Khủng Bố Cố Sự CHN
Chương 13 : Người dưới giường
【 Xin mời mọi người nhìn bên này....... Nơi này điêu khắc loài động vật người Trung Quốc sùng bái nhất -- Rồng, nó có...... Đương nhiên trong ấn tượng của mọi người, rồng là một loài sinh vật tà ác, hắc ám, mà người Trung Quốc chúng tôi, cho rằng rồng là một loài linh vật, hơn nữa chúng tôi còn tự xưng là truyền nhân của rồng....... Được rồi, mọi người lại nhìn nơi này, nơi này là phủ đệ hơn một trăm năm trước do Quân gia nổi danh nhất nơi này tu kiến, chiếm diện tích hai ngàn mét vuông, tuyệt đối có thể so với kiến trúc của lâm viên Tô Châu...... 】
Ăn mặc gọn gàng thoải mái, mặt mũi lại rất đẹp, cô hướng dẫn viên du lịch gốc Trung Quốc đang dùng tiếng anh kiểu Mỹ tiêu chuẩn ra sức giảng giải cho hai mươi mấy người trong đoàn du lịch cảnh trí họ tham quan -- Đại viện Quân gia, lúc này vừa vặn là những năm đầu thập niên 90 của thế kỷ 20, khi đó Trung Quốc cải cách từng bước mở cửa phát triển, càng ngày càng nhiều người ngoại quốc muốn đến quốc gia thần bí này du ngoạn, thành phố B là thành phố cổ đã được xây dựng hơn hai ngàn năm, liền đảm đương nhân vật đại sứ cho hình ảnh Trung Quốc, dẫn dắt từng tốp lại từng tốp du khách nước ngoài đến thăm.
"Phù......Đám Mỹ già này......Thật là khó hầu hạ......" Lý Linh vừa mới giới thiệu xong, liền tủm tỉm cười để lại thời gian chụp ảnh, sau khi nói cho họ thời gian tập hợp, mới đấm lưng đi tới đại đường lớn quyết định nghỉ ngơi một lát, nón hướng dẫn du lịch còn chưa tháo xuống, liền nhìn thấy một người ngoại quốc nhìn như khách ba lô đang đứng lẳng lặng ở đại sảnh thưởng thức cảnh tham quan.
Người ngoại quốc này rất trẻ tuổi, đại khái khoảng hai tư hai năm tuổi, mặt mũi cực kỳ tuấn mỹ, đường nét góc cạnh rõ ràng, ngũ quan thâm thúy, cực kỳ cao, vai rộng eo hẹp mông nhỏ tròn, một đầu tóc đen, con ngươi màu xanh sẫm, mặc một thân áo thể dục màu trắng vừa vặn, trên cổ treo một máy ảnh compact của Nhật Bản sản xuất, từ đằng xa nhìn, chẳng khác gì Apollon của Hy Lạp.
Lý Linh chảy nước miếng tại chỗ, đây là một anh đẹp trai nước ngoài thoạt nhìn giống người Trung Quốc nha! Nhưng anh chàng lúc này đầu hơi ngửa lên, vẻ mặt mê mang, đang lẳng lặng nhìn bức chân dung và hình ảnh từng thế hệ tổ tiên Quân gia treo trên tường, môi mỏng nhạt màu hơi mím, tựa hồ đang nghi hoặc gì đó.
【 Tiên sinh, tôi là hướng dẫn viên du lịch, ngài có gì nghi hoặc cần tôi giải thích không? 】Lý Linh đi tới, giống như hoa si nhìn chàng trai, anh chàng ngơ ngẩn ừ một tiếng, lập tức xoay đầu sang, dùng tiếng Trung không thể nào chuẩn hơn, nhẹ giọng nói: "Tôi cảm giác....... Nơi này tựa hồ là nhà của tôi......Quen thuộc như vậy......"
Lý Linh trợn mắt há mồm: "Tiên sinh, anh biết nói tiếng Trung!" Chàng trai cong miệng cười cười, tiếng Trung của anh không phải tốt lắm, liền giả vờ nghe không hiểu lại nhìn bức ảnh của những người treo trên tường không chuyển mắt, Quân Thư Ảnh, Quân Tử Hiên, Quân Dật Văn....... Tên của những người này anh cảm giác quen thuộc đến vậy, hơn nữa mặt mũi họ lại giống nhau đến vậy, trong nháy mắt đó, anh nghĩ mình nhất định là con trai của người tên Quân Dật Văn kia.
Một bên Lý Linh không thấy sự khác thường của chàng trai, vội dùng tiếng Anh trêu chọc nói: 【 Ha ha ha, nói vậy, tiên sinh cùng tổ tiên Quân gia trong bức ảnh mặt mũi cũng có chút tương tự đấy. Song theo lịch sử ghi lại, mọi người Quân gia là độc đại đơn truyền, mỗi một đời chỉ có một con trai, hơn nữa những người này hoặc mất tích hoặc chết một cách lạ lùng, dù sao mệnh không tốt lắm, tòa đại viện Quân gia này liền thành di sản văn hóa của quốc gia, để nhóm du khách tham quan. 】
Chàng trai nghe đến đó cười cười, vươn tay mê mang vuốt ve tường gạch thô ráp, cảm thụ được hơi thở lịch sử nhân văn nồng đậm, tựa hồ có chút hiểu rõ, chuyển chủ đề, thấp giọng tự giới thiệu: "Tôi tên là Alexandre Quân, lần này đến Trung Quốc là tới tìm cha của tôi."
++++++++
Thoát khỏi cô hướng dẫn viên du lịch mặc dù cười vui vẻ nhưng trong mắt lóe ánh sáng kích động mạo hiểm, Alexandre đi đi dừng dừng, lúc gần đóng cửa viện, mới ra khỏi đại viện Quân gia, thẳng đến khách sạn anh đã đặt.
Khách sạn tên Khách Sạn Red Star, chuẩn cấp bốn sao, bên trong trang hoàng giống cung đình châu Âu, vô cùng hoa lệ, hơn nữa bên trong có hồ bơi, phòng tắm hơi, quán bar đầy đủ mọi thứ, trong nhà ăn còn có đủ loại thức ăn, Alexandre đến quầy nhận chìa khóa phòng, thẳng đến tầng 10.
Hành lý anh mang cũng không nhiều lắm, cho nên cũng không gọi phục vụ, sau khi tự mình xuống thang máy mới phát hiện hành lang hẹp dài, phòng đông đúc, tự nhìn số phòng của mình, phía trên viết 1069, Alexandre nhếch miệng cười, người Trung Quốc thật đông, theo lý một tầng như vậy tối thiểu cũng phải có 69 căn phòng.
Phòng 1069 cách thang máy xa nhất, Alexandre tựa hồ đi mất 3 phút, mới tìm thấy phòng mình.
Chìa khóa rất khó tra vào lỗ, Alexandre xoay vặn hồi lâu mới mở cửa, cửa gỗ phát ra tiếng kêu quỷ dị, kèn kẹt mở ra, một cỗ mùi quái dị phả vào mặt.
Khụ khụ khụ khụ......Cái mùi quỷ gì đây? Khách sạn bốn sao của Trung Quốc còn kém chất lượng như vậy? Trong lòng Alexandre hơi phàn nàn, nhíu mày lấy tay phẩy phẩy, đột nhiên giữa kẽ hở của cửa và tường chẳng biết có gì đó màu đỏ chợt lóe qua, tựa hồ vừa rồi có cái gì đã đứng ở cửa xuyên thấu qua khe hở của tường và cánh cửa gắt gao nhìn chằm chằm anh.
Lúc này mới 6h chiều, theo lý mặt trời còn chưa xuống núi, nhưng trong phòng đen nghịt, Alexandre bất giác đánh một cái rùng mình. Loại cảm giác này cực kỳ quỷ dị, anh vốn không tin vào Chúa, nhưng vẫn móc ra một cây thánh giá trước ngực giơ thẳng, cẩn thận một cước đá văng cánh cửa, trước cửa sau cửa khắp nơi đều nhìn một chút, phát hiện không có gì dị thường.
Ớ...... Mình làm sao vậy nè....... Alexandre đỡ trán, mở đèn điện ở cửa, bên trong sáng lên.
Đây là một căn phòng ước chừng hơn hai mươi mét vuông, giường lớn hai thước, chân giường đặt một TV do Nhật sản xuất 23 inch, nơi gần cửa sổ đặt hai sofa đơn nhỏ cùng một bàn gỗ nhỏ hình tròn, kiểu dáng của phòng vệ sinh, chỉ dùng tấm kính mờ ngăn cách buồng tắm và bồn cầu.
May là phòng coi như sạch sẽ, Alexandre hài lòng đi tới trước giường, một tay giựt toàn bộ rèm cửa sẫm màu ra, cả căn phòng lập tức sáng sủa hẳn lên.
Lúc này mặt trời còn chưa xuống núi, nắng ấm chiếu vào gian phòng, Alexandre nhắm hai mắt lại, nghĩ về hành trình Trung Quốc mấy ngày nay, bỗng dưng cảm thấy hưng phấn, anh tựa hồ đã tìm thấy tổ tiên của mình rồi, đáng tiếc không biết cha mình đến tột cùng ở đâu, Alexandre chậm rãi mở mắt, dùng đôi mắt trống rỗng màu lục sắc dừng trên những người Trung Quốc nhỏ như con kiến đang qua lại dưới lầu, thình lình đặc biệt chờ đợi một người trong đó chính là người cha mà anh cần tìm, nghĩ tới đây anh có chút thở dài....... Cha, cha đến tột cùng còn sống hay đã chết.......Rồi lại đang ở nơi nào?.......Mẹ bị bệnh nặng........ Mẹ thật sự muốn gặp cha......
Trong lúc trầm tư Alexandre không hề biết, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, khúc xạ trên mặt đất căn phòng một cái bóng thật dài, là hai người.
Đem hành trình hôm nay cùng đầu mối mình phát hiện viết vào nhật ký, đã hơn 8h tối, Alexandre dùng tay xoa cái cổ đau xót, tính toán thời gian một chút, cầm lấy điện thoại đầu giường, gọi một cuộc quốc tế đường dài.
Los Angeles Hoa Kỳ bên kia vừa vặn là buổi sáng, nghe điện thoại là cô y tá của bệnh viện, giản lược tóm tắt rõ ràng đối tượng mình muốn gọi, một lát sau, đầu kia điện thoại liền truyền đến thanh âm dịu dàng quen thuộc.
【 Alex, Trung Quốc có được không? Có giống trên TV nói không? 】Thanh âm của Alexandre có chút nghẹn ngào, cười nói: 【 Mẹ...... Nào có lạc hậu như trên TV nói, đài truyền hình lừa gạt dân trong nước đấy, Trung Quốc ấy à....... Chính là người có đông chút, hết thảy những thứ khác đều rất tốt. 】
Mẹ khẽ bật cười, trong thanh âm mang theo hưng phấn: 【 Nhớ chụp nhiều ảnh chút, rửa ra cho mẹ xem. 】 Alexandre liếm liếm môi, nghiêng người dựa vào đầu giường, chân đặt trên mặt đất, nhẹ nhàng nói: 【 Mẹ....... Con đã thấy ảnh của cha rồi.......Mẹ yên tâm.....Con nhất định sẽ đưa cha trở về...... 】
Elena mẹ của Alexandre vốn là người Pháp lai Anh, trong thế chiến thứ hai theo cha mẹ định cư ở Mỹ, sau khi chiến tranh kết thúc trong lúc làm việc quen biết với Quân Dật Văn lúc đó đang ở Hoa Kỳ ra sức học tiến sĩ, hai người nhất kiến chung tình, không ngờ Quân Dật Văn khăng khăng về nước, cuối cùng không còn tin tức, mà bên này Elena mới phát hiện mình có thai.
Loại kịch tình này thật sự là máy bay chiến đấu trong cẩu huyết, sau nhiều năm Elena bị ung thư, ý niệm duy nhất chính là muốn tìm người yêu nhiều năm trước đã đi không quay lại trở về, lúc này mới có một màn ngàn dặm tìm người thân.
(Tiêu: Cẩu Huyết ở đây là từ để trêu chọc kiểu tình tiết cường điệu quá mức hoặc những mô típ cũ lặp đi lặp lại không có gì mới. Từ này bắt nguồn từ thời kỳ phim Hồng Kông về đề tài bắt quỷ trừ ma chuyên dùng máu chó để trừ tà, khiến cho tác dụng của máu chó được lặp đi lặp lại hàng loạt tuyên truyền không biết chán.)
Alexandre mặc dù đối với người đàn ông có thể vứt bỏ mình và mẹ này không có hảo cảm, nhưng mẹ từ nhỏ đã ngậm đắng nuốt cay ngày làm ba việc tạo điều kiện cho anh ăn học, thậm chí mỗi cuối tuần còn xin Hoa Kiều đến dạy tiếng Trung cho anh, có thể thấy được bà đối với người cha không chịu trách nhiệm kia trong lòng vẫn còn yêu say đắm, nói thế nào đi nữa, mình dù sao coi như một nửa là người Trung Quốc, tẫn thiện tẫn hiếu là việc nên làm.
Đối thoại của hai mẹ con vô cùng ấm áp, tiếng cười liên tục, Alexandre dựa nghiêng vào đầu giường, chân trần chấm đất cố gắng kể về những chuyện thú vị phát sinh trong chuyến đi tới Trung Quốc của mình, mẹ Elena ở đầu kia điện thoại vô cùng vui vẻ, cũng bắt đầu nói về những chuyện xảy ra trong phòng bệnh của mình.
Một cánh tay trắng nõn từ dưới sàng dùng một loại tốc độ cực chậm duỗi ra, trên cánh tay vẽ đầy hoa văn màu đen, từng chút từng chút một dùng ngón tay bò sang.
Ngón của cánh tay kia hết sức thon dài, móng tay rất dài, trên mu bàn tay một mảnh tím xanh, rất giống tụ máu. Da lộ ra màu trắng của bệnh trạng, còn có thể nhìn thấy mạch máu màu tím đỏ.
Alexandre hoàn toàn chưa phát giác ra, như trước chân trần nghiêm túc kể về những cảnh sắc mình nhìn thấy ở thành phố B, vào giây phút bàn tay quỷ dị kia sắp bắt được mắt cá chân anh, Alexandre cọ một chút rút chân về, ngồi xếp bằng trên giường.
Cái tay kia thoáng cái bắt vào khoảng không, nhanh chóng bò về dưới giường.
Alexandre sau khi nói chuyện với Elena xong, liền vui vẻ đứng dậy đi tắm, vừa rồi khi gọi điện trạng thái tinh thần của mẹ cũng không tệ lắm, hơn nữa mình tìm cha cũng chưa có tiến triển, ngày mai đi một chuyến nữa đến cục công an hỏi chút xem, nói không chừng có thể tìm thấy cha rồi.
Alexandre nghĩ vậy, đổ sữa tắm lên tay, chà xát vài cái liền nhắm mắt lại hưởng thụ niềm vui tắm rửa.
Sau khi tắm xong, Alexandre ngay cả quần áo cũng không mặc, liền ngã đầu xuống trên giường.
Anh nhanh chóng ngủ thiếp đi, nhưng cảm giác ngủ cũng không an ổn lắm, giường vô cùng mềm, hơn nữa độ cao của gối vừa phải, nhưng anh chung quy cảm thấy chẳng biết từ đâu thổi tới gió lạnh, phía sau lưng cảm thấy một trận lạnh lẽo, tê dại dữ dội.
Alexandre cảm thấy mình trong lúc nửa tỉnh nửa mê không thể nhúc nhích, tựa hồ có thứ gì đó phóng qua ván giường thoáng cái ôm lấy anh, hơn nữa trên giường vốn cực kỳ bằng phẳng bỗng dưng mọc lên một thứ gì đó cứng rắn thẳng tắp chỉa vào phần mông anh.
Đôi cánh tay chậm rãi từ dưới giường duỗi ra, thẳng tắp xuyên qua ván giường, ôm thắt lưng Alexandre, hơn nữa một thứ gì đó ẩm ướt trơn trơn như đầu lưỡi, nhẹ nhàng lướt trên vành tai anh.
Có một người...... Có một người ở dưới giường......!
Alexandre hoảng sợ không thôi, nhưng mà...... Dưới giường này không có khe hở có thể giấu một người mà! Người kia tại sao có thể......? Nghĩa vậy anh không nhịn được toàn thân thoáng phát run, ót tê dại.
Trên đôi tay kia vẽ đầy hoa văn màu đen, càng ôm càng chặt, gắt gao kiềm chế Alexandre trong ngực, mà cái cứng rắn kia cũng bắt đầu phun ra thứ gì đó sềnh sệch, cọ cọ cánh mông anh, cuối cùng cố gắng muốn thúc vào phía trước.
Này này này người dưới sàng này muốn cưỡng gian anh!
Sau khi nhận thức được điểm này, Alexandre bắt đầu nỗ lực khống chế thân thể mình phản kháng. Đáng tiếc thân thể không thể nhúc nhích, sau một phen giãy giụa nhỏ, anh lại biến thành một chân mở rộng ra, bộ dáng mặc ngài nhấm nháp.
Người dưới giường thấp giọng ha hả cười một trận, cánh tay dời xuống, ôm lấy vòng eo Alexandre, đầu lưỡi bắt đầu tinh tế liếm phần cổ sau tai anh, đem cái thứ tội ác kia chậm rãi thúc lên, chậm rãi tiến vào nơi ấm áp của anh.
"f...... u...... c...... k...... you......" Thân thể đau đớn tựa như bị thứ gì đó bén nhọn bổ ra vậy, Alexandre buộc chặt thân thể, ra một thân mồ hôi lạnh, thứ phía sau kia vẫn cứ chuyển động đều, anh nhíu chặt mày, dùng tiếng mẹ đẻ hung hăng thăm hỏi thằng cha trốn phía dưới giường kia.
Sau một trận điên cuồng, đôi tay kia cộng thêm cái thứ tội ác kia chậm rãi lui về, lui vào giữa giường.
Alexandre nhảy dựng lên, lao khỏi phòng canh giữ ở cửa, lớn tiếng gào lên.
+++++++++++
Bởi vì là bạn bè nước ngoài bị tập kích, cảnh sát nhanh chóng nhập cuộc, chỉ chốc lát sau liền ở dưới giường phát hiện một bộ thi thể bị gắn trên ván giường, thi thể đã biến thành xác khô, bị người dùng đinh sắt thô dày xuyên qua tứ chi gắt gao đóng trên ván giường, cảnh sát suy đoán người bị hại ít nhất đã chết hơn 20 năm.
Alexandre cảm thấy có chút khó tin, vừa rồi một màn cưỡng gian cuối cùng khiến anh cực kỳ hưởng thụ kia thật sự từng tồn tại, anh hiện giờ phía sau còn ẩm dính, đôi khi còn sít sao kẹp lại, để ngừa không cẩn thận rò rỉ ra. Nhưng hiện giờ cảnh sát tìm thấy....... Chẳng lẽ nói vừa rồi cưỡng gian anh chính là một bộ xác khô?
++++++++++++++++
Alexandre mặc một bộ tây trang màu đen, mang kính đen, lẳng lặng ngồi ở đuôi tàu ca nô cỡ nhỏ, lẳng lặng vẫy tro cốt trong tay.
Cuối cùng, mẹ Elena vẫn không đợi được cha anh Quân Dật Văn, buông tay về Tây, bà vốn là tín đồ Thiên Chúa, trước khi qua đời dặn dò yêu cầu hỏa táng mình, tro cốt rắc vào biển, ngụ ý vì Quân Dật Văn mặc kề trên trời dưới đất, tới chỗ nào bà đều có thể tìm thấy ông.
【 Alex! Mau tới đây mau tới đây, trên biển trôi sang một người! 】 Ở tay lái cuối thuyền bạn gái Avril đột nhiên kinh hô.
Người? Chẳng lẽ là vượt biên? Lòng Alexandre còn đang nghi hoặc, nhưng nhanh chóng ôm hủ tro cốt đi tới đuôi thuyền.
Cách đó không xa trôi tới một người nằm úp sấp trên thứ tương tự tấm ván gỗ. Người này một đầu tóc đen dài, đã bị nước biển dính ướt, cuộn thành một đoàn, mặc một thân quần áo rách nát màu đỏ sậm, lộ ra một đôi tay trắng nõn nhưng vẽ đầy hoa văn màu đen.
Hoa...... Hoa văn này anh biết!
Alexandre vô thức lui về phía sau một bước, hoa văn này....... Không phải là của thứ anh gặp ở Trung Quốc...... Hoa văn trên cánh tay của thứ kia sao?
Alexandre sợ đến không nói nên lời, nhìn kỹ lại, hai tay hai chân người nọ cũng bị đinh xuyên thấu, đang chậm rãi chảy ra máu tươi đỏ sẫm, sau khi hòa với nước biển, dấu vết màu đỏ biến mất vô ảnh vô tung, cũng cùng xác khô được phát hiện trong phòng kia giống nhau như đúc.
Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Người trôi bập bềnh ngoài khơi tựa hồ đã cảm nhận được ánh mắt của Alex, đột ngột ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt cực kỳ diễm lệ, sắc mặt lại một mảnh xanh tím, tựa hồ còn liếm môi cảm thấy chưa đã, quỷ dị bật cười với anh.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
33 chương
4 chương
71 chương
48 chương
129 chương