Khủng long thần giới

Chương 118 : tình lữ đạo

Trương Hải đang bị lạnh cóng cả người, suy nghĩ cũng hơi ngưng trệ, nhìn cái lọ kia mà chưa nghĩ ra nó là thứ gì. Nó ở trong người mình? Bấy lâu nay mình đã bỏ quên cái lọ này, giờ cũng chẳng nhớ nó là thứ gì nữa! Ánh sáng màu lam bắn ra từ cái bình chiếu thẳng vào người Trương Linh Tuyền, còn ánh sáng màu đỏ lại chiếu vào người Trương Hải. Thân thể Trương Linh Tuyền bắt đầu rục rịch, giống như có thứ gì đó hấp dẫn thần trí của nàng. Cái bình kia dần dần hạ xuống bên dưới, sát tới người của Trương Linh Tuyền. Cái bình vừa lơ lửng, vừa xoay tròn, hai luồng khí tức một nóng một lạnh dần dần tỏa ra hình thành một khí trường quỷ dị bao trùm cả căn phòng. Cái bình sứ bay sát tới sau lưng Trương Linh Tuyền. Một luồng khí mát lạnh tràn vào thân thể làm Trương Linh Tuyền vô cùng thư thái, cổ họng cũng rên rỉ “hạnh phúc”. Tiếng rên kiều mị, thân thể mềm mại, tiếp xúc trực tiếp… tất cả những nhân tố đó làm đầu óc Trương Hải như căng ra, bộ vị mẫn cảm nào đó bắt đầu phản ứng kịch liệt. Cái bình sứ lại quay một cái nữa. Cảm giác mát lạnh sau lưng chợt biến thành nóng rực, làm Trương Linh Tuyền vốn đang đau đớn vì nhiệt độ lại càng thêm thống khổ. Nàng hét to một tiếng, vung tay đập thẳng vào cái bình sứ kia, hất văng nó đi. Nhưng… Cái bình sứ ấy đột nhiên tách ra làm hai. Tách dọc theo thân bình, giống như cái bình này vốn là do hai mảnh ghép giống nhau ghép lại vậy. Trương Linh Tuyền còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì một vật gì đó nhỏ nhỏ chui tọt vào miệng nàng, làm nàng ho lên sặc sụa. Còn một mảnh bình sứ lại rơi thẳng xuống thân thể nàng. Đôi mắt Trương Linh Tuyền chợt trở nên đờ đẫn. Một nửa bình sứ kia bay sang bên cạnh, một viên đan dược màu đỏ rực lăn lóc ra đó, tỏa ra nhiệt khí kinh khủng, làm cả căn phòng như trở thành cái lò luyện, chất liệu căn phòng cũng bắt đầu đổi màu, biến dạng dưới cái nhiệt độ này. Đầu óc Trương Hải như thanh tỉnh ra một chút, cuối cùng cũng nhớ ra đây là thứ gì. Đó là hai viên xuân dược kỳ dị được luyện từ nguyên âm và nguyên dương cực phẩm của Hạng Viêm và Lạc Sương, vốn là hai người bạn của Liên Hương Nhu điều chế ra. Trương Hải chẳng qua chỉ thấy đan dược này có năng lượng nóng lạnh cực kỳ cổ quái, cho nên hắn mới giữ lại, để sau này nghĩ cách tách năng lượng này ra sử dụng. Còn về việc Liên Hương Nhu nói đây là xuân dược, hắn vẫn có chút chưa thể nào tin được… Làm gì có xuân dược nào mà còn chứa âm khí và dương khí mạnh mẽ như vậy? Trương Hải phất tay, cố dùng chút khí đạo hút mảnh sứ và viên đan dược kia lại. Nhưng vừa nhìn vào nửa miếng sứ đó, đầu óc Trương Hải đã mộng mị đi trong tức khắc. Một đoạn công pháp đặc thù chợt xuất hiện trong đầu hắn, làm thần trí Trương Hải bị mất đi trong một thời gian ngắn. Cùng lúc đó, viên đan dược nóng hừng hực kia chợt chui vào cơ thể hắn, tan ra thành dược lực, phát tán ra mọi kinh mạch của Trương Hải. Đến khi cái công pháp này đã được “khắc ghi” xong, Trương Hải mới rùng mình tỉnh lại. Nhìn thấy Trương Linh Tuyền đang nhìn hắn với sắc mặt cực kỳ cổ quái, hai mắt tràn ngập xuân ý, đôi má đỏ hây hây như đang xấu hổ tột cùng. Tuy rằng Trương Hải hắn vẫn giữ được tỉnh táo, nhưng đầu óc cũng đã nổi lên vài suy nghĩ dâm tà, lửa dục hừng hực thiêu đốt vùng bụng dưới, khiến nơi nào đó đã cứng nay còn cứng hơn. Đoạn công pháp vừa rồi… là thế nào vậy? Trong đầu cả hai người đều nổi lên suy nghĩ này. Khi tiếp xúc với nửa mảnh sứ đó, trong đầu của Trương Linh Tuyền và Trương Hải đều nổi lên cùng một đoạn công pháp. Đoạn công pháp này có cái tên rất mộc mạc và đơn giản: “Tình lữ đạo”. Đọc xong cái đoạn công pháp này, Trương Hải không biết nên khóc hay nên cười, bởi thứ này cơ bản chính là thứ công pháp bỉ ổi mang cái tên hoa mỹ “song tu” mà hắn vẫn đọc trong mấy tiểu thuyết kiếp trước. Công pháp này về cơ bản không có quá nhiều điều đặc biệt. Cũng chỉ có một nam một nữ cùng vận dụng công pháp, thông qua giao hoan để kết nối thân thể và tâm linh với nhau, dùng thân thể của người còn lại như một “môi trường” tu dưỡng sức mạnh của bản thân mình. Nhưng trong công pháp này có một đoạn làm Trương Hải chú ý. “Trong thiên hạ, thường thì nam là dương, nữ là âm! Đó là một thường thức, một quy luật, nhưng cũng không phải không có ngoại lệ. Khi trong cơ thể người nữ mang chí dương hỏa khí, trong thân thể người nam mang chí âm hàn khí, vậy lúc đó mọi công pháp song tu đều trở nên vô dụng, bởi thân thể của hai người đã trái với tự nhiên. Nhưng hai người bọn ta đã sử dụng dược thảo năm ngàn năm, kết hợp với một phần nguyên âm và nguyên dương của chính mình để chế ra hai viên đan dược kia. Người âm ăn viên nguyên dương, người dương ăn viên nguyên âm. Trong thân thể hai người đã bắt đầu tự trung hòa âm dương, lại thông qua giao hoan để dung hòa lực lượng trong cả hai thân thể, tốc độ của công pháp song tu sẽ tăng lên gấp bội. Có lẽ… truyền nhân của bọn ta! Các ngươi cũng sắp không kiềm chế được nữa rồi, hãy hưởng thụ đi… hắc hắc!” Những chữ này không chỉ được truyền thẳng vào đầu, mà còn được khắc trên miếng sứ kia. Trương Hải nhìn vào mấy chữ cuối có vẻ nguệch ngoạc. Hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra Hạng Viêm đang cười dâm khắc mấy chữ này, còn Lạc Sương hờn dỗi ngồi bên cạnh lắc lắc người hắn, bĩu môi vì vẻ vô lại của người mình yêu. Hơn nữa, nếu như đan dược này có tác dụng như vậy, chẳng trách chúng lại phản ứng khi hàn khí của mình và hỏa khí của Trương Linh Tuyền tiếp xúc. Đó là vì những điều này vốn tương thích với nhau. - Anh… cũng đọc được những thứ đó phải không? - Trương Linh Tuyền hơi run run hỏi, giống như đang cố tự kiềm chế, giữ lại một tia thanh tỉnh cuối cùng. - Ừ… - Trương Hải gật đầu. - Vậy thì… tới đi! - Trương Linh Tuyền lí nhí nói, nhưng giọng nói đã hơi khàn khàn rồi: - Đây là cơ hội cuối cùng để khôi phục! Em không muốn bỏ lỡ! Hơn nữa… nếu là anh thì thật tốt rồi! Nếu là kẻ khác, dù có chết em cũng không đồng ý… Trương Hải vuốt vuốt mũi, thân thể hơi cứng ngắc chưa hoàn toàn linh hoạt nên có vẻ chậm chạp. Trương Linh Tuyền thấy thế thì sốt ruột nói: - Tới đi! Nhanh lên! Em sắp không kiềm chế được nữa rồi. Em… em muốn thời khắc quan trọng nhất này diễn ra trong lúc mình còn thanh tỉnh. Nếu cứ mơ hồ mà mất như thế, tiểu thư đây chắc nghẹn chết mất… Trương Hải dở khóc dở cười. Bản thân hắn cũng đang tràn đầy ham muốn, hắn còn muốn tới nhanh chóng hơn cả nàng nữa kìa. Sau một lát, cơ thể Trương Hải đã hoàn toàn bình thường. Người hắn dán sát vào thân thể mềm nhũn của Trương Linh Tuyền, hôn nhẹ lên môi nàng, tay tích cực hoạt động, làm thân thể Trương Linh Tuyền càng thêm hưng phấn, thần trí sắp đánh mất tới nơi. - Anh… em sắp không… Á… Một tiếng thét đau đớn vang lên, đời con gái của nữ giáo quan trẻ tuổi đã bị tên học sinh hư đốn cướp mất. Trương Hải thầm thở phào, vốn sợ nàng đau quá không chịu nổi nên hắn cố tình đánh lạc hướng bằng mấy trò kia, đợi khi nàng mất tập trung thì mới công thành chiếm đất. Bây giờ thì tốt rồi, qua được cánh cửa đó coi như đã xong được một nửa. Trương Linh Tuyền dường như chưa hoàn toàn mất đi ý thức, thậm chí còn tỉnh táo hơn vì sự đau đớn. Thấy Trương Hải ngừng lại, thương xót nhìn nàng, tay vuốt ve mặt nàng… Trương Linh Tuyền chợt tràn ra hai hàng lệ hạnh phúc. - Tiếp đi! Em muốn cảm nhận một chút khi còn giữ được tỉnh táo. Trương Hải gật đầu, nhẹ nhàng tiếp tục công việc trong tiếng rên rỉ của người ngọc dưới thân. Sau vài phút, rốt cuộc hai người cũng hoàn toàn mất đi sự tự chủ, chìm trong dục vọng. Âm thanh kỳ quái phát ra từ căn nhà, nhưng xung quanh đây chẳng có ai khác, chỉ có mấy con chằn tinh đang chìm đắm trong tu luyện nơi xa xa, không nghe thấy những thứ này. Trên cành cây, một đôi chim cổ đại nhỏ bé đang ngồi tỉa tót lông cho nhau, khi nghe thấy mấy âm thanh này thì lắc lắc đầu, chim mái chủ động bay đi trước, để chim trống hớn hở bay theo sau. Đến sáng hôm sau, khi đôi chim này trở lại chỗ cũ, âm thanh vẫn đang tiếp diễn, chỉ là mức độ đã bị hạ thấp đi nhiều. Đến khoảng vài tiếng sau thì hoàn toàn tắt đi. Chỉ còn lại tiếng thở dốc ồ ồ, sau đó là tiếng hít thở đều đều. Như đã chìm vào giấc ngủ. Mãi cho đến khi ánh chiều tà hạ xuống, vài âm thanh vải vóc mới loạt xoạt vang lên trong căn phòng kia. Trương Linh Tuyền dần dần mở mắt ra, nhìn thẳng lên trần nhà. Tưởng tượng lại những cảnh đã xảy ra, sắc mặt nàng phiếm hồng, khóe miệng nhếch lên nụ cười ngây ngô, sau đó lại thở dài một tiếng. Định chống tay ngồi dậy, nhưng vừa nhúc nhích một cái, Trương Linh Tuyền đã nhíu mày lại, khuôn mặt trắng bệch ra như tờ giấy. Đôi mắt trợn lên, oán trách nhìn tên khốn đang ngủ khò khò bên cạnh mình. “Đồ dâm trùng, đầu heo, đồ vũ phu, không biết thương tiếc, đồ lười…” Trương Linh Tuyền oán hận mắng chửi một hồi trong lòng. Nhưng lại không nỡ đánh thức hắn. Đưa mắt nhìn quanh, căn phòng thật lộn xộn, quần áo vứt tứ tung, chăn mền cũng nhăn nhúm một cục dưới đất, trên giường chỉ có hai thân thể trần trụi, cùng với tấm nệm trắng đã nhiễm đỏ ở vài chỗ, trông như những đóa hoa lửa mỹ lệ. Đó cũng là minh chứng cho lần đầu tiên của cô gái, nhưng có vẻ như… máu này bắn hơi tung tóe, chứng minh cho sự điên cuồng của đôi trai gái này. Trương Linh Tuyền muốn đứng dậy, tìm quần áo mặc. Nhưng chỉ cần cử động đôi chút thôi cũng làm nàng đau tới nhăn mặt nhíu mày. Không nhịn nổi mà rên lên một tiếng, thân thể mềm nhũn. Một bàn tay vòng qua eo nàng, kéo nàng nằm xuống, tiếng nói vang lên: - Hôn anh một cái, hôm nay anh sẽ là người phục vụ của em! - Không thèm! - Trương Linh Tuyền trực tiếp quay mặt đi, trong lòng thầm nhủ “làm phục vụ cả đời thì còn nghe được”. Trương Hải không thèm nói lý với nàng, hai tay ôm lấy đôi má hồng hào đầy xuân sắc của nàng, hạ một nụ hôn nồng nhiệt xuống. - Được rồi! Hôm nay anh là người phục vụ của em. - Trương Hải cười hì hì, yêu thương vuốt ve đôi má nàng rồi xuống giường mặc quần áo. Sau đó, hắn phủ một lớp chăn lên người nàng, chạy thẳng ra khỏi căn nhà này. Nhà di động này là của Trương Linh Tuyền, chính là căn nhà không có phòng tắm. Lần trước Trương Linh Tuyền suýt chết đuối cũng là vì nhà không có phòng tắm nên phải đi ra ngoài. Sau đó, Trương Hải đã yêu cầu đổi cái nhà khác, nhưng Trương Linh Tuyền lại không đồng ý, bảo rằng có tình cảm với căn nhà này. Hơn nữa, nàng cũng muốn ra hồ nước nóng tắm hơn, chỉ cần không đi quá xa là không thành vấn đề. Trương Hải cũng không chấp nhặt việc này, thậm chí còn xung phong dạy nàng học bơi nữa, khổ nỗi cô nàng này học mãi không được, làm hắn vừa đau đầu, lại vừa hưng phấn vì cơ hội “dạy dỗ” nàng tiếp tục được kéo dài. Trương Hải chạy ra hồ nước nóng, múc đầy cả một thùng lớn rồi nhét vào không gian trữ vật, chạy về nhà. Hắn bày cái thùng nước ra, rồi quay lại bên giường, bế Trương Linh Tuyền tới, tắm giúp nàng. Trương Linh Tuyền xấu hổ vô cùng, nhưng nàng lại không từ chối sự chăm sóc của hắn, chỉ nhắm mắt hưởng thụ đôi tay hắn đang mát xa từng tấc từng thước trên cơ thể mình, tâm thần thả lỏng, thân thể dần mềm ra. Tất nhiên, việc tắm hộ này cũng không thể thiếu mấy trò lưu manh của Trương Hải, cái gì mà vừa ngắm ngực nàng chăm chú, vừa nói: “Aiz, thật mềm a, thật trắng a, thật ấm à, thật… abcxyz” đủ loại ca ngợi lên thấu tận trời xanh. Trương Linh Tuyền bĩu môi nói: - Em tự biết mình, thực tế em còn nhỏ hơn không ít người… Trương Hải nghiêm trang nói: - Không nhỏ! Dứt khoát không nhỏ chút nào! Anh nói nè, anh không thích phụ nữ ngực lớn. Thật đó! Với anh á, phụ nữ có cỡ ngực C hoặc là B+ là thích lắm rồi. Ờ… xem nào, chắc khoảng tầm 84 hay 85 gì gì đó. Như em là đẹp nhất. Oa… đáng yêu quá, không ngờ lại là màu hồng. Ai ui.. Trương Hải đang thao thao bất tuyệt thì tai đã bị véo một cái, ngẩng lên thì thấy Trương Linh Tuyền đỏ bừng mặt, ánh mắt như chỉ muốn cắn cho hắn một nhát chết tươi. Trương Hải rùng mình, rụt tay lại cười ngượng ngùng. Biết mình tán phét hơi quá lố, làm cô nàng này xấu hổ mất rồi…