Khủng long thần giới

Chương 83 : Giáo huấn!

- Nhiệm vụ tiến triển thế nào rồi? - Trương Linh Tuyền mặc kệ những ánh mắt xung quanh, chỉ thong thả tiến lại gần chỗ năm người tổ đặc biệt, ngồi xuống rồi cất giọng hỏi thẳng. Cũng phải nói lại một chút, nhiệm vụ lấy trứng Pretanodon của tổ đặc biệt đã có kết quả xuất sắc, vốn Trương Linh Tuyền còn định lấy đó để cho họ đặc cách qua vòng đấu loại trực tiếp, đi thẳng vào truyền thừa. Nhưng trong dòng họ lớn như họ Trương, Trương Linh Tuyền cũng không phải là không có đối thủ, cũng có một số người muốn bảo đảm cho người của họ được đi thẳng vào truyền thừa, nhằm xây dựng thế lực, vì thế mà họ đã tranh đoạt quyền của Trương Linh Tuyền gay gắt. Lý do được đưa ra là tổ đặc biệt của Trương Linh Tuyền chỉ hoàn thành một nhiệm vụ duy nhất, dù xuất sắc nhưng vẫn chưa đủ chứng minh. Trương Linh Tuyền bất đắc dĩ, cuối cùng nhận một nhiệm vụ khác, giao cho tổ đặc biệt. Nhiệm vụ lần này chính là điều tra một vụ giết người hàng loạt ở trong kinh đô này. Người chết hầu hết là thế gia công tử, những kẻ ăn chơi trác táng có thực lực thấp kém. Điều kỳ lạ đó là gia đình của tất cả những tên công tử này đều im hơi lặng tiếng, không ho he bất cứ một điều gì, cũng không có một ai điều tra, tất cả các manh mối bị cắt đứt. Đây rõ ràng là đang làm khó cho Trương Linh Tuyền. Nàng là người thông minh, chỉ cần nghĩ một chút là đã nghĩ ra những khó khăn trong đó. Khó khăn đầu tiên chính là nguồn tin tức. Tất cả các gia tộc đó đều không ho he, cũng không ai điều tra, điều đó chứng minh rằng việc thu thập manh mối của tổ đặc biệt sẽ gặp phải sự vướng mắc. Quan trọng hơn, đó chính là lý do làm cho các gia tộc đó im hơi lặng tiếng. Vậy chẳng phải kẻ đứng sau tất cả những việc này cũng rất thần bí, hoặc giả… người đó rất có thế lực hay sao? Nếu điều tra ra, chẳng may đắc tội với người đó thì sao? Rõ ràng, chuyện này chẳng có ai muốn xen vào như thế, nếu cho Trương Linh Tuyền thời gian dài, nàng có thể suy xét xem nên làm thế nào mới tốt. Nhưng mà nàng chỉ còn có hai tháng, thời gian không cho phép nàng lựa chọn nhiều, và nàng đã chọn mặc kệ tất cả những chuyện thế lực linh tinh, nàng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được. Rất hiển nhiên, bóng ma của nhà họ Đào năm xưa đã làm cho rất nhiều người hoài nghi trong lòng, hình thành cục diện bình lặng như thế. Nhưng bọn họ cũng không cam lòng để người nhà mình chết uổng như vậy đâu, họ đều đang âm thầm điều tra thân thế của Dương Thanh Kỳ, chỉ cần làm rõ phải trái trắng đen thân phận của nàng, vậy thì tai họa chắc chắn sẽ ập xuống. Do nguồn tin thiếu thốn, lại chẳng có bất cứ một ai chịu phối hợp, tổ đặc biệt quyết định làm theo cách hơi rắc rối một tý, nhưng khá là có hiệu quả. Theo suy đoán, kẻ đã giết người hàng loạt như vậy thì chắc chắn sẽ tiếp tục ra tay. Từ đặc điểm chung trước đó được xác định, nạn nhân đều là mấy tên công tử ăn chơi trác táng không ra gì, có thể hung thủ là người căm hận mấy tên phế vật đó. Tổ đặc biệt cũng không biết bắt đầu từ đâu, không biết động cơ của hung thủ, không biết mục tiêu kế tiếp sẽ là ai… Nhưng họ có thể phán đoán, nạn nhân là ăn chơi trác táng, vậy thì chắc chắn trước khi bị sát hại đều làm việc gì đó đắc tội người ta, hoặc làm người ta oán giận. Nghĩ vậy, họ chia ra theo dõi năm tên ăn chơi khác nhau, xem bọn chúng hàng ngày làm những việc gì, hay đi đến chỗ nào và chọc vào những ai. Qua theo dõi mấy ngày, họ thấy những tên này đắc tội rất nhiều người. Đặc biệt nhất chính là tên mà Trương Hải muốn giết hôm nọ, cơ hồ đi đến đâu cũng gây chuyện, hống hách lớn lối làm người ta chán ghét. Thân phận thật của hắn cũng là một người họ Trương, thậm chí còn là trực hệ, thân phận tính ra còn cao quý hơn cả Trương Thái Sơn. Nhưng mà thực lực của hắn thấp kém, lại lười biếng thích ăn chơi, cũng trở thành một tên ăn bám trong dòng họ. Chuyện hắn gây sự trong quán trọ Quý Tộc đều đã được bọn họ thu vào trong mắt. Nhưng lúc đó, họ không nhận ra được Dương Thanh Kỳ. Kỳ lúc đó ăn mặc quá sang trọng, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ, kiểu tóc cũng do chính tay Trương Hải làm, cố ý che đi mí mắt bên phải. Trên đầu lại đội một chiếc mũ có vành ở đằng trước, hơn nữa ánh sáng nơi đó cực kỳ thiếu thốn, khoảng cách thì xa, họ không thể nào mà tưởng tượng được, người đứng trên đài đó là Dương Thanh Kỳ. Chính ra hôm đó cũng không có chuyện cả năm người cùng đi theo tên công tử kia. Nhưng hôm qua lại là một ngày đặc biệt. Ngày Tế Tổ. Vào ngày này, con cháu các dòng họ, gia tộc đều trở về cúng bái tổ tiên. Rất nhiều tên ăn chơi cũng không ngoại lệ, ngay cả Đào Thủy Tiên cũng vì thế mà phải về nhà. Tất nhiên, cũng có vài trường hợp có thể ra ngoài chơi, giống như Đào Thủy Tiên và tên công tử kia. Và tất cả những người không có gia tộc lớn chống lưng thì cũng bỏ qua cái nghi thức này. Và ngày hôm đó, chỉ có duy nhất tên công tử kia bị lọt vào tầm ngắm, cả năm người cũng chẳng có việc gì làm, thế nên mới theo dõi hắn, ai ngờ duyên số thế nào lại đụng trúng lúc Trương Hải ra tay. Việc sau đó thì ai cũng biết rồi, chỉ có Trương Linh Tuyền là chưa biết mà thôi. - Chưa điều tra được gì ạ… - Nguyễn Khánh Huyền nói. - Chưa điều tra được gì? Vậy bọn em còn ngồi đây làm gì? Không mau đi điều tra đi! Nếu không hoàn thành được nhiệm vụ này, việc phải tham gia đấu loại chỉ là việc nhỏ, mất đi sự coi trọng của hoàng gia mới là việc lớn đó. Trương Linh Tuyền biết, được hoàng gia coi trọng có lợi ích với những đứa bé này thế nào. Mặc dù trên thực tế, Nguyễn Khánh Huyền cảm thấy hơi khó khăn khi phục vụ cho mấy kẻ quyền quý đó, có lẽ nàng cũng chẳng hy vọng được mấy lão già coi trọng, nhưng điều đó lại khá quan trọng với Trần Mạnh Thắng, Phạm Đức Linh và Nguyễn Thu Hà. - Giáo quan! Hôm nay bọn em tới đây là để báo với cô một chuyện khác! - Nguyễn Khánh Huyền nói tiếp. - Chuyện gì? - Trương Linh Tuyền nghi hoặc. - Cô còn nhớ Trương Hải chứ? Cả Dương Thanh Kỳ nữa? Nếu bây giờ bạn đó ở đây, cô sẽ xử trí thế nào? Việc gia đình Trương Hải đăng tin “tìm trẻ lạc” trong khắp Lục Diệp thành thì cô cũng biết rồi. Nhưng bọn em thấy chuyện đó không bình thường, người ra lệnh lại là thành chủ Trương Thái Sơn, vốn dĩ là một người trong dòng họ của giáo quan, em nghĩ… giáo quan biết được chuyện gì đó. Người lên tiếng là Phạm Đình Phương, nàng vẫn chưa tiết lộ thân phận thật của mình ra trước mặt các bạn, nhưng nàng vẫn là người hiểu rõ thân phận của Trương Linh Tuyền nhất, cũng coi như là người hành sự cẩn thận nhất, vì thế nhiệm vụ dò xét được giao cho nàng. Trương Linh Tuyền nghe đến chuyện này thì hơi khựng lại. Thực tế thì nàng không hề biết một điều gì về thân thế của Trương Hải cả, vẫn chỉ nghĩ rằng hắn là con trai của Trương Thái Cường mà thôi. Điều này cũng là do Trương Thái Sơn tận lực giữ bí mật. Trương Hải đã trốn thoát, việc coi như đã vỡ lở, bây giờ mà báo lên trên thì chắc chắn sẽ bị lãnh tội nặng, hắn còn chưa có đần đến thế. Hơn nữa, một thằng nhóc con như thế thì làm được trò trống gì, cứ cho chạy nhông nhông đó, có khi còn chết sớm ý chứ! Lúc Trương Hải mất tích, Trương Linh Tuyền cũng rất là sốt ruột. Một đệ tử tốt như vậy, kiếm ở đâu ra chứ? Vốn còn định đưa hắn vào đào tạo trọng điểm sau này, không ngờ đùng một cái đã mất tích, làm cho nàng thấy đáng tiếc, trong lòng cũng có gì đó mất mát. Bây giờ nghe Phạm Đình Phương hỏi một câu chẳng đâu vào đâu như thế, nàng sửng sốt một chút rồi trả lời ngay: - Xử trí thế nào chứ? Thằng bé đó mất tích, thậm chí cả Kỳ cũng mất tích theo! Bây giờ chúng đến đây thì cô lại giúp chúng đi nhận truyền thừa, có gì mà phải suy nghĩ? Trương Hải ngồi trong cái đình gần đó, thần thức tỏa ra, mọi sự việc xảy ra bên trong đình của Trương Linh Tuyền đều được hắn cảm nhận được hết. Hơn nữa, hắn còn âm thầm sử dụng thiện ác nhãn, kết hợp vào trong thần thức để thăm dò nàng. Là màu lam. Tuy khá là nhạt, nhưng đó thực sự là màu lam, chứng tỏ Trương Linh Tuyền thực sự có thiện ý với hắn. Dù cho thiện ý đó không quá dồi dào nhưng cũng làm Trương Hải thấy an lòng. - Sao hả? Bọn em phát hiện ra tung tích của Hải và Kỳ hả? Hai đứa nó đến kinh đô rồi sao? Thế thì mau dẫn chúng nó đến gặp cô đi! Thực sự đã lâu không gặp, cô cũng hơi nhớ hai đứa đó rồi… Ơ! Nhưng mà hình như chuyện này là do thằng nhóc kia dẫn Kỳ bỏ trốn… Màu lam trên người Trương Linh Tuyền lại đậm hơn một chút. - Hừ! Thằng nhóc đó cũng thật hư đốn, mới tí tuổi đầu đã bỏ nhà ra đi với bạn gái! Sau này chắc chắn sẽ là dạng đàn ông thối phong lưu, rải tình khắp nơi. Nó mà dám đến thì cô sẽ giáo huấn cho nó một trận… bây giờ nó còn nhỏ, uốn nắn vẫn còn kịp nha… Trương Hải ngồi bên cạnh đó chợt toát mồ hôi, mấy người kia cũng mồ hôi ròng ròng. Giáo quan mà nói là “giáo huấn” kẻ nào là kẻ đó gặp họa rồi. Trương Hải cũng thấy một ít màu hồng nhạt xuất hiện, chứng minh rằng nàng không mang ác ý gì, nhưng việc đánh hắn thì là thật… Trong lúc ấy, cảm xúc của Trương Hải hơi dao động một chút, thân hình cũng trở nên hơi lành lạnh. Đột nhiên Trương Linh Tuyền ngẩng phắt dậy, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm sang cái đình sát bên cạnh. Khóe miệng nàng nhếch lên một dường cong mê người, nhưng sự lạnh lùng trong nụ cười ấy làm người ta sởn tóc gáy. - Dám nghe lén bản tiểu thư nói chuyện! Chán sống rồi à? Vừa nói, thân hình nàng động đậy nhanh như chớp. Trương Hải còn chưa phản ứng gì thì nàng đã hất tung màn che lên, tung một cước về phía ngực của hắn. Trương Hải kinh hãi, cúi đầu xuống một chút để né tránh đòn này, sau đó thuận thế lui ra phía sau, ánh mắt quái dị nhìn Trương Linh Tuyền. Phát hiện ra thần thức của mình rồi sao? Biết trước thế này thì dùng dây chuyền vận thần thức cho chắc, cứ tưởng rằng dạo này mình lợi hại rồi, không ngờ vẫn dễ dàng bị phát hiện như vậy. Trương Linh Tuyền đánh xong một đòn, đang định ra chân tiếp thì lại nhìn rõ khuôn mặt của kẻ kia. Nàng nhất thời ngẩn ra, sau đó thì nhíu mày, nghĩ nghĩ một lát, một lúc sau, khuôn mặt nàng lại trở nên tức giận, nhăn nhó. Nhìn Trương Hải với ánh mắt phun hỏa: - Nhóc! Mi chán sống rồi mới dám dò xét “cô” của mình! Vốn đã định “giáo huấn” nhóc đôi chút nhẹ nhàng tình cảm thôi. Nhưng nếu nhóc đã thích thế, vậy thì hôm nay… he he… Trương Linh Tuyền xưng là “cô”, chứ không phải là giáo quan. Xem ra nàng đang lấy tư cách trưởng bối trong nhà giáo huấn mấy đứa hậu bối chứ không phải là giáo quan. Dù sao thì thân phận giáo quan của nàng cũng đã chính thức chấm dứt từ bốn tháng trước rồi. Khóe miệng nhếch lên nụ cười tà ác, hai tay hai chân đã bắt đầu khởi động. Khách khứa xung quanh lại thấy cô nàng kia gây chuyện tiếp, một mặt tránh xa ra, một mặt hứng thú nhìn tên thiếu niên xinh trai kia, xem lần này hắn ăn đòn như thế nào. Còn mặt Trương Hải thì đã thành quả mướp đắng, đau khổ nhìn Trương Linh Tuyền với ánh mắt cầu xin, lại đá đá lông nheo sang cho mấy tên “đồng đội”. Nhưng mà năm đứa kia tỏ ra không quen biết hắn, cười cười nói nói ăn nốt số đồ ăn đã gọi, Trương Hải bất đắc dĩ, vô cùng bất đắc dĩ, con mắt ngước lên nhìn trời cao. Ông trời ơi! Sao trên đời lại có loại bạn thế này chứ? Kiếp trước tôi gây ra nghiệt chướng gì thế này?