Khủng bố tu tiên thế giới

Chương 43 : không muốn cược mạng

Mặt trời chiều ngã về tây, như máu chiếu xuống ruộng lúa.   Lỗ Khôi nhìn sắc trời, nói:   - Bây giờ vừa lúc tan ca, nếu A Phàm ngươi đồng ý, bây giờ có thể nghỉ rồi đưa thi thể chuyển về Trịnh gia, ta đi với ngươi, nếu không đồng ý thì cũng không miễn cưỡng, nhưng ngươi chỉ có thể cầm 50 đồng tiền, 50 đồng tiền khác thì giao cho đội viên nguyện ý chuyển thi.   Chu Phàm nhìn thoáng qua chiếu rơm bị cuốn đặt trên mặt đất, mặc dù đã buộc chắc, nhưng máu vẫn chảy ra rất nhiều.   - Ta chuyển.   Chu Phàm chậm rãi nói, không có lý do gì để từ bỏ 50 đồng tiền thù lao.   Chu Phàm ngồi xổm xuống, gánh thi thể trên vai.   Lỗ Khôi quay người đi ở phía trước.   Lão Huynh vẫn đi theo sau lưng Chu Phàm.   Ven đường có đội viên tan ca nhìn thấy Chu Phàm khiêng thi thể, trong mắt tràn ngập kinh ngạc, không ngờ người cõng xác lại là Chu Phàm.   Bên trong đội tuần tra từng có người làm công việc cõng xác, nhưng đây là lần đầu bọn hắn thấy người mới cõng xác.   Dù sao thì không phải kẻ nào cũng dám cõng thi thể trên lưng, nhất là thi thể máu tươi dầm dề như vậy.   Trước đó đã sử dụng Trắc Quyệt phù nên Chu Phàm cũng không cần kiểm tra lại nữa, chỉ cần đi qua Vệ trống ở doanh địa tuần tra là xem như kiểm tra hoàn thành.   - A Phàm, trong nhà rất thiếu tiền sao? Có cần ta cho ngươi mượn một chút không?   Lỗ Khôi đi phía trước cũng không quay đầu lại mà hỏi.   - Lỗ đại ca, không cần, ta chỉ muốn tiết kiệm chút tiền cho gia đình thôi.   Chu Phàm khiêng thi thể nhưng bước chân vẫn ổn định.   Lỗ Khôi gật đầu, không hỏi tiếp.   Hai người đi vào làng, gặp phải thôn dân, thôn dân nhìn thấy Chu Phàm khiêng thi thể trên vai đều không chút do dự nhao nhao tránh xa, trên mặt đầy vẻ sợ hãi, trong lòng bọn họ đều hiểu: đội tuần tra lại có người chết.   Nếu không phải có Lỗ Khôi dẫn đường, chắc chắn Chu Phàm không thể nào tìm được Trịnh gia.   Đến trước căn nhà của Trịnh gia, người nhà của Trịnh Chân Mộc đã sớm được đội tuần tra thông báo, bọn họ đang dùng ánh mắt bi thương nhìn chiếu rơm mà Chu Phàm đang cõng trên lưng.   Chu Phàm cẩn thận đặt chiếu rơm cạnh nhà, chiếu rơm mở ra, để lộ gương mặt thi thể trắng bệch xấu xí.   Vợ con và mẹ của Trịnh Chân Mộc lập tức vây quanh chiếu rơm, khóc than kêu trời gọi đất.   Lỗ Khôi ở bên cạnh an ủi, cũng giao tiền cho Trịnh gia.   Trịnh Chân Mộc không phải đoản mệnh chủng, chỉ vì tiền mới tự nguyện gia nhập đội tuần tra, sau khi chết, khoản trợ cấp này sẽ là khoản tiền cuối cùng cung cấp cho gia đình hắn.   Chu Phàm chỉ ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, vạt áo bên vai của hắn đã bị máu tươi nhuộm đỏ.   Người nhà Trịnh Chân Mộc cũng không biết Chu Phàm là người chẻ Trịnh Chân Mộc thành hai khúc, nếu không có lẽ bây giờ là một tình cảnh khác.   Qua hồi lâu, Lỗ Khôi và Chu Phàm mới rời khỏi nhà Trịnh Chân Mộc.   - Mỗi lần làm việc này, trong lòng ta vẫn luôn cảm thấy không dễ chịu.   Lỗ Khôi lắc đầu thở dài, nói:   - Gia nhập đội tuần tra, mỗi người chúng ta đều phải liều mạng, nếu là liều mạng thì đến một ngày nào đó, vận khí không tốt, chúng ta sẽ mất mạng.   - Có lẽ một ngày nào đó, chúng ta cũng sẽ giống Trịnh Chân Mộc, có người đưa thi thể của chúng ta về nhà mình.   Chu Phàm trầm mặc rồi nói:   - Dùng vận khí để cược mạng, đương nhiên sẽ có lúc cược thua mất mạng.   Lỗ Khôi cười khổ nói:   - Thế nhưng đối mặt với quỷ quái, chúng ta lại không thể không cược mạng, không thể không liều mạng.   Chu Phàm nhíu mày, cuối cùng vẫn không nói gì.   Lỗ Khôi lắc đầu, từ trong ngực lấy ra một túi tiền giao cho Chu Phàm, nói:   - Bên trong là 100 đồng tiền, ngươi đếm đi.   - Không cần.   Chu Phàm trực tiếp thu tiền vào, chỉ 100 đồng tiền mà thôi, hẳn là Lỗ Khôi cũng không đến mức tham ô.   - Hôm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi, về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi.   Lỗ Khôi gượng cười, sau đó đi về phía doanh địa tuần tra.   Nhìn bóng lưng ảm đạm mất mác của Lỗ Khôi rời xa, Chu Phàm gần như tự nhủ:   - Ta không muốn cược mạng, nếu thực sự không có cách nào, buộc phải cược mạng, vậy thì tràng diện đó cũng phải lớn hơn đối phương.   Lúc sắp trở về nhà, Chu Phàm cởi áo vải thô trên người ra.   Vừa vào phòng, Chu Nhất Mộc và Quế Phượng liền đi tới, bọn họ nhìn thấy Chu Phàm ở trần, lập tức sửng sốt.   Chu Phàm vội vàng giải thích:   - Quần áo bị nhiễm máu, sợ hù dọa các người nên ta dứt khoát cởi ra. Nhưng cha mẹ cứ yên tâm đi, đây không phải là máu của ta, ta không bị thương.   Quế Phượng vẫn có chút khẩn trương nói:   - Không có việc gì là ổn rồi, A Phàm, chúng ta nghe nói chiều nay đội tuần tra có người chết, là thật sao? Hơn nữa, tại sao quần áo ngươi lại nhiễm máu?   Chu Phàm đưa túi tiền cho Quế Phượng, trấn an bà:   - Là một người chết, nhưng ta không biết hắn, cũng không biết tại sao hắn chết, Lỗ đội trưởng tìm người giúp nhặt xác, ta nghe nói có tiền liền đi qua hỗ trợ, tiền này là tiền hỗ trợ nhặt xác, quần áo cũng bị nhiễm máu khi đó.   Chu Phàm không dám nói thật, nếu để Quế Phượng biết buổi chiều trải qua chuyện nguy hiểm như thế, về sau bà ấy sẽ càng lo lắng hơn.   Quế Phượng nắm túi tiền, hốc mắt đỏ lên, nói:   - A Phàm, thi thể dọa người như vậy, ngươi có sợ không? Trong nhà không thiếu tiền, về sau cũng không cần lại đi làm việc như vậy.   - Mẹ, không có gì, chỉ là người chết mà thôi, không đáng sợ.   Chu Phàm lắc đầu cười đáp.   Quế Phượng còn muốn nói tiếp, Chu Nhất Mộc đã cắt ngang:   - Được rồi, A Phàm cũng không phải tiểu hài tử, trong lòng hắn tự biết rõ.   Lúc này Quế Phượng mới không nói nữa, cầm lấy một bộ quần áo khác đưa cho Chu Phàm, để hắn mặc vào.   Sau khi ba người cơm nước xong, Quế Phượng lại dọn chén bát đi, Chu Phàm nói muốn giúp đỡ, nhưng Quế Phượng không cho, bảo hắn cứ nghỉ ngơi thật tốt.   Nhìn Quế Phượng đi vào nhà bếp, Chu Nhất Mộc lập tức nghiêm mặt, thấp giọng nói:   - A Phàm, hôm nay tuần tra gặp phải chuyện phiền toái ư?   Chu Phàm không ngờ Chu Nhất Mộc lại nhìn ra được, hắn có chút sửng sốt, cuối cùng vẫn gật đầu thừa nhận.   - Vừa rồi lúc ta cho Lão Huynh ăn, nhìn thấy tứ chi của nó hơi run, lại nhìn thấy máu trên người ngươi, ta mới đoán được.   Chu Nhất Mộc khẽ thở dài nói:   - Ta biết ngươi sợ mẹ ngươi lo lắng vì thế mới không dám nói.   Chu Phàm cười khổ ngầm thừa nhận, hắn không ngờ lại là Lão Huynh làm bại lộ.   Chu Nhất Mộc chán nản nói:   - Chẳng qua ngươi không sao thì tốt, ta cũng không hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, dù sao thì ta và mẹ ngươi cũng không giúp được gì. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, nếu gặp phải tình huống quá nguy hiểm, không cần để ý đến hai chúng ta, hãy mau trốn đi, cho dù ngươi rời khỏi làng thì chúng ta cũng có biện pháp bảo vệ mình, ngoài thôn tuy nguy hiểm, nhưng cũng tốt hơn bỏ mạng tại đội tuần tra.   Chu Phàm biết nếu mình thật sự bỏ trốn khỏi đội tuần tra, thôn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Chu Nhất Mộc và Quế Phượng. Chu Nhất Mộc nói như vậy chỉ vì hi vọng hắn đừng có vì e ngại mà thôi.   Chu Phàm ép xuống những tâm tư này, suy nghĩ một chút rồi nói:   - Cha, người và mẹ đã giúp ta rất nhiều, nếu không phải người tìm Lão Huynh cho ta, hôm nay có lẽ ta đã mất mạng rồi, nếu thật sự đến thời khắc nguy hiểm, ta sẽ có chừng mực.