi… Nhưng… Khi kình phong đã đến sát thân thể hắn, thậm chí Trương Hải còn cảm nhận được một hồi gió thổi xẹt qua cổ mình. Nhưng kỳ lạ là không hề có bất cứ cảm giác thân thể tiếp xúc nào. Ngẩng đầu lên, chỉ thấy Trương Linh Tuyền vẫn đang giữ tư thế đạp vào cổ hắn. Sắc mặt nàng tỏ ra ngạc nhiên, kinh hãi, hai mắt nhìn chằm chằm vào số hiệu trên cổ Trương Hải. Sau đó, Trương Linh Tuyền tái xám cả mặt lại. Một tiếng “phụt” vang lên, đóa hoa máu thảm thương bắn ra khỏi miệng nàng, thân thể cũng trở nên mềm nhũn, không chịu khống chế mà rơi xuống bên dưới. Trương Hải kinh hãi. Chỗ này đang ở rất sát cánh cổng vào không gian truyền thừa. Cũng có nghĩa là lơ lửng trên không trung, bên dưới là vực sâu cả vạn trượng. Rơi xuống đó thì chỉ có chết. Trương Hải cũng dừng động tác lại, phi người lao tới, ôm lấy thân thể mềm mại của Trương Linh Tuyền. Nhưng hắn không những không cứu được Trương Linh Tuyền, mà ngay cả hắn cũng rơi xuống dưới. Khí trường hắn tạo ra dùng để duy trì Man Thiên Bộ vốn đã bị Bạch Sắc Thiên Lao thiêu cháy sạch, chỉ còn lại một vùng nhỏ ở đúng chỗ mà hắn đứng thôi. Khi hắn phi thân ra ôm lấy Trương Linh Tuyền, cũng có nghĩa là hắn đã rời khỏi khí trường. Không gian xung quanh vẫn nóng hừng hực, chưa phục hồi để tạo ra khí trường mới, vì thế Trương Hải không thể giữ được, rơi thẳng xuống bên dưới. Tốc độ rơi cao quá! Tốc độ cao thế này thì không thể tạo được khí trường đủ mạnh giữ thân thể lại, nếu cứ thế này thì chết chắc. Trương Hải nhìn lại Trương Linh Tuyền đang nằm trong ngực, thấy nàng cũng đang nhìn hắn, ánh mắt giận dỗi, oán trách tới cực điểm, khóe mắt cũng chảy ra một giọt lệ. Mấy ngày nay nàng rất lo cho hắn, nhưng hắn lại cứ như bốc hơi, không có chút tin tức nào, đến bây giờ xuất hiện thì lại chọn cái cách thế này, suýt nữa thì nàng giết chết hắn rồi. Nếu không phải Trương Linh Tuyền chấp nhận tổn thương khí huyết, cưỡng ép thu lại một cước đó thì cổ của Trương Hải đã bị lệch, bả vai bị đạp gãy, trở thành người tàn phế rồi. Trương Hải cắn răng một cái, hét lớn lên: - Chị có vào được không gian truyền thừa không? Trương Linh Tuyền sửng sốt: - Cậu muốn làm gì? - Em sẽ vào đó nhờ huy hiệu! Nhưng cũng kéo chị theo! Bây giờ chỉ có duy nhất cách này mà thôi! Trương Linh Tuyền phản ứng ngay: - Không biết! Nhưng tôi nhận truyền thừa trong từ đường dòng họ, chưa vào không gian truyền thừa bao giờ. Người ta đã quy định, một người có thể vào không gian truyền thừa một lần, tôi không biết có vào được không! Nhưng nếu cậu dùng cách này cưỡng ép kéo tôi vào, có thể có nguy hiểm tới cả hai đó. - Còn hơn là rơi xuống đây rồi chết! Chị có sợ không? Trương Linh Tuyền đột nhiên cười, cười tươi như một đóa hoa lan nở rộ, nàng nói: - Thằng nhóc cậu đã không sợ, tôi còn sợ cái gì? Trương Hải sửng sốt. Nhưng sau đó, chính hắn cũng nở nụ cười. Không do dự gì nữa, Trương Hải gắn huy hiệu vào số hiệu. Hai nửa chìa khóa đã hợp lại, phát ra ánh sáng chói lòa. Thân thể hắn bị kéo vọt đi, cánh tay cũng trở nên tê rần, còn có cả một lực đẩy, muốn tách hắn ra khỏi Trương Linh Tuyền nữa. Nhưng hắn không thể buông tay, nếu hắn buông, nàng sẽ chết. Hắn ôm chặt lấy Trương Linh Tuyền, khuôn mặt của nàng áp sát vào ngực hắn, thân hình mềm mại cũng cố gắng vận hết sức ôm lấy hắn. Nàng rất sợ. Trên đầu chợt có một bóng đen to lớn lao thẳng xuống. Đó chính là chằn tinh, thân thể của nó đã có rất nhiều vết thương, nhưng vẫn cố đẩy lui mấy vị trưởng lão kia, quay người lại chạy thẳng xuống tìm dấu vết của Trương Hải. Tâm thần Trương Hải thấy cảm động. Hắn đột nhiên cầm lấy dây chuyền, giơ lên ngang mặt. Dây chuyền lóe lên một cái, chiếu lên người chằn tinh. Cả một thân thể to lớn của Cún đã hoàn toàn biến mất, giống như chưa từng xuất hiện. Trương Hải mỉm cười thỏa mãn, thân thể lại vọt thẳng lên trên, chui vào trong cánh cửa như một tia chớp. Không khí lại yên tĩnh trở lại, phảng phất chưa từng có gì xảy ra. Chỉ là, có hai ký tự đang lập lòe trên cánh cửa, ánh sáng dao động kịch liệt. Hai chữ đó là “Thông Thiên”. Không biết Trương Hải có nhìn thấy không, mà dù nhìn thấy, không biết hắn có thấy cánh cổng này quen thuộc hay không nữa…