Khủng bố tu tiên thế giới

Chương 39 : hắc thú

Chu Phàm khó hiểu hỏi:   - Tại sao bọn chúng thích ruộng lúa như vậy? Hay là bọn chúng có thể thu hoạch được thứ gì trong ruộng lúa?   Trịnh Chân Mộc lắc đầu nói:   - Không biết, quỷ quái vốn không thể dùng lẽ thường để suy đoán, có người nói bọn chúng thích màu vàng của ruộng lúa.   - Vậy sau khi gặt lúa xong, bọn chúng còn tới không?   Chu Phàm hỏi.   Nếu như thích màu sắc của ruộng lúa, vậy thì gặt lúa xong, hẳn là những Đạo Hài Tử này không đến nữa mới đúng.   - Sẽ không tới.   Trịnh Chân Mộc cho ra câu trả lời khẳng định.   Không tới... Vậy thì rất có khả năng bọn chúng thích màu sắc ruộng lúa, Chu Phàm cảm thấy có lý liền không suy nghĩ nữa.   Ánh mắt trời gay gắt, đi trên con đường nhỏ tuần tra có thể cảm nhận được sóng nhiệt cuồn cuộn.   Hai người Chu Phàm rất nhanh liền đổ mồ hôi đầm đìa, không lâu sau hai người chỉ có thể đứng bên tán cây ven đường hóng mát.   Cỏ nhỏ dưới chân cũng bị ánh nắng thiêu đốt mà trở nên ủ rũ.   Chu Phàm uống một hớp nước, dập tắt hỏa khí trong cổ họng, sau đó lại đổ một ít nước cho Lão Huynh.   Nhưng lúc Chu Phàm thu lại ấm nước thì chợt nhíu mày.   Đám Đạo Hài Tử đang chơi đùa bên ruộng lúa đột nhiên hợp thành một đám mây trắng, nhanh chóng bay qua đám bù nhìn, rời xa ruộng lúa.   - Ngươi nhìn bên chỗ ruộng lúa xem!   Chu Phàm lập tức nhắc nhở Trịnh Chân Mộc đang điên cuồng uống nước.   Trịnh Chân Mộc lập tức đặt xuống ấm nước, khi hắn nhìn thấy Đạo Hài Tử rời khỏi ruộng lúa, liền biến sắc:   - Tại sao lại đi rồi? Từ trước đến nay bọn chúng đều chơi đến tận khi hoàng hôn mới đi mà?   Trịnh Chân Mộc vừa nói chuyện vừa nghiêm túc khoát khoát tay với Chu Phàm.   Hai người lùi tới chỗ biên giới của thôn, ánh mắt một mực cảnh giác nhìn ruộng lúa.   Xảy ra chuyện dị thường tất có yêu, Chu Phàm hiển nhiên không có dị nghị gì đối với cách làm cẩn thận của Trịnh Chân Mộc.   Chu Phàm lại liếc nhìn con chó già bên cạnh, chỉ thấy Lão Huynh đang ngồi xổm bỗng nhiên đứng thẳng, nhìn chằm chằm ruộng lúa.   Chu Phàm thấy vậy, trái tim liền xiết chặt, hắn lại lần nữa đưa mắt nhìn ruộng lúa dị thường, rất có khả năng trong ruộng lúa thực sự tồn tại thứ gì đó.   Trịnh Chân Mộc không nói gì, hắn chỉ nắm chặt trường thương trong tay, kinh nghiệm của hắn phong phú, vì vậy hắn cảm thấy tình huống không đúng.   Bỗng nhiên toàn thân Lão Huynh run lên, phát ra tiếng sủa khẽ.   - Lão Huynh...   Chu Phàm hô một tiếng.   Chỉ có điều, tiếng “sàn sạt” phát ra từ trong ruộng lúa lập tức thu hút sự chú ý của hắn.   Có thứ gì đó đang cấp tốc chạy loạn trong ruộng lúa, thứ đó di chuyển tới đâu thì cây lúa ở nơi đó liền bị ép xuống hoặc dạt ra, không ngừng phát ra tiếng xào xạc.   Tốc độ của nó rất nhanh, nhưng lại không chạy ra khỏi ruộng lúa, chỉ vòng vòng bên trong.   - Cuối cùng là thứ gì?   Chu Phàm đưa mắt nhìn theo thứ đang di động trong ruộng lúa, thanh âm không hề kinh hoảng.   Trịnh Chân Mộc trầm giọng nói:   - Tạm thời không nhìn ra được, nhưng ghi nhớ lời ta nói với ngươi, gặp Quyệt chớ động, đừng lộn xộn.   Chu Phàm khẽ gật đầu, hắn lại nhìn về phía Lão Huynh, quát khẽ Lão Huynh một tiếng, không để nó sủa loạn, tránh khiến cho thứ trong ruộng lúa bị hấp dẫn sự chú ý.   Đột nhiên, thứ đang chạy trong ruộng dừng lại.   Chu Phàm đã rút ra trực đao, phù lục trên tay trái tùy thời dán lên trực đao, động tác của Trịnh Chân Mộc cũng không kém bao nhiêu.   Gió trời thổi qua, bù nhìn trong ruộng lúa khẽ run lên, gió lướt qua cây lúa thổi về phía đám người Chu Phàm.   Gió đập vào mặt, mang theo không khí khô nóng.   Cơn gió này tựa như một tín hiệu, vật bên trong ruộng lúa cũng nhanh chóng xông lên con đường nhỏ, lao tới chỗ hai người Chu Phàm.   Đồng tử Chu Phàm co lại, chỉ thấy một dã thú toàn thân màu đen lao tới, cặp đồng tử của nó màu xám, hình thể như mèo khổng lồ.   - Là Mặc báo!   Trịnh Chân Mộc hét lớn một tiếng, trường thương trong tay vượt lên trước đâm ra ngoài.   Mặc báo là báo, không phải quỷ quái.   Trong đầu Chu Phàm vừa nổi lên suy nghĩ này thì hắn liền dậm chân một cái, lao tới phía trước.   Lão Huynh đã dời khỏi vị trí, vừa sủa vừa phóng tới chỗ Mặc báo.   Trường thương của Trịnh Chân Mộc tới trước, nhưng Mặc báo đang chạy đột nhiên dừng gấp, tránh đi mũi thương sắc nhọn.   Đao của Chu Phàm thì bổ tới đầu Mặc báo, nếu một đao này bổ trúng, Mặc báo sẽ bị phân thây.   Mặc báo không để ý tới công kích của Trịnh Chân Mộc, phản ứng cực nhanh, đầu báo cúi thấp.   Cuối cùng, Chu Phàm bổ ngang một đao, chỉ chém sượt người nó mà thôi, báo bay trong không trung, máu vẩy tứ tung.   Lão Huynh thì nhe răng cắn lấy một chi sau của Mặc báo.   Mặc báo phát ra tiếng rống thống khổ, đầu tiên hất bay Lão Huynh, sau đó liếc nhìn hai người Chu Phàm, xoay người bỏ chạy, nó bị thương một chân, nhưng tốc độ lại không chậm, rất nhanh trốn vào trong ruộng lúa, chỉ để lại trên mặt đất một vệt máu kéo dài.   - Đừng để nó trốn!   Trịnh Chân Mộc cười một tiếng, cầm thương đuổi theo, trong lòng vô cùng hưng phấn, da báo này là thứ rất đắt tiền.   - Đừng!   Chu Phàm mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng gọi Trịnh Chân Mộc lại.   Thế nhưng Trịnh Chân Mộc đã xông vào trong ruộng lúa.   Chu Phàm nhìn thoáng qua Lão Huynh bị hất ngã dưới đất, lúc này Lão Huynh đã cấp tốc bò dậy.   Chu Phàm thấy con chó không có việc gì, lại nhìn về phía Trịnh Chân Mộc đang truy đuổi Mặc báo. Trịnh Chân Mộc cũng không xoay đầu lại mà hô lớn:   - Chu Phàm, mau tới đây!   Chu Phàm không để ý tới hắn, trong lòng mơ hồ có một tia dự cảm bất thường, cúi đầu nhanh chóng suy tư.   Sau đó hắn rất nhanh nghĩ đến, tại sao con báo lại vô duyên vô cớ xông vào trong ruộng? Hơn nữa còn di chuyển lung tung, tựa như... một con ruồi không đầu.   Nó là bị đuổi vào trong ruộng lúa...   Chu Phàm đột nhiên ngẩng đầu hô to:   - Mau ra đây, trong ruộng lúa có thể có quỷ quái.   Hai chữ “quỷ quái” khiến Trịnh Chân Mộc đang truy đuổi Mặc báo lập tức tỉnh táo, trái tim thoáng lạnh, hắn dừng bước, quay đầu xông về phía Chu Phàm.   Vù...   Con Mặc báo trong ruộng lúa sau lưng Trịnh Chân Mộc đột nhiên bị ném lên không trung, sau đó phát ra tiếng gầm thảm thiết.   Ầm...   Mặc báo nổ tung, máu tươi và thịt vụn bắn ra tung tóe, giống như một trận mưa máu.   Mưa máu rơi trên cây lúa, thậm chí vẩy lên người Trịnh Chân Mộc.   Trịnh Chân Mộc sợ hãi, vội vàng chạy nên ngã cắm đầu trên ruộng lúa, nhưng hắn không dám dừng lại chút nào, nhanh chóng xông ra ngoài.   Sau khi xông ra khỏi ruộng lúa, trên quần áo của Trịnh Chân Mộc vẫn còn dính máu tươi và vài cọng rơm rạ, nhìn vừa buồn cười lại vừa quỷ dị.