Khủng long thần giới
Chương 16 : Chủng tộc cảnh?
Trương Hải chưa biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong lòng hắn đang rung động vô cùng trước biểu hiện của Phạm Đức Linh lúc này. Nhưng mà đối thủ cũng không phải chỉ ngồi im để cho hắn suy nghĩ, Phạm Đức Linh hơi nhún chân, chỉ bật một cái đã tới sát bên Trương Hải, chân trái vừa mới biến đổi kia giống như một ngọn núi đang đổ sập xuống, giáng thẳng xuống người Trương Hải.
Nhưng phản ứng của Trương Hải cũng đủ nhanh, tinh thần lực của hắn đã tu luyện tới cực hạn của thiên thứ nhất Tam Huyền Điển Bí, về khoản nhãn lực và phản xạ thì hắn đã hơn xa các bạn cùng trang lứa rồi. Hắn nhìn thấy cú đá như thế kia mà còn không tránh thì chỉ còn nước tan xương nát thịt.
Rầm! Cả bàn chân của Phạm Đức Linh giáng xuống sàn đấu, làm cho mặt đất nứt toác một mảng lớn, cái sàn có xu hướng sụp đổ tới nơi rồi. Trương Hải nhìn thấy cảnh này thì kinh hãi, không thể tin được thằng này sau khi biến đổi có một chút mà uy lực kinh khủng như thế này. Nhưng mà công kích mạnh chưa chắc phòng thủ đã mạnh, Trương Hải muốn thử công kích đối phương xem sao.
Yaaa! Phạm Đức Linh lại hét lớn một tiếng, hắn giơ nắm đấm phải lên lao thẳng tới người Trương Hải, đúng… là nắm đấm, thứ mà từ đầu tới giờ Phạm Đức Linh chưa sử dụng. Trước đó là do hắn cảm thấy lực tay của mình quá bạc nhược so với lực chân, nhưng lúc này, khi đã biến thân thì lực tay lại trở nên vô cùng mạnh mẽ, hắn lại mất đi lý trí nên chỉ cảm thấy tay mình quá thừa lực nên mới xuất đòn như thế mà thôi.
Tròng mắt của Trương Hải ngưng tụ lại, nhìn chằm chằm vào phương hướng của nắm đấm kia. Khi nắm đấm đó tới gần, Trương Hải đột nhiên lách người ra, tay trái bắt lấy cánh tay của đối phương và kéo sát lại người mình, tay phải cũng ôm lấy sát nách của cánh tay ấy, sau đó thì dồn lực toàn thân, cả tay, hông, mông, và giật thật mạnh, hơn nữa chân cũng chêm vào chân trụ của Phạm Đức Linh nhằm làm cho hắn mất đà lao về phía trước.
Quả nhiên Phạm Đức Linh lúc này đã mất đi lý trí, phản ứng không kịp nên lực đạo đã bị Trương Hải dẫn dắt, lao thẳng về phía trước, cả thân thể to lớn kia đập mạnh xuống sàn đấu, làm cho nó đã nứt nẻ lại càng thêm thảm hại. Đây chính là đòn Ippon Seoi Nage, một trong những đòn thế được dùng ở trong Judo, nhưng Trương Hải “trong mộng” không những đã từng học Judo mà còn tìm để học Jujitsu, là môn võ khởi thủy của Judo, trong đó chứa đầy đủ các đòn thế mang tính sát thương mạnh chứ không phải đã bị lược bớt như của Judo.
Mọi người xung quanh nhìn thấy Trương Hải dùng chiêu này thì gần như hóa đá, cái quái gì thế này? Không ngờ Phạm Đức Linh đã trở nên khủng khiếp như vậy nhưng vẫn bị Trương Hải quật ngã? Rốt cuộc thằng “phế vật” kia đã đạt đến trình độ nào rồi?
Jujitsu không chỉ là quật ngã đối thủ rồi ngừng, còn phải tiếp tục công kích cho đối phương kiệt lực hẳn thì thôi, Trương Hải lúc này đang chiến ý bừng bừng, cũng không muốn dừng lại. Cánh tay phải của Phạm Đức Linh đã bị bắt lúc này đang bị hắn khóa chặt, vặn vẹo làm cho biết dạng đủ kiểu, không những thế, chân của Trương Hải còn đạp lên mặt đối phương, nghiến thật chặt lại để cánh tay kia không đủ lực mà thu về.
Hơn nữa mặt bị đạp chặt, Phạm Đức Linh không nhìn thấy vị trí rõ ràng của Trương Hải, hai chân đạp lên phía trên cũng hơi chệch hướng nên toàn bị Trương Hải đón đỡ, không có tác dụng gì nhiều. Phạm Đức Linh lúc này đã đau đớn vô cùng, nhưng mà lý trí của hắn vẫn như chưa trở về, mặc cho Trương Hải nói “chịu thua chưa?” bao nhiêu lần nhưng hắn vẫn chỉ gào rú.
Nhưng ánh mắt của Phạm Đức Linh cũng không phải bị che khuất hoàn toàn, Trương Hải mặc dù cố khống chế hết sức nhưng chắc chắn có sơ hở, lúc ấy chân của hắn đã hơi mỏi, giữ mặt của Phạm Đức Linh không chặt làm hắn giãy được ra. Nhìn thấy rõ được Trương Hải, Phạm Đức Linh không hề câu nệ mà tung một cú đấm như phá đá đập tường thẳng vào ngực Trương Hải. Lúc này Trương Hải cũng khá mệt nên không kịp tránh, lãnh trọn cả cú đấm ấy vào ngực bay ngược ra đằng sau.
Phạm Đức Linh đứng lên, chạy lại phía Trương Hải và điên cuồng đấm đá. Không thể tưởng được là thằng này từ nãy đến giờ bị đau đớn như thế nhưng cứ như không biết mệt, đến bây giờ vẫn cứ hùng hục hùng hục. Trương Hải lúc này cũng khá mệt rồi, chỉ có thể tránh được đòn nào thì tránh, đỡ được đòn nào thì đỡ, nhưng cũng trúng đòn khá nhiều.
Trương Hải lại bị trúng thêm một đòn nữa vào bụng, cũng may đó là đòn xuất từ cánh tay phải vừa bị vặn nên hắn chưa gục được, chứ nếu đó là một đòn lên gối thì thảm rồi.
Trương Linh Tuyền đứng bên dưới lúc này thì do dự một chút rồi cắn răng nhảy lên trên đài.
Trương Hải thì không biết chứ nàng đã hai mươi mốt tuổi rồi thì thừa hiểu, lần đầu biến thân rất dễ bị mất đi lý trí, cứ đánh đấm cho đến lúc nào kiệt sức mới thôi. Vì thế khi thấy Trương Hải có vẻ khống chế được đối phương thì nàng cũng mặc kệ, xen vào việc thách đấu vốn không phải là truyền thống của khủng long giới.
Nhưng lúc này thì khác, Phạm Đức Linh đã đảo ngược tình thế, nếu cứ để thế này thì Trương Hải có thể sẽ chết. Nàng làm một giáo quan, học sinh bị thương thì có thể nhưng không thể để mất mạng như thế này, điều đó làm cho thành tích của nàng sẽ bị giảm mạnh, quan trọng là chính lương tâm nàng cũng không cho phép.
Khẽ xuất một cước rất nhẹ nhàng đạp bay Phạm Đức Linh ra, nàng đứng sừng sững trước mặt của Trương Hải như một pho tượng nữ thần, nhưng lời nói của nàng thì đúng là làm cho người ta không chấp nhận nổi:
- Thằng ngu! Thua rồi thì nhận đi, cô sẽ giúp mày khống chế nó, mày không cần phải cố ra vẻ anh hùng làm gì!
Trương Hải vốn thấy Phạm Đức Linh đã bị đẩy lùi thì hơi thở phào, vốn đang định nhận thua cho xong, dù sao hôm nay biểu hiện của Phạm Đức Linh cũng quá kỳ dị, với cả từ trước cũng chưa có ai tin là hắn thắng cả, nhận thua thì có sao đâu. Nhưng mà nghe thấy lời chửi mắng của Trương Linh Tuyền thì hắn lại thấy tức tối vô cùng, tôi ra vẻ anh hùng lúc nào? Bà già cô thích xen vào còn lắm lời, tôi mà ngu thì thằng bố của con cô còn ngu hơn!
- Bà mới ngu ngốc! Tôi không cần bà xen vào! Bà tránh ra đi! Ngày hôm nay tôi sẽ đánh bại nó!
- Mày… - Trương Linh Tuyền sửng sốt, đây là lần đầu tiên có một kẻ dám cãi lời nàng, hơn nữa lại chỉ là một đứa học sinh. Nhưng mà nàng còn chưa kịp nói thêm gì thì Trương Hải đã vọt qua người nàng, đối mặt với Phạm Đức Linh vẫn đang gầm rú kia.
“Phế vật… ngu ngốc… tao nghe đủ rồi! Hôm nay Trương Hải sẽ đánh bại mày để không phải chịu cái danh xưng ấy nữa!” Trương Hải lẩm bẩm trong miệng, ánh mắt hắn nhìn thẳng về phía trước, con ngươi trở nên sâu thẳm, khó dò, làm cho người nhìn vào đó cứ có cảm giác mê man, vô định.
“Hỡi lửa của tự nhiên, hãy cháy lên cùng với ý chí của ta, biến!” Theo lời niệm chú lầm rầm trong miệng, bàn tay của Trương Hải cũng khẽ ra vài dấu hiệu, cùng với đó là một ngọn lửa nóng hừng hực hiện lên trong không trung, làm cho nhiệt độ của cả phòng tập cũng dâng lên mấy độ.
Mọi người xung quanh bắt đầu hiện lên thần sắc kinh dị, ngày hôm nay nhìn thấy Phạm Đức Linh biến thân đã đủ kỳ dị lắm rồi, không ngờ lại còn có thằng Trương Hải này biết tạo ra lửa. Chỉ có Trương Linh Tuyền đứng đằng sau thì sắc mặt cổ quái, chiêu này nàng cũng có thể làm được, nhưng đó là thiên phú chủng tộc, phải là một người đạt đến “Chủng Tộc cảnh” mới có thể lĩnh ngộ, chẳng lẽ thằng nhóc kia đã đạt đến “Chủng Tộc cảnh”? Không đúng… một người mười hai tuổi đạt đến Biến Thân cảnh đã là thiên tài rồi, thường thì phải trải qua đợt huấn luyện sắp tới mới có vài người biến thân được, còn muốn đến được Chủng Tộc cảnh hoặc cao hơn thì đều phải trải qua truyền thừa, thằng nhóc này… Vậy thì là tại sao chứ?
Phạm Đức Linh đứng ở đối diện thì coi như không biết, hắn lao thẳng người về phía Trương Hải để tiếp tục, nhưng từ ngọn lửa kia lại bắn ra vài ngọn lửa nhỏ hơn chặn hướng đi của Phạm Đức Linh. Phạm Đức Linh ban đầu còn không né tránh nhưng sau khi ăn lửa mấy lần thì cũng biết đau, né tránh liên tục. Sắc mặt của Trương Hải ngày càng xấu nhưng hắn vẫn chưa chịu ngừng lại chút nào.
Xèo! Chợt Phạm Đức Linh vì không để ý mà trúng một ngọn lửa vào bắp đùi, làn da của hắn lúc này đã dần dần trở lại bình thường, chứng tỏ hắn sắp kiệt sức đến nơi, né tránh cũng không quá hiệu quả nữa. Trúng phỉa đòn này hắn quỳ rạp xuống đất, muốn đứng lên nhưng không nổi. Cơ hội này Trương Hải không muốn bỏ qua, ngay lập tức Trương Hải động thân, dồn toàn bộ sức mạnh còn lại trong người vào đầu gối, một chiêu vô cùng dũng mãnh nện thẳng vào thái dương của Phạm Đức Linh, làm hắn choáng váng mà gục xuống.
Toàn trường trở nên im lặng.
Trương Hải thắng rồi!
Không ngờ người xuất sắc nhất khối lại bại dưới tay hắn! Rốt cuộc ai mới là phế vật ở trường này đây?
Có thể là một người khác, nhưng chắc chắn không phải là Trương Hải.
Tĩnh lặng một chút, toàn phòng tập bắt đầu hoan hô rung trời, ở trường này không ít người muốn đánh bại Phạm Đức Linh cho hắn bớt kiêu ngạo, nhưng chưa ai làm được. Hôm nay Trương Hải đã làm được, coi như là làm giúp họ một chút tâm nguyện. Quan trọng là một cuộc đấu hấp dẫn như vừa rồi, có lẽ là người thắng, hơn nữa lại thắng đẹp thì luôn luôn nhận được sự ủng hộ của khán giả.
Chỉ có Trương Linh Tuyền đằng sau nhìn thấy vẻ mặt hớn hở đắc ý của Trương Hải thì trầm mặt lại, nàng không quên vừa rồi thằng nhóc kia dám nói mình ngu ngốc, từ bé đến giờ còn chưa có ai dám nói với nàng như vậy. Người ta có ý tốt không cám ơn thì thôi lại còn dám chửi giả, hơn nữa nàng còn là giáo quan của hắn nữa cơ mà, thật là gan to cùng mình.
- Thắng rồi, rất vui phải không? Bây giờ thì tiếp nhận khiêu chiến của bà đi!
Âm thanh giận dữ của Trương Linh Tuyền vang lên át hẳn những âm thanh tạp nham trong phòng, mọi người đều trợn tròn mắt nhìn thẳng vào Trương Linh Tuyền và Trương Hải, chưa biết chuyện gì xảy ra.
Chỉ có Trương Hải thì sửng sốt, sau đó thì bắt đầu toát mồ hôi mẹ mồ hôi con, lúc nãy đang máu quá, lại bị chửi làm cho hắn bị ngấm nước vào đầu, không thèm để ý xem người đứng trước mặt mình là ai. Bây giờ mới để ý lại… hóa ra là giáo quan…
Lần này thì thảm rồi… Trương Hải cầu mong mọi người dành ra một phút mặc niệm cho người liệt sĩ như hắn.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
20 chương
22 chương
340 chương
1157 chương
93 chương
154 chương
555 chương