Khủng long thần giới
Chương 3 : Mười năm không thiên phú
Mười năm sau.
Mười năm… nói dài cũng không phải, nói ngắn cũng không đúng. Nhưng thời gian đó cũng đủ cho một đứa trẻ của khủng long tộc lớn lên và nhận thức được rất nhiều thứ.
Trong thế giới này, trẻ em từ bốn đến mười hai tuổi là được đi học văn hóa, học kiến thức và các cách ứng xử ở trường học. Xen kẽ vào đó là những bài tập cơ bản nhất nhằm tăng cường thể chất, thuận lợi cho việc đào tạo sau này.
Bởi vì khủng long đều có thiên phú riêng, những thứ đó đều nằm trong huyết mạch, phải đi vào một nơi đặc thù mới có thể kích hoạt hoàn toàn thiên phú đó, hình thành một con đường tu luyện của riêng mình.
Nhưng muốn tiếp nhận được sự truyền thừa đó thì cũng phải đủ sức, sau lịch sử cả ngàn vạn năm tiến hóa, người ta đã rút ra được kinh nghiệm. Người khủng long muốn tiếp nhận truyền thừa thì thời gian tốt nhất là vào lúc mười ba tuổi, hơn nữa vì để cho những đứa trẻ có thể tiếp nhận truyền thừa một cách thuận lợi nhất, người ta huấn luyện nhẹ cho chúng từ nhỏ, đến năm mười hai tuổi thì tất cả đều có một đợt tập huấn tăng cường, cũng giống như việc đi bộ đội ở thế giới hiện đại vậy.
….
Trên con đường cái đông đúc trong Lục Diệp thành, lúc này có một thân hình nhỏ bé đang tung tăng vừa nhảy nhót về nhà vừa lẩm bẩm gì đó trong miệng.
Người ở khu này đều biết, đứa bé ấy tên là Trương Hải.
Một thằng bé đáng thương, tuy rằng là con của một gia đình rất khá giả nhưng từ năm nó bốn tuổi tới nay, cũng đã sáu năm rồi mà người ta cũng chưa biết được thiên phú của nó là cái gì.
Trong Bạo quốc này, chủng tộc chiếm đa số là Trex tộc. Trong Trex tộc thì có hai họ nổi bật nhất là họ Trương và họ Phạm.
Tất nhiên, người họ Trương thì nhiều nhưng dòng họ Trương đầy quyền thế thì chỉ có duy nhất một mà thôi. Cũng may đứa bé này không ở trong cái dòng họ Trương ấy, nếu không thì không biết còn khổ sở đến mức nào.
Trương Hải tung tăng về nhà, cậu bé mười năm nay sống không phải là phong quang vinh dự gì nhưng cũng không quá buồn bực. Tuy ở trường nó có rất ít bạn, thậm chí còn chẳng có người bạn nào nhưng nó lại có một gia đình tốt, một ông bố tốt, một bà mẹ tốt, và còn có một thằng em trai rất ngoan và thương anh nữa.
Hôm nay sở dĩ Trương Hải cao hứng như thế là bởi vì nó vừa mới bắt chuyện rất vui vẻ với một người bạn mới.
Ở trong lớp học, Trương Hải cũng chỉ được ngồi một góc, không ai để ý, không ai nói chuyện. Nhưng mà hôm nay thì lại có một học sinh mới chuyển đến lớp của nó, đó là một thằng nhóc khá gầy gò, khuôn mặt cũng đen nhẻm. Thằng nhóc ấy năm nay đã mười một tuổi nhưng vì học quá ngu và thể chất kém cỏi nên bị đúp lại một lớp, người ta sợ năm sau nó lên mười hai tuổi nhưng không đáp ứng được điều kiện tập huấn thì phiền, tốt nhất là đúp sớm cho tiện.
Cũng vì thành tích kém nên thằng nhóc kia cũng sống trong sự chế giễu của rất nhiều người, da mặt nó cũng dày rồi nên gặp ai cũng có thể bắt chuyện được, người ta nói với nó thì tốt, còn không thì thôi nó cũng không thèm nói nữa.
Chính vì thế mà sau một hồi bắt chuyện với cả lớp nhưng không có lời đáp trả nào quá thân thiện, nó lại quay sang cái thằng có vẻ ngơ ngơ ngồi ở bên cạnh mình.
Và như thế, sau rất nhiều năm, Trương Hải lần đầu tiên nói chuyện say sưa với một đứa bé khác, hai thằng thi nhau kể khổ, thi nhau kể chuyện cười để làm cho nhau vui. Chúng ồn ào tới mức cả lớp cũng đều nhíu mày, cuối cùng thì giáo viên bực mình cho hai thằng ra ngoài hành lang đứng, mỗi thằng một góc cho khỏi ầm ĩ.
Mặc dù bị phạt như thế nhưng kiếm được một người nói chuyện cũng làm cho Trương Hải vô cùng vui vẻ. Nó không thèm để tâm đến chuyện thầy trách phạt mà cứ cười tủm tỉm suốt cả đường đi.
- Con chào bố! Con chào mẹ! Chào Bi nhé! Hôm nay đi học về sớm nhỉ!
Trương Hải về nhà và cất tiếng chào tất cả mọi người. Từ trên ghế da rồng (một loại ghế bọc bởi da khủng long), một người đàn ông nhìn qua chừng hơn bốn mươi tuổi quay mặt lại mỉm cười gật đầu với Trương Hải. Người đàn ông này tên là Trương Thái Cường, ông cũng chính là viện trưởng năm xưa đã bế đứa bé đi gặp anh trai của mình.
- Hải về rồi hả con? Mau cất đồ thay quần áo rồi chuẩn bị ăn cơm đi!
Một người phụ nữ thành thục, hiền hậu chừng gần bốn mươi tuổi bước từ trong phòng bếp ra, thấy Trương Hải đã trở về, bà cũng nở một nụ cười từ ái rồi lên tiếng dặn dò nó. Bà tên là Đỗ Kim Hoa, bà không phải tộc Trex mà là một người phụ nữ của tộc Cerat (tiến hóa từ khủng long sừng), tính khí của bà cũng vì thế mà không giống với các “mẫu bạo long” của Trex mà rất hiền hậu, đoan chính. Bà cũng chính là người đầu tiên đã bế Trương Hải ở thế giới này, bà là cô bác sĩ mười năm trước.
Thật kỳ lạ, hai con người vì một đứa bé mà thường xuyên trao đổi với nhau, thậm chí còn bàn luận cách nuôi dưỡng nó, dần dần chính hai người này lại sinh ra tình cảm, đến với nhau. Tuy rằng cũng đã sinh được một đứa con chính thức, nhưng mà đứa con cả này cũng là một minh chứng tình yêu của hai người, vì vậy mà họ cũng rất yêu thương nó.
- Anh! Hôm nay ở trường có thằng nào bắt nạt anh không? Để em kéo cả đám bạn đến cho nó một trận!
Trương Hải dở khóc dở cười, hắn hay bị bắt nạt như thế à? Thằng em này rất thương anh nhưng lúc nào cũng tỏ ra rất hùng hổ, đúng là tính cách bá đạo thừa hưởng từ tộc Trex.
- Không! Làm gì có ai bắt nạt anh! Bi cứ chuyên tâm vào học đi, sau này sẽ trở thành một dũng sĩ, một người đàn ông chân chính đội trời đạp đất.
Bi chỉ là tên gọi ở nhà, tên thật của thằng bé này là Trương Tiến Lập, nhưng mà cái tên này nghe Men lỳ quá, đọc tên xong nhìn lại cái thằng nhóc loắt choắt thế này không hiểu có cảm tưởng gì nữa. Thằng bé kém hơn Trương Hải bốn tuổi, năm nay mới chỉ có sáu tuổi, tuy mới đi học được hai năm nhưng quậy như quỷ sứ, bố mẹ đã bị mời đến gặp giáo viên không chỉ một lần.
- Cái thằng ranh kia, mày phải chăm chú vào học cho bố! Còn để bố phải đi đến gặp giáo viên một lần nữa thì cho mày nhịn ăn ba ngày!
Trương Thái Cường đã không nhịn được mà trừng mắt quát Bi. Mặc dù ông yêu thương nó nhưng cứ để cho quậy như thế này thì không được. Ài, nhìn lại thằng anh, từ nhỏ đến giờ nó rất ngoan, rất nghe lời cha mẹ, chỉ tiếc… Năm xưa anh trai ông đã nói sẽ đào tạo nó thành gián điệp, nhưng mà đào tạo như thế nào đây? Thằng bé không có thiên phú, đến một ngày mà ông anh không còn hi vọng gì với nó nữa thì không biết còn giữ nó lại được không? Nghĩ đến đó, Trương Thái Cường không khỏi thấy khổ sở trong lòng, thực ra thì ông cũng yêu thương nó lắm chứ, tình cảm cha con hơn mười năm đâu phải nói không có là không ngay được.
Bi sau khi nghe lời quát mắng của bố thì cúi đầu, ánh mắt long lanh ngước nhìn anh trai như cầu trợ giúp. Trương Hải cũng hiểu nên cũng lên tiếng hòa giải:
- Thôi thôi! Bố cũng đừng quát Bi nữa, nó cũng biết sai rồi! Còn Bi, sau này ít đánh nhau thôi, chăm chú vào học đi. Sau này lớn lên mà làm được chiến sĩ thì lo gì không có chỗ đánh đấm.
Một nhà cứ thế sống trong sự hiền hậu của người mẹ, sự nghiêm khắc của người cha, sự ngoan ngoãn của thằng anh và sự quậy phá của thằng em. Nói ra cũng đủ các loại cảm xúc, vui buồn, khổ, sướng, cũng có lúc dở khóc dở cười. Nhưng mà một gia đình như thế mới thật sự là gia đình hạnh phúc.
…
Ăn cơm xong, Trương Hải xin phép cha mẹ cho hắn ra ngoài. Bây giờ mới khoảng đầu chiều, còn một giờ nữa là bọn nhỏ sẽ tụ tập đá cầu ở cái sân trống đầu phố.
Môn đá cầu này về cơ bản cũng không khác đá bóng ở thế giới hiện đại. Nhưng mà thứ để đá thì chỉ là quả cầu được tết bằng gỗ nhẹ, không có nhiều độ nảy và chịu lực cũng khá kém. Trong thi đấu thì việc sử dụng thiên phú là cực kỳ được khuyến khích, thậm chí còn có luật tiểu xảo, chơi bóng bằng tay mà với tốc độ mắt thường không đủ thấy thì dù trọng tài có biết cũng làm lơ, hoặc là ra chân ngáng đối thủ mà quá khéo, khéo đủ độ thì trọng tài cũng không bắt.
Tất nhiên là những thứ đó thì đều được quy định trong luật cả rồi, tốc độ chơi tiểu xảo thế nào là đủ độ khéo cũng được quy định. Cái luật này đề ra mục đích là để cho những người tham gia có được sự đề phòng với đối phương, có cách chống tiểu xảo, nhờ đó mà rèn luyện sức phản xạ và kỹ xảo chiến đấu.
Mà những kỹ xảo như thế chính là thứ mà Trương Hải cực kỳ hâm mộ.
Tuy nó không có thiên phú nhưng cũng khá chăm chỉ tập luyện thể lực, tốc độ và sức mạnh. Những bài tập luyện ở trường dạy, có bài nào làm được thì nó sẽ làm, còn bài nào không làm được thì nó cũng nghĩ cách giảm cường độ để tăng tiến dần dần, đến khi làm được thì thôi. Nhưng mặc dù là thế nhưng thể chất của nó cũng không thể mạnh được bằng những đứa trẻ cùng trang lứa, bởi vì… nó không có thiên phú nào cả.
Ra đây xem người ta đá cầu cũng không chỉ là xem cho đẹp mắt, nó còn muốn từ đó học tập một chút gì đó, dù chỉ là chút chút bên ngoài cũng được. Bởi vì trong lòng của nó luôn muốn mạnh lên, nó biết, trong thế giới này không có chỗ cho kẻ yếu đuối, nếu nó vẫn là kẻ bạc nhược như vậy thì dù có thế lực to lớn chống lưng thì nó vẫn chỉ là đối tượng cho thiên hạ cười nhạo mà thôi. Chứ thực sự, nó mãi mãi không có được sự tôn trọng của mọi người.
Trương Hải đang say sưa xem đá cầu đến nhập thần, những kỹ xảo ấy… thật quá điêu luyện. Nhìn xem tên đầu để chỏm kia kìa, khi hắn đảo bóng xoay người thì lại còn khéo léo ngoắc chân đối thủ một cái nhanh như chớp. Đối thủ vừa ngã kia không ngờ không thèm đứng lên mà lại hừ mũi một cái thật mạnh làm quả bóng kia chệch hướng đi một chút. Chỉ một chút đó cũng làm cho cầu thủ kia đang ở tốc độ cao trở nên luống cuống, chân trái vấp chân phải rồi loằng ngoằng với quả bóng ngã úp mặt xuống đất.
Trương Hải nhìn thấy cảnh này thì không khỏi cười trộm, hắn không phải khinh bỉ gì mà là bởi vì tư thế ngã của người kia quá buồn cười. Cầu thủ vừa ngã sau một hồi luống cuống cũng ngồi được dậy, đưa tay ôm mũi. Trận đấu này cũng chỉ là vui vẻ thôi nên mọi người nhanh chóng dừng trận đấu, chạy lại xem xem có sao không.
Người đó cũng không sao, chỉ hơi hơi đau mũi thôi, nhưng mà khi nhìn thấy cái vẻ mặt cười tủm tỉm của Trương Hải thì hắn không nhịn được. Cái thằng kia hắn biết, là thằng phế vật không thiên phú chứ là cái mẹ gì? Thế mà còn dám cười đểu hắn! Không thể chấp nhận được.
Bực tức, cầu thủ kia túm lấy trái cầu trên mặt đất rồi sút một cú thật mạnh về phía Trương Hải. Trương Hải thất kinh, nó nhanh chóng né tránh nhưng với cái thân thể bạc nhược thế này thì tránh bằng niềm à? Nguyên quả cầu như trái phá đó đập trúng má trái của nó, làm cho nó đỏ rực lên, cũng đã có dấu hiệu sưng rồi.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
20 chương
22 chương
340 chương
1157 chương
93 chương
154 chương
555 chương