Khủng long thần giới

Chương 37 : gian nan

Tai nạn lần này đã làm cho tổ đặc biệt bị chậm mất một ngày, nhưng họ không vì thế mà mất đi chút niềm tin nào. Trải qua một lần hoạn nạn, tâm lý của họ có phần vững vàng hơn, kinh nghiệm xử lý tình huống cũng trở nên nhanh nhẹn và quyết đoán hơn một phần. Ngoại trừ Trương Hải vì mê man mà không nhìn được gì thì cả sáu người kia đều có lĩnh ngộ riêng về kỹ năng chiến đấu. Nguyễn Khánh Huyền thì không biết nhưng Nguyễn Thu Hà thì lại học được mấy trò đẩy, kéo, vật của hai con khủng long kia, ngay cả đòn “thiết đầu công” của con khủng long ăn thịt cũng bị nàng học lỏm. Còn mấy người tham gia chiến đấu thì khỏi nói, thu hoạch của họ trong lần này đúng là lớn nhất. Nhóm người cũng đã đi thêm nửa ngày, trên đường không gặp phải con khủng long dữ tợn nào nữa cả, cuộc hành trình cũng khá là êm đềm, nhưng có một điều làm cho cả tổ đội đều thấy không ổn. Quá êm đềm. Chính xác là không có một động vật sống nào ở quanh đây cả. Trên bản đồ có ghi rõ, nơi này là vùng đất trong rừng sâu, còn khá xa mới đến khu vực của Pretanodon, nhưng rừng sâu gì mà lại không có một sinh vật nào thế này? Trương Linh Tuyền trước đó cũng không hề nói gì đến một khu vực thế này cả, điều này rốt cuộc là sao chứ? Theo kinh nghiệm của Trương Hải cùng với suy đoán của mọi người thì nơi đây có khi có thú dữ hoặc là thứ gì đó rất đáng sợ, nhưng mà đi mãi cũng không hề thấy một điều gì khả nghi. Nhưng càng là như thế thì nhóm bạn lại càng thấy không ổn, một bóng ma u ám đã phủ lên tâm trạng mọi người làm cho chuyến đi trở nên nặng nề. Rất may mắn là trước đó Trương Hải đã cất hết mấy con khủng long nhỏ đã tấn công đám bạn vào trong không gian trữ vật, hắn lười đi săn nên mấy thứ đó có thể dùng làm thực phẩm dự trữ được, không ngờ lúc này lại có thể hữu dụng ngay lập tức. Hơn nữa Trương Hải như làm ảo thuật lôi ra đống đồ đạc đã bị vứt lại cũng làm cho mọi người ngạc nhiên vui mừng. Chỉ có Phạm Đình Phương hơi nghi hoặc nhìn hắn: - Không gian trữ vật? Cậu cũng có? Trương Hải cũng nhìn nhìn lại cô bé, sắc mặt hơi ngạc nhiên: - Mình cũng có? Ý cậu là cậu cũng có thứ này à? Trương Hải đã biết thế giới này có rất nhiều thứ kỳ diệu, giống như cái máy đo lực ở phòng tập hồi trước, hay là chiếc nhẫn ở trên tay mình. Đặc biệt chính chiếc nhẫn này cũng là không gian trữ vật loại đơn giản, hắn đoán chắc chắn thế giới này cũng có thứ như thế nhưng mà chưa nhìn thấy ai sử dụng bao giờ, điều đó làm hắn hình thành tâm lý là: “thứ này rất hiếm, ít người thực sự sở hữu”, vì thế khi Phạm Đình Phương tỏ ý rằng nàng cũng có thì hắn thấy hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó cũng bỏ qua chi tiết này, chắc đó là tại thân phận của cô ta có chút đặc biệt hoặc là do may mắn nào đó, hắn cần gì phải biết. Phạm Đình Phương cũng như làm ảo thuật, lấy ra một ít gia vị cùng đồ nấu bếp, mấy thứ này trước nay đều do nàng giữ, chỗ mà Trương Hải cầm không có mấy thứ này nên hắn cứ tưởng là lần này phải ăn thịt nướng suông rồi. Nhưng vấn đề lại nảy sinh, lúc mà Trương Hải chạy về cũng là lúc mà đám người đang đánh lửa, đồ đánh lửa đều do hoảng hốt mà rơi ở chỗ cũ rồi, cũng do tạo lửa ở xa lều trại nên chỗ Trương Hải thu lại không có mấy thứ đó, bây giờ thì biết làm gì để tạo lửa đây? Chẳng nhẽ lại ngồi cầm cái que cỗ xoay xoay cả nửa ngày để tạo lửa? Lúc này thì Phạm Đức Linh lên tiếng: - Thằng ôn Hải kia! Tạo lửa nhanh lên, việc của mày đấy! Trương Hải sửng sốt, nhưng sau đó thì nhanh chóng giải thích: - Cái đồ chơi tạo lửa kia tao không mang theo nên… Hắn còn chưa giải thích thì Phạm Đức Linh đã ngắt lời: - Đừng có lòe bịp tao, cái trò tiểu xảo mày bịa ra lừa được người ngoài mà thôi, đừng tưởng hôm đó tao mất đi lý trí mà nhầm, tất cả những chuyện xảy ra tao đều nhớ kỹ từng tý một. Lúc đó tao đang biến thân nên nhãn lực được tăng mạnh, tao đã nhìn rõ ràng mày mồm niệm chú tay kết ấn, ngọn lửa sinh ra từ trong không trung chứ không hề chịu tác động của một chút vật chất nào. Hơn nữa cái trò mày bày ra để giải thích đó cũng đã lưu truyền ở trong trường rồi, tao đã làm thử nhưng không giống hôm đó một chút nào. Tao không cần biết mày làm thế nào nhưng chắc chắn là mày có cách, nhanh tạo lửa đi không đói chết cả đội bây giờ! Trương Hải ho khan một tiếng, hôm đó hắn quay lưng về phía Trương Linh Tuyền, nàng không nhìn thấy nên mới lừa bịp được, nhưng không ngờ thằng Phạm Đức Linh này cũng nhìn ra chút mánh khóe, bây giờ lại còn vạch trần trước mặt mọi người làm hắn hơi xấu hổ! Trương Hải nghĩ đi nghĩ lại rồi nói: - Cũng được, nhưng mà việc này đừng có nói cho người khác nhé, cái này là thiên phú đặc biệt của mình thôi, nếu lộ ra thì người ta lại tưởng mình đạt đến chủng tộc cảnh, đúng là chẳng hay một tý nào cả. Trương Hải cũng chẳng ngại gì khi cho mấy người bạn này biết, hắn chỉ sợ cho những kẻ lắm mồm biết được lại lan truyền lung tung ra, người ngoài lại bảo hắn là kẻ dị dạng này nọ thì không hay. Cái mà Trương Hải thật sự lo đó là người ta sẽ nói hắn là tà ma gì gì đó, từ nhỏ không thiên phú mà dùng phương pháp quái dị để tăng sức mạnh, phản lại con đường biến thân của tổ tiên…. Miệng lưỡi thế gian thì vô cùng còn hắn thì vẫn quá yếu, giấu được cái gì thì giấu thôi. Trương Hải nhẹ nhàng ngâm chú rồi bắn ra một ngọn lửa đỏ, đống củi xếp trước mặt cũng bùng lên. Mọi người cũng chẳng thấy gì kỳ quái, chỉ có Phạm Đình Phương nhìn hắn càng ngày càng là lạ, trong đầu nàng đang nhẩm nhẩm mấy từ: - Không gian trữ vật? Chủng tộc cảnh? Thiên phú kỳ dị? Xem ra hắn cũng không đơn giản! Trong tổ đặc biệt không ai để ý nhiều đến lúc Phạm Đình Phương chiến đấu, bộ giáp của nàng đã tỏa ra được hàn khí làm đóng băng cả da thịt, đó chính là khả năng của Chủng tộc cảnh. Tuy rằng trên thực tế nàng chưa đạt đến đẳng cấp đó, mới chỉ là Biến thân cảnh cao cấp mà thôi, nhưng nếu lợi dụng sức mạnh của bộ giáp kia thì nàng đã bắt đầu sử dụng được lực lượng cơ bản của Chủng tộc cảnh. Có thể nói, nàng vô cùng tự tin mình là người mạnh nhất, có tư cách nhất ở trong tổ đặc biệt này, nhưng Trương Hải trước mắt lại đang đánh vỡ suy nghĩ của nàng. Một mình hắn có thể cầm chân con khủng long hung dữ kia để dành cho mọi người một cơ hội, hắn bất tỉnh nhưng vẫn có thể chỉ ra nhược điểm chí mạng của con vật kia là cái buồm trên lưng. Hắn không biến thân bao giờ nhưng lại có thể sử dụng thiên phú về “hệ”. Hắn có không gian trữ vật, thân phận thật sự có khi không kém nàng là bao nhiêu. Rốt cuộc hắn là ai? Trex tộc… nàng cũng là một thành viên hạch tâm của Trex tộc nhưng vì cảm thấy quá nhàm chán trong dòng họ nên mới xin ra ngoài “chơi” một chút như một học sinh bình thường, cũng chính nàng đã nhờ Trương Linh Tuyền dẫn nàng ra đây, chứ thật sự nàng không phải học sinh ở trong trường này. Trong thế hệ trẻ của Trex tộc, nàng chỉ có ấn tượng với ba người, ba người đó cũng là mục tiêu để nàng vượt qua. Một là Trương Linh Tuyền, hai là người anh họ tên là Phạm Đức Văn, hình như đã được đính hôn với Trương Linh Tuyền từ nhỏ, còn một người nữa là anh họ Phạm Đức Chiến, là người cạnh tranh với Phạm Đức Văn một cách gay gắt trong dòng họ. Còn Trương Hải… thực sự chưa bao giờ nghe qua! Hơi nghi hoặc nhưng mà Phạm Đình Phương cũng không hỏi nhiều, nàng chỉ giấu sâu nghi hoặc đó xuồng, chờ khi trở về rồi hỏi Trương Linh Tuyền là biết ngay thôi mà. Cả đội ăn uống rồi đi nghỉ, sáng hôm sau lại tiếp tục lên đường, tình trạng trầm lắng này vẫn tiếp tục kéo dài, nhưng thực sự vẫn không có gì xảy ra cả, chỉ là mọi người càng ngày càng mệt mỏi, đồ ăn cũng dần hao đi. Chặng đường phía trước cũng không phải dễ đi như trong tưởng tượng, phải leo núi cực kỳ mệt nhọc nên cuộc hành trình đã bị kéo dài ra thêm hai ngày nữa. Đến lúc này thì đồ ăn dự trữ cũng bắt đầu cạn kiệt, mọi người phải ăn uống dè xẻn chứ không thể ăn to uống lớn như hai ngày trước nữa. Lúc Trương Hải đi săn thì phát hiện ra một vấn đề cực kỳ lạ lùng. Phía trước không hề có một sinh vật nào, nhưng đằng sau họ khoảng bốn kilomet thì lại bắt đầu có sinh vật. Điều đó có nghĩa là những nơi họ đã đi qua thì sinh vật sẽ xuất hiện trở lại, nhưng mà nơi họ đang đứng thì không hề có một động vật sống nào, dường như có người đã cố tình tạo ra tình huống đó để ép họ vào đường cùng vậy, Trương Hải và Phạm Đức Linh không bỏ phí cơ hội, mất nguyên một ngày để săn bắt, số thức ăn họ kiếm được cũng đủ để duy trì trong khoảng năm ngày, bây giờ thì có thể an tâm tiến về phía trước rồi. Nhưng mà mọi chuyện vẫn chưa chấm dứt, đến ngày hôm sau, khi bọn Trương Hải đã gần đến được mục tiêu thì có một bức tường chắn ngang con đường của họ lại. Là một bức tường đúng theo nghĩa đen, một bức tường được dựng bằng đá. Từng tảng đá to xếp lẫn vào từng hòn đá nhỏ chắn ngang con đường của họ lại. Hai bên đều là núi, nhìn tình hình này thì có lẽ là đá lở ở trên núi rơi xuống, nhưng Trương Hải lại có cảm giác như có người cố tình tạo ra, kết hợp với tình huống thiếu thốn thực phẩm mấy ngày nay, trong lòng của Trương Hải chợt thấy ngộ ra cái gì đó. Trong lòng hắn vô cùng cảnh giác, không biết có phải do thần hồn nát thần tính hay không mà hắn bắt đầu thấy lạnh sống lưng, cảm thấy như có một đôi mắt đang ở trong bóng đêm nhìn chằm chằm mình vậy. Hai vách núi bên cạnh đều dựng đứng, không có cách nào trèo lên cả, lối duy nhất đi qua đây chính là con đường này nhưng nó lại bị bức tường cao tới mười mấy mét này chặn mất. Mọi người nhất thời cảm thấy vô cùng khó khăn. Nếu bây giờ vòng ngược lại thì lại mất thêm ít nhất bốn ngày nữa mới tới nơi, như thế thì thật sự quá mệt. Dù sao thì trời cũng bắt đầu tối, tổ đội tạm thời dựng lều nghỉ ngơi, cùng nhau suy nghĩ xem dùng cách nào vượt qua đây, nếu thực sự không có cách nào thì ngày mai bắt đầu quay ngược lại, dùng đường vòng để tiến bước.