Khủng long thần giới

Chương 111 : chiến đấu!

Trên miệng núi lửa. Một bóng đen giang rộng đôi cánh, đôi móng vuốt giương ra quắp lấy một thân ảnh nào đó, cuối cùng bay vút lên bầu trời, chạy trối chết. Ngay sau đó, âm thanh chấn động “ầm ầm” cũng truyền đến dồn dập, hàng loạt bụi khói phun thẳng lên khỏi miệng núi lửa giống như một cây nấm. Cún trợn mắt, trong lòng thầm sợ hãi, nếu vừa nãy nó không đủ nhanh, chỉ riêng đám khói này cũng đủ “hun” chết Trương Linh Tuyền rồi. Chưa dừng lại, miệng núi lửa bắt đầu tuôn trào dung nham nóng hừng hực, nhuộm đỏ cả bầu trời trong xanh. Cả thế giới gần như biến thành hỏa diễm, từng luồng hơi nóng phả ra làm không khí vặn vẹo, âm thanh nổ lách tách và những mùi cháy khét mù mịt bốc lên làm cho người ta choáng váng. Hàn Kỳ Lân đứng ở xa xa dưới chân núi, lúc này đã sớm nhận biết được nguy cơ, nhanh chân chạy trốn mất dạng. Mặc dù tốc độ nó không nhanh, nhưng do chạy sớm nên không có nguy hiểm gì. Cún thì nhờ có đôi cánh, bay trên trời cao tránh đông tránh tây, lại lợi dụng sóng âm, tạo thành luồng gió thổi bay khói bụi độc đi nên cũng không có nguy hiểm. Chỉ còn con T.Rex lửa kia, một cú nhảy vừa rồi đã làm chân nó đau đớn, nhất thời không di chuyển được. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy đôi mắt của nó hơi ánh lên vẻ do dự, tính toán, cuối cùng chuyển thành quyết tâm, nhìn chằm chằm vào dung nham đang giáng xuống đầu mình, không chút nào né tránh. Về phần Trương Hải. Lúc này, hắn đã tạm chui vào bên trong cái lỗ thông gió kia. Hắn nhanh chóng bò về phía trước. Hắn biết, nếu như mình cứ ngồi đây thì có thể bị hàn khí xông ra làm cho tê tái, mặc dù chưa chết được, nhưng sức hoạt động cũng bị triệt tiêu. Hắn cũng biết, phía trước rất có thể là ngọn nguồn của khí lạnh, ra khỏi cái đường thông gió này có thể còn gặp phải cái lạnh khủng khiếp hơn. Chỉ là… ở ngoài đó có không gian rộng, có thể gọi người đến cứu, còn ở đây thì chỉ có chết. Khi dung nham phun trào, một luồng khí nóng theo lỗ thông này mà thổi ngược lại bờ bên kia. Đến bây giờ Trương Hải mới hiểu, hóa ra không chỉ có hàn khí từ bên kia thổi vào trong núi lửa, mà cả nhiệt khí từ trong núi cũng được thổi ngược ra ngoài, tạo nên tình trạng cân bằng khá quỷ dị ở nơi này. Chỉ là… không hiểu sao chỗ của băng hỏa linh thụ thì cái nóng chiếm đa số thời gian, còn cái lạnh chỉ kéo dài trong phút chốc. Vậy mà cũng là cân bằng sao? Trương Hải tăng hết tốc lực bò về phía trước. Hắn đoán rằng mình chỉ có năm phút. Nếu sau năm phút mà không ra được khỏi đây thì thảm rồi. Bốn phút… Phía trước hình như có ánh sáng trắng bạc… Sắp đến rồi! Nhưng không khí cũng ngày càng lạnh lẽo! Trương Hải không để ý mấy điều đó, vẫn bò như điên, hắn chỉ còn một phút, không đi ra không được nữa rồi. Bịch, soạt soạt! Vài âm thanh vang lên liên tiếp! Trương Hải thấy người mình vô cùng đau đớn, giống như vừa ngã cầu thang từ tầng năm lăn xuống tầng một vậy! Cái lỗ khốn kiếp kia, thế mà lại lơ lửng ở giữa chừng, làm hắn bị rơi xuống dưới “đất”! Không đúng! Chẳng phải suy đoán đây là đáy biển sao? Tại sao lại khô ráo thế này? Đặc biệt, khi ra khỏi cái lỗ thông kia, Trương Hải còn cảm thấy thân thể mình dễ chịu hơn, không còn lạnh buốt như trước nữa. Quan sát đôi chút tình hình xung quanh, rốt cuộc Trương Hải mới hiểu được chuyện gì. Mà khung cảnh này còn làm hắn hơi phát ngốc, mắt mở trừng trừng như không thể tin được. Thủy Tinh Cung! À, nói là “cung” thì hơi quá, bởi vì nơi đây chẳng có đình đài lầu các gì, chỉ là một không gian chứa đầy băng lạnh mà thôi. Cả không gian trắng xóa, hoàn toàn được bao bọc bằng băng, ngay cả nơi mà Trương Hải đang đặt mông cũng là băng. Lớp băng cực dày, nhưng lại gần như trong suốt, không thấy chút vẩn đục nào, đủ thấy độ kết tinh của băng này cao thế nào! Nhìn xuyên qua tầng băng, thậm chí Trương Hải còn thấy lác đác một hai con cá đang bơi qua bơi lại. Chỗ này… là dưới đại dương! Trương Hải nuốt một ngụm nước bọt, hắn dần dần tưởng tượng ra cái không gian này là thế nào. Như đã biết, cả Bắc Cực này đều bị băng dày đặc bao phủ, cả ngọn núi lửa này cũng là như thế. Nếu không do dung nham phun trào quá nhiều từ khi rồng lửa tới đây thì băng vẫn sẽ bao trùm cả mặt đất. Vậy thì cái nơi này chính là tảng băng bao quanh ngọn núi lửa đó, chỉ là… tảng băng này “rỗng ruột”! Lý do vì sao nó rỗng ruột thì Trương Hải không biết, sự kỳ diệu của thiên nhiên, đâu phải chỉ một kẻ như hắn là lý giải hết được. Còn về việc hắn thấy đỡ lạnh thì dễ giải thích hơn nhiều. Giống như khi gió mùa về ở Việt Nam vậy, ai mà ở trong nhà, hé một cái cửa ra một chút, để gió lùa vào thì thấy lạnh lẽo vô cùng, nhưng nếu mở cửa đi ra ngoài thì cái lạnh sẽ giảm hẳn, không đến mức cắt da cắt thịt khi “gió lùa” nữa. Đột nhiên, ánh mắt Trương Hải bị thứ gì đó hấp dẫn. Đó là một vật tròn tròn, màu trắng như ngọc đang lơ lửng giữa không trung. Xung quanh nó tỏa ra từng đợt khí lạnh như ngưng thành thực chất, dường như toàn bộ hàn khí ở xung quanh đây hoàn toàn là do nó tỏa ra vậy. Chợt, quả cầu kia hơi xoay tròn một chút, vài làn gió rét buốt bắn ra xung quanh, chui vào bên trong mấy cái lỗ kia, thông thẳng sang bên kia thông đạo. Trương Hải mướt mồ hôi, nếu vừa rồi hắn không ra khỏi đó, gió lạnh đã lùa chết hắn rồi. Nhìn nhìn cái thứ quái đản kia, Trương Hải dứt khoát quay mặt đi, không thèm để ý. Hắn không giống mấy kẻ thích tò mò, thấy cái quái gì cũng lao đầu vào như chó chết đói. Điều đó cũng không có nghĩa là hắn không tham, chỉ là có một số vật, hắn không cần đến, vì thế những thứ đó có tiện thì hắn lấy, còn không thì thôi. Trương Hải là kẻ tự hiểu biết bản thân, công pháp của hắn cực kỳ đặc thù, tốc độ tu luyện cực kỳ kinh khủng, ăn đan dược vào cũng chẳng đề thăng được bao nhiêu. Nếu đoạn thời gian ba năm cải tạo thân thể với Dương Thanh Kỳ kia mà hắn dùng để tu luyện, không biết chừng bây giờ hắn đã tu luyện lại được tu vi kiếp trước, thậm chí là vượt qua rồi. Hơn nữa, bảo vật đối với Trương Hải giống như là thứ vô dụng. Dù hắn có cầm bảo vật tuyệt thế trong tay thì cũng chẳng có tác dụng đánh vượt cấp. Còn với người đồng cấp trở xuống, dù kẻ đó có cầm bất cứ bảo vật gì thì Trương Hải vẫn là vô địch. Đây không phải là do hắn kiêu căng, mà là do đặc thù của công pháp. Cũng vì thế, mấy thứ gọi là “bảo vật” ở trong mắt Trương Hải cũng chỉ giống như trang sức. Ngoại trừ mấy thứ có tác dụng tăng tốc độ tu luyện và ổn định tu vi là còn có tác dụng, những thứ còn lại cũng chỉ là để tặng bạn gái, người yêu, tặng người thân, những thứ đó có thuận tiện thì lấy, còn nếu không thì kệ, hắn không quan tâm. Nhưng hắn không lấy, không có nghĩa là phiền phức không tìm đến hắn. Cục tròn tròn kia lập lòe ánh sáng, giống như phản ứng với thứ gì đó, dần dần di chuyển về phía Trương Hải. Ánh mắt của hắn trở nên đề phòng cùng cực. Trong lòng vừa nghi hoặc vừa buồn bực. Chẳng phải hắn đã không muốn dây vào rồi hay sao? Cái của nợ này muốn gì? Vút! Tròng mắt của Trương Hải co rút lại, trong nháy mắt vừa rồi, rõ ràng hắn đã thấy thứ tròn tròn kia biến mất giữa không trung. Không, thứ đó đang dùng tốc độ kinh hồn lao về phía hắn, tốc độ nhanh tới mức mắt thường khó mà thấy được. Hắn phải dùng đến khả năng phân tích đặc biệt của đôi mắt mới có thể nhìn ra. Nhưng nhìn thấy cũng không có nghĩa là kịp phản ứng. Thân thể hắn còn chưa kịp cử động thì quả cầu đã chui tọt vào trong người hắn, một cơn đau đớn như xé da rách thịt bắt đầu lan tràn. - Gào… - Gào… Gần như cùng lúc, hai thanh âm như xé rách thương khung phát ra. Một âm thanh là của con người, vô cùng thê lương, thảm thiết. Còn một âm thanh nữa cuồng bạo như của dã thú, trong đó ẩn chứa sự phẫn nộ và đau đớn đến cùng cực. Dưới tầng băng, Trương Hải co quắp, sắc mặt tái mét, trán đổ mồ hôi lạnh, tay chân toát ra từng đợt lạnh lẽo, cuối cùng gục xuống. Trên sườn núi, một thân ảnh nhỏ nhắn bắt đầu, đứng dậy từ trong biển lửa, đôi mắt vằn đỏ như đang cố kiềm chế một ngọn lửa hoang dã. Quanh người đứa bé, ngọn lửa bắt đầu bốc lên tận đỉnh đầu, dung nham xung quanh cũng bắt đầu rung động, dịch chuyển giống như một dòng xoáy, mà trung tâm chính là đứa bé kia. T.Rex vừa hấp thu một lượng hỏa lực cực kỳ khổng lồ. Trong dung nham của núi lửa chứa rất nhiều Hỏa khí tinh thuần, đúng là thuốc bổ của T.Rex. Nhưng bổ quá thì hóa độc, bình thường nó cũng không dám hấp thu quá nhiều, chỉ dám hút từng chút từng chút một mà thôi. Hôm nay, dung nham đã bao trùm lấy nó, chắc chắn T.Rex sẽ hấp thu. Nhưng lúc đầu, nó còn do dự xem nên hấp thu một phần, lại phân một chút lực lượng ra ngăn cản, hay là hấp thu tất cả vào thân thể. Nếu hấp thu tất cả, năng lượng cuồng bạo đó sẽ rất khó khống chế, làm T.Rex vô cùng thống khổ. Nhưng suy nghĩ kỹ, nó đã có chỗ phát tiết cỗ năng lượng đó ra. Chẳng phải còn hai con chằn tinh đáng ghét kia hay sao? Mặc dù hấp thu xong phát tiết, năng lượng mà T.Rex thu được cũng không nhiều, nhưng ít nhất cũng phải gấp đôi cách đối phó thứ nhất. Điều đó đối với nó đã là một dụ hoặc rất lớn rồi. - Chết đi! - Thân hình bé trai của T.Rex nhảy vọt lên, chẳng mất bao nhiêu công sức đã bay vọt lên trên bầu trời, áp sát thân ảnh của Cún. Nó cũng không ngu. Bây giờ nó đang sung sức, nếu không giải quyết Cún trước, để khi mình yếu đi rồi mới đối phó Cún thì có hối hận cũng không kịp. - Reeé - Cún kêu ré lên một tiếng làm đầu óc của T.Rex hơi quay cuồng, nhưng ngọn lửa hừng hực trong mắt nó vẫn không giảm tý nào. Vừa rơi xuống đất, nó đã tiếp tục nhún mình, bay vọt lên trên không. Vụt… Băng nhọn như thiên la địa võng bay tới cản đường của T.Rex. Đột nhiên, đứa bé mười tuổi kia nở nụ cười lạnh, thân hình chỉ loáng cái đã biến mất, áp sát Hàn Kỳ Lân một cách kỳ diệu: - Mày trúng chiêu rồi! - T.Rex lạnh lùng nói. Cùng với tiếng nói đó, T.Rex tung ra một cước rực lửa, nhằm thẳng vào cằm của Hàn Kỳ Lân. Hàn Kỳ Lân vô cùng sợ hãi, nó cũng không phải đồ ngu, nếu trúng một cước này thì nó có thể vỡ nát bộ hàm, không chết cũng mất nửa cái mạng. Khừ… - Hàn Kỳ Lân hừ mũi một cái, một luồng hàn khí phả ra hơi chặn cú đá kia lại, bản thân nó thì lùi lại vài phân, tránh thoát một cước trí mạng. Thân hình nhỏ bé của T.Rex chưa ngừng lại, nó bật chân một cái, nhảy thẳng lên lưng của Hàn Kỳ Lân, một tay bắt lấy cái diềm trên cổ nó, miệng cười lạnh: - Mày chết chắc rồi. Hàn Kỳ Lân lại biến sắc lần nữa. Gáy chính là điểm yếu của nó, đặc biệt nếu có công kích hỏa diễm đánh vào đó, Hàn Kỳ Lân gần như chỉ còn đường chết. Xẹt xẹt… Âm thanh lôi điện truyền tới, giáng thẳng xuống đầu Hàn Kỳ Lân. T.Rex nhướng mày, nhảy một cái đã chạy thoát, để lại Hàn Kỳ Lân lĩnh trọn cú đòn kia. Cũng may, Hàn Kỳ Lân là một chằn tinh tu khí, công kích hồn lực lôi hệ này đã bị nó hóa giải, không có nhiều tổn thương. Tuy rằng ăn đòn của Cún, nhưng Hàn Kỳ Lân lại thầm cảm kích, nếu không có Cún thì nó chết chắc rồi. Nhưng… sự tình dường như đã nằm trong phán đoán của T.Rex. Cún đang lao lại với tốc độ nhanh chóng, muốn dừng lại cũng vô cùng khó khăn. Đúng lúc này, thân ảnh của T.Rex chợt bay vọt lên bầu trời, lao về phía thân thể của hồn tinh. Nó… đang bay! Chính xác là đang bay, không phải chỉ dựa vào lực nhún, nếu không thì nó không thể duy trì góc độ vọt lên đó lâu như vậy. Con T.Rex này sau khi cắn nuốt dung nham thì năng lượng tăng mạnh! Thần thông phi hành cũng đã được nó lĩnh ngộ ra, khắc phục nhược điểm không chiến. Nhưng cũng do chưa dùng thành thục nên T.Rex đã giả vờ từ nãy giờ, chờ đến thời điểm mấu chốt mới sử dụng, cho Cún một đòn trí mạng. Cước kia đã tới sát mặt Cún. Một cước khai sơn phá thạch, nếu trúng đòn này, đầu của hồn tinh tiểu thư có thể sẽ vỡ nát như dưa hấu, chết cực kỳ khó coi. Không kịp rồi… Hàn Kỳ Lân muốn cứu viện, nhưng nó vừa mới trúng đòn còn chưa phục hồi, làm sao mà phản ứng kịp cơ chứ? Cún cũng trợn to mắt lên, vô cùng kinh sợ nhìn bàn chân đang dần dần lớn lên trong mắt mình, giống như nhìn vào cái chết sắp tới… Beng… Âm thanh như đá vào tấm sắt vang lên… Không có máu, không có cảnh tượng dưa hấu vỡ, chỉ là…