Khủng long thần giới

Chương 56 : Cách thoát thân

Trương Hải vừa mới ngồi dậy thì cảm thấy cái gì đó mềm mềm đang cọ cọ vào dưới thân mình, nhìn cô gái kia đang cố gắng kiềm chế sự ngượng ngùng và tức giận, Trương Hải lại nổi lên mấy ý nghĩ ba lăng nhăng, phản ứng sinh lý không thể khống chế được mà hưởng ứng, chọc thẳng vào cái vùng mềm mại ấy. Tuy rằng còn cách vài lớp quần nhưng mà cảm giác ấm ấm mềm mềm ấy cũng làm cho Trương Hải ngất ngây, lại nghĩ đến ngồi trước mặt mình là một “tiên tử”, cảm giác trong lòng Trương Hải lại càng sống động. Cô gái kia dường như cũng biết được chuyện gì đang xảy ra, khuôn mặt nàng không kềm chế nổi mà hơi đỏ lên, đôi mắt trừng lên như phún hỏa nhìn hắn. Mặc dù bây giờ đang nằm trong tay hắn, nhưng bảo nàng vì thế mà bị hắn làm nhục thì nàng thà chết đi còn hơn. Trương Hải cũng hơi xấu hổ, e hèm vài tiếng chẳng đâu vào với đâu, sau đó hắn đưa tay ra, định đỡ cô gái ấy xuống người mình. Lúc này nàng chợt nói như rít lên: - Đừng có chạm cái bàn tay bẩn thỉu đó vào người ta! Trương Hải trợn tròn mắt, trước là cô bảo tôi đỡ cô xuống, giờ lại không cho động vào? Cái gì thế? Đùa à? Hắn buồn bực nói: - Không chạm vào thì đỡ xuống kiểu gì? Cô đúng là không nói lý mà! Cô gái kia dường như không có chút giác ngộ nào về tình cảnh của mình, vẫn giữ nguyên sự kiêu ngạo, hơn nữa thấy Trương Hải có vẻ nhún nhường thì càng được thể lấn tới nói: - Mặc kệ ngươi! Muốn làm thế nào thì làm, không được động vào bản tiên tử! Trương Hải chán nản, quyết định dứt khoát mặc kệ nàng. Hắn cũng chẳng thèm đỡ nữa, chỉ rút thẳng người ra, cái động tác đó làm cho thân dưới của hắn được dịp miết một cái thật mạnh lên cặp mông tròn tròn kia, cảm giác thật là tiêu hồn thực cốt. Trương Hải hơi run lên, cảm thấy thoải mái vì trả được thù cái tát vừa nãy, lại sung sướng khi được làm thế với một đại mỹ nhân thế này. Cô gái kia cũng cảm nhận được, thân thể đang mềm nhũn như bún của nàng chợt trở nên cứng đờ, sắc mặt từ đỏ sang tím rồi lại từ tím sang đỏ. Trương Hải cũng lười để ý phản ứng của nàng, hai người trong bóng đêm trầm lặng một chút, sau đó cùng cất tiếng: - Ngươi là ai? “Tiên tử” kia thấy hắn lại hỏi mình thì buồn bực nói: - Ta đang hỏi ngươi là ai? Trả lời nhanh lên, nếu không… Lời nói đến đây thì im bặt, trong lòng cô gái trầm xuống, biết rằng bây giờ cả người mình chẳng còn chút sức lực, đâu có làm gì được hắn đâu? Trương Hải cũng hiểu, cười cười nói: - Nếu không thì sao? Cô làm gì được tôi sao? Bây giờ thì trả lời tôi đi! Cô rốt cuộc là ai? Cô gái kia dứt khoát hừ một tiếng rồi quay mặt đi, không thèm để ý đến hắn nữa. Trương Hải nhìn cái thái độ này, biết thừa con bé này thuộc vào loại cứng đầu cứng cổ, không cứng rắn thì nàng còn lâu mới khai. Qua quan sát, xem ra nàng rất ghét bị mình động vào người, vậy thì cứ dọa như thế là được… Trương Hải cười đểu một tiếng, ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, cô gái không biết hắn định làm gì, sắc mặt khá căng thẳng nhưng vẫn không quay lại. Trương Hải mạnh mẽ nắm lấy chiếc cằm trắng mịn xinh xinh của nàng, quay ngoắt mặt nàng lại, nói: - Cô không nói phải không? Được thôi! Chẳng phải cô sợ bị ô uế hay sao? Bây giờ tôi đếm đến ba mà cô không trả lời thì tôi ô uế cô cho biết mặt. Đếm đến ba lần nữa mà vẫn chưa sợ thì tôi sẽ lột sạch cô ra, thêm lần nữa thì cho cô thành đàn bà, còn không chịu nói nữa thì cho cô làm thị tỳ thông phòng, ngày ngày làm ấm giường cho tôi đấy, biết chưa hả? Hắn nói với vẻ mặt hung ác, nhưng cô gái kia dường như chưa bao giờ phải chịu uy hiếp như vậy, sắc mặt tuy tức giận nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng, không quan tâm. - Được, thế thì tôi đếm! Một… Nghe thấy số đếm của hắn, cô gái kia chợt trở nên căng thẳng, do dự xem có nên nói hay không? Nhỡ đâu nói ra hắn lại biết sợ mà tha cho mình thì sao? Còn đang suy nghĩ thì đã nghe thấy. - Ba… Trong lòng cô gái kia chửi ầm cả lên, vô sỉ, hạ lưu… vừa đếm một, không có hai đã đến ba, đây là cái đạo lý gì vậy? Nàng còn chưa ổn định tâm lý thì tên kia đã áp sát lại, đưa cánh tay xé toạc tay áo của nàng ra, làm lộ ra một đôi tay trắng nõn nà, mềm mại. Nhìn vào đó, chẳng ai ngờ được dưới đôi tay này, đã có hàng ngàn kẻ táng mạng vì đủ loại lý do. Trương Hải cười tà ác, đưa cánh tay đến gần bộ ngực cao cao của nàng, cô gái trở nên kích động, có tâm tư bóp chết tên khốn kia, nhưng nàng không còn tý sức lực nào, chỉ đành yếu ớt nói: - Được rồi… ta nói! Nhìn sắc mặt đáng thương tuyệt vọng của nàng, Trương Hải không khỏi mềm lòng, nhưng mà nghĩ lại dáng vẻ hung thần ác sát của nàng lúc nãy, sự thương xót của Trương Hải chợt dịu đi nhiều. Cô gái kia thấy thái độ này có vẻ có hiệu quả, trong lòng chợt có thêm chút hy vọng. Nhưng mà thâm sâu trong thâm tâm lại nổi lên một sự chán ghét, nàng đã rất lâu rồi không phải tỏ thái độ như thế này với bất cứ một ai, coi như hôm nay là vì giữ mạng, sau này sẽ tìm hắn trả lại gấp bội. - Ta… ta là Liên Hương Nhu, người của Phiêu Vân Các… Nói ra cái tên này, cô gái chợt len lén đưa mắt nhìn Trương Hải một cái, thấy hắn chẳng có sự kinh ngạc sợ hãi nào, chỉ có sự nghi hoặc thì hơi thất vọng. Xem ra tên này cùi đến nỗi không biết được cả sự tồn tại của Phiêu Vân Các, nhưng nghĩ lại cũng đúng, sơn môn của mình tuy không phải là mạnh nhất, nhưng cũng không phải để cho hạng người như thế này biết đến. Trong lòng Trương Hải lúc này đang tràn đầy nghi hoặc. Tiên tử - Phiêu Vân Các…. Mấy thứ này xuất hiện liên tiếp làm cho hắn có cảm giác mơ hồ, hình như đây là một dạng tổ chức giống như môn phái tu chân mà hắn đọc trong tiểu thuyết. Nhưng mà rõ ràng ở nơi này không có tu chân mà… Khoan đã… Hắn đã từng lén lút xem một tài liệu cất giấu rất kỹ dưới bàn làm việc của Trương Thái Cường, hình như có nhắc đến một thứ gọi là linh trưởng tộc… Bộ tộc có thiên phú, nhưng không có biến thân, bọn họ tu luyện, chiến đấu đều dựa vào bản thể chính là hình dáng con người, họ cho rằng như thế mình ưu nhã và cao quý hơn người khủng long. Người khủng long thì không được truyền thụ gì mà toàn tự lĩnh ngộ, còn linh trưởng tộc thì lại được dạy dỗ thật đàng hoàng, có hàng tá công pháp để tu luyện cho huyết mạch phát triển mạnh mẽ. Vì thế, mặc dù thiên phú của họ ban đầu không bằng người khủng long, nhưng nhờ vào những công pháp này mà khi họ luyện thành công, sức mạnh không hề thua kém người khủng long chút nào. Lúc Trương Hải đọc được những thứ này, hắn thậm chí đã từng nghĩ mình là linh trưởng tộc, nhưng nghĩ lại, linh trưởng tộc còn có thiên phú, hắn thì đến một mảnh thiên phú cũng không có, đúng là vớ vẩn. Hơn nữa hắn có cha, có mẹ, có em trai, sao phải nghĩ linh tinh. Nhưng bây giờ nghe đến ba chữ Phiêu Vân Các, hình như cũng giống mấy môn phái của linh trưởng tộc thì phải? Nhưng tiên tử? Từ này thì hắn chịu, hình như là cách xưng hô của mấy kẻ tu luyện của linh trưởng tộc, chắc là để tự an ủi, hy vọng mình sớm trở thành thần tiên thực sự… Trương Hải không nghĩ nhiều, gật gật đầu rồi nói: - Linh trưởng tộc sao? Cô gái kia nghe thấy hắn nói thế thì chợt như gào lên: - Linh trưởng cái đầu ngươi! Bọn ta là nhân tộc! Nhân Tiên Tộc hiểu chưa? Đồ ngu dốt! Ngươi… ngươi không phải là nhân tộc… ngươi… chẳng lẽ ngươi là người khủng long? Trương Hải bất đắc dĩ bịt hai tai vào cho đỡ chói, mấy lời nàng nói thì hắn vẫn nghe được, bị mỹ nữ quát thì không có nhiều bất mãn, hơn nữa lời nàng nói cũng lộ ra rất nhiều tin tức, Trương Hải chỉ có rụt cổ lại mà nghe thôi. Mỹ nữ thấy hắn co đầu rụt cổ như thế thì càng không để ý đến tình hình, quát như được mùa. Trương Hải cũng không để ý nhiều, chăm chú lắng nghe để kiếm thêm nhiều sơ hở trong đó, nhưng mà những lời tiếp theo thì toàn ngu xuẩn, hỗn láo… gì gì đó. Trương Hải bất đắc dĩ đành phải quát lên: - Đủ rồi! Liên Hương Nhu chợt im bặt, sau đó hừ một tiếng rồi lại quay mặt đi. Giống như cực kỳ tức giận hắn vậy. - Được rồi, thế cô có biết cách ra khỏi đây không? - Sao ta phải nói cho ngươi? - Một… Liên Hương Nhu cực kỳ khổ não, cuối cùng cũng đành khuất phục con số một kia, cúi đầu nói: - Ta nói cho ngươi, nhưng nếu ngươi ra được thì phải mang theo ta nữa. Trương Hải gật đầu chẳng hề do dự, coi như đây là một vụ giao dịch, hắn cũng không nỡ để một mỹ nữ thế này ở nơi quái đản như thế. Nhưng mà nghe theo lời của nàng… hình như muốn ra khỏi đây cũng không đơn giản như thế. - Muốn ra khỏi cái nơi bị phong ấn này thì phải thu thập đủ bảy chiếc chìa khóa, chắc là ngươi cũng đã biết? Trương Hải gật đầu. - Chắc các ngươi cũng đã lấy được sáu chiếc chìa khóa kia? Vào được bên trong này… nhưng ta nói cho ngươi biết, muốn ra khỏi Nhãn Động này thì phải có được ít nhất một trong sáu miếng ngọc thánh thú, cũng là phần thưởng trong sáu động còn lại, nhờ đó mới có thể mở ra một con đường bên trong động này, con đường đó sẽ giúp cho ngươi đạt được miếng ngọc thánh thú của Nhãn Động, lại đạt được chìa khóa để Quy Trần. Ngoài ra thì không còn cách nào khác, người đi vào Nhãn Động một là hoàn toàn chiến thắng, hai là chết mất xác, không có lựa chọn dễ dàng hơn nữa đâu. Sau đó, nàng còn giảng giải tường tận một phen, Trương Hải chợt hít sâu một hơi, mình đã vào đây mà còn không biết được điều này, cũng may mà miếng ngọc thánh thú “giun đất” vẫn được mình giữ lại. Nhưng mà… còn những người kia thì sao? - Nếu tôi chiến thắng thì có phải là các bạn tôi cũng chiến thắng, tất cả đều an toàn hay không? Liên Hương Nhu gật đầu, Trương Hải thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hắn đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện. Cô gái này hiểu rõ như thế, tại sao lại còn rúc vào đây làm gì? Hơn nữa, nhìn sắc mặt nàng không có chút nào lo lắng rằng hắn có thể vượt qua hay không? Chẳng lẽ… không, chắc chắn là nàng có ngọc thánh thú, không thể sai được. Chỉ khi nàng nắm chắc phần chuôi thì mới dám tự tin như vậy. Trương Hải nhìn nàng với sắc mặt quái dị: - Có phải cô có ngọc thánh thú phải không? Sắc mặt của Liên Hương Nhu hơi biến đổi, thần sắc chỉ thoáng qua nhưng cũng bị Trương Hải bắt được, hắn càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình. - Có thì đưa ra đây đi, cơ hội không có nhiều đâu. - Không đưa! - Một… Liên Hương Nhu cắn chặt răng, ánh mắt căm giận nhìn chằm chằm Trương Hải, cuối cùng cũng không chịu đưa, phải đợi cho đến lúc Trương Hải lục lọi khắp cả người nàng, hơn nữa hắn không thấy thì còn có xu hướng tìm tiếp, tìm đến thấy thì thôi. Bất đắc dĩ, nàng đành chịu thua tên vô sỉ này, giao ra ngọc thánh thú của mình. Không phải là một miếng, mà là hai miếng. Một con cá voi màu xám, một con hổ màu trắng toát. Theo như Liên Hương Nhu nói, có một miếng ngọc thì tỷ lệ thành công sẽ thấp, bây giờ có ba miếng thì tỷ lệ thành công sẽ tăng lên nhiều. Trương Hải cười cười, nhìn Liên Hương Nhu nói: - Được rồi, giao ra sớm có phải xong rồi không! Chắc cô định tính toán chờ lúc hồi phục thì dùng ngọc này để tự thoát thân, cho tôi chết ở đây phải không? Nhưng bây giờ thì không được! Nhưng không sao, tôi đã hứa đưa cô đi thì sẽ làm… nào! Dứt lời, Trương Hải cúi xuống bế bổng Liên Hương Nhu lên, nàng yếu ớt dãy dụa, Trương Hải giả vờ buông tay ra làm nàng suýt rơi xuống đất, bất đắc dĩ, Liên Hương Nhu phải ôm lấy cổ hắn. Hai người đi sâu vào bên trong, trong lòng Trương Hải thì thầm đắc ý, nhưng trong lòng Liên Hương Nhu thì chẳng có cảm giác kỳ lạ gì, chỉ có tràn đầy sự khuất nhục, căm giận, thậm chí cảm giác chán ghét còn nổi lên thật nồng đậm.