Khủng bố tu tiên thế giới
Chương 18 : đại phu
Chu Phàm tiếp tục tu luyện bốn thức thức tỉnh của Hổ Hình Thập Nhị thức, chẳng qua hắn lại không tùy tiện hấp thu nguyên khí, vừa đến lúc thì lập tức ngừng luyện.
Luyện tập nhiều là để khiến cơ bắp vận chuyển, trợ giúp tăng cường tốc độ hấp thu nguyên khí.
Một vài lần có lẽ hiệu quả không rõ ràng, nhưng chỉ cần chăm chỉ khắc khổ, nhiều lần chồng lên thì sẽ có hiệu quả không nhỏ.
Ngay lúc Chu Phàm đang chuyên tâm luyện tập ở hậu viện thì hắn nghe được trước cửa có tiếng gọi:
- Có người ở nhà không?
Chu Phàm đang luyện tập “Mãnh Hổ dậm chân”, nghe được tiếng gọi thì bổ nhào, sau khi đứng thẳng lên mới hô to:
- Có, là ai vậy?
Lúc đang nói chuyện, Chu Phàm đã từ sau phòng đi ra trước, hắn nhìn thấy trước cửa có một nam tử trung niên dáng người trung đẳng.
Nam tử trung niên mặc áo bào đen, trên người xách theo một cái rương gỗ to, gương mặt tròn có vẻ đoan chính, trên cằm để râu dài, thoạt nhìn tương đối nho nhã.
Khí sắc của nam tử rất tốt, hắn nở nụ cười ấm áp với Chu Phàm.
Chu Phàm nhìn người xa lạ trước mắt, nói:
- Cha mẹ ta không ở nhà, nếu ngươi muốn tìm bọn họ thì phải chờ tới ban đêm mới được.
Nam tử trung niên lắc đầu nói:
- Ngươi hiểu lầm rồi, ta không phải đến tìm Nhất Mộc mà là tới tìm ngươi.
- Ta?
Chu Phàm sững sờ, hắn không có ký ức của chủ nhân thân xác trước kia, tất nhiên không thể nhận ra người này, lúc đầu thấy đối phương tuổi tác tương đương với cha mẹ, hắn còn tưởng là bằng hữu của bọn họ, nào ngờ lại đến tìm hắn, quả thật khiến Chu Phàm hơi kinh ngạc.
- Ta biết ngươi đã quên chuyện lúc trước, vì thế giới thiệu với ngươi một lần nữa, ta là Trương Hạc, là đại phu trong thôn.
Trương Hạc nhàn nhạt cười.
Chu Phàm nhíu mày, sau đó nhanh chóng giãn ra, nói:
- Thì ra là Trương đại phu, thật có lỗi, mau mời vào trong ngồi.
Chu Phàm liền dẫn Trương Hạc vào trong sảnh ngồi xuống, rót cho hắn một chén nước.
Trương Hạc tiếp nhận chén nước rồi cảm ơn, tiện tay đặt chén nước lên bàn, cười nói:
- Lần này ta đến đây là để kiểm tra cho ngươi, mấy ngày trước ngươi đã tỉnh, nhưng ta vẫn bận rộn chữa trị cho những người khác, vì lẽ đó không đến được, hôm nay hiếm khi rảnh rỗi nên lại tới.
- Vậy thì cảm ơn Trương đại phu.
Chu Phàm khách khí nói.
- Không cần khách khí, đây là việc ta phải làm.
Trương Hạc cười, khẽ vuốt chòm râu, nói:
- Ngươi xoay người lại trước đi, để ta xem vết sẹo trên đầu ngươi thế nào rồi.
Chu Phàm gật đầu đáp ứng, xoay người đưa lưng về phía Trương Hạc, nhưng sắc mặt Chu Phàm lập tức trở nên ngưng trọng, hai tay đặt trên đùi đã bắt đầu khép lại thành nắm quyền.
- Ừm, khôi phục không tệ.
Tiếng cười của Trương Hạc từ sau lưng Chu Phàm truyền đến, hắn vừa quan sát vừa dùng ngón tay đụng nhẹ vào vết sẹo sau đầu Chu Phàm.
- Trương đại phu, thương thế của ta rốt cuộc là sao?
Chu Phàm hỏi dò.
- Ồ? Cha ngươi không kể cho ngươi sao?
Trương Hạc kinh ngạc nói.
- Không có, ta vừa tỉnh lại vài ngày thì gặp nghi thức buộc tóc, ngươi cũng biết rồi, vận khí của ta không tốt, tuổi thọ thấp, phải chuẩn bị tốt cho việc gia nhập đội tuần tra, vì thế không có thời gian hỏi bọn họ.
Chu Phàm giả vờ ngờ nghệch, cười nói.
- Thì ra là vậy, ngươi bị té thương.
Trương Hạc buông ngón tay đặt sau đầu Chu Phàm xuống, nói:
- Ngươi có thể xoay người lại rồi.
Trương Hạc trả lời giống hệt Chu Nhất Mộc, chẳng qua Chu Phàm đã sớm chuẩn bị tâm lý, rất có khả năng là vì Trương Hạc đã thương lượng với Chu Nhất Mộc.
Chu Phàm xoay người lại, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc, hỏi:
- Thì ra là té thương, vết thương có nghiêm trọng không?
- Rất nghiêm trọng.
Trương Hạc thoáng thu liễm nụ cười trên mặt, nói:
- Lúc ấy ót của ngươi toàn là máu, còn may là cha ngươi chạy đến tìm ta, ta kịp thời đến nơi chữa trị cho ngươi, thế mới cứu được ngươi trở về.
- Vậy tại sao ta lại vô duyên vô cớ té thương chứ?
Chu Phàm tiếp tục hỏi.
- Việc này...
Trương Hạc trầm ngâm rồi lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết, cha ngươi sợ rằng cũng không biết, lúc phát hiện ra ngươi, ngươi đã ngã trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.
Nói đến đây, Trương Hạc vỗ vai Chu Phàm, nói:
- Tiểu tử không nên nghĩ quá nhiều, ngươi bị thương trên đầu, nếu nghĩ nhiều thì sẽ thấy đau đầu, mặc kệ ngươi vì sao té thương, nhưng bây giờ cuối cùng cũng không xảy ra việc gì đã là không tệ rồi. Ngươi đưa tay đây, ta bắt mạch thay ngươi.
- Ta nghe ngươi, Trương đại phu.
Chu Phàm lộ ra nụ cười ngây ngô chất phác của thiếu niên, hỏi:
- Tay nào?
- Bắt mạch phải xem cả hai tay.
Trương Hạc nói:
- Xem tay phải trước đi.
Chu Phàm đưa tay phải ra cho Trương Hạc bắt mạch, chờ sau khi Trương Hạc xem xong, lại đổi tay khác.
- Trương đại phu, thân thể của ta thế nào?
Chờ xem xong, Chu Phàm nhìn Trương Hạc trầm mặc, liền quan tâm hỏi thăm.
Trương Hạc trầm mặc rồi cười nói:
- Không có gì đáng ngại, mạch tượng của ngươi không chìm không nổi, không lớn không nhỏ, rất đều, khí huyết lưu thông mạnh mẽ, là mạch tượng bình thường.
- Vậy là tốt rồi.
Chu Phàm cười ha ha nói.
Xem mạch cho Chu Phàm xong, Trương Hạc liền nói hắn có việc, đứng dậy cáo từ, Chu Phàm vội vàng tiễn đối phương đến tận cổng.
Lúc đưa tới trước cửa, Chu Phàm lại lấy ra năm đồng tệ mà cha mẹ đưa cho hắn, nói:
- Trương đại phu, chút lòng thành, không thành kính ý.
- Đừng!
Trương Hạc thoái thác không nhận.
- Lúc trước ta đã cầm tiền xem bệnh của nhà ngươi rồi, lần này chỉ là tái khám, tiền này không thể nhận.
Trương Hạc không nhận, vì thế Chu Phàm cũng không có đẩy tới đẩy lui mà trực tiếp bỏ vào trong túi, nói:
- Vậy Trương đại phu đi thong thả.
Trương Hạc không dời bước, hắn vuốt râu nhìn Chu Phàm, cười ôn hòa nói:
- A Phàm, tính cách của ngươi lúc trước không cởi mở như bây giờ, xem ra lần này bị thương cũng chưa chắc không có chỗ tốt.
- Thật sao?
Chu Phàm vừa cười vừa sờ gáy, dường như có chút ngại ngùng.
- Nghỉ ngơi thật tốt, nếu có chỗ nào không thoải mái thì hãy đến tìm ta.
Trương Hạc cũng không đáp mà dặn dò một câu rồi xoay người rời đi.
Chu Phàm nhìn bóng lưng Trương Hạc, cho đến tận khi Trương Hạc biến mất sau một căn phòng thì Chu Phàm mới thu hồi ánh mắt, trên mặt đã không còn ý cười.
Chu Phàm đóng cửa gỗ lại, ánh sáng bên ngoài bị ngăn cách, toàn thân hắn như ẩn trong bóng tối, hắn đưa mắt nhìn qua khe cửa, ánh sáng chiếu vào tựa như muốn cắt mặt hắn thành hai nửa.
Nhìn xem tia sáng trước mắt, nụ cười ấm áp của Trương Hạc lại nổi lên trong đầu Chu Phàm, nhưng nụ cười của đối phương lại khiến Chu Phàm cảm thấy trái tim rét lạnh.
Kiếp trước, Chu Phàm vốn là cảnh sát hình sự, đã gặp qua nụ cười tương tự, đó là nụ cười của một tên tội phạm giết người hàng loạt.
Truyện khác cùng thể loại
556 chương
751 chương
2812 chương
276 chương
750 chương
157 chương
3910 chương
115 chương