Khủng long thần giới
Chương 81 : Xuân sắc!
Lúc này, trong quán trọ Quý Tộc.
- Kỳ! Chị phải về đây! Hay là… em về cùng với chị luôn đi! Em ở đây…
Người lên tiếng chính là Đào Thủy Tiên. Thực ra hôm nay nàng phải về nhà có chút việc, nhưng cuối cùng vẫn cứ “lo” cho Dương Thanh Kỳ. Cứ nghĩ đến chuyện tên kia muốn làm chuyện xấu là nội tâm nàng lại tức giận một cách khó hiểu. Mãi mới nghĩ ra cái cách gọi mẹ đến đây nghe hát, kiểm tra khả năng. Nhưng mà giờ này vẫn phải về, không ở lại đây được.
Vì thế nên Đào Thủy Tiên mới đưa ra cái ý kiến có phần hơi hoang đường này.
- Không cần đâu! Chẳng hiểu anh Hải lại đi đâu, em muốn đợi anh ấy trở về…
Đào Thủy Tiên cũng hết cách, mẹ thì đang đứng giục ở đằng xa, bản thân Kỳ lại không muốn. Mặc dù có phần hơi buồn bực trong lòng, nhưng nàng cũng cắn răng quay mặt đi. Trong lòng thầm nhủ cái gì mà “thằng nhãi kia mà dám làm bậy thì bản tiểu thư thiến mi…”
Đào Thủy Tiên đi rồi, Dương Thanh Kỳ chuẩn bị một chút để đi ngủ. Nói là ngủ nhưng thực ra cũng chỉ là nằm trên giường đợi Trương Hải về. Mặc dù hắn cũng đã ra ngoài vài lần thế này, lần nào trở về cũng bình yên vô sự, nhưng không hiểu sao trong lòng Kỳ vẫn thấy có phần lo lắng.
Đúng lúc Kỳ định leo lên giường thì tiếng bước chân có phần bất ổn bên ngoài làm nàng hơi cảnh giác.
Mặc dù người kia đã cố gắng để bước chân nhẹ nhàng, không cho ai phát hiện nhưng cảm giác nhạy bén của một người gần đạt đến Tự Giác cảnh vẫn giúp Kỳ nhận ra được hành tung của kẻ đó.
Bước chân có vẻ loạng choạng… theo phán đoán thì thực lực của kẻ đó cũng xấp xỉ nàng.
Trong lòng nghĩ đến cái gì đó… Kỳ chợt thấy hoảng hốt. Không phải Hải bị sao chứ?
Kẻ đó ngày càng tiến gần lại bên này, trong lòng của Kỳ càng thêm hỗn loạn, hoảng hốt.
Không lâu sau, tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên, thanh âm thì thào yếu ớt của Trương Hải cũng theo ngay sau đó:
- Kỳ! Mở cửa cho anh!
Dương Thanh Kỳ không nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng chạy ra mở cửa. Thân hình của Trương Hải đổ ập về phía trước, nhào vào trong lòng nàng. Lúc này, Dương Thanh Kỳ đang lo lắng muốn chết, nhìn thấy khuôn mặt hắn có vẻ hơi tái, trong mắt ánh lên sự mệt mỏi thì gần như muốn khóc. Mặc dù trên ngực có cảm giác bị đè ép, vuốt ve hơi khác lạ, nhưng tâm trạng của Kỳ cũng không để vào chỗ đó.
- Anh… anh bị làm sao thế? Đừng làm em sợ! Để em đỡ anh lên giường…
- Đóng cửa vào đi đã… Hự, có người… - Trương Hải diễn như thật, làm như có kẻ đang truy sát hắn. Kỳ mặc dù lo lắng cho thương thế của hắn, nhưng vẫn còn đủ bình tĩnh để suy xét trước sau, nhanh chóng chạy ra ngoài, nhìn trước ngó sau một chút rồi đóng cửa lại. Lúc này nàng cũng không nghĩ nhiều đến kẻ địch là ai, lợi hại đến mức nào, nàng chỉ lo lắng cho Trương Hải mà thôi! Nào đâu biết, con sói kia đang dùng mưu để dụ nàng vào bẫy…
Trong lòng Trương Hải lúc này chỉ có một ý niệm duy nhất. Cũng là ý niệm bỉ ổi nhất, thú vật nhất.
Còn may, hắn vẫn còn suy nghĩ thú vật, nếu không thì hắn cũng là loại không bằng cầm thú rồi…
Chẳng là hôm nay nói chuyện với mấy người bạn kia, quyết định sẽ thử đi theo họ một chuyến. Họ đã khuyên hắn cùng về nơi ở mà Trương Linh Tuyền sắp xếp, nhưng hắn không đồng ý vội, bởi vì hắn biết Trương Linh Tuyền cũng là người của dòng họ Trương, nhỡ đâu nàng cũng biết cái chuyện của Trương Thái Sơn, cũng có cùng mục đích thì sao?
Vì thế nên hắn định đi theo họ một chuyến, cho họ diễn một vở kịch trước mặt Trương Linh Tuyền và để xem xét thái độ của nàng.
Có thể Trương Linh Tuyền sẽ diễn kịch, nhưng thiện ác nhãn của Trương Hải thì không bao giờ nói dối… Cũng vì có cái thứ hữu ích như thế này, Trương Hải mới yên tâm mà tin tưởng vào người khác. Tất nhiên, những người bạn thân như là tổ đặc biệt thì hắn cũng không rảnh mà sử dụng thiện ác nhãn, bởi vì hắn chẳng có gì phải nghi ngờ họ cả.
Ngoài ra, còn một lý do mà hắn không sử dụng thiện ác nhãn tùy tiện.
Bởi vì dù là bạn thân thì trong lòng cũng có một phần khoảng cách nhất định với nhau, điều đó sẽ hiển thị lên trong thiện ác nhãn, màu xanh sẽ không phải tinh thuần, mà sẽ mang màu tím đậm. Thậm chí, kể cả bạn thân thì cũng có lúc bất mãn với nhau, cãi nhau vài câu cũng là chuyện bình thường. Như lúc vừa rồi, khi mà địch ý của họ khi đánh nhau với Trương Hải còn chưa tiêu tan, nếu hắn nhìn vào thì sẽ thấy sắc đỏ nhiều hơn là sắc xanh, sẽ làm hắn mất đi một số tín niệm vào người khác.
Trương Hải đã trải qua Tâm Động, hắn biết, loài người nhiều lúc không thể khống chế suy nghĩ ở trong lòng. Hắn cũng như thế, mặc dù hắn biết cái phần địch ý mờ nhạt ấy trong lòng họ là có nguyên do, nhưng trong tâm hắn cũng sẽ nảy sinh một loại tâm lý xa cách khó mà kềm chế, bởi vì điều đó sinh ra từ sâu trong tâm khảm.
Chỉ nhìn một cái vớ vẩn mà làm cho mình xa cách hơn với bạn bè, liệu có đáng không? Chắc chắn là không! Vì thế mà Trương Hải đã tự nhủ không biết bao nhiều lần rằng, không bao giờ được sử dụng thiện ác nhãn với người thân của mình.
Tất nhiên, khi sử dụng với Trương Thái Cường và Đỗ Kim Hoa thì hắn vẫn chưa nhận ra được quan niệm ở trên. Hắn mới chỉ nhận ra điều này trong khoảng một tháng gần đây mà thôi…
Sở dĩ hắn nhận ra là vì hắn hay dùng thiện ác nhãn với Đào Thủy Tiên. Mặc dù hắn coi nàng là một người bạn, cũng không tính là thân thiết lắm, nhưng nói chung là tin được. Nhưng nhiều lúc, hắn thấy sắc đỏ đại diện cho địch ý trên người nàng khá là đậm.
Đó là mấy lần mà nàng phát hiện ra hắn định làm chuyện xấu với Dương Thanh Kỳ… mặc dù địch ý đó chỉ chốc lát là tiêu tan, nhưng Trương Hải vẫn thấy cảm giác hơi xa cách với Đào Thủy Tiên…
Lại nói, mặc dù chưa biết có đi theo Trương Linh Tuyền hay không. Nhưng Trương Hải cũng muốn “nấu cơm” với Dương Thanh Kỳ cho sớm…
Hắn biết, da mặt của Dương Thanh Kỳ thuộc loại mỏng. Bây giờ ở riêng với hắn nên mới cho phép hắn làm chuyện xấu. Nhiều khi có Đào Thủy Tiên ở trong quán trọ, dù Trương Hải có dụ dỗ đến mấy thì nàng cũng không đồng ý. Nếu như sau này đi theo Trương Linh Tuyền, chỗ đó có nhiều người như vậy, nàng còn phóng túng được như bây giờ sao?
Hơn nữa, kể cả không theo Trương Linh Tuyền thì cũng bị Đào Thủy Tiên kia quấy rối. Đêm nay chính là một cơ hội ngàn năm có một, không ăn thì để đến đời nào?
Kỳ nhẹ nhàng đỡ hắn lên giường, thân hình của Trương Hải có vẻ rất yếu ớt, mềm oặt nên nàng đỡ cũng khá dễ dàng.
Nhưng vừa thả hắn lên giường thì một cánh tay đã trở nên cứng rắn, siết chặt lấy eo của Kỳ. Theo lực quán tính khi ngã xuống giường đó, mạnh mẽ kéo nàng ngã theo.
Bốn phiến môi đã chạm vào nhau, một chiếc lưỡi như linh xà cũng nhạy bén chui vào trong miệng của Kỳ, nghịch ngợm khuấy loạn lên. Sau đó bắt lấy cái lưỡi nhỏ thơm tho của Kỳ, cuốn chặt lại.
Dương Thanh Kỳ bị tập kích bất ngờ, trong lòng hơi hoảng loạn, cố gắng “dãy dụa trong vô vọng”. Nhưng bàn tay dưới eo cứ như cái kìm thép, nàng càng dãy dụa thì nó lại càng siết chặt lại, không chịu buông nàng ra.
Trong lòng của Dương Thanh Kỳ dần mềm nhũn ra, nhưng lại xuất hiện một nỗi tức giận mơ hồ. Thế này mà bị thương cái gì chứ? Rõ ràng là khỏe như trâu! Lại còn dám giả vờ làm mình lo lắng… đồ… đồ khốn!
Tuy trong lòng có chút hờn dỗi, nhưng Dương Thanh Kỳ cũng dần thả lỏng thân thể, đáp trả lại nụ hôn của hắn.
Sau khi hôn một lúc, Trương Hải bắt đầu lướt qua từng bộ vị trên người Dương Thanh Kỳ. Từ bộ ngực mới phát dục, cho đến cái eo thon nhỏ, bờ mông mềm mại như vải sa tanh. Tất nhiên, vùng đất bí hiểm nhất cũng được hắn khám phá. Hắn phát hiện, nơi đây đã trở nên ẩm ướt từ lúc nào.
Hai đôi môi tách nhau ra, sắc mặt của Dương Thanh Kỳ đã đỏ bừng, mở giọng oán trách:
- Anh thật xấu xa! Rõ ràng không bị sao mà còn giả vờ dọa em sợ muốn chết… Rõ ràng muốn làm chuyện xấu… lần sau… cấm dọa em như thế nữa đó…
Lần sau?
Trong lòng Trương Hải kích động, còn hẹn lần sau nữa nha! Cái này là ka thích nhất nè, cô bé này trông thế mà táo bạo gớm… hé hé…
- Ơ… anh bị thương thật mà! Em làm anh đau lòng quá, không ngờ em lại có thể cho rằng anh lừa dối em, thật đáng buồn… hức hức…
Dương Thanh Kỳ bĩu bĩu môi, đột nhiên lại nhìn thấy trên ngực áo của hắn có một vết máu. Mặc dù chỉ là vết xước ngoài da, máu cũng đã khô lại, dần đóng vảy nhưng Dương Thanh Kỳ cũng sốt hết cả ruột. Đẩy người hắn ra, gấp gáp hỏi:
- Anh bị thương thật à? Đã bị thương mà còn muốn làm trò xấu… anh… anh có thể cẩn thận một chút được không? Anh cứ thế này… em sợ lắm… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…
Thái độ của Kỳ làm Trương Hải bất đắc dĩ, làm gì mà đến mức lo lắng như thế chứ? Chẳng phải chỉ là một vết thương nhỏ thôi sao? Hắn đâu có biết, mỗi lần hắn đi ra ngoài, tâm trạng của Dương Thanh Kỳ đều như treo cao lên, mãi cho đến lúc hắn trở về mới hạ xuống một chút. Hôm nay, lúc đầu khi hắn trở về, con tim của Kỳ như bị chém một đao. Sau đó, khi thấy hắn vẫn còn khỏe mạnh, nàng lại thấy thả lỏng đôi chút, cho đến lúc nhìn thấy vết thương trên ngực hắn, cái cảm giác tiêu cực của mấy lần trước, cộng với vừa nãy nữa, tất cả dồn lại làm nàng không chịu nổi mà thốt ra.
Trương Hải cũng nhẹ nhàng nói:
- Không cần phải lo lắng như thế đâu! Chẳng phải không sao hay sao? Nên nhớ anh rất là lợi hại, chằn tinh cũng không làm gì được anh nha! Trải qua nhiều chuyện với anh như vậy, chẳng nhẽ em còn không tin anh?
- Không… nhưng mà… Ưm…
Lời của Dương Thanh Kỳ còn chưa nói xong thì miệng đã bị chặn lại, một nụ hôn nồng cháy đã trực tiếp hòa tan mọi khúc mắc trong lòng nàng. Ít ra, lúc này là như thế, còn ngày mai khúc mắc đó có tái diễn hay không thì để mai tính..
- Đừng nói gì nữa… bây giờ anh chỉ muốn hỏi em một câu!
Dương Thanh Kỳ không nói, nàng chỉ đỏ mặt dúi đầu vào ngực hắn, nàng cũng đã lờ mờ đoán ra hắn định nói cái gì:
- Em đã từng nói muốn làm vợ anh… lúc đó anh không nói gì, bởi vì chúng ta thực sự còn nhỏ! Ừ, mặc dù mới chỉ trôi qua vài tháng, nhưng cả hai cũng đã trưởng thành lên nhiều, kể cả thân thể và tâm lý đều trưởng thành! Bây giờ, anh muốn nói với em rằng, anh đồng ý! Liệu đêm nay em có thể làm vợ anh không?
Dương Thanh Kỳ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn. Trong con ngươi trong suốt lộ ra một chút vui mừng, nàng đưa cánh tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn, giọng nói thì thào:
- Không chỉ đêm nay! Dù là ngày mai, tháng sau, năm sau, hàng chục hàng trăm hàng ngàn năm sau. Thậm chí dù khi trời đất sụp đổ, em vẫn sẽ làm vợ anh. Em không biết chuyện kiếp này kiếp sau có thật hay không? Em chỉ biết, dù cả hai chúng ta hóa thành tro tàn đi nữa thì hai nắm tro ấy cũng sẽ là vợ chồng. Một đôi vợ chồng không còn sinh mệnh, nhưng quan hệ đó thì vẫn sẽ giữ gìn mãi mãi…
- Em thật ngốc! Có biết mấy lời như thế rất sến hay không? Cái gì mà kiếp này kiếp sau với cả vĩnh viễn chứ. Nếu anh còn sống, anh sẽ cố giữ em bên mình, nhưng nếu anh thật sự chết, vậy thì mong muốn của anh, đó chính là em có thể hạnh phúc, đừng có nhớ đến anh làm gì… Nhưng mà em yên tâm, anh sống dai lắm, vì thế mà sau đêm nay, em không rời khỏi anh được nữa đâu…
- Hừ… anh thì nắm giữ được ai chứ? Em còn lâu mới để anh nắm giữ… Anh tránh xa ra đi…
- Nói bây giờ thì muộn rồi, đêm nay nếu em muốn làm liệt nữ, vậy thì anh sẽ làm dâm tặc, he he…
Dương Thanh Kỳ hô lên một tiếng kinh hoàng, nhưng âm thanh đã nhanh chóng đổi thành tiếng ưm ưm phát ra từ cổ họng mà không ra khỏi miệng được. Sau đó, tiếng quần áo sột soạt vang lên, âm thanh làm cho người ta thật dễ tưởng tượng…
Nhìn người ngọc trước mắt, Trương Hải có cảm giác thật thỏa mãn trong lòng. Nàng thật đẹp, da thật trắng. Tuy rằng bây giờ thân thể nàng cũng chỉ vừa phát dục xong, vẫn có thể phát triển tiếp, đảm bảo đến lúc đó, đàn ông trên thiên hạ này sẽ phải điên đảo vì nàng.
Vậy mà bây giờ, cô gái ấy lại đang lõa lồ trước mặt hắn, đôi mắt long lanh, quyến rũ nhìn hắn, thần sắc có vẻ oán trách, lại có vẻ chờ mong. Hai má đỏ bừng, cánh mũi phập phồng thở dốc, hai mí mắt run run, có vẻ cực kỳ xấu hổ.
Trương Hải dịu dàng kích thích khắp cơ thể nàng, miệng cũng nhẹ nhàng đảo qua đồi núi, dần dần đi xuống, đi xuống… Cuối cùng, hắn không nhịn nổi mà cởi hết quần áo ra, bắt đầu xách thương ra trận.
Khẽ tách hai chân trắng như ngọc ra, Trương Hải động thân tiến vào. Cùng với một tiếng rên khẽ có phần đau đớn của thiếu nữ, một người phụ nữ đã chính thức ra đời…
Căn phòng tràn đầy xuân sắc, mồ hôi và tiếng thở dốc của cả hai người hòa trộn vào nhau. Hình thành một bức tranh mỹ lệ, tràn đầy hạnh phúc của đôi lứa…
Truyện khác cùng thể loại
250 chương
1391 chương
62 chương
491 chương
16 chương
137 chương