Lần đầu tiên là lạnh giá từ đầu đến chân, lần thứ hai chính là tê dại sau một tiếng ầm vang. Hứa Đại Chí không biết mình rốt cuộc muốn lái xe tới đâu, cũng không biết rốt cuộc nên lái về hướng nào. Bầu trời xanh trở nên đỏ rực rồi từ từ hòa thành đêm đen. Khắp không gian đều thắp lên ánh sáng lập lòe. Thuốc hối hận ngàn vàng khó mua, đường quay đầu ngàn vàng khó cầu. Cổ họng của Hứa Đại Chí nghẹn đắng, tâm can gã như đã mắc lên một chảo dầu. Tần Tri Nghi để lại lời nhắn rồi đi là để đuổi kịp chuyến bay, chẳng có ý gì khác. Cả cuộc đời Hứa Đại Chí, lần đầu tiên gã giận bản thân đến thế. Mình mẹ nó thật sự là thằng ngốc. Giá mà lúc đầu Tần Tri Nghi đòi chuyển đi mình giữ cậu ấy lại ~~ Giá mà tối ngày hôm đó mình không dừng lại ~~~ Giá mà mình nhận ra sớm hơn mình thích Tần Tri Nghi… Mình thích Tần Tri Nghi… Hứa Đại Chí dừng xe bên đường, dùng tay ôm lấy đầu. Mình thích Tần Tri Nghi. Hứa Đại Chí tự giáng cho mình một cái bạt tai. Tất cả là do mày mẹ kiếp uất ức đồng tính cái gì! Đồng tính luyến ái thì đã sao! Ông đây là thế đấy thì đã sao! Ông đây yêu Tần Tri Nghi thì đã sao! Tần Tri Nghi đã theo Nho Chấn ca ca của cậu ấy đi mất rồi. Cũng phải thôi, Hứa Đại Chí cười giễu một tiếng, Tần Tri Nghi có thích Hứa Đại Chí mày ở chỗ nào đâu. Cũng chỉ là lấy mày để giải sầu. Căn bản không phải thuyền trên một dòng sông. Các cụ đã nói rồi, nồi nào úp vung nấy. Nồi vàng nồi bạc đương nhiên phải úp với nồi vàng nồi bạc nồi khảm kim cương, không thể nào úp cùng cái nồi gang chết tiệt như mày được. Giá mà lúc đầu mày… Hứa Đại Chí cảm giác trái tim mình trống rỗng, tâm can phế phổi hết thảy đang cháy thành bã, hóa thành khói bụi trong cái chảo dầu nọ. Ánh đèn của chiếc xe chạy qua chiếu lên mặt lúc sáng lúc tối, mơ hồ như lần đầu gặp Tần Tri Nghi, trong ánh đèn mờ, cậu ấy quay lại khẽ cười: “Cùng uống nhé? Tôi mời.” Mẹ nó mình bắt đầu thấy ảo giác rồi.