Khủng bố tu tiên thế giới
Chương 21 : vụ biến mất
Chu Phàm lại hỏi thêm vài vấn đề, sau khi được trả lời, hắn thấy thời gian không còn sớm, liền đứng lên cáo từ Lỗ Khôi.
Trên đường trở lại Chu gia, tâm sự hắn rất nặng nề, cha mẹ vẫn còn đốt đèn chờ hắn.
Chu Phàm nhìn cửa gỗ mở rộng, đèn đốt sáng trưng, hắn cười cười, giấu đi tâm sự mới bước vào.
Chu Phàm trở về, cha mẹ cũng liền đi ngủ, Chu Phàm rửa mặt xong bò lên giường, nhắm mắt lại.
...
...
Sương mù màu xám chậm rãi phiêu đãng.
Chu Phàm lại xuất hiện trên thuyền, hắn ngẩng đầu nhìn huyết cầu trên trời, lại nhìn bốn phía, sương mù còn dày đặc hơn hôm qua.
Chẳng qua Chu Phàm lại cau mày, hắn không nhìn thấy Vụ trên thuyền, rốt cuộc Vụ đi đâu?
- Vụ... Vụ...
Chu Phàm hô vài tiếng.
Không có bất kỳ thanh âm đáp lại nào, bốn phía trống rỗng, trên thuyền chỉ có một mình hắn.
- Ẩn nấp rồi sao?
Chu Phàm thấp giọng lẩm bẩm, hắn biết với bản lĩnh của Vụ, nếu không muốn gặp hắn, e rằng hắn cũng không thể tìm thấy Vụ.
Chu Phàm dứt khoát ngồi xếp bằng trên boong thuyền, không tiếp tục tìm Vụ nữa, đối phương muốn xuất hiện thì sẽ tự xuất hiện thôi.
Đáng tiếc, lúc đầu Chu Phàm định tối nay sẽ thăm dò Vụ, từ miệng hắn biết được thêm tin tức về Thông Nguyên đan và bí mật của chiếc thuyền này, nào ngờ đối phương lại đột nhiên tránh không gặp.
Chu Phàm bỗng nhiên nhớ đến lần đầu nhìn thấy Vụ, đêm đó hắn bị một con hồn ngư tập kích, cuối cùng trở thành bữa ăn của Vụ.
Nếu lỡ như lát nữa có hồn ngư đột kích, hắn nên làm gì?
Chỉ có điều, Chu Phàm rất nhanh nghĩ thông suốt, có lẽ hắn không cần phải lo nghĩ vấn đề như vậy.
Chiếc thuyền này có liên quan rất sâu với Vụ, có thể Vụ sẽ không cứu mình, nhưng chắc chắn sẽ không để hồn ngư phá hủy thuyền.
Lùi một bước mà nói, cho dù Vụ tùy ý hồn ngư công kích thuyền thì Chu Phàm cũng không có biện pháp, hắn vẫn quá nhỏ bé so với hồn ngư.
Nếu đã không thể ngăn cản, vậy thì có lo lắng cũng vô dụng.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Chu Phàm vẫn ngồi ở trung tâm boong thuyền, cho dù bị hồn ngư nhảy lên tập kích thì hắn vẫn đủ thời gian ứng phó, không đến mức chưa kịp làm gì đã chết.
Nếu như chết ở đây, rất có thể cũng sẽ chết ngoài thế giới hiện thực.
Chu Phàm đang nghĩ hồn ngư trong sông phải chăng có liên quan đến quỷ quái bên ngoài. Hoặc rất có thể hồn ngư chính là một bộ phận của quỷ quái?
Chu Phàm tạm thời không thể giải đáp được vấn đề này.
Vụ không xuất hiện, Chu Phàm lại nhìn quanh bốn phía, sương mù dày đặc, không thể thấy rõ mặt sông.
Sương mù màu xám ở không gian Hôi Hà này cũng không phải định lượng không đổi, thỉnh thoảng sẽ tăng nhiều, lúc gia tăng tới cực điểm thì huyết cầu trên không trung sẽ bắt đầu hấp thu sương mù.
Chu Phàm nhìn huyết cầu, trong tầm mắt là huyết cầu chiếm trọn nửa bầu trời, khiến người khác có cảm giác chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới.
Nếu như cẩn thận hình dung, vậy thì giống như mặt trăng ở kiếp trước treo gần mặt đất.
Chu Phàm nhanh chóng hồi tưởng, hắn nhớ lúc mình nói chuyện với Vụ, tự hỏi huyết cầu và thuyền, dòng sông màu xám này có gì liên quan đến nhau?
Chu Phàm suy tư những vấn đề không có lời giải, nhưng thực ra hắn đã nghĩ tới một biện pháp rất có khả năng khiến Vụ nấp trong bóng tối xuất hiện.
Biện pháp đó là Chu Phàm hô to, nói hắn muốn dùng cần câu.
Lấy sự hiểu biết của hắn về Vụ, rất có khả năng Vụ sẽ cảm thấy hứng thú mà đi ra, nhưng Chu Phàm không thể sử dụng biện pháp đó, bởi vì một khi nói như vậy, hắn không thể không lần nữa sử dụng cần câu, mà mồi câu chính là dùng tuổi thọ của hắn.
Tuổi thọ của hắn quá ít, hắn còn muốn sống lâu một chút, nếu không biết phải bỏ ra bao nhiêu tuổi thọ thì hắn sẽ không dùng cần câu nữa.
Nếu lỡ như câu cá cần một năm, thậm chí hai năm tuổi thọ, vậy thì hắn có thể câu được bao nhiêu lần?
Nếu như Vụ đi ra, mình lại nói chỉ là nói đùa, không muốn dùng cần câu...
Chu Phàm không dám làm vậy, ai biết Vụ có năng lực trực tiếp rút tuổi thọ của hắn hay không? Cho dù không thể rút đi, nhưng nếu chọc giận Vụ, e rằng cũng không có chỗ tốt gì.
Chu Phàm liền từ bỏ suy nghĩ này, Vụ không muốn đi ra thì cứ để hắn trốn, cuối cùng hắn cũng phải xuất hiện thôi.
Không có Vụ, Chu Phàm bắt đầu suy nghĩ, mình rốt cuộc nên làm gì?
Theo như Vụ nói, hắn ở trên thuyền này, ngoại trừ câu cá, nhảy thuyền thì không có việc gì để làm.
Nhưng Chu Phàm vẫn bán tín bán nghi việc này, vì thế hắn bắt đầu nằm xuống thuyền nhắm mắt ngủ.
Nói không chừng khi ngủ đi sẽ trở về thì sao?
Chẳng qua, rất lâu sau, Chu Phàm mở mắt ra, hắn hoàn toàn không ngủ được, tinh thần vẫn tỉnh táo, căn bản không thể ngủ.
Chu Phàm đành từ bỏ việc ngủ, hắn nhìn lên huyết cầu trên trời, phát hiện tốc độ thời gian trôi qua mỗi lần đều khác nhau, đôi khi chỉ vài phút là có thể ra ngoài, cũng có lúc phải mất mấy tiếng.
Ngồi một chỗ như vậy thật lãng phí thời gian, Chu Phàm không muốn làm vậy.
Trong lòng hắn khẽ động, hắn ngược lại nghĩ đến một việc có thể làm.
Nếu như tu luyện Hổ Hình Thập Nhị thức ở chỗ này thì sao?
Nếu không gian Hôi Hà cũng có thể tu luyện Hổ Hình Thập Nhị thức, vậy thì thời gian tu luyện của hắn sẽ tăng lên rất nhiều.
Chẳng qua, trước tiên phải xác nhận một vài chuyện mới được.
Chu Phàm nhìn hai tay mình, bắt đầu trầm mặc, trước hết hắn phải xác nhận bản thân ở không gian Hôi Hà này là ở trạng thái tinh thần hay nhục thân? Hoặc là một loại trạng thái nào đó mà hắn không biết?
Chuyện này rất quan trọng, nếu như dùng trạng thái nhục thân, vậy thì tu luyện không có vấn đề, nếu như là trạng thái khác, vậy thì khó mà nói trước được.
Muốn xác nhận việc này, có lẽ...
Chu Phàm ngồi xổm xuống, đánh một quyền xuống boong tàu.
Phành...
Nắm đấm đánh xuống boong tàu, nhưng không tạo thành chút hư hại nào.
Chu Phàm cũng không ngạc nhiên, dù sao thì boong tàu này cũng rất kiên cố, vì thế hắn tiếp tục đánh xuống boong tàu.
Tiếng “phành phành” không ngừng vang lên, boong tàu không hề xuất hiện biến hóa, nhưng nắm đấm của Chu Phàm thì bắt đầu chảy máu.
Chu Phàm thấy tay mình chảy máu thì mới dừng lại, thoáng nhíu mày.
- Có cảm giác đau, nhưng cảm giác đau này cũng không nhất định đại biểu mình bây giờ là trạng thái nhục thân, rất có thể là do linh hồn mô phỏng ra cảm giác đau.
- Muốn xác nhận, có lẽ phải chờ đến khi tỉnh lại, xem nắm quyền của mình có thụ thương không thì mới có thể xác nhận.
Đây là việc thứ nhất Chu Phàm muốn xác định, việc thứ hai là xem xem nơi này có tồn tại nguyên khí không?
Nếu không có nguyên khí, vậy thì hắn tu luyện Hổ Hình Thập Nhị thức ở nơi này, khi thức tỉnh sẽ có gì thay đổi?
Loại tình huống thứ nhất là không có nguyên khí, tu luyện bốn thức thức tỉnh cũng không có tác dụng gì, Chu Phàm vẫn có thể tiếp nhận tình huống này, cái hắn lo lắng là tình huống thứ hai, lỡ như nơi này không có nguyên khí, liệu hắn có hút phải nguyên tố kỳ quái nào khác không?
Ví dụ như sương mù màu xám đang phiêu đãng giữa không trung, nếu hút vào mà xảy ra biến hóa không tốt thì xong.
Không gian Hôi Hà là nơi rất quỷ dị, nếu như Vụ nói không sai thì hắn ăn hồn ngư trong sông cũng chỉ có một nửa cơ hội sống sót.
Chu Phàm cân nhắc tổng hợp, trước khi xác nhận những chuyện này, hắn vẫn phải cẩn thận, không thử hấp thu nguyên khí trong không gian Hôi Hà để tu luyện.
Nhưng không dám hấp thu nguyên khí cũng không đại biểu là hắn không có việc gì để làm, hắn hoàn toàn có thể giống như ban ngày, chỉ đơn thuần sử dụng bốn thức thức tỉnh để rèn luyện cơ bắp.
Chỉ rèn luyện cơ bắp thì hẳn là sẽ không có nguy hại gì, hơn nữa cũng là một loại thử nghiệm, phải chăng sau khi thức tỉnh thì khí lực sẽ tăng trưởng, thế là Chu Phàm bắt đầu ở trên thuyền gỗ tu luyện.
Một mực tu luyện đến khi đầu đầy mồ hôi, Chu Phàm cảm giác trời đất quay cuồng, hắn lại nhắm mắt lại.
Lúc Chu Phàm mở mắt thì hắn đã tỉnh lại.
Chu Phàm ngay lập tức nhìn tay phải mình, khiến hắn thất vọng là tay phải vẫn lành lặn như lúc đầu, không hề có dấu vết rách da thụ thương.
- Xem ra chỉ là trạng thái linh hồn tiến vào.
Chu Phàm lẩm bẩm.
Hắn từ trên giường đứng lên, bắt đầu đánh giá khí lực trong cơ thể.
Hắn phát hiện khí lực mình tăng trưởng rất nhỏ, nhưng hắn cũng không dám khẳng định đây là công lao nhờ tu luyện trên thuyền gỗ.
Bởi vì hôm qua trong cơ thể hắn đang chậm rãi tiêu hóa nguyên khí, bây giờ tiêu hóa toàn bộ, khí lực tăng trưởng cũng không phải là chuyện lạ.
Chu Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra muốn xác nhận tu luyện trên thuyền có tác dụng hay không thì vẫn phải thử nghiệm tiếp, nếu như có Vụ, có lẽ hỏi thăm Vụ thì sẽ đạt được tin tức hữu dụng gì đó. Đương nhiên, chưa chắc Vụ sẽ trả lời hắn.
Ăn sáng xong, vợ chồng Chu Nhất Mộc lại rời nhà đi làm việc, Chu Phàm thì đi vào tiểu viện, bắt đầu tiếp tục tu luyện.
Chỉ còn hai ngày nữa là hắn sẽ gia nhập đội tuần tra, hắn nhất định phải nắm bắt thời gian để tu luyện.
Dù trong lòng hắn hiểu rõ, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, hắn không có khả năng bước vào Khí Lực trung đoạn, nhưng chỉ cần hút vào nguyên khí, vậy thì khí lực của hắn vẫn sẽ không ngừng tăng trưởng.
Mỗi khi tăng trưởng một ít khí lực, tỉ lệ sinh tồn của hắn sẽ cao hơn một chút.
Một ngày vội vàng trôi qua, Chu Phàm dừng tu luyện, hôm nay là lần thứ hai hắn hút nguyên khí để tu luyện, nhưng khí lực không tăng trưởng như lần trước.
Giai đoạn Khí Lực sơ đoạn, khí lực sẽ càng lúc càng tăng trưởng chậm chạp, chỉ khi tích lũy đầy đủ thì hắn mới có thể tiến vào Khí Lực trung đoạn, lúc đó khổng lồ sẽ lần nữa tăng vọt.
Chu Phàm đình chỉ tu luyện, trở về phòng mình, chốc lát sau, mẫu thân Quế Phượng trở về nhà, sắc mặt của bà có chút không dễ nhìn.
- Làm sao vậy? Mẹ rất mệt sao?
Chu Phàm rót cho bà một chén nước.
Trong lòng Chu Phàm đã xem hai vợ chồng này như cha mẹ của mình, dù sao thì hắn cũng chiếm thân xác con trai họ, hắn muốn đối xử tốt với hai người, xem như bù đắp. Hơn nữa, vợ chồng Chu Nhất Mộc cũng đối xử với hắn rất không tệ.
Trên mặt Quế Phượng tràn ngập tâm sự, nhưng bà chỉ uống một hớp nước rồi lắc đầu nói:
- Ta đi nấu cơm, chờ cha ngươi về, chúng ta lại nói chuyện.
Quế Phượng nói như vậy, có nghĩa là thực sự có việc.
Chỉ có điều, Quế Phượng nói muốn chờ Chu Nhất Mộc trở về, nên Chu Phàm cũng không hỏi lại, chỉ giúp bà làm cơm.
Cho đến khi đồ ăn làm xong, đồ ăn dọn lên bàn, sắc trời dần u ám thì Chu Nhất Mộc mới trở về, bên chân hắn còn có một con chó đi theo.
Con chó này rất gầy, gầy đến mức có thể thấy xương lồi lên, lông trên người của nó rụng rất nhiều, khiến cho thân hình xuất hiện nhiều mảng trụi lủi, cái đuôi hoàn toàn không có cọng lông nào, đôi mắt nhỏ ảm đạm vô thần.
Chu Phàm kinh ngạc, hắn không rõ tại sao Chu Nhất Mộc lại mang theo con chó này về nhà.
Về đến cửa, Chu Nhất Mộc ngồi xổm xuống, hắn vỗ đầu con chó, chỉ vào Chu Phàm rồi nói:
- Đây là chủ nhân của ngươi.
Con chó nhìn thoáng qua Chu Phàm, lỗ tai giật giật, sau đó tìm một góc hẻo lánh trong đại sảnh rồi nằm xuống, nhắm mắt lại.
- Cha, con chó này là...
Chu Phàm nhìn con chó nằm ở góc hẻo lánh, trong lòng đã có suy đoán.
- Đây là vật bảo mệnh mà ta tìm cho ngươi.
Chu Nhất Mộc mệt mỏi ngồi xuống, mấy ngày nay hắn vất vả bôn ba, hôm nay xem như đã giải quyết xong.
Vẻ mặt Quế Phượng vốn còn có chút u sầu chợt lộ vẻ mừng rỡ, bà cười nói:
- Lần này tốt rồi, A Phàm, vật bảo mệnh mà cha ngươi tìm cho ngươi là tốt nhất, ta còn lo lắng Vương lão đầu sẽ không chịu bán cho chúng ta chứ.
- Ta tìm Trương mộc tượng (thợ mộc), là cha của khỉ ốm ra mặt hỗ trợ, cho nên Vương lão đầu mới đáp ứng bán cho chúng ta với giá hai huyền tệ, xem như chúng ta thiếu Trương gia một cái ân tình không nhỏ.
Chu Nhất Mộc đơn giản nói, sắc mặt cũng nhẹ nhõm không ít, bởi vì đây là vật bảo mệnh tốt nhất mà hắn tìm được.
Truyện khác cùng thể loại
556 chương
751 chương
2812 chương
276 chương
750 chương
157 chương
3910 chương
115 chương