Khủng bố đô thị
Chương 2 : Con sên
Bóp bóp mặt, sau một lúc cố gắng bình tĩnh, tính cách Vệ Tiểu Bắc tương đối cẩn thận không có lập tức đi ra ngoài, mà là ở trong căn phòng kia bắt đầu lần lượt tìm tìm kiếm kiếm một vài món đồ có thể dùng được.
Dao găm một chiếc, có đúng duy nhất một cái bật lửa, vỏ chai rượu 3 cái, muối một bao, một cái balo nhỏ.
Dao găm chính là từ trong ngăn kéo của Chu Lập Quân tìm được, cái này làm Vệ Tiểu Bắc thật không ngờ, cái tên kia Chu Lập Quân nhìn qua thành thành thật thật, bình thường rắm đều không đánh ra một tiếng, còn giấu hung khí như vậy, đúng là làm cho người ta không thể nào nghĩ đến.
Cái gọi là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, đại khái chính là chỉ người như Chu Lập Quân vậy, nhìn bề ngoài thì hiền lành thành thật vô cùng, rắm đều không đánh ra một tiếng, nhưng trên thực tế, nội tâm lại tràn ngập bạo động, chẳng qua là bị hoàn cảnh bên ngoài áp chế.
Lưỡi dao găm có chút gỉ, nhưng so sánh với cái ống tuýp gỉ trăm ngàn lỗ hổng kia thì còn ngon hơn nhiều lắm, Vệ Tiểu Bắc ở chỗ đá mài dao cọ mấy chục lần, đến khi lưỡi dao hơi hơi nóng lên mới một lần nữa hiện ra sự sắc bén nên có, để cho Vệ Tiểu Bắc có chút vừa lòng.
Cái bật lửa có thể dùng để đốt lửa, chiếu sáng.
Vỏ chai rượu có thể đựng nước, thuận tiện có thể đảm nhiệm làm vũ khí, về phần muối đúng là không thể thiếu.
Đúng rồi, trong ngăn kéo của Chu Lập Quân còn có mấy quyển sách báo 18+, tuy rằng có chút rách nát, nhưng mà lúc cần thiết cũng có thể dùng tới chùi đít, dù sao mặc kệ sinh hoạt gian nan như thế nào, Vệ Tiểu Bắc vẫn không có thói quen dùng lá cây chùi mông đâu.
Sự tình đã biến thành như vậy, Vệ Tiểu Bắc biết việc duy nhất mình có thể làm, chính là ở trong thế giới biến hóa này tiếp tục sinh sống! Mà bất luận tài nguyên gì có khả năng có ích đều không thể từ bỏ, đến lúc nào trở về mới thôi!
Dao găm giắt trong thắt lưng, tay phải mang theo một cái vỏ chai rượu, những vật khác đựng vào ba-lô, Vệ Tiểu Bắc thật cẩn thận đẩy ra cửa chính, đi vào trong thế giới bên ngoài kia.
Một trận gió thu thổi qua, đem trên lá khô mặt đất cuốn lên mấy cái, một luồng khí lạnh ập đến, làm cho cơ thể Vệ Tiểu Bắc hơi hơi run lên.
Sau một lúc, Vệ Tiểu Bắc nở nụ cười, chính mình có chút khẩn trương thái quá.
Vòng qua bồn hoa, Vệ Tiểu Bắc đứng ở chỗ cửa lớn của sân trong.
Nơi này chính là thị thành xã Thúy Hồ kết hợp lại, cùng với thành thị không ngừng mở rộng, kinh tế phát triển mạnh, nông dân nơi này cũng tìm được biện pháp gia tăng thu nhập, đem chính nông gia tiểu viện của mình đổi thành phòng trọ cho thuê, cũng coi như thu nhập khả quan.
Những thành phần muốn ở trong thành thị tìm kế sinh nhai như thành phần tri thức, nhóm công nhân, thợ xây thì ham muốn tiền thuê giá rẻ, đều ở chỗ phòng cho thuê này, mà đổi lại bọn họ chính là mỗi ngày phải dyaj sớm một tiếng hoặc là nửa tiếng, vừa ăn bánh rán sữa đậu nành, vừa chen xe bus, tàu điện ngầm đi làm.
Trên thực tế, tình huống giống như vậy ở các thành phố lớn trong cả nước cũng không hiếm thấy.
Cũng chính vì như thế, tình huống bên ngoài cửa cổng sân nhỏ cũng là có thể đoán trước được, hai bên một đoạn đường toàn vôi vữa đều là loại nông gia tiểu viện này, trên đường tán loạn rác rưởi, chỗ nào cũng có thể thấy được.
Không có nửa cái bóng người, tường vây một số sân viện đã bộ phận sụp xuống, có vẻ cực kỳ đổ nát, nhất thời làm cho lòng Vệ Tiểu Bắc trở nên càng thêm lạnh buốt.
Cũng còn may mà trước đó, Vệ Tiểu Bắc đã có chuẩn bị tâm lý, cũng không đến mức tuyệt vọng.
Vệ Tiểu Bắc dựa sát tường viện, thật cẩn thận đi về phía trước, hắn nhớ rõ phía trước cách đó không xa có một cửa hàng bán quà vặt, tuy rằng bên trong bán đều là khang sư phụ, nông phu tam quyền các loại hàng nhái đồ ăn nước uống kém chất lượng, nhưng ít ra có thể cho chính mình đỡ đói khát.
Đi không bao xa, một cái mặt tiền cửa hàng liền xuất hiện ở trước mắt Vệ Tiểu Bắc, bên trên bảng hiệu đã gãy một nửa, quán quà vặt bác gái béo, 6 chữ giờ chỉ còn lại béo bác gái.
Cửa cuốn hợp kim nhôm đã mất một nửa, vừa lúc lưu lại một chỗ hổng có thể ra vào.
Vệ Tiểu Bắc cúi thấp người chui vào quán bán quà vặt.
Bên trong quán bán quà vặt ánh sáng cực kỳ mù mờ, Vệ Tiểu Bắc bật cái bật lửa lên, một chút ánh sáng màu vàng để làm cho bên trong quán bán quà vặt trở nên hơi sáng ngời.
Vệ Tiểu Bắc cố gắng hết sức mở to hai mắt tìm tòi.
Những thứ kia phần lớn đều mục nát thối rữa, sau một phen cố gắng, Vệ Tiểu Bắc cuối cùng tìm được rồi 2 thùng nước khoáng, một thùng bánh bích quy được hút chân không không biết là nơi nào sản xuất.
Về phần này nước khoáng còn có thể dùng để uống hay không, yết hầu đã khô cạn đến mức sắp bốc cháy lên của Vệ Tiểu Bắc ở đâu mà còn nhớ được, vặn mở một chai nước khoáng liền tu ừng ực.
Thoải mái! Thích!
Sau khi một hơi uống hơn phân nửa bình nước khoáng, Vệ Tiểu Bắc cảm giác hạnh phúc vô cùng.
Hạnh phúc là cái gì?
Chính là khi anh đang cần cái gì nhất, sau một hồi vất vả, thì nhận được chính nó.
Nước khoáng, túi bánh bích quy từng cái để vào ba-lô.
Ba-lô cũng không lớn, cho nên sau khi bỏ vào vẻn vẹn năm bình nước khoáng, mười túi bánh bích quy thì cũng không còn chỗ trống.
Vệ Tiểu Bắc đem số nước còn lại cùng túi bánh bích quy đặt ở quầy bán quà vặt cất vào bên trong một cái góc vắng, chờ đợi về sau lấy dùng.
Sau khi bận rộn xong những cái này, Vệ Tiểu Bắc cảm giác một cỗ mệt mỏi xông lên đầu, trước nhiều chuyện xảy ra như vậy khiến cho hắn mỏi mệt không chịu nổi.
Ừm? Trong chớp mắt, Vệ Tiểu Bắc tựa hồ nghe thấy thanh âm gì đó, tay phải chụp tới, nắm lên vỏ chai rượu, tay trái đặt ở bên trên dao găm bên hông, nhẹ tay nhẹ chân đi đến trước cửa cuốn, thật cẩn thận hướng ra phía ngoài ở ngã tư đường nhìn.
Mà cái nhìn này, làm cho bắp thịt trên dưới toàn thân của Vệ Tiểu Bắc liền căng thẳng rồi!
Ở bên trên ngã tư đường một ít túi ny lon, rác rưởi bay tán loạn, một người con trai trên thân mặc áo sơ mi, thân dưới mặc quần bò vừa chạy trốn vừa thở hổn hển, ở đằng sau hơn hai mét, một sinh vật thô như cổ tay, dài chừng một mét, toàn thân cao thấp bao trùm một tầng bóng mỡ màu lam, giống như con sên đang bò đuổi theo hướng nam tử kia.
Loại côn trùng giống như con sên vậy, mặc kệ hình thể lớn nhỏ, đều không có người nào thấy đáng yêu, chỉ có hai chữ buồn nôn là có thể hình dung.
Vệ Tiểu Bắc thật không biết có phải là do con sên khổng lồ làm cho buồn nôn hay không, chỉ là cảm giác phía sau lưng không hiểu sao hơi run run, đồng thời vì cái người đàn ông đang chạy trốn khỏi cái chết kia mà cảm thấy lo lắng.
Lúc này Vệ Tiểu Bắc đã nhận ra nam tử kia, trước kia hắn đã gặp qua nam tử này vài lần, ở một quán bên đường, khi đó mặc một thân quần áo bảo an, thích ăn mì sợi, không biết tên.
Không biết là con sên to lớn kia tri giác quá mức nhạy bén, hay là do động tác đi vào trong cửa cuốn Vệ Tiểu Bắc bị nó phát hiện, hai cái râu trên đỉnh đầu con sên khổng lồ chuyển hướng về phía quán bán quà vặt bên này.
Ở giữa hai cái râu, từng tia từng tia hỏa hoa điện quang màu lam lặng yên tạo ra, một cái miệng đầy kín răng nhọn thật nhỏ mở ra thành hình trong, làm cho người ta ở trên thị giác chịu một loại trùng kích thật lớn.
Không hề nghi ngờ, mặc kệ xem từ cái phương diện gì, con sên khổng lồ này cũng không phải loại hiền lành, hơn nữa, chỉ nhìn cái hàm răng này của nó, cũng biết nó không phải là ăn chay.
Nhận thấy con sên lớn phía sau trong chớp mắt chậm lại, nam tử đằng trước kia đột nhiên tăng nhanh tốc độ, ý đồ đào tẩu.
Nhưng vừa lúc đó, ở giữa hai cái râu của con sên khổng lồ sinh ra một dòng hồ quang điện màu lam, trong nháy mắt liền xuyên qua khoảng cách không đến năm mét, cực kì chuẩn xác đánh trúng nam tử kia.
Điện lưu ở trên người nam tử giật giật, trong nháy mắt liền đem nam tử ngã xuống đất.
Truyện khác cùng thể loại
257 chương
262 chương
206 chương
309 chương
21 chương
48 chương
38 chương
147 chương