Khủng long thần giới

Chương 108 : Tập kích

Trương Hải thật sự không làm gì, chỉ ôm cái thân hình mềm mại thơm ngát kia mà ngủ. Giống như trước đây đối xử với Dương Thanh Kỳ. Quan niệm của Trương Hải về vấn đề này đã quá rõ ràng rồi. Đây là chuyện vui, hắn vui, Trương Linh Tuyền… cũng vui. Chuyện vui sao lại có thể làm ở cái nơi khỉ ho cò gáy, lại làm trong tình trạng phía trước còn việc quan trọng như thế này? Chờ khi mọi việc xong xuôi, hai người chẳng còn áp lực gì, đến lúc đó hưởng thụ chẳng phải thống khoái gấp hàng trăm lần hay sao? Sáng hôm sau. Trương Hải dậy sớm hơn Trương Linh Tuyền một chút, nấu cơm sáng cho nàng. Điều này cũng làm Trương Linh Tuyền ngạc nhiên không thôi. Mặc dù nàng biết Trương Hải cũng biết nấu ăn, nhưng từ trước tới nay, công việc này đều là của nàng. Thực sự việc này làm nàng hơi không quen. Nhưng nhìn mấy món ăn nóng hôi hổi được đưa đến, lại nhìn sắc mặt tươi tỉnh cực kỳ vui vẻ của Trương Hải. Trương Linh Tuyền cũng chẳng hỏi han những điều vô ích. Hắn thích làm! Hắn vui khi chiều chuộng nàng như thế! Điều này cứ như một dòng nước ấm chảy qua cõi lòng của mẫu bạo long tiểu thư. - Hôm nay đi tiếp thôi! - Trương Hải nói. - Cậu đã bình phục hẳn chưa? - Trương Linh Tuyền có vẻ lo lắng. - Không có gì đáng ngại nữa! Chị biết đấy, thân thể tôi hồi phục rất nhanh! - Trương Hải vẫn trả lời rất thành thật. - Vậy được rồi! Không khí nhất thời lâm vào trầm mặc. Hai người thu dọn một chút, Trương Linh Tuyền cũng chỉ cần kích hoạt vài cơ quan, căn nhà nhanh chóng co rụt lại, chui vào bên trong không gian trữ vật. Khung cảnh xung quanh lại trở lại một màu tuyết trắng, hoang vu mà lạnh lẽo. - Đi thôi! - Trương Hải rất tự nhiên nắm lấy tay Trương Linh Tuyền, cất bước về phía trước. - Này… - Này… Đi được một lúc, hai người đột nhiên cùng lên tiếng. - Chị nói trước đi… - Cậu nói trước đi… Cả hai người đồng thời ngẩn ra, sau đó thì cùng cười rộ lên. Trương Hải thầm thấy thật không thể tưởng tượng được, cái cảnh chỉ thấy trên TV, không ngờ bây giờ chính mình lại gặp… Đúng là không thể ngờ được. - Thôi được rồi! Chị nói trước đi! - Sau một hồi vui cười thoải mái, Trương Hải đưa ra đề nghị. Trương Linh Tuyền cũng thu nụ cười lại, nét mặt tỏ ra do dự, sau đó cắn răng nói: - Chúng ta làm thế này… liệu có lỗi với Kỳ hay không? - Có! - Trương Hải trả lời dứt khoát. Trương Linh Tuyền sửng sốt, vốn nàng còn cho rằng hắn sẽ thở vắn than dài, ngụy biện một phen, ai ngờ tên này lại trả lời dứt khoát như vậy. Sắc mặt của nàng trở nên hơi ảm đạm, lí nhí nói: - Nếu đã biết như vậy, tại sao cậu… - Có lỗi! Vì thế tôi càng cần phải chuộc lỗi! - Trương Hải nhẹ nhàng nói: - Tôi không giỏi ăn nói, càng không giỏi ngụy biện. Nhưng hành động và thực tế chính là minh chứng tốt nhất! Tôi sẽ dùng thời gian cả cuộc đời này để chăm sóc, bảo vệ cô ấy, bảo vệ chị! Bây giờ đó chính là mục tiêu mà tôi tu luyện, để sống. Trước đây, tôi tu luyện là để thoát khỏi cái danh hiệu “phế vật”, tôi không muốn thua kém, không muốn người ta sỉ nhục mình. Nhưng bây giờ nghĩ lại, ý nghĩ đó thực sự đáng khen, nhưng cũng có phần ấu trĩ… - Tôi nhận ra rằng, phấn đấu để người khác khâm phục mình, không coi thường mình, đó là một mục tiêu quá vô dụng, quá dở người! Tất nhiên, việc nhờ có sự khâm phục đó mà tôi không bị bắt nạt nữa, đó là sự thật! Nhưng nếu chỉ là không bị bắt nạt, tôi cũng chỉ cần một thực lực vừa phải, thuộc tầm trung bình mà thôi… - Còn giờ đây! Tôi đã nợ Kỳ, nợ chị, trách nhiệm của tôi chính là dùng cả đời này để trả lại món nợ đó hai người! Đó cũng là mục đích mà tôi tu luyện, mục đích mà tôi phấn đấu! Chị hiểu rồi chứ? Trương Linh Tuyền trầm mặc… - Thực tế là minh chứng tốt nhất sao? - Nàng chợt nở nụ cười nhẹ nhàng, nụ cười ấm áp, vui vẻ, giống như tiên tử hạ phàm, ban hạnh phúc xuống nhân gian, ban hạnh phúc cho Trương Hải: - Tôi tin cậu một lần! Dường như đã giải khai được một tâm kết nào đó, thần sắc của Trương Linh Tuyền tốt hơn nhiều, nụ cười cũng xuất hiện thường xuyên hơn. - Nhưng mà… chị không ngại chung chồng chứ hả? - Trương Hải chột dạ hỏi. - Ngại! Sao không ngại? - Trương Linh Tuyền trừng mắt nhìn hắn. - Ngại thì đứa con gái nào cũng ngại mà thôi! Nhưng cái xã hội này là thế, đàn ông chết hết rồi, kiếm được người tốt mà lại chung tình khó lắm nhóc ạ! Đến cái tên tiểu phú hào tu luyện đến Chủng tộc cảnh mà cũng tam thê tứ thiếp. Còn đến tầng lớp cao cấp, như mấy lão già trong họ Trương đến hơn hai trăm tuổi rồi mà vẫn còn lấy thêm vợ. Hậu cung của hoàng đế thì có đến vài ngàn cũng là thường tình. Chồng của Trương Linh Tuyền không thể là kẻ tầm thường, vì thế mà chuyện chung tình là quá mộng mơ… - Biết thế sao chị còn hỏi tôi cái vấn đề này? - Trương Hải khó hiểu. Đằng nào nàng cũng chấp nhận, sao còn có vẻ canh cánh về vấn đề chung chồng như vậy? - Hỏi là để thử hy vọng cuối cùng. Nếu thật sự không được thì tôi còn chấm dứt cái hy vọng đó cho sớm. Nhưng thực sự thì cậu cũng không khác mấy tên kia là mấy, quỷ háo sắc. Chẳng qua… không có nhiều kẻ dám nói dùng cả đời phấn đấu để bảo vệ tôi như cậu đâu! - Thật? - Trương Hải lại càng khó hiểu. Trương Linh Tuyền đẹp như vậy, người ta tán nàng mà mấy câu hoa ngôn mật ngữ như thế cũng không biết dùng hay sao? - Thật! - Trương Linh Tuyền đáp: - Cậu đừng quên, chúng ta đều là người tu luyện. Dòng họ giới thiệu cho tôi mấy tên con trai huyết mạch cao quý, nhưng bọn họ dù có hứng thú với tôi thì cũng chỉ là phương diện dục vọng và để sinh con có huyết mạch tốt. Nhưng bọn họ cũng có niềm kiêu ngạo của mình, những việc họ không làm được thì không bao giờ nói ra. Nói cho cùng thì đó cũng là điểm đáng khen. Trương Linh Tuyền càng nói càng hào hứng, giống như mình vừa vớ được một bảo bối vậy, Trương Hải bất giác si mê cái điệu bộ này, đưa tay lên vuốt nhẹ lớp da mặt mịn màng của nàng, giọng nói trìu mến: - Anh càng ngày càng yêu em! - Anh em cái gì? Tôi lớn tuổi hơn cậu? - Lớn hơn thì làm sao? Chúng ta là một gia đình! Có chuyện chồng gọi vợ là chị không? - Trương Hải gân cổ cãi. - Hừ hừ… làm em? Chẳng phải sau này tôi nhỏ hơn cậu hay sao? - Em không thấy như thế làm cho phụ nữ thấy mình luôn trẻ đẹp trước mặt đàn ông à? - Trương Hải giở cả lý lẽ ra làm Trương Linh Tuyền động tâm. - Thật chứ? - Trương Linh Tuyền nghi ngờ hỏi lại. - Thật! - Trương Hải hớn hở: - Gọi thử một tiếng xem nào? Anh Hải! Anh yêu gì gì đó cũng được? - Gớm chết đi được! - Trương Linh Tuyền đỏ mặt gắt. Ngượng ngùng một lúc, lại nhìn tên kia chờ mong đỏ cả mắt lên rồi, Trương Linh Tuyền gượng mãi mới phun ra được một câu: - Anh Hải… - Ha ha… Ngoan! Ngoan lắm! Yêu em chết đi được! Lại đây anh thương nào… Trương Hải bày ra một bộ dạng sói đói ăn thịt người dọa Trương Linh Tuyền nhảy dựng, cuống quýt nhấc chân chạy mất dạng. - Này… - Gì? - Này… - Có gì cứ nói đi! - Anh quay mặt ra đây xem nào! Làm cái gì mà cứ nhìn chằm chằm về phía trước thế? Có mỹ nữ à? Lúc này, Trương Hải mới quay mặt lại, đối diện với nhãn thần u oán của Trương Linh Tuyền. Nói thật, vừa rồi hắn hơi thất thần vì một số việc xảy ra phía trước… - Vừa nãy anh định nói với em cái gì? Trương Hải vỗ trán một cái, đúng là vừa nãy định nói với nàng một chuyện, sau đó lại lý sự, đùa nghịch một phen rồi quên béng mất. Bây giờ nàng nhắc tới thì hắn mới nhớ: - Em muốn bay thử trên trời không? - Bay? - Hai mắt của Trương Linh Tuyền chợt sáng ngời: - Anh nói là… con hồn tinh đó! Trương Hải gật gật đầu, Trương Linh Tuyền thấy thế thì cũng gật gật đầu theo: - Muốn! Tất nhiên là muốn! Mấy lần trước đi máy bay toàn phải ngồi trong buồng đặc chế. Phong kín tất cả đến ngọn gió cũng không lọt, thế thì gọi gì là bay chứ? Trương Hải không nói nhiều nữa, dắt tay Trương Linh Tuyền chạy nhanh về phía trước, tới chỗ của hai con chằn tinh. Đến nơi, Trương Hải mặc kệ ánh mắt u oán của Thủy Kỳ Lân, trực tiếp nhét nó vào không gian sủng vật, sau đó nói với Cún: - Cún! Đi thôi nào! Đến chỗ hòn đảo có núi lửa kia. Sau vụ này anh sẽ cho chú… cho em vài viên đan dược để tĩnh tu, chờ xem khi tấn giai có ngộ được thần thông biến hình hay không. Vừa rồi Trương Hải thấy hai con thú loáng thoáng cãi nhau cái gì đó. Cuối cùng truyền âm cản Thủy Kỳ Lân lại, hỏi lý do thì nó nói: - Con nhóc kia cãi lời em. Trương Hải ngẩn người. Con nhóc chứ không phải thằng nhóc? Đó cũng là lý do mà hắn thẫn thờ không nghe thấy tiếng Trương Linh Tuyền lúc nãy. Xem ra mình đúng là mắt mù, lâu như vậy cũng không biết đây là con đực hay con cái nha… Bỏ qua chuyện này, hai người trực tiếp nhảy lên trên lưng Cún, để chằn tinh tiểu thư đưa mình tới ngọn núi lửa Vô Danh. Ở vùng này, nhiệt độ cũng không còn quá giá lạnh nữa, Cún hoạt động cũng bình thường, không đến nỗi gò bó không dám đối mặt như sâu trong băng tuyết kia. Trên đường. - Anh Hải! Khó đứng quá. - Anh đỡ em… - Anh Hải! Tay anh làm gì đó! - À… anh đang giữ em cho chặt để khỏi ngã đó mà… - Anh Hải! Đừng thở vào tai em nữa, nhột lắm… - Ừ… Hai người cứ vui đùa ở trên lưng chằn tinh, làm cô bé suýt lăn đùng xuống đất mấy lần, trong lòng thầm mắng hai kẻ vô ý vô tứ. Nửa ngày sau. Rốt cuộc thì hai người cũng đã đến được hòn đảo núi lửa mà mình đã nhắm từ trước. Đây là một hòn đảo khá nhỏ, chất đất là màu đất đỏ bazan, hoàn toàn do dung nham nguội mà thành. Ở trên đảo cũng không có sinh vật gì đáng nói, họa chăng chỉ có vài gốc cây ngọn cỏ. Theo Trương Linh Tuyền nói thì đó đều là Băng Hỏa Linh Thụ, nhưng ở trạng thái còn non, khi bọn chúng lớn lên thì chỉ có một phần ngàn là sống sót. Trong đám sống sót ấy lại chỉ có một phần trăm là ra quả được, còn lại thì đều dần mai một trước áp lực của năng lượng băng và hỏa. Trương Hải cũng đã tính toán từ trước hết cả rồi. Hắn chọn một vị trí kín đáo, là ở đằng sau một gốc cây cao quá đầu người, nấp ở đó rồi phất tay lên, thả Hàn Kỳ Lân ra khỏi không gian sủng vật. Theo như kế hoạch, Hàn Kỳ Lân nhanh chóng gào rống, đồng thời truyền âm vào bên trong thu hút sự chú ý. Luồng khí tức hàn băng của nó cũng được lợi dụng rất triệt để, làm nhiệt độ xung quanh bắt đầu hạ xuống liên tục, vài lớp sương đã ngưng tụ trên các phiến lá cây, mỹ lệ, mà cũng giá rét. - Giống ăn thịt khốn kiếp kia, mau ra đây chịu chết! - Hàn Kỳ Lân rống to liên tục, trong âm thanh rõ ràng có sự tức giận và căm hận vô bì. “Grao!” Một âm thanh cuồng bạo vang lên từ ngọn núi lửa, làm mặt đất dưới chân của Trương Hải cũng phải rung lên. Cùng lúc đó, một cái đầu to khủng khiếp cũng xuất hiện trên đỉnh núi, cặp mắt to đùng đang trợn lên nhìn chằm chằm vào Hàn Kỳ Lân cả gan dám xâm nhập lãnh địa của mình. - Con côn trùng kia! Mấy năm trước bị tao đánh đuổi chưa chừa, bây giờ muốn chết hả? - Ai bị mày đánh đuổi? Tao chỉ tạm bỏ qua cho mày mà thôi! Hôm nay tao đã dám đến đây thì mày chết chắc rồi. - Hàn Kỳ Lân cũng rống lên phản bác. - Được! Được! Hôm nay tao cho mày có đi mà không có về. - T.Rex cũng không phải dạng lắm mồm, hai ba câu giao tiếp là quá đủ rồi. Bản tính của dã thú, đó chính là chiến đấu. Nhưng nó vừa mới trồi nửa thân ra khỏi ngọn núi lửa thì một tiếng thét xuyên thấu tâm can truyền đến, thấu qua thân thể, truyền thẳng vào tâm linh yếu ớt của T.Rex, làm thân thể nó không tự chủ được mà run lên. “Mẹ nó, lại có một con hồn tinh đánh lén ông? Hôm nay rốt cuộc là ngày gì vậy? Hồn tinh ở đâu ra?” Đầu của T.Rex ong ong lên, vẫn còn đang oán hận nghĩ thầm.