Khủng bố tu tiên thế giới

Chương 36 : ngày đầu tiên kết thúc

Mấy trăm Đạo Hài Tử vẫn chơi đùa ầm ĩ trên đồng ruộng, nhưng không có Đạo Hài Tử nào rời khỏi ruộng lúa một bước.   Trịnh Chân Mộc trầm mặc nhìn ruộng lúa rồi nói:   - Đại bộ phận Bạch Du đều vô hại, giống như Đạo Hài Tử, bọn chúng chỉ thích chơi trên ruộng lúa, không phá hạt thóc, chỉ cần ngươi không trêu chọc bọn chúng, bọn chúng cũng sẽ không công kích ngươi.   - Vì thế ngươi mới nói là gặp Quyệt chớ động?   Chu Phàm khẽ nhíu mày, hắn có chút khó hiểu hỏi:   - Nếu như gặp phải quỷ quái gây hại thì sao?   Trịnh Chân Mộc trầm giọng nói:   - Đương nhiên không chỉ có vậy, gặp Quyệt chớ động chỉ là một nguyên tắc lớn, bất luận gặp phải Bạch Du có hại, hay cấp Hắc Du, thậm chí cấp Huyết Du cực kỳ khủng bố, đều không nên hành động thiếu suy nghĩ.   - Trách nhiệm của đội tuần tra là cảnh giới, nếu không cần thiệt thì chúng ta không nên trêu chọc những quỷ quái này, bằng không thì bao nhiêu mạng cũng không đủ dùng, đội tuần tra cho phép chúng ta rút lui, chỉ cần khi rút lui không vứt bỏ đồng đội chạy một mình thì sẽ không bị xử phạt, càng quan trọng hơn là chúng ta phải gánh vác trách nhiệm cảnh báo, không phải giết địch.   - Vì thế, ngươi phải học được cách phán đoán, lúc gặp được quỷ quái, việc đầu tiên phải làm là không nên khinh cử vọng động, sau đó phán đoán mức độ nguy hại của quỷ quái, nó có công kích ngươi hay không, nếu công kích ngươi thì ngươi sẽ rút lui cầu viên hay thử giết chết nó.   Chu Phàm ghi tạc những lời này trong lòng, lại hỏi:   - Phán đoán như thế nào?   Vấn đề này rất trọng yếu, nếu như phán đoán sai lầm, vậy thì rất có thể phải trả giá bằng mạng sống của mình.   Trịnh Chân Mộc cười khổ nói:   - Phán đoán cũng không dễ, chúng ta chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm bản thân.   - Chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm sao?   Chu Phàm nhíu mày, đối với hắn mà nói, phiền toái nhất chính là hai chữ kinh nghiệm, bởi vì thứ này đại biểu cho việc hắn cần dùng rất nhiều thời gian để tích lũy.   Thế nhưng, trong lúc tuần tra, nói không chừng một khắc sau nguy hiểm sẽ ập tới, nào có thời gian cho hắn tích lũy kinh nghiệm?   - Thực ra cũng không cần quá lo lắng, chỉ cần ngươi giữ vững tỉnh táo, lúc đối mặt với quỷ quái, ghi nhớ nguyên tắc gặp Quyệt chớ động, cẩn thận ứng phó thì sẽ không gặp vấn đề quá lớn.   Trịnh Chân Mộc trầm giọng nói:   - Đừng nói là ngươi, cho dù là ta thường xuyên cũng gặp được rất nhiều loại quỷ quái không thể phân biệt, chỉ có thể dựa vào cảm giác mà ứng phó.   - Bình thường mà nói, quỷ quái sẽ không thử công kích thôn hay công kích chúng ta, chỉ cần giữ khoảng cách với bọn chúng, chú ý đề phòng là được.   Chu Phàm cũng không xoắn xuýt vấn đề vô giải không có đáp án này nữa, ngược lại hỏi:   - Vậy chúng ta làm thế nào phán đoán là Bạch Du, Hắc Du hay Huyết Du? Từ màu sắc trên người chúng sao?   Nằm ngoài dự kiến của Chu Phàm chính là Trịnh Chân Mộc lại lắc đầu, nói:   - Không liên quan tới màu sắc, ngươi đừng nhìn Đạo Hài Tử chỉ là một chùm sáng màu trắng liền cho rằng tất cả Bạch Du đều là màu trắng. Những Âm Quỷ trốn trong bóng tối, thật ra cũng chỉ là một loại Bạch Du mà thôi.   Câu trả lời này khiến Chu Phàm kinh ngạc không thôi, nếu không phải Trịnh Chân Mộc giải thích thì hắn thật đúng là cho rằng Âm Quỷ là cấp Hắc Du.   - Phân chia ba loại Bạch, Hắc, Huyết là bởi quan gia đánh giấu mức độ nguy hiểm của bọn chúng, về phần quỷ quái thuộc về cấp độ nào thì trừ phi ngươi nhận ra quỷ quái đó, bằng không thì không thể dựa vào màu sắc mà suy đoán được.   Trịnh Chân Mộc giễu cợt:   - Đây cũng là một nhân tố dẫn đến việc tuần tra vô cùng nguy hiểm.   Chu Phàm nghe đến đó, lại nhìn Lão Huynh bên chân, nếu là như Trịnh Chân Mộc nói, tác dụng của Lão Huynh lại càng trọng yếu.   Trịnh Chân Mộc thuận theo ánh mắt của Chu Phàm, dừng lại trên người Lão Huynh, cười lạnh nói:   - Chó nhà Vương lão đầu quả thật không tệ, nhưng ta khuyên ngươi không nên ký thác toàn bộ hi vọng vào một con súc sinh, nếu như nó mất linh thì ngươi cũng xem như mất mạng.   Lão Huynh dường như nghe thấy Trịnh Chân Mộc đánh giá thấp nó, liền hướng về Trịnh Chân Mộc gầm gừ, sủa một tiếng.   Chu Phàm vội vàng hô Lão Huynh dừng lại, thực ra cho dù Trịnh Chân Mộc không nói thì hắn cũng sẽ không đặt hết hi vọng lên người Lão Huynh, trong mắt Chu Phàm, Lão Huynh càng giống như một đường ranh giới phòng thủ nguy hiểm hơn.   Nhưng ranh giới phòng thủ cuối cùng vĩnh viễn vẫn là chính mình.   Nghỉ ngơi xong, Trịnh Chân Mộc lại dẫn Chu Phàm tuần tra quanh ruộng lúa, thỉnh thoảng cẩn thận chỉ điểm những việc cần phải chú ý lúc đi tuần cho Chu Phàm.   Trịnh Chân Mộc nói rất rõ ràng, Chu Phàm nghiêm túc lắng nghe, cảm thấy được lợi ích không nhỏ.   Đối với người cộng tác như Chu Phàm, Trịnh Chân Mộc cũng rất hài lòng, dù sao thì lúc hắn truyền thụ kinh nghiệm, Chu Phàm luôn biểu hiện thông minh cẩn thận, tất cả đều là ưu điểm giúp sống sót trong khi đi tuần.   Theo Trịnh Chân Mộc, thiếu sót duy nhất của Chu Phàm là kinh nghiệm phong phú của đội viên cũ, nhưng những thứ này cũng không tính là vấn đề, chỉ cần có hắn chỉ dẫn, chỉ cần Chu Phàm không lỗ mãng thì chắc chắn sẽ không xảy ra đại sự.   Thời gian trôi qua rất nhanh, lúc ánh hoàng hôn ngả về phía tây, ruộng lúa màu vàng cũng trở thành màu hồng mỹ lệ.   Đám Đạo Hài Tử đang đùa giỡn trên ruộng lúa phát ra một tiếng thét chói tai, sau đó hội tụ lại một chỗ, hóa thành một đám mây trắng bay lướt qua bù nhìn, rời khỏi ruộng lúa.   - Đến thời gian thay ca rồi.   Trịnh Chân Mộc thả lỏng.   Chu Phàm liền theo Trịnh Chân Mộc trở lại lối đi ban đầu.   Rời khỏi ruộng lúa không đến trăm bước, Chu Phàm lại quay đầu nhìn, gió thổi qua đám bù nhìn khiến chúng có chút dập dờn, tựa như đang vẫy gọi hắn vậy.   - Làm sao vậy?   Trịnh Chân Mộc dừng bước hỏi.   - Không có gì.   Chu Phàm thu hồi cảm giác quái dị trong lòng, lắc đầu nói.   Chu Phàm không để ý tới Lão Huynh cũng quay đầu nhìn chăm chú vào người bù nhìn, thấy Chu Phàm đi xa mới vội vàng đuổi theo.   Đi trở về trong “Mạch vòng”, thấy đội viên của những tổ tuần tra khác, nhưng không có người nào tùy tiện đến gần, chỉ duy trì khoảng cách tương đối, chậm rãi tiến tới.   Càng đến gần doanh địa của đội tuần tra, người cũng càng nhiều hơn, nhưng các đội viên vẫn duy trì khoảng cách thích hợp.   Cho dù bây giờ đã sắp thay ca thì mọi người vẫn không quên quy củ trong đội, mỗi tổ viên đều nối đuôi nhau vào vòng tròn kẽ vôi.   Lỗ Khôi đi tới, nhìn mọi người đến đông đủ mới hô to:   - Dán phù!   Tất cả đội viên lập tức lấy ra Trắc Quyệt phù, dán lên người mình, Chu Phàm cũng không ngoại lệ.   Chu Phàm dán xong Trắc Quyệt phù lại nhìn quanh bốn phía, không phát hiện dị trạng gì.   Lỗ Khôi đi tới vòng tròn của Chu Phàm và Trịnh Chân Mộc, hắn liếc nhìn hai người một chút rồi nói:   - Chu Phàm, ngươi mang chó theo không có vấn đề, nhưng đừng quên lưu ý chó của ngươi.   - Vâng.   Chu Phàm lấy Trắc Quyệt phù trên người dán lên lưng Lão Huynh.   Sau khi xác nhận không có vấn đề, được Lỗ Khôi cho phép, công việc tuần tra ngày hôm nay mới xem như kết thúc.   - A Phàm.   Khỉ ốm cười hì hì đi tới.   Chu Phàm cũng cười, hắn nhìn quanh bốn phía, phát hiện Hà Tào và Lý Nhị Lư cũng đi cách đó không xa, trở về trong thôn.   Chu Phàm cũng không chú ý hai người này nữa, cùng khỉ ốm đi về phía nhà mình, vừa đi vừa hỏi:   - Buổi chiều bên ngươi thế nào?