Ban đêm ánh lửa phiêu diêu trong bóng đêm nở rộ đẹp đẽ. Thay hắn cởi ra áo khoác Bạch Diệu Cần tỉ mỉ thay thuốc cho Thượng Quan Cực Phẩm vết thương đang khép lại. ( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ ) “Thuốc thượng hạng, chàng cũng đừng lại tùy hứng.” Thật vất vả bôi thuốc xong Bạch Diệu Cần miệng còn muốn dặn dò hắn phải cẩn thận một chút, miễn cho một cái không chú ý lại để cho miệng vết thương nứt ra vậy cũng liền nguy rồi. Nhưng nàng mới ngẩng đầu liền bắt gặp con ngươi đen sâu u ám của Thượng Quan Cực Phẩm. Thành thân tới nay mấy ngày này hắn luôn nhìn nàng như vậy, ánh mắt kia nhìn làm nàng tâm hoảng ý loạn, tay chân luống cuống. Vốn là thu ấm sắc thuốc thì nàng lại ngẩn người nhìn hắn làm rơi cả ấm xuống mặt đất. Tiếng rơi kéo về thần trí của nàng, cúi người xuống nàng vội vàng thu thập đồ bị vỡ. Mà hắn cũng không nhúc nhích nhìn nàng, ánh mắt kia phảng phất muốn ăn thịt người vậy. “Chàng…… Đừng nhìn thiếp như vậy.” Bởi vì không cách nào không đếm xỉa ánh mắt của hắn, nàng nhịn không được thấp giọng yêu cầu. Nàng tuyệt không nghĩ tại trước mặt của hắn biểu hiện như trẻ con hoảng loạn như vậy, nhưng nàng càng không muốn như vậy tâm liền càng sợ. “Chúng ta là vợ chồng, ta nhìn nàng có gì không đúng?” Phảng phất rất hưởng thụ khi nàng tay chân luống cuống bộ dáng, Thượng Quan Cực Phẩm lại cao hứng trêu chọc nàng. Chẳng biết lúc nào bắt đầu hắn lại yêu thượng nàng bộ dáng ngây ngốc đó. Giờ đầu óc hắn lại không còn nghĩ muốn cùng Hoàng Thượng phân cao thấp nữa cứ ngươi chết ta sống giờ là vì nàng mà sống sót. Cho nên hôm đó hắn gạt nàng đi tìm Bạch lão nói chuyện vài canh giờ, chính là muốn 1 một kế sách vẹn toàn đôi để cho Hoàng Thượng miễn đi hiểu lầm để cho bọn họ có thể sống yên ổn qua ngày. “Thiếp…… chàng……” Giương mắt vốn định trừng hắn một cái, nhưng ánh mắt vừa thấy hắn lơ đãng cười, Bạch Diệu Cần lại ngây ngẩn cả người. Nụ cười kia không giống nụ cười giả dối khi trước mà là phát ra từ đáy lòng. Ngây ngốc nhìn hắn cười, môi của nàng cánh cũng không khỏi tự chủ nhếch lên 1 bên má tràn ra đoá hoa kiều diễm. Ánh nến chập chờn nhìn qua vẻ đẹp của nàng, làm hắn…… bỗng dưng xáo động. Không chút suy nghĩ hắn đưa tay túm qua nàng, hành động nhìn như thô lỗ kì thực lại thân mật. “Chàng…… chàng…… muốn làm gì?” Thình lình bị kéo một bả, nàng thân thể rơi vào trong ngực hắn, Bạch Diệu Cần tim đập bình bịch bình bịch, cuồng loạn . Mặc dù thân phận của nàng từng là quả phụ, theo lý không nên như là cái loại khuê nữ chưa hiểu việc đời. Nhưng nàng chính là vậy! ( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ ) Nàng nhớ là nàng cũng không từng cùng bất kỳ nam nhân nào thân cận như vậy kể cả vị hôn phu đã chết kia. “Chúng ta là vợ chồng, nàng nghĩ ta có thể làm gì?” Trêu chọc nàng đến nghiện, Thượng Quan Cực Phẩm nhìn qua trên mặt nàng hai tầng mây đỏ, bụng dưới cũng căng thẳng. Thân là một người nam nhân, hắn biết rõ đó là một loại khát vọng. Mà loại khát vọng này từ hắn sinh ra ở trên đời này đây là lần đầu. “Chàng…… thương thế của chàng còn…… không có tốt, tốt nhất đừng…… đừng coi thường…… mà hành động.” Lắp bắp thật vất vả mới nói hết lời chính mình nên nói. Nhưng thấy hắn luôn nhìn chằm chằm nàng, nàng càng luống cuống. Nàng muốn giãy giụa rồi lại sợ mình sẽ chạm vào vết thương của hắn. Đang lúc tiến thoái lưỡng nan, Thượng Quan Cực Phẩm lại là một cái chớp mặt liền đem nàng cả người áp lên trên người hắn. Trải qua mấy ngày nay tĩnh dưỡng, kỳ thật thương thế của hắn đã sớm tốt lên, chỉ là nàng không yên tâm luôn như gà mẹ dặn dò sợ hắn sẽ thiếu 1 khối thịt bộ. Từ trước đến nay hắn luôn cố tình làm bậy lại cũng bởi vì sợ nàng lo lắng, mới an phận nằm trên giường vài ngày. Mấy ngày nay nhìn nàng vì cmình bận rộn như vậy có lúc Bạch gia đến xem hắn vừa thấy hắn liền nghiêm mặt, nàng còn không khách khí đuổi người. Nữ nhân này…… Chỉ sợ thật sự yêu hắn đến thảm. Có lẽ…… Chỉ là có lẽ như vậy tiếp xúc qua lâu một chút hắn thực sẽ yêu cái nữ nhân liều lĩnh ngu ngốc này của hắn. Nhưng mà để cho hắn cảm thấy kinh ngạc là hắn thế nhưng tí xíu cũng không bài xích cái ý niệm này, thậm chí còn có điểm mừng thầm. Hắn không cố kỵ nữa cúi người, giống như chim ưng chiếm lấy môi của nàng, cái môi vừa mềm mà lại ngọt ngào kia làm cho hắn nhịn không được thấp thở gấp một tiếng. “Chàng đừng……” Chóp mũi đầy hơi thở của hắn, Bạch Diệu Cần cơ bản còn có thể còn lí trí nhưng khi môi của hắn đụng vào nàng cái tư vị ấm áp kia làm nàng như thế nào cũng không buông được. “Không muốn cùng ta làm phu thê thực sự ư?” Chỉ đơn giản 1 câu đơn giản như vậy làm tan ra sợ hãi trong lòng Bạch Diệu Cần. Nàng hơi mở làm lộ ra ánh mắt sương mù nhìn hắn một hồi lâu sau đó liền chủ động đưa lên môi của nàng. Đúng vậy nàng đến tột cùng dè dặt cái gì, nàng luôn khát vọng trở thành thê tử của hắn. Hai môi kề nhau, trằn trọc nhẹ mút chỉ chốc lát liền đốt ra một phòng nồng đậm sắc xuân. Bọn họ đã là vợ chồng rồi…… Bạch Diệu Cần nghĩ lại giống như 1 loại thở dài bật ra 2 chữ “phu thê”, nàng tựa như bùng lên ngọn lửa như 1con bươm bướm không cố kỵ nữa nhảy vào hắn nhen nhóm dục hỏa…… Nắng ấm đã lên, chạm vào hai mắt thoải mái mà nhắm lại. Đây hết thảy chính là cái nàng tha thiết ước mơ, mặc dù đoạn cuộc sống lang bạc kỳ khi đó nàng chưa từng nghĩ tới thực sự có một ngày như vậy. Hiện tại nàng đã có được nhưng hết thảy là lại cảm thấy không chân thực. Gần đây, phụ thân tựa hồ cảm thấy Thượng Quan Cực Phẩm rất tốt , bất luận đi đâu cũng phải mang theo hắn. ( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ ) Nhưng hết lần này tới lần khác Thượng Quan Cực Phẩm không muốn bị người đem ra sử dụng, luôn làm phụ thân tức giận đến sùi bọt mép nhưng nói như thế nào cha cũng là trưởng bối, cho dù bị tức đến giận sôi lên cũng không quá có phát tác. Đối với bây giờ nàng đối với hắn là vạn phần cảm kích cũng rất cảm động. Nàng biết rõ phu quân là vì thể diện của nàng mới để cho phụ thân sai khiến. Nhưng hắn đi cùng cha rồi ở đâu bị chọc tức trở lại trong phủ luôn không thể thiếu lăn qua lăn lại nàng một đêm tự dưng trong đầu bỗng dưng thoáng hiện lên những hình ảnh làm người ta mặt đỏ tim đập làm cho nàng nhịn không được đỏ hai gò má. Cuộc sống như vậy quả thực hạnh phúc, nhưng ở trong hạnh phúc, cũng lo lắng. Dù sao trong cung ngày gần đây quá mức bình tĩnh, cả đám thích khách thỉnh thoảng nên xuất hiện cũng không lại xuất hiện, Hoàng Thượng rốt cục buông tha cho Thượng Quan Cực Phẩm rồi sao? Không… nàng không cho rằng chuyện sẽ đơn giản như vậy. Cái áp lực trước mưa gió này lúc nào cũng là nguyên nhân ép nàng không thở nổi. Môi đỏ tươi bật ra một tiếng than nhẹ, Bạch Diệu Cần nhắm mắt lại đang muốn nghỉ chân một lát còn chưa định thần nhắm mắt thì ngoài cửa truyền đến một hồi huyên náo, làm cho nàng không thể không mở mắt ra. Trong nội tâm tràn trề nghi hoặc nàng vừa mở mắt, liền gặp hai người xa lạ cách đó không xa, một người trong số đó còn đối với nàng chỉ chỉ trỏ trỏ. Vốn là việc này không nên để một nữ nhân xử lý nhưng hôm nay cha đã mang Thượng Quan Cực Phẩm ra cửa. Bạch Diệu Cần nhìn qua 2 người mặc y phục sang trọng kia là 1 nam nhân diện mạo bất phàm trong nội tâm cảm giác không lành đột nhiên phát sinh. Khi nhìn thấy khuôn mặt người nọ càng rõ ràng, Bạch Diệu Cần bước về phía bọn họ bước rất từ từ. Kẻ kia mặt mày cùng Thượng Quan Cực Phẩm có vài phần rất giống, đều là nam tử kiêu ngạo, tuấn dật mê người. Quả thật cái nên tới thì trốn không thoát. Người đến mặc dù không phải là thích khách đằng đằng sát khí nhưng thấy kẻ kia hơi có vẻ âm trầm Bạch Diệu Cần cũng biết là ý đồ bất thiện. Bạch Diệu Cần hai đầu gối một khúc, cả người quỳ rạp xuống đất. “Không biết Hoàng Thượng giá lâm, dân nữ không có từ xa tiếp đón, kính xin Hoàng Thượng thứ tội.” “Cô biết thân phận của trẫm?” Híp mắt xem kỹ nữ nhân trước mắt kia nhìn dịu mang theo linh khí thái độ không kiêu ngạo không xu nịnh lại càng khiến con mắt người khác bị sáng ngời. Những giai nhân tràn trề trong hậu cung kia sao lại không có nữ nhân như vậy? Kiều thì qua kiều, mị thì quá mị hoàn toàn không như cô gái trước mắt, chẳng những mê người tuyệt sắc, mắt nhãn thần còn có kia khí định, không kiêu ngạo không xu nịnh nịnh đáng được tán thưởng. Nữ nhân như vậy tại sao không phải là của hắn? Thượng Quan Cực Phẩm căn bản không có tư cách có được nàng. “Dân nữ từng nghe phu quân đề cập Hoàng Thượng cùng phu quân dung mạo hơi có vẻ giống nhau, nên lớn mật phỏng đoán thân phận Hoàng Thượng nếu như có gì thất lễ mong rằng Hoàng Thượng thứ tội.” Nghe nàng chậm rãi mà nói chắc hẳn nàng đã thập phần sáng tỏ thân thế của Thượng Quan Cực Phẩm, Long Ngạo Vân nhìn qua ánh mắt của nàng như có điều suy nghĩ, rồi sau đó khom lưng đưa tay đem Bạch Diệu Cần nhẹ đỡ dậy . “Cô nương mau bình thân, trẫm hôm nay chỉ là vi phục xuất tuần tới Thượng Quan phủ thôi không cần quá mức giữ lễ tiết.” “Không biết Hoàng Thượng hôm nay đích thân tới Thượng Quan phủ là vì chuyện gì ?” Khi hắn nói chuyện đồng thời Bạch Diệu Cần đã nhanh chóng chếch thân khi Long Ngạo Vân duỗi tay ra. Nàng tin tưởng dùng tai mắt của Hoàng Thượng tất nhiên biết được Thượng Quan Cực Phẩm hôm nay theo phụ thân ra cửa làm việc, hắn sở dĩ chọn lúc này đến nhất định có dụng ý khác. “Trẫm muốn đến xem cô.” Ánh mắt thưởng thức rõ ràng lại không chút che lấp, Long Ngạo Vân một đôi đôi mắt như chim ưng cứ vậy nhìn Bạch Diệu Cần mắt mở to, nói thẳng. Nàng bất quá là 1 cô gái tầm thường, hai cái mắt và miệng, có gì tốt mà nhìn ? “Dân nữ không hiểu, kính xin Hoàng Thượng thứ tội!” Lại nói hoàng Thượng ngồi chen chúc tam cung lục viện, người nào mà không phải là mỹ nhân đến nhìn nàng là có ý gì? Bạch Diệu Cần vẻ mặt đề phòng, đầu cúi xuống thấp hơn, ý đồ tránh đi tầm mắt của quá độ nóng bỏng của Long Ngạo Vân. “Trẫm muốn biết rõ cô nương đến tột cùng là cô gái như thế nào lại tâm toàn ý gả cho một người sắp chết, càng muốn biết là dạng gì nữ nhân muốn đánh 1 canh bạc không sợ chu di cửu tộc cũng muốn giúp Thượng Quan Cực Phẩm một tay?” Nhìn nàng bộ dáng tỏ vẻ xa cách thu tại đáy mắt, nhìn trông nàng đầy cảnh giác làm cho suy nghĩ trong lòng Long Ngạo Vân nhấc lên một hồi sóng lớn tức giận. Chẳng lẽ hắn là con mãnh thú và dòng nước lũ làm cho nàng chỉ muốn tránh còn không kịp? Thế gian này nữ nhân muốn có được Hoàng Thượng ưu ái nhiều như biển, còn nàng ta hết lần này tới lần khác một lòng hướng về 1 kẻ dnah bất chính ngôn bất thuận 1 hoàng tử không được thừa nhận. Đây tột là cái đạo lý gì? ( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ ) “Dân nữ yêu phu quân, đương nhiên bất luận là sống hay chết cũng muốn dùng thân phận thê tử coi chừng Thượng Quan gia.” Không giống cô gái bình thường Bạch Diệu Cần đối với mình luôn nói tâm tử chân thật không cố gắng che giấu, nàng lớn mật trực tiếp nói. Lời trực tiếp như vậy làm cho Long Ngạo Vân đối với nàng lại càng tán thưởng, nhìn qua ánh mắt của nàng giống như là cái hồ sâu khó dò. “Cô là một nữ nhân cố chấp.” Từ cử động bất khuất của nàng Long Ngạo Vân liền nhìn rõ ràng ra điểm này. Nữ nhân này rất cố chấp, muốn nàng thay đổi tâm ý khả năng so với lên trời còn khó hơn. Thân là một thiên tử, có được quyền năng tối thượng bất cứ chuyện gì đối với hắn mà nói là không khó khăn chỉ cần hắn mở miệng, người người không khỏi hoảng sợ thậm chí vì thăng quan tấn tước, rồi nịnh hót đủ thứ Nhưng nữ nhân này lại không thèm để 1 ý chút nào thân phận của hắn, ở trước mặt hắn vẫn không thay đổi giọng nói, nàng hào phóng quả thực làm cho Long Ngạo Vân con mắt sáng ngời. Sự bĩnh tĩnh trong cung cấm nhiều năm qua, bỗng dưng động. “Cô có nguyện ý cùng trẫm hồi cung?” Trong cung nếu nhiều hơn một người thế này cuộc sống về sau sẽ khoái trá không ít. “Dân nữ sợ hãi, Hoàng Thượng đã quá đề cao dân nữ rồi, nhưng dân nữ sớm đã kết hôn, một lòng chỉ muốn chăm sóc gia đình sống nốt quãng đời còn lại.” Không thể không nhìn thấy Long Ngạo Vân trong mắt bởi vì nàng cự tuyệt mà sinh lửa giận, Bạch Diệu Cần trong nội tâm thầm than một tiếng, chỉ sợ Hoàng Thượng ngày hôm nay là hướng nàng mà tới. “Trẫm nghe nói hắn không thương cô, cưới cô tất cả đều là vì lấy được tiền tài, thế lực của Bạch gia muốn chống lại trẫm?” Hoàn toàn không quan tâm lời của mình sẽ hay không làm cho Bạch Diệu Cần cảm thấy khó chịu, hắn nói trắng ra sự thật này, cố gắng thuyết phục Bạch Diệu Cần cùng hắn hồi cung. Hắn tin tưởng trên đời này không có một nữ nhân nào sẽ ngốc đến mức xem trọng 1 nam nhân không ra sao. 1 nữ nhân tinh xảo đặc sắc như này phối hợp với Thượng Quan Cực Phẩm thật là lãng phí. Nếu như nàng nguyện ý theo hắn hồi cung, làm 1 phi tử mà nói hắn còn có thể đem nàng bỏ vào trong tâm khảm, tinh tế yêu thương…. Nghe cái ngôn từ châm ngòi hết sức vô lễ kia làm cho Bạch Diệu Cần chỉ là cười nhạt một tiếng. Thế nhân tất cả nói hắn yêu tiền như mạng, mà hắn cưới nàng chỉ là vì phú quý sau lưng và quyền thế đó. Nhưng chỉ có trong lòng nàng rõ ràng, lúc đầu có lẽ thật sự là như thế nhưng trải qua 1 đoạn ngày giờ sống chung bấy lâu nay nam nhân kia trong miệng mặc dù không nói yêu, nhưng những hành động càng thân mật kia đã lặng lẽ giải thích rõ hắn tâm tư đối với nàng có chuyển biến. Nàng đối với chuyển biến như vậy là vừa lòng thỏa mãn. ( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ ) Nàng tin chắc cho dù tiêu tốn năm năm, mười năm, một ngày kia người nam nhân kia sẽ yêu nàng, hiện tại yêu hay không yêu nàng cũng không so đo. “Dân nữ hiểu.” Nhẹ nhàng cười một tiếng Bạch Diệu Cần thái độ như xưa chắc chắn. “Chỉ cần được theo hầu phu quân, dân nữ đã vừa lòng thỏa mãn.” Dù cho dốc toàn lực giúp Thượng Quan Cực Phẩm nàng cũng cam tâm tình nguyện, tuyệt không miễn cưỡng cùng oán hận. “Cô……” Nghe nàng nói vậy Long Ngạo Vân mặc dù tức giận nhưng càng không bỏ được nữ nhân này không muốn để nàng chạy ra khỏi lòng bàn tay của hắn. Không vì danh lợi, không vì phú quý, chỉ một lòng hướng về tình yêu, khăng khăng một mực ở bên. Nữ nhân như vậy, hắn chưa bao giờ từng gặp qua, một khi gặp khát vọng muốn có tâm mặc kệ sóng gió thế nào cứ vậy mà đến. “Cô cứ như thế cự tuyệt chẳng lẽ sẽ không sợ trẫm giận dữ, liên luỵ đến nam nhân cô yêu mến sao?” “Dân nữ sợ hãi!” Nhưng trong lòng e ngại là một chuyện, nên nói vẫn phải là nói rõ. “Dân nữ chỉ sợ Hoàng Thượng dưới cơn thịnh nộ sẽ tạo ra 1 sai lầm lớn, yêu chính là yêu, nếu như bởi vì sợ hãi mà thay đổi tình yêu như vậy cũng quá mức rẻ mạt.” Lời này nếu như xuất từ những người tư lợi trong hậu cung thì những nữ nhân kia chỉ cầu danh lợi, Long Ngạo Vân tuyệt đối sẽ khịt mũi coi thường chẳng thèm ngó tới. Nhưng bởi vì nàng ánh mắt chắc chắc, nói thẳng luôn làm Long Ngạo Vân không chút do dự liền tin. Nữ nhân này…… Thành công động đến tiếng lòng của hắn, làm cho nội tâm của hắn tràn trề mong mỏi. Không cần mạng của Thượng Quan Cực Phẩm, có lẽ hắn có thể muốn đi thứ quý giá nhất của Thượng Quan Cực Phẩm như vậy tâm tình rất sảng khoái “Hay cho 1 lời dõng dạc trẫm rất là thưởng thức, Bạch cô nương không bằng cô cùng trẫm hồi cung nếu có 1 người như cô nương ở bên người có lẽ trẫm có thể miễn phạm phải sai lầm lớn.” Mang theo vui vẻ quỷ quyệt, Long Ngạo Vân chậm rãi nói ra trong lời nói có uy hiếp vừa nghe liền biết. Hắn thân là một Hoàng Thượng, lại dùng tới tính mạng của kẻ kia để uy hiếp nàng, bộ dáng kia cùng cướp bóc ức hiếp dân nữ có gì khác nhau sao? Nghe lời của hắn Bạch Diệu Cần trong nội tâm tất nhiên là sợ hãi vạn phần. Nàng căn bản sẽ không ngờ tới, tình thế sẽ chuyển tiếp đột ngột thế. Mặc dù nàng sớm đã quyết định, bất luận chuyện gì cũng sẽ giúp đỡ chàng, cùng nhau đối mặt, cũng nguyện ý trả tất cả cho hắn vượt mọi chông gai. Nhưng…… Vào cung? Quẹt một cái ác hàn bỗng dưng tự trong lòng nàng lan ra, tê liệt tứ chi Một khi nàng vào cung, thì nàng cùng hắn đời này kiếp này còn có thể có cơ hội gặp nhau sao? “Thịnh tình của Hoàng Thượng dân nữ cảm kích khôn cùng, nhưng Hoàng Thượng có đủ tam cung lục viện bên cạnh không thiếu quý nhân ở bên, những người hơn dân nữ quá nhiều, tâm ý của Hoàng Thượng, dân nữ tâm xin lĩnh.” Lòng của nàng phát run, trên mặt mặc dù đầy vui vẻ, giọng nói cố giữ vững vàng, nhưng vẫn khó nén được sự khẩn trương. Nàng biết mình nhất định phải ứng đối tốt nếu không…… chỉ sợ sống là chuyện nhỏ, chết là chuyện lớn, nàng biết rõ một khi vua muốn cướp đoạt tuyệt đối sẽ không từ thủ đoạn nào. “Nếu như trẫm nói, bên cạnh trẫm thiếu duy nhất 1 người như cô nương đây thi sao?” Lời này trực tiếp hơn, làm cho Bạch Diệu Cần ngay cả muốn giả ngu cũng không thể. 2 con mắt trong suốt nhìn Long Ngạo Vân, trong nội tâm một hồi kinh hãi cùng do dự, thật lâu nàng mới liễm mi uyển chuyển nói: “Dân nữ nhận được Hoàng Thượng xem trọng không dám đảm đương nổi thịnh tình của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cần phải rõ ràng dân nữ nhưng thật ra là mệnh quả phụ như thế nào có thể theo hầu ngôi cửu chi tôn đây.” “Trẫm đã làm cho người đi điều tra, trước khi cô mất trí nhớ là bị người ta bắt đi, Trác Ấm Nguyên mặc dù bởi vì ngưỡng mộ cô nên có ý nghĩ xằng bậy cho cô ăn vào lá vong tình hoàn toàn quên lãng chuyện cũ nhưng không có chính thức nhúng chàm cô.” Cho nên nghiêm chỉnh mà nói nàng cũng không tính là quả phụ, càng không nói đến trên người nàng có cái tội danh khắc phu. “Cho dù như thế dân nữ đã là thê tử của Thượng Quan Cực Phẩm thân thể sớm không phải là trong sạch, hoàng thượng cố ý chỉ sợ sẽ khiến cho người trong thiên hạ nghị luận.” “Điểm này…… Trẫm lại càng không quan tâm.” Trong thiên hạ, hắn thân là một vua, thiên hạ vạn vật đều là của hắn, huống chi là vợ của một người. Hắn muốn nàng, nàng càng cự tuyệt chỉ càng hắn thêm tham muốn giữ lấy. “Hoàng Thượng, dân nữ không thể lại không dám!” Nếu như tất cả cái cớ đều không thể ngăn hắn có ý niệm cuồng dại thì nàng không ngại trực tiếp cự tuyệt, để cho hắn chết tâm. “Cô……” Thật sự là rượu mời không uống lại uống rượu phạt! Con mắt sâu u có lửa giận bắn ra, để cho Long Ngạo Vân không thể chịu được chính là Bạch Diệu Cần dĩ nhiên là bởi vì cái dã chủng như Thượng Quan Cực Phẩm mà cự tuyệt hắn! “Hoàng Thượng xin thứ cho dân nữ không vâng mệnh, dân nữ dám can đảm cho rằng nếu không phải Hoàng Thượng quấy phá nước giếng không phạm nước sông, phu quân dân nữ đối với cái ghế trên thâm cung đại viện kia không có lòng mơ ước.” Thịnh nộ trong Long Ngạo Vân ở đâu nghe được lời nói thế, hắn hừ lạnh một tiếng, tuyên thệ 1 lời chắc nịch xúc động làm hắn mất tất cả lý trí. “Trẫm cho cô nương ba ngày suy tính, trong thiên hạ này chẳng lẽ thứ Hoàng Thượng trẫm cần tìm thì sẽ chiếm được, vì cái trẫm muốn có được, trẫm không quan tâm huyết tẩy Thượng Quan phủ!” Một lời đặt xuống, Long Ngạo Vân không giải thích lập tức đạp trên tức giận bước chân rời đi. Nhìn qua thân ảnh ngang nhiên rời đi kia Bạch Diệu Cần một lòng chìm lặng……