Khủng long thần giới
Chương 73 : kế hoạch
Bốp
Một cái tát thô bạo giáng lên mặt Trương Hải.
Hắn không né, cũng không vận dụng lực lượng gì để chống trả, chỉ ngồi im đó lĩnh nhận sự “trừng phạt”.
Mắt của Trương Thái Cường đã trợn lên, khí thế trên người cũng tỏa ra cuồng bạo, áp bức lấy Trương Hải. Tuy rằng ông không tu luyện nhiều nhưng huyết mạch mang trong người ông vẫn thuộc loại khá là cao cấp, đến tuổi này rồi, việc đạt đến Tự Giác thượng cảnh cũng là bình thường. Áp lực này cũng đã đủ để Trương Hải ngồi im, không nhúc nhích nổi.
Hai mắt Trương Hải đã ngầm ngầm tỏa ra một ít ánh sáng màu lam và màu đỏ. Hắn đã bắt đầu vận dụng thiện ác nhãn, không ngờ lần đầu tiên dùng thứ này lại là với bố mình.
Ánh sáng trên người Trương Thái Cường là màu lam, hơn nữa còn là một màu lam nồng đậm.
Điều đó chứng tỏ ông không có một chút ác ý nào với hắn, ngược lại còn mang một luồng thiện ý khổng lồ, thậm chí là sự quan tâm nữa.
Nhưng tại sao? Tại sao ông lại làm ra vẻ như vậy?
- Mày được lắm! Mày nói mày không phải con tao? Thế thì tao nuôi mày mười ba năm nay là cái gì? Mày gọi tao là bố mười ba năm nay là cái gì? Mày gọi vợ tao là mẹ, gọi thằng Lập là em, mày còn muốn cái gì nữa?
- Bây giờ tao nói cho mày biết! Tao! Trương Thái Cường là chủ cái nhà này, tao đã dự tính trước, tao sắp đặt để cho mày nối nghiệp tao thì không một ai có thể thay đổi, mày là con thì chỉ có trách nhiệm làm theo những gì tao nói, nếu không thì mày sẽ là thằng bất hiễu. Nếu mày muốn cãi, được, mày cút ra khỏi cái nhà này, từ nay mày không còn là con tao nữa!
Trương Thái Cường nói như cực kỳ tức giận, thân hình cũng run rẩy, nhưng không ai biết, sự run rẩy ấy, thực ra là vì đau lòng.
Phải làm ra cái quyết định này, ông cũng khổ tâm lắm chứ.
Trong lòng ông, Trương Hải mãi mãi sẽ là thằng con trai mà ông yêu quý. Mãi mãi là như vậy.
Nhưng, vì để bảo vệ nó, ông chỉ có cách này mà thôi.
- Bố… - Trương Hải lên tiếng, hắn định hỏi ông nguyên nhân, tại sao phải làm như vậy? Nhưng đến miệng thì lại ngập ngừng, bởi vì biểu hiện của ông quá hung ác, hắn nói ra, chắc gì ông đã nhận đây.
- Không cần nói nhiều làm gì nữa! Tao cho mày một tháng! Một tháng này, mày cứ ở trong căn phòng dưới gầm cầu thang mà suy nghĩ đi, không cần ra ngoài, tao sẽ ở nhà trông chừng mày. Sau một tháng, mày trả lời cho tao biết, mày muốn nối nghiệp, hay là để tao từ mày…
Nói xong, Trương Thái Cường hừ một tiếng, xoay người ra ngoài. Đi đến cửa phòng, ông lại đứng lại, nói:
- Còn không đi, muốn tao phải tự tay nhét mày vào trong phòng đó hay sao?
Trương Hải nhăn nhó gật gật đầu, ủ rũ đi theo Trương Thái Cường ra ngoài, tiến xuống căn phòng bên dưới.
Ở ngoài hành lang, con mắt nhỏ bé, linh động của Bi đã tràn đầy nghi hoặc, nhìn chằm chằm vào hai bóng lưng mà nó vẫn ngưỡng mộ kia cho đến khi chúng khuất bóng, Bi mới nhẹ nhàng đóng cửa, chui vào trong phòng.
Sau đó, Dương Thanh Kỳ đã được bà “mẹ chồng” giảng giải cho đầy đủ kiến thức về vệ sinh thời kỳ mới lớn. Mặt nàng đã đỏ bừng, nhưng trong lòng cũng nhẹ nhõm, không ngờ mẹ chồng cũng khá tâm lý, nói chuyện chẳng có chút áp lực nào (bác sĩ mà)
Chỉ là, lúc về, Dương Thanh Kỳ thấy sắc mặt Trương Thái Cường hơi ưu tư, không khí hơi trầm lắng, còn Trương Hải cũng không thấy đâu. Nàng còn chưa hỏi thì Trương Thái Cường đã nói rằng Trương Hải vừa được ông chỉ điểm, cần bế quan một tháng xem có tiến bộ gì không… Tất nhiên, Dương Thanh Kỳ không tin, nhưng mà nàng cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ nghi hoặc nhìn thoáng qua ngôi nhà này, sau đó quay người bước đi.
Còn Trương Hải, lúc này hắn đang trầm lặng suy nghĩ.
Nhưng nghĩ mãi mà hắn vẫn không hiểu tại sao ông lại làm như vậy.
Chắc chắn là có lý do.
Trương Hải nghĩ lại luồng khí màu lam nồng đậm trên người ông, hắn thầm cười nhẹ một tiếng.
- Không hiểu tại sao bố lại làm vậy! Nhưng con tin bố! Bởi vì… bố mãi mãi là bố của con.
Cõi lòng hắn nhẹ nhàng đi rất nhiều, cũng không thèm nghĩ nữa. Nếu Trương Thái Cường đã định làm như thế, hắn sẽ làm theo ông một lần nữa. Từ nhỏ đến giờ, ông luôn là người dàn xếp cho hắn mọi thứ, kể cả lần đánh hắn trước mặt Trương Linh Tuyền, hắn vẫn nhớ kỹ, lần đó, ông làm vậy là để bảo vệ hắn, bảo vệ cho cái gia đình này.
Điều này hắn biết được khi nghe đến thân phận chân thực của Trương Linh Tuyền qua miệng của Phạm Đức Linh, sau đó thì cái lý do đưa ra cũng không khó đoán chút nào.
Trương Hải khẽ nhắm mắt lại, tập trung hoàn toàn vào tu luyện, hắn không muốn nghĩ nữa, bởi vì chỉ ngồi đây mà nghĩ thì làm được cái gì đây?
Ngày tháng cứ trôi qua như vậy. Thấm thoắt đã trôi qua bốn tuần, chỉ còn một hai ngày nữa là đến kỳ hạn “một tháng”.
Hàng ngày, Trương Thái Cường vẫn ngồi trong phòng, lúc thì xem tin tức, lúc thì ngẩn người, lúc thì đi đi lại lại. Nhưng… ông không hề ra khỏi nhà, vẫn ngồi im một chỗ như đang “canh phòng” Trương Hải vậy.
Thực ra, ông biết, chỉ cần ông rời đi là Trương Thái Sơn sẽ phái người đến, đột nhập vào và bắt Trương Hải đi.
Mục đích mà ông đánh Trương Hải ngay hôm trở về chính là để thử xem sức mạnh của hắn.
Tuy rằng tu vi của hắn rất quái dị, ông nhìn thì mới đến biến thân sơ cảnh, lúc thì lại ra biến thân trung cảnh, nhưng chiến lực mới là thứ quan trọng nhất.
Sau khi thử qua, ông kết luận rằng, chiến lực của hắn vào mức chủng tộc sơ cảnh đến trung cảnh gì đó.
Ông không biết, đó là do Trương Hải đã dùng thần thức nhìn thấu thân phận của ông nên không ra tay hết sức, hơn nữa, hắn còn chưa dùng Dạ Xoa Ấn. Nếu thực sự dùng tất cả sức mạnh, hắn có thực lực đánh với Tự Giác sơ cảnh một trận.
Vì nhận thức về thực lực của Trương Hải như vậy, Trương Thái Cường cho rằng một thằng nhóc cũng chẳng có bao nhiêu thực lực ẩn giấu, nên ông phán định: hắn không đủ lực để tự vượt qua chuyện này.
Vì thế, ông dùng cách thứ hai, cũng là cách bảo vệ hắn tốt nhất. Ông không chắc có thể thành công đến đâu, giúp Trương Hải về đâu. Nhưng… ông đã làm hết sức vì hắn rồi, ông là cha của Trương Hải, nhưng ông còn là cha của Trương Tiến Lập, là chồng của Đỗ Kim Hoa. Ông không thể nào liều mạng hay là làm cật lực gì vì hắn, bởi vì ông vẫn còn trách nhiệm trên vai.
Hôm này, đột nhiên cánh cửa phòng nhốt Trương Hải chợt được mở ra, đúng lúc hắn đang thử nghiệm thuật khinh công và thuật thao túng khí đạo, thân hình lướt qua lướt lại quanh phòng, từng kiện đồ đạc bị ném lung tung, nhưng sắp đập xuống đất thì lại bị một thứ lực lượng nào đó giật lại, thay đổi hướng di chuyển.
Cách này là để luyện tập giao chiến trong không trung, cũng như chiến đấu từ xa, dùng để chiến đấu với cao thủ khí đạo như Dương Thanh Kỳ hay Liên Hương Nhu là cực kỳ thích hợp, tất nhiên, ở đây chỉ nói đến phương pháp chiến đấu chứ chưa nói đến thực lực.
Thấy có người mở cửa, Trương Hải giật mình, khí đạo tán loạn, thân hình nặng nề rơi phịch xuống đất, mấy món đồ dễ vỡ cũng theo đó mà rơi xuống, vỡ tan tành.
Người bên ngoài dường như cũng giật mình, đóng cửa phòng lại rồi chạy biến đi mất. Trương Hải buồn bực, nhưng vẫn bình tĩnh thu chỗ đồ vỡ kia lại, chờ đợi Bi, người vừa đẩy cửa kia đến đây một lần nữa.
Bên ngoài, Bi vừa nấp được một lúc, ngó nghiêng thấy không có gì khác thường thì mới rón rén lại gần căn phòng của Trương Hải, đưa tay nhẹ nhàng mở cửa một lần nữa. Trương Hải lúc này đã ngồi im trong phòng, đợi Bi được một lúc rồi.
Bi rón rén đi vào phòng, cố gắng không gây ra một tiếng động gì. Trương Hải nhìn bộ dáng này của Bi mà thầm buồn cười, nhưng nhìn vào khuôn mặt có vẻ cực kỳ nghiêm túc của nó, Trương Hải cũng chẳng cười ra tiếng được nữa.
- Anh! Anh mau đi đi! Rời khỏi nhà này đi! Nếu không… nếu không…
Trương Hải nhíu mày, sao Bi lại hoảng hốt như vậy?
- Nếu không thì bố sẽ biến anh thành y sinh tẩy não đấy! Không còn nhiều thời gian đâu.
- Y sinh tẩy não? Là cái gì? - Trương Hải nghi hoặc hỏi.
- Em… em không biết! Nhưng tối qua bố nói với mẹ, bố sẽ tẩy não anh hoàn toàn, sau đó dạy anh thành một người chỉ biết nghiên cứu, trở thành một cỗ máy để phục vụ cho y học. Bố còn nói, anh… anh không phải là con ruột bố, làm thế cũng chẳng sao…
Trong lòng Trương Hải hơi run lên, nhưng nghĩ đến luồng khí màu xanh đậm trên người của Trương Thái Cường, hắn lại tự lắc đầu, tự nhắc nhở mình: không thể nào!
Chẳng nhẽ đại bảo vật của Nhãn Động lại là thứ hảng lởm nhìn nhầm hay sao?
Đầu óc Trương Hải bắt đầu thấy rối rắm, nhưng hắn còn đang nghi hoặc, Bi còn đang thúc giục liên tục thì một tiếng hừ nhẹ vang lên trước cửa.
Cả người Bi như bị sét đánh, khuôn mặt cứng ngắc, Trương Hải cũng chấn động, ngẩng mặt lên thì thấy Đỗ Kim Hoa đã đứng đó từ lúc nào.
- Nghe lén bố mẹ nói chuyện hả? - Đỗ Kim Hoa bình tĩnh hỏi.
- Không! Con… con… - Bi lắp ba lắp bắp. Cuối cùng không nhịn nổi nửa mà òa khóc, ôm lấy Đỗ Kim Hoa, nức nở nói:
- Mẹ… những gì bố nói… không phải thật đúng không? Mẹ… mẹ cứu anh đi! Đừng để bố làm như vậy, con xin mẹ, con xin mẹ mà…
Đỗ Kim Hoa yêu thương vỗ vỗ đầu của Bi, sau đó ánh mắt cũng hiền dịu nhìn Trương Hải nói:
- Những gì Bi nói con cũng đã nghe rồi. Thực ra con không phải là con ruột của bố mẹ, bây giờ bố lại muốn lấy con ra làm công cụ, thực sự, mẹ cũng không đồng ý. Hôm nay, bố con đã đi ra ngoài làm gì đó, đây là cơ hội duy nhất để con thoát đi, đừng chần chờ nữa…
Nếu Trương Hải không nghi ngờ gì về những lời mà Trương Thái Cường nói hôm nọ thì hắn đã tin lời Đỗ Kim Hoa ngay lập tức rồi, nhưng mà… thiện ý của Trương Thái Cường là không giả, tại sao… tại sao ông lại có thể đưa ra cái quyết định như thế chứ?
Khẽ vận dụng thiện ác nhãn một lần nữa, Trương Hải nhìn thẳng vào Đỗ Kim Hoa.
Là màu lam!
Thậm chí màu lam còn đậm hơn cả Trương Thái Cường! Vậy… rốt cuộc ai mới là người có thiện ý đây?
Nếu Trương Thái Cường có thiện ý, vậy ông nói dối thế để làm gì?
Còn nếu Đỗ Kim Hoa có thiện ý, vậy chẳng phải là Trương Thái Cường đúng là có ác ý với hắn hay sao?
Không đúng!
Cả hai người tuy làm những việc khác nhau, nhưng mục đích hình như lại khá là thống nhất.
Đuổi hắn đi! Đuổi hắn ra khỏi căn nhà này! Làm cho hắn hình thành ác cảm, sự sợ hãi… không bao giờ quay về nơi đây nữa!
Tại sao phải làm vậy?
Trương Hải còn chưa kịp nghĩ xong thì cửa nhà đã bị mở ra, hai bóng đen nhanh thoăn thoắt nhảy vào, một tên ném khói mù, tên còn lại len lén đến khống chế Trương Hải, có vẻ cực kỳ nhuần nhuyễn…
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
20 chương
22 chương
340 chương
1157 chương
93 chương
154 chương
555 chương