Khủng bố tu tiên thế giới
Chương 47 : tiền nhiệm
- Ngươi nói đây là phù lục?
Chu Phàm nhìn da thú trong tay, không khỏi kinh ngạc nói:
- Không phải phù lục đều là dùng giấy vàng vẽ ra sao?
Vụ cười khẩy nói:
- Đó là vì ngươi vô tri, ai quy định phù lục thì nhất định phải vẽ trên giấy? Có bùa giấy, bùa da thú, bùa gỗ, bùa ngọc, thậm chí khắc vào kim ngân cũng có, tất cả đều có thể gọi là phù lục, nhưng phần lớn sử dụng bốn loại tài liệu chính là giấy, da, gỗ, ngọc. Thứ trong tay ngươi là bùa da.
- Chất liệu khác biệt thì tác dụng có gì khác biệt không?
Chu Phàm lại hỏi.
- Khác nhau ở số lần sử dụng, giống như bùa giấy, cho dù bùa giấy tốt đến đâu thì cũng chỉ dùng được ba lần, lúc đó lực lượng phù lục sẽ xói mòn hết, mà bùa da thì có thể sử dụng 4-6 lần, phẩm chất của bùa trong tay ngươi có thể dùng được 4 lần.
Ánh mắt Chu Phàm sáng lên, nếu như dùng phù lục da thú trong tay hắn, vậy liền tương đương với bốn tấm Tiểu Diễm phù rồi.
- Phương pháp sử dụng có khác biệt hay không?
Chu Phàm hỏi ra vấn đề hắn quan tâm nhất.
- Không khác bùa giấy, với trình độ của ngươi, chỉ có thể bám vào binh khí thôi.
Vụ thu lấy tuổi thọ nên trả lời rất nghiêm túc.
Chu Phàm còn muốn hỏi một vài việc liên quan tới phù lục, thế nhưng cảm giác trời đất quay cuồng truyền đến, chỉ có thể thở dài tiếc nuối.
Sau khi từ trên giường tỉnh lại, Chu Phàm liền vội vàng nhìn đầu giường của mình, rất nhanh phát hiện phù lục da thú và trái cây Thối Luyện Thứ bị sương mù bao vây.
Hai thứ này nhìn có vẻ hư ảo, nhưng khi Chu Phàm đưa tay chạm vào thì sương mù lập tức tán đi, đồ vật cũng trở nên chân thực.
Chu Phàm cầm lấy phù lục da thú, vẻ mặt có chút tiếc nuối, hắn còn rất nhiều việc muốn hỏi có liên quan tới phù lục da thú, ví dụ như uy lực của Tiểu Lôi phù thế nào? Đồng thời Vụ còn nhắc tới đây là phù lục Hoàng giai hạ phẩm, vậy thì phù lục phân chia kiểu gì?
Đáng tiếc là không đủ thời gian.
Chu Phàm cẩn thận quan sát Thối Luyện Thứ, hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn không lập tức sử dụng mà tìm chỗ giấu Thối Luyện Thứ đi.
Về phần phù lục da thú thì hắn quyết định mang theo trên người, thêm một tấm bùa da thú thì hắn lại nhiều thêm một loại thủ đoạn bảo mệnh, ít nhất không giống trước đây, nếu như hai tấm Tiểu Diễm phù tiêu hao hết, vậy thì hắn chẳng khác gì bó tay chịu trói nếu đối mặt với quỷ quái.
Vật bảo mệnh như vậy, đương nhiên đem theo bên người càng ổn định hơn.
Đêm qua thu hoạch phong phú vượt xa tưởng tượng của Chu Phàm, mấu chốt là hắn đã có thể giao lưu với Vụ, chỉ cần lão già này chịu giao lưu với hắn, vậy thì nhất định có thể đào móc được càng nhiều thứ hơn.
So với lợi ích đạt được thì một tháng tuổi thọ cũng không tính là gì.
Trong lòng Chu Phàm thầm suy nghĩ những việc này, sau khi ăn điểm tâm xong, liền cáo từ cha mẹ rồi rời khỏi nhà.
Nửa đường bắt gặp khỉ ốm rồi cùng nhau tới doanh địa tuần tra. Đội viên trực đêm kiểm tra Trắc Quyệt phù xong cũng không hề giải tán như trước đây mà vẫn lưu lại tại chỗ.
- Ồ, thật náo nhiệt.
Khỉ ốm cười nói.
Chu Phàm nhìn người trong doanh địa, thoáng nhíu mày, mơ hồ có chút suy đoán.
Người trực ngày cũng lần lượt đến nơi.
Như vậy xem như toàn bộ đội viên đội tuần tra đã đến đông đủ.
Ô Thiên Bát và Trứu Thâm Thâm đứng bên cạnh Lỗ Khôi, ba người đứng dưới Vệ trống, nhìn đội viên đội tuần tra bên dưới, Lỗ Khôi lại gọi Chu Phàm một tiếng.
Chu Phàm đi tới, thở dài hành lễ.
Lỗ Khôi để Chu Phàm đứng bên cạnh, hắn lại cao giọng nói với các đội viên:
- Các vị, tin rằng các ngươi cũng đã biết chút tin tức, hôm qua, Trịnh Chân Mộc huynh đệ của chúng ta đã bất hạnh hi sinh trong tay quỷ quái...
Nghe Lỗ Khôi nói, không ít người trong đội tuần tra đều lộ vẻ đau thương, không chỉ vì Trịnh Chân Mộc hi sinh, càng nhiều hơn là có cảm giác thỏ tử hồ bi, không ai biết lúc nào sẽ đến lượt bọn họ.
Lỗ Khôi mặc niệm Trịnh Chân Mộc xong lại chuyển đề tài:
- Nhưng đại hạnh trong bất hạnh là Chu Phàm huynh đệ vừa mới gia nhập đội tuần tra, hôm qua trong lúc chiến đấu đã vô tình đột phá thành võ giả.
Lời vừa nói ra, đội viên đội tuần tra đều lập tức trở nên ồn ào, bọn họ không tự chủ ngước nhìn Chu Phàm, trong mắt tràn ngập biểu lộ khó có thể tin.
Đội tuần tra có hơn 60 người, nhưng chỉ có 3 vị đội trưởng là võ giả, Chu Phàm chỉ mới gia nhập ba ngày vậy mà trở thành võ giả, thử hỏi bọn họ có thể không kinh ngạc được sao?
Lý Nhị Lư và Hà Tào đều kinh ngạc nhìn Chu Phàm, bọn họ cũng không ngờ tới Chu Phàm sẽ trở thành võ giả.
Khỉ ốm thì cười đắc ý.
Chu Phàm bình tĩnh tiếp nhận những ánh mắt này.
- Quỷ quái giết chết Trịnh Chân Mộc huynh đệ đã chết trong tay Chu Phàm huynh đệ, chúng ta cũng đã nghiệm chứng qua thực lực của hắn.
Lỗ Khôi đảo mắt nhìn nhữn đội viên lộ ra vẻ mặt hoài nghi, tiếp tục lớn tiếng nói:
- Dựa theo quy củ trong đội, đồng thời kết quả thương lượng với trong thôn tối qua, từ nay Chu Phàm huynh đệ chính là phó đội trưởng đội tuần tra, rõ chưa?
- Rõ!
Đám người cùng đáp, trong lòng bọn họ không còn hoài nghi, dù sao thì các đội trưởng cũng đã kiểm chứng, chắc chắn sẽ không sai.
Sau khi nói xong, Lỗ Khôi lại bàn giao vài câu, để đội trực đêm về nghỉ, trực ngày thì do Lỗ Khôi và Trứu Thâm Thâm sắp xếp, bắt đầu tiếp tục tuần tra.
- Chúc mừng, Chu đội trưởng.
Ô Thiên Bát không vội vã rời đi, mỉm cười nói.
Chu Phàm cười đáp:
- Về sau mong Ô đội trưởng chỉ giáo nhiều hơn.
Trước khi Trịnh Chân Mộc chết đã từng nói Ô Thiên Bát là người như rắn độc, cho dù Chu Phàm vẫn bán tín bán nghi, nhưng cũng không dám chủ quan đối với Ô Thiên Bát.
Sau khi hai người hàn huyên vài câu, Ô Thiên Bát lại nói:
- Chờ mấy ngày nữa Chu đội trưởng có rảnh rỗi, ta mời ngươi đến nhà ta ăn cơm, nhất định phải nể mặt nha.
Chu Phàm chỉ thuận miệng đáp lời, nói có thời gian sẽ ghé thăm.
- Hai người các ngươi đang nói chuyện gì?
Lỗ Khôi an bài xong công việc, mỉm cười đi tới.
- Không có gì, chỉ chúc mừng Chu đội trưởng vài câu, nói chuyện phieesmmaf thôi.
Ô Thiên Bát cười ha hả nói.
Chu Phàm chỉ cười không đáp.
Lỗ Khôi nhìn hai người rồi nói:
- Ô đội trưởng, Chu đội trưởng vừa mới nhậm chức, bây giờ để hắn đi theo Trứu Thâm Thâm học tập một đoạn thời gian, chờ một thời gian ta sẽ để hắn đi theo ngươi học tập, không có vấn đề chứ?
Ô Thiên Bát cười nói:
- Đương nhiên không có vấn đề, có Chu đội trưởng hỗ trợ, ta cầu còn không được.
- Vậy thì xin nhờ Ô đội trưởng.
Chu Phàm ở bên cạnh mỉm cười.
- Khách khí khách khí.
Ô Thiên Bát khoát tay áo nói:
- Nếu không có việc gì, ta đi về nghỉ ngơi trước.
Sau khi Ô Thiên Bát rời đi, Lỗ Khôi mới thâm ý lên tiếng:
- A Phàm, đi trực đêm tuần tra với Ô Thiên Bát, ban đêm trời tối, phải cẩn thận, chú ý an toàn.
Chu Phàm nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Lỗ đại ca, ta nhớ rồi.
Lỗ Khôi hài lòng mỉm cười, nói:
- Đúng rồi, ngươi đi cùng ta đến gặp Hoàng lão đại nhân một chuyến, sau đó ta lại dẫn ngươi đi tìm Trứu Thâm Thâm.
Truyện khác cùng thể loại
556 chương
751 chương
2812 chương
276 chương
750 chương
157 chương
3910 chương
115 chương