Khủng long thần giới

Chương 32 : Nhiệm vụ đầu tiên

“Krec! Krec!” Một âm thanh thảm thiết vang lên, sau đó là thân hình một con khủng long cao khoảng hơn hai mét đổ sập xuống, hàm răng sắc nhọn vẫn đang há ra như chuẩn bị đớp cái gì vậy. Một đội ngũ bảy người nhếch nhác đứng dậy, đưa mắt nhìn lại một người bạn học khá đẹp trai đang đứng ở phía trước. Người đó mỉm cười nói: - Loại khủng long này tuy khá lớn nhưng mà vẫn nằm trong khả năng săn giết của các bạn, lần sau mà gặp phải trường hợp này thì chia nhau ra chạy, nó sẽ đuổi theo một người thì những người còn lại tập hợp lại phục kích. Lần này là lần đầu, mình sẽ giúp các bạn chứ nếu có lần sau mà hành động như thế này thì giáo quan sẽ loại thẳng đấy! Bảy người kia rối rít gật đầu cảm ơn, có mấy cô bé còn ngưỡng mộ nhìn theo bóng lưng của người kia. Bọn họ đều biết đó là Trương Hải, trông tên đó khá thư sinh nhưng mà không một ai trong đợt tập huấn này coi thường hắn cả, trong vòng nửa tháng từ khi tiến sâu vào trong rừng, hắn đã gần hai mươi lần diệt sát những con khủng long dữ tợn chỉ trong vòng một chiêu. Tất nhiên là “dữ tợn” ở đây chỉ đối với những người không đối phó được thôi, còn trong mắt tất cả những người của tổ đặc biệt thì mấy con đó không là gì cả. Nhiệm vụ của tổ đặc biệt trong thời gian đầu đó là trợ giúp các nhóm khác hoàn thành nhiệm vụ, mỗi người sẽ có những đối tượng để trợ giúp riêng biệt. Như Dương Thanh Kỳ thì giúp những người hơi khó khăn trong việc đuổi bắt một con khủng long, bày cho họ cách làm thế nào mới có thể bẫy tốt nhất. Như Nguyễn Thu Hà thì là hướng dẫn những người đi tìm các loại hoa quả khó tìm,… Còn ba thằng con trai được phân công phụ trách việc hay xảy ra nhất, đó là giúp đỡ những người bị khủng long… rượt. Cách duy nhất chính là hạ sát con khủng long cho chóng rồi mới hướng dẫn họ lần sau làm thế nào. Tất nhiên không thiếu trường hợp khủng long quá… “khủng”, đến ba người Trương Hải cũng chịu thì phải nhờ đến đội ngũ của giáo quan rồi. - Ê! Tao thấy con bé lúc nãy nhìn mày lưu luyến cực! Sao mày không nhân cơ hội… hí hí! Giọng cười khốn nạn của Trần Mạnh Thắng vang lên, Trương Hải trừng mắt nhìn hắn rồi mặc kệ luôn. Nửa tháng nay hắn đi giúp người ta thì người ta nhìn cảm kích một chút cũng đúng, lưu luyến cái mẹ gì? Thằng ôn con này chỉ được cái nói bậy. - Haiz! Dạo này Hải anh hùng của chúng ta không có lỡ chân như lần trước ha! Nếu không để mấy em ý nhìn thấy tình trạng máu me be bét, đi khập khiễng như lần trước… Một thằng còn chưa xong, đến lượt cả Phạm Đức Linh cũng lên tiếng, lại còn cố ý nhắc đến lần “dập súng” cực kỳ mất mặt lần trước. Trương Hải bực tức trừng mắt nhìn chúng nó một cái, cũng chẳng thèm nói nhảm với hai thằng này mà nhanh chóng xoay mặt đi tiếp. Trương Hải đang đi nhanh thì chợt có một giọng nói con gái mềm mại vang lên: - Trương Hải! Lại đây giúp mình một chút! Trương Hải quay đầu lại, cất giọng hỏi: - Giúp cái gì? Ngày thường hay cãi nhau với con bé này nên Trương Hải cũng chẳng khách khí gì với một mỹ nhân như thế cả. Nhưng thật kỳ lạ là hôm nay Dương Thanh Kỳ lại rất mềm mỏng, dịu dàng nũng nịu nói: - Đi mà… thường ngày mình gọi cậu dậy, lại còn cười nói giúp cậu xả bực tức! Giúp mình một chút có sao đâu? Trương Hải thầm rùng mình, trong lòng càng thêm đề phòng, trong óc nhủ cả trăm lần câu: “có trá!”. Nhưng mà hắn đang định bỏ đi thì Dương Thanh Kỳ lại lên tiếng: - Trương Hải, cậu có phải đàn ông không vậy? - Tôi chưa phải đàn ông, tôi là con trai! Tôi mà là đàn ông thì đã cho cậu làm vợ bé của tôi lâu rồi! Dương Thanh Kỳ nghe mấy lời này thì sửng sốt, mấy người đứng đằng sau cũng sắp không nhịn được mà phì cười ra, nhưng mà nhìn đến ánh mắt như muốn giết người của nàng thì thức thời ngậm mỏ lại. - Ê! Cậu mà dám bỏ đi tôi mách giáo quan cậu dám sàm sỡ tôi! Trương Hải bực mình xoay ngoắt người lại, lời này nói trúng chỗ yếu hại của hắn rồi. Nửa tháng nay không ít thằng con trai đã ăn hành sống qua ngày chỉ vì tội dây dưa với con gái. Mà Trương Linh Tuyền lại cực kỳ bá đạo, không cần điều tra, chỉ cần biết đúng là con trai có dây dưa đến con gái mà bị người ta phàn nàn là lập tức “chém” ngay. Trương Hải bây giờ cũng phải rùng mình vì sự kinh khủng của bà cô này, vì thế hắn phải bất đắc dĩ mà khuất phục Dương Thanh Kỳ, ai bảo lần trước đúng là hắn đã “sàm sỡ” con nhà người ta chứ? Nhưng mà khuất phục cũng không phải là buông lỏng đề phòng, Trương Hải rón rén rón rén, nhìn trước ngó sau xem có biến gì không, nhưng mà nhìn mãi cũng chẳng thấy ai mai phục, dùng cả thần thức cũng không nhìn thấy. Nhưng mà nhìn lại mấy người bên kia hình như hơi quỷ dị… có cái gì đó là lạ… Nhưng mà Trương Hải dù có đề phòng đến mấy thì cũng phải tiến lên, chân của hắn đã nhón lên chuẩn bị nhảy đi bất cứ lúc nào. Nhìn thấy bộ dạng đề phòng của hắn mà Dương Thanh Kỳ thầm buồn cười, lại khinh khỉnh nhìn hắn như muốn chửi hắn nhát gan vậy. Trương Hải sau khi tiến lại gần thì đã nhìn ra chút mánh khóe, có người đang cầm dây ở phía bên kia chuẩn bị kéo lên bất cứ lúc nào, hắn cực kỳ đề phòng chú ý đến từng động tác của người đó, chuẩn bị né đi ngay khi có biến. Xem ra lần này Dương Thanh Kỳ này lại muốn đem hắn ra làm vật thí nghiệm mấy cái bẫy làm bằng dây leo của cô ta rồi! Trương Hải thầm co quắp trong lòng, sao không tìm ai khác mà cứ tìm tui chứ? “Vút!” Quả nhiên, khi Trương Hải lại gần thì người đứng đằng sau cây kia chợt kéo mạnh, Trương Hải nhanh chóng nhảy qua một bên, né được một sợi dây thòng lọng ở dưới chân, nhưng mà khi hắn lùi lại phía sau thì chợt thấy nụ cười quỷ dị của Dương Thanh Kỳ, trong lòng thầm kêu không ổn. Nhưng mà chưa kịp tránh thì đã thấy nền đất xung quanh hắn ba mét chợt lật tung lên, một cái lưới được tết vô cùng tinh xảo và chắc chắn đã vây hắn lại, sau đó treo ngược lên trên cây. Những sợ dây leo để treo lưới ban nãy bám vào trên các cây nên hắn cứ tưởng là loại dây tự nhiên, không để ý nhiều nhưng bây giờ mới biết được là do người ta cố ý làm ra. Cảm giác bị treo lên thế này thật là đáng ghét! Trương Hải cảm thấy mình giống Trư Bát Giới lúc bị mấy vị Bồ Tát treo lên để trừng phạt tội muốn bỏ sư phụ đi lấy vợ vậy. Nhưng mà hắn vẫn phải cố gắng ra vẻ “ngưu” một tí, nếu kêu la thảm thiết lên thì đúng là mất hết cả mặt mũi, sau này tha hồ bị hai thằng ôn kia chọc tức. Con dao sắc bén không biết đã xuất hiện trên tay hắn từ lúc nào, Trương Hải dứ dứ nói: - Không thả xuống nhanh là mình cắt lưới đấy nhé! Công lao mấy ngày tết cái lưới này đi tong thì đừng có trách. Dương Thanh Kỳ còn muốn trêu hắn thêm một lúc nhưng mà thấy con dao đã kề sát vào lưới thì cuống quýt nói: - Từ từ, bây giờ mình thả, được chưa? Con trai gì mà nhỏ nhen, đùa một chút cũng dọa dẫm hủy đồ của người ta! Lời nói nũng nịu nhưng Trương Hải chẳng thấy có gì là đáng thông cảm cả, đi bẫy người thì phải chuẩn bị tâm lý bẫy bị phá chớ! Dương Thanh Kỳ vẫy vẫy tay với mấy người bạn kia, ý bảo thả xuống, còn bản thân nàng thì chạy về phía xa xa nhanh hơn cả thỏ con nữa. Đùa à? Ở lại cho tên này bắt được thì hắn lại “trừng phạt” như mấy lần trêu hắn lúc trước thì sao? Nhưng mà thật đáng tiếc, Dương Thanh Kỳ còn chưa chạy được bao xa thì đã thấy có người nắm vào eo nàng nhấc bổng lên, sau đó thì dí sát người nàng vào một cái cây, sau đó giọng nói châm chọc vang lên: - Sao nào? Muốn bị trừng phạt hay sao mà lại đi trêu chọc đại ka? Bây giờ có muốn xin lỗi cũng muộn rồi nhá! Dương Thanh Kỳ xuống quýt đưa tay lên che lấy hai cái tai nhỏ, đầu lắc lắc nói: - Đừng mà, mình biết sai rồi! Không muốn đâu! Đau lắm! - Đau thì mới nhớ! Lần sau đừng có dại trêu vào đại ca! Hé hé… Giọng cười ghê tởm vang lên, cùng với đó là một bàn tay rắn đanh nắm lấy bàn tay nhỏ của Dương Thanh Kỳ, kéo nó ra khỏi cái tai đáng thương. “Tách” một cái, cái tai nhỏ của nàng đã phải chịu trừng phạt cho chủ nhân của mình, lĩnh chọn cú búng tai với âm thanh xé lòng. Cái tai xinh xinh đỏ bừng lên, không biết có phải do hiệu ứng hay không mà cả tai bên kia lẫn hai má cũng đỏ. Trương Hải trả thù xong thì cũng gật đầu hài lòng, buông nàng ra rồi hừ một tiếng, sau đó lại nghênh nghênh ngang ngang đi mất, để lại cô bé đang đỏ mặt giậm chân chửi mắng hắn cả trăm lần cái tội làm đau người ta. …. Buổi tối, sau khi mọi người lại ăn một bữa cơm ngon lành, đang định giải tán thì Trương Linh Tuyền lên tiếng: - Các em cũng đã làm nhiệm vụ ban đầu khá tốt rồi, bây giờ sẽ có một nhiệm vụ chính thức dành cho các em, bắt đầu từ ngày mai phải đi thi hành, mọi người không có ý kiến gì chứ? Cả bảy người đều im lặng, chờ đợi Trương Linh Tuyền nói tiếp. Trong lòng họ đều biết cuối cùng thời khắc tập huấn của chính mình cũng đã đến, trước đó Trương Linh Tuyền cũng đã nói rằng nhiệm vụ của họ thuộc loại khó hơn những người khác, không biết là khó hơn ở đây sẽ là như thế nào đây? - Gần đây ở trong Bạo quốc chúng ta có nghiên cứu để đào tạo ra một đội không quân, và việc lai giống ra loài khủng long bay thích hợp là một việc cần thiết. Bây giờ Bạo quốc đang cần vài quả trứng của loài khủng long Pretanodon để lai tạo. Đó là một loài khủng long bay sống ở ven biển, vùng vịnh. Ở Bạo quốc chúng ta có phía cực tây là giáp biển, ngoài ra thì phía đông khu rừng này chính là vùng vịnh Lôi Long. Sở dĩ gọi như vậy vì nơi đây là một thiên đường của thằn lằn sấm, bọn chúng tập chung ở đó để bắt cá dưới biển, số lượng thằn lằn sấm cũng rất đông. Cô cũng không có ý bảo các em đến vùng vịnh đó, ở đó quá nguy hiểm với các em bây giờ. Nhiệm vụ của các em chỉ là đi đến phía đông khu rừng này, ở đó đã bắt đầu xuất hiện Pretanodon rồi, hơn nữa số lượng không nhiều đâu, không có quá nhiều nguy hiểm cho các em. Trương Linh Tuyền đã nói xong, cả bảy người đều trầm ngâm một chút rồi gật đầu, sau đó thì giải tán đi nghỉ sớm, ngày mai bắt đầu đi làm nhiệm vụ đầu tiên. Còn một việc mà Trương Linh Tuyền chưa nói, đó là những con Pretanodon bị tách biệt ra, phải lánh vào rừng này thì thường không có thể chất tốt, tuy rằng như thế sẽ tăng an toàn cho lũ trẻ nhưng mà chất lượng giống cũng sẽ giảm đi. Nhưng mà còn trông mong gì ở một lũ học sinh đây? Làm được đến thế thôi cũng là tốt lắm rồi.