Khủng long thần giới

Chương 24 : Sơ duyệt kết thúc

Trương Thái Tùng lao thẳng lên, hắn đang dồn toàn bộ sức lực vào chân, muốn cho Trương Hải gục luôn trong một chiêu này. Nhưng mà hắn không biêt, trong mắt Trương Hải thì đòn thế kia chỉ là trò trẻ con, thằng này giơ chân lên cũng khá mạnh, nhưng tốc độ thì không bằng Phạm Đức Linh, chân trụ cũng không vững. Trương Hải chỉ cần nhẹ nhàng đưa tay đập vào đùi của Trương Thái Tùng là cú đá kia đã bị cản lại, hắn còn chưa kịp rút chân về thì Trương Hải đã đưa chân đạp một phát vào ống đồng chân trụ của hắn, cú đá rất mạnh làm cho Trương Thái Tùng không trụ nổi, chân bị bay ngược về phía sau rồi ngã sấp xuống. Trương Thái Tùng kinh hãi, mới một chiêu mà hắn đã ê ẩm cả người, nhưng nếu một chiêu đã thua thì đúng là quá nhục. Hắn nhanh chóng đứng dậy, lại tiếp tục dồn hết sức lực lao lên, Trương Hải đối diện hắn vẫn chưa có chút động tĩnh tránh né nào, Trương Thái Tùng cười thầm, đột nhiên vận dụng một chút năng lực có sẵn trong người, tốc độ đột nhiên tăng mạnh lên, một cú lên gối mạnh như phá núi hướng thẳng về ngực Trương Hải. Trương Hải cười chễ giễu, thằng này đúng là rất ngu, một chiêu vừa rồi mà còn không biết phản xạ của mình không bằng đối phương hay sao? Trương Hải tập những thứ quyền thuật kia không phải là để gò bó, mà là để tập phản xạ, tập ứng đối nhanh trong giao chiến, nhìn thấy đối thủ ra chiêu nào là cơ thể hắn đã tự phản xạ ra một chiêu thức thích hợp rồi. Tất nhiên những thứ này cũng phải xem tốc độ đối phương nhanh hay chậm, nếu đối phương quá nhanh thì Trương Hải có muốn phản xạ cũng chẳng kịp. Nhưng hiển nhiên là tốc độ một thằng học sinh thế này thì Trương Hải thừa sức ứng phó rồi, hời hợt tránh né một cái, Trương Hải bật người lên bắt thẳng vào gáy Trương Thái Tùng, dồn lực đập mạnh một cái xuống sàn. “Rầm!” Âm thanh chát chúa vang lên, cả phòng tập gần như rợn tóc gáy, cả đầu của Trương Thái Tùng đã đập mạnh xuống sàn, “sứt đầu mẻ trán” theo đúng nghĩa đen, máu chảy ra ròng ròng. Trương Hải vẫn chưa buông tha mà lại nhấc đầu hắn lên, đập thêm một phát như trời giáng nữa, Trương Thái Tùng lúc này đã đau đến ngất đi, dù muốn gọi hắn thế nào cũng vô dụng. Trương Hải lúc này không hiểu sao lại nổi lên một sự tàn bạo, hắn không muốn bỏ qua cho thằng chó đẻ này như thế, thậm chí trong lòng hắn đã có ý định giết bớt một thằng cặn bã như thế này đi cho trong sạch môi trường. Nhưng cuối cùng hắn cũng dằn mình lại, mặc dù thế nhưng Trương Hải cũng không muốn nhìn mặt thằng khốn nạn này thêm một lần nào nữa. Trước đây ở trong trường thằng này là loại du côn trấn lột để tự thỏa mãn mình, cả trường đều căm ghét, nếu để nó có cơ hội tiến bộ thêm thì không biết sẽ ra dạng gì? Trương Hải cũng không muốn phải gặp phiền toái, chi bằng… Trong lòng đã quyết định dìm thằng này xuống đáy vực, Trương Hải cầm tay nó lên rồi vặn vẹo ngón út, Trương Thái Tùng quá đau đớn mà phải tỉnh dậy, mồm gào lên thảm thiết. Trương Hải cười lạnh một tiếng, đưa tay cầm lấy quai hàm của Trương Thái Tùng giật một cái, lập tức âm thanh đã im bặt, bây giờ Trương Thái Tùng có muốn nhận thua cũng không được, trong mắt hắn một mảnh sợ hãi, thậm chí có vài tia hối hận, nhưng mà sự oán độc trong đó cũng không thể che giấu được. Trương Hải nhìn thấy cái loại tâm tình này của hắn thì càng thêm chắc chắn về quyết định của mình. Hắn nhẹ nhàng cầm cái chân của Trương Thái Tùng lên, ngắm ngắm một chút, người ta còn đang tưởng hắn có sở thích biến thái thì chợt “rắc” một tiếng, âm thanh xương gãy đã vang lên, cái chân của Trương Thái Tùng đã vặn vẹo, khớp này lệch sang khớp kia rồi. “Rắc” một cái nữa, chân còn lại cũng không thoát khỏi cảnh bi thảm này, mọi người trong phòng tập nghe thấy âm thanh này thì đều im bặt, ánh mắt hơi hoảng sợ nhìn lên trên đài, còn Trương Thái Tùng thì có muốn kêu gào cũng chẳng nổi, trong cổ họng chỉ phát ra âm thanh “ô ô” như đang muốn thét lên vậy. Trương Hải lúc này đang muốn cho thằng này nhập viện nửa năm một năm, khỏi phải tham gia tập huấn, để xem lúc ấy nó còn có thể đi nhận truyền thừa nữa không? Nếu dìm nó xuống, làm nó mãi mãi không ngóc đầu lên được thì nó còn báo thù kiểu gì nữa? Mới chỉ vặn vài cái khớp vẫn chưa đủ độ, như thế này thì chỉ nghỉ ngơi một tháng là có thể phục hồi rồi, Trương Hải giơ chân lên, muốn đạp xuống một cái cho xương chân thằng này nứt ra, đến lúc ấy thì phải nằm viện lâu rồi. - Dừng tay! Một tiếng hét chói tai vang lên, cùng với đó là một thân hình xinh đẹp tiến vào trong phòng tập. Trương Linh Tuyền lúc này đang vô cùng bực bội, vừa mới đi ra ngoài xử lý một chút chuyện mà trong này đã loạn như thế rồi. Nhưng âm thanh của nàng vẫn không cản được Trương Hải, bàn chân của hắn không hề lưu tình giẫm thẳng xuống, lại một âm thanh ken két rợn tóc gáy vang lên, xương của Trương Thái Tùng đã bị nghiến cho suýt vỡ vụn thành từng mảnh. Trương Hải lúc này mới làm như vừa nghe thấy âm thanh của Trương Linh Tuyền, vẻ mặt ngạc nhiên đứng sang một bên. Trương Linh Tuyền tức giận chất vấn: - Thắng rồi thì thôi! Tại sao lại còn ra tay nặng như vậy? Hôm nọ em sinh sự với Phạm Đức Linh còn chưa đủ hay sao? Trương Hải lúc này bình tĩnh giải thích: - Thưa cô! Thứ nhất em chưa thắng, đối thủ vẫn còn mở mắt thao láo ra thế kia nhưng không chịu nhận thua, em thắng làm sao được? Vì thế mới đánh tiếp! Thứ hai, chuyện hôm nay và cả chuyện hôm trước đều không phải do em sinh sự, mà là họ sinh sự với em! Cô có thể hỏi tất cả những người ở đây, hơn nữa thằng này không chỉ sinh sự với em một lần, mà còn rất nhiều lần. Trước đây em nhịn là vì nể nó học cùng trường, nhưng hôm nay sắp vào đợt tập huấn, em không muốn phải đi chung với một thằng như nó! Hơn nữa thằng này cũng làm phiền không ít người, em đánh nó cũng là đúng ý của mọi người mà thôi! Trương Linh Tuyền nghe hắn nói một tràng mà trợn tròn mắt, sau khi có người xác định những lời hắn nói là hoàn toàn đúng thì hít sâu một hơi. Giọng nói đã bình tĩnh lại nhưng vẫn cố duy trì quan điểm của mình: - Dù là như vậy em cũng không nên ra tay nặng như thế chứ? - Nặng? Em chỉ muốn đuổi nó ra khỏi trường này mà thôi! Xin hỏi nếu hôm nay em không làm thế thì nó có bị đuổi không? Chắc chắn là không bởi vì từ trước đến nay nó đã đánh đấm rất nhiều, trấn lột rất nhiều nhưng có làm sao đâu? Nhà trường không đuổi là vì thực lực của nó trước đây mạnh thứ tư ở trường này! Vậy được, hôm nay em mạnh hơn nó thì đích thân em sẽ đuổi nó cút! Trương Linh Tuyền chợt trầm mặc, nàng biết là trong trường học trước đây không cấm đánh nhau, bởi vì việc mạnh được yếu thua sau khi ra trường vốn là quy định của khủng long giới. Vì thế loại người như Trương Thái Tùng thì nơi đâu cũng có, nhưng không bao giờ bị đuổi cả. Tuy rằng trong đợt sơ duyệt tại trường này có cấm đánh đấm bừa bãi nhưng cũng không cấm khiêu chiến, nàng cũng không đuổi được Trương Thái Tùng ra. Nghĩ lại, năm ngoái thành tích chẳng ra sao không phải là do những thằng như thế này phá phách trong lúc tập huấn trong rừng hay sao? Trương Linh Tuyền ngẫm nghĩ rồi gật gật đầu, không nói gì nữa mà quay đầu đi. Trước khi đi nàng để lại một câu, từ ngày mai, thậm chí trong cả đợt tập huấn Trương Hải phải ở gần cô, không cho phép tự tiện gây sự với người khác. Trương Linh Tuyền quyết định giám sát Trương Hải, bởi vì ở tuổi của hắn thì những hành động như thế này là quá bạo lực. Tuy rằng lớn lên thì cần phải như vậy nhưng nếu bây giờ để Trương Hải lại làm thêm vài lần như thế nữa thì không ổn. Sự bạo lực, sức mạnh là cần thiết trong sinh tồn ở khủng long giới nhưng cũng phải áp dụng đúng chỗ, theo Trương Linh Tuyền thì trong một môi trường toàn học sinh còn chưa tốt nghiệp thế này đúng là không thích hợp. Thế là từ hôm đấy Trương Hải chính thức chuyển đến ở trong căn phòng bên cạnh Trương Linh Tuyền, đãi ngộ này cũng chỉ có mình hắn mà thôi. Mặc dù ở gần mỹ nữ nhưng Trương Hải lại khó chịu vô cùng, thứ nhất là vì hắn còn bé tý tẹo, biết gì về chuyện nam nữ mà cảm thấy hứng thú, thứ hai là bà cô này không phải là mẫu người hắn thích, hắn thích kiểu người ôn nhu hiền thục cơ. Còn điều thứ ba, cũng là quan trọng nhất, đó là Trương Linh Tuyền lúc nào cũng giám sát hắn, tập luyện kiểu gì cũng bị nàng nhìn chằm chằm, hình như còn có ý học trộm của hắn thì phải, Trương Hải cũng không ngại cho nàng thấy vài chiêu nhưng mà mấy món nội kình nội kiếc thì không dám thò ra. Còn việc lên đài thi đấu thì gần như là cấm tiệt, mặc dù nàng chỉ nói rất nhẹ nhàng, giống như khuyên bảo Trương Hải không nên lên đài nhưng hắn lại hiểu theo nghĩa bắt buộc. Mà dù thế nào đi nữa thì Trương Hải cũng chẳng ham hố gì việc lên đánh đấm cho người khác xem cả, chẳng qua hai lần trước hắn bị người ta gây sự mà thôi. Cũng còn may là Trương Hải không bị cấm giao lưu với các bạn khác. Trong thời gian này có rất nhiều người tiếp xúc với hắn, có đứa thì đến ca tụng, có đứa thì đến làm quen bình thường, bảo sau này giúp đỡ nhau tý, có đứa thì hèn mọn lên hỏi sống bên cạnh mỹ nữ kia thế nào… Trương Hải mặc dù đau hết cả đầu nhưng cũng khá vui, mấy đứa này đều là trẻ con, trong người không có toan tính gì nhiều, đến làm quen cũng chỉ vì thấy hắn khá mạnh, xứng đáng làm bạn mà thôi. Trong tâm lý của trẻ con thì chữ “bạn” được định nghĩa là những người có thể thường xuyên giao lưu với mình. Nếu không có cùng sở thích thì ít nhất cũng phải có thực lực sàn sàn với mình, trong xã hội hiện đại thì thực lực chính là sức học, còn trong thế giới này thì chính là sức mạnh. Trương Hải trước kia quá yếu đuối, làm bạn với hắn thì chẳng có gì học tập được cả, hơn nữa hắn lúc nào cũng lầm lầm lỳ lỳ, nhìn đã muốn tách ra rồi nên chẳng ai muốn làm quen cả. Cũng may hồi trước có Phạm Đức Huy thực lực cùi bắp không kém đến làm bạn, lý do ban đầu có lẽ cũng là do hai thằng có thực lực sàn sàn nhau nên mới trở thành bạn được. Bây giờ thì tốt rồi, Trương Hải cũng có nhiều bạn hơn, mấy người tiếp xúc với hắn thì còn dần phát hiện ra hắn có rất nhiều thứ hay ho, việc đàn hát cũng là số một. Còn Phạm Đức Huy gần đây cũng lên đài đánh mấy trận, tuy cũng có thua có thắng nhưng chứng tỏ thực lực của hắn cũng thuộc loại không tồi, hơn nữa lúc nào cũng đi bên cạnh Trương Hải nên cũng có thêm nhiều bạn hơn. Cuộc sống của một học sinh thật tốt đẹp, tiếc là cũng sắp kết thúc rồi. Hai tuần sau, mọi người đều tập trung ở sân trường, nghe Trương Linh Tuyền thông báo một chút về nội dung đợt tập huấn sắp diễn ra. Đợt tập huấn này sẽ không đơn giản với những đứa trẻ, nhưng đó cũng sẽ là một hồi ức đẹp nhất trong đời của mỗi học sinh: rừng rậm, khủng long, đồng đội, chiến đấu! Những thứ đó sẽ diễn ra lần đầu tiên trong đời họ, cũng là một kỷ niệm đậm dấu ấn nhất.