【 Con khỉ mời đến thuỷ quân: QAQ đi làm siêu vất vả, tức muốn chết 】 【 Biến mất L quân: Ngươi cũng tức giận? Vừa lúc ta cũng vừa bị người khác làm cho tức đến mức thở hổn hển......Có lẽ ta sắp rơi xuống đáy vực khi vừa đạt đến đỉnh cao sự nghiệp. 】 【 Con khỉ mời đến thuỷ quân: Ngươi thật sự còn có sự nghiệp! 】 【 Biến mất L quân: Ngươi là cái người đem "yêu đương qua mạng" treo ở bên miệng, không biết từ cái cổ mộ nào bò ra còn có sự nghiệp, ta vì cái gì không thể có? 】 【 Con khỉ mời đến thuỷ quân: oh, ngữ khí rất hung dữ, xem ra ngươi thật sự thực tức giận. 】 【 Biến mất L quân: Đúng vậy, tức muốn chết. Thứ ta nói thẳng, ta hiện tại đến không khí cũng muốn dỗi. 】 【 Con khỉ mời đến thuỷ quân:......】 Không nhận được chút an ủi nào từ chỗ L quân, ngược lại là chính mình nói nhảm hai câu liền khiến anh đến không khí cũng muốn dỗi... Đến lúc đứng trước cửa tòa văn phòng Nguyên Nguyệt xã, Sơ Lễ mới thu lại di động, hít một hơi thất sâu, cúi đầu đi vào trong văn phòng. ...... Không biết có bị ảo giác hay không, Sơ Lễ cảm thấy cả văn phòng đều rơi vào yên tĩnh khi cô bước vào, cô ủ rũ cụp đuôi đi về chỗ của mình, Lão Miêu bên cạnh đột nhiên cười ra tiếng: "Nhanh như vậy đã trở về? Một tốc độ tiêu chuẩn của việc trở về trong bất lực." Trong văn phòng mọi người đều rất bận rộn nhưng Sơ Lễ cảm thấy mọi người kỳ thật đều dựng lỗ tai chú ý nghe ngóng—— Sơ Lễ lấy từ trong túi ra bản hợp đồng, làm lơ Lão Miêu đang cười nhạo: "Em đem hợp đồng này đưa cho Trú Xuyên, đến cơ hội Lão sư mang nó ném lên mặt em còn không có." Lão Miêu cười đến thảm hại hơn: "Anh ta thả chó cắn ngươi sao?" Sơ Lễ liếc mắt nhìn Lão Miêu, thật cẩn thận nhắc nhở: "Đó là Alaska không phải chó ngao Tây Tạng." Lão Miêu: "Lớn lên giống nhau." Sơ Lễ: "Một chút đều không giống nhau." Lão Miêu: "Trú Xuyên nói như thế nào?" Sơ Lễ trầm mặc, rồi nhếch khóe môi giễu cợt, bắt chước giọng điệu của người đàn ông đứng sau cánh cổng sắt: "Bốn vạn rưỡi ấn bản đầu, vũ nhục ai a? Xem ông đây là ăn xin sao! " Lão Miêu quay đầu cười điên cuồng, toàn bộ văn phòng cũng đều bật cười, mặt khác người mới không dám cười lớn tiếng, xuy xuy mà cười đến khuôn mặt nhỏ đều đỏ bừng...... Sơ Lễ hoàn toàn không cảm giác được chỗ buồn cười, chỉ cảm thấy uể oải, đem hợp đồng đặt lên bàn: "Lão Miêu, việc này em cảm thấy không làm được —— Trú Xuyên đại thần đến cửa ngoài sân cũng không mở, mấy con chó anh ấy nuôi còn nhiệt tình hơn vạn lần." Lão Miêu: "Anh ta thực hung dữ?" Sơ Lễ: "Siêu hung dữ." Rốt cuộc《 Long Dương thập bát thức 》 Lão Miêu xoay ghế dựa, đùa giỡn với mấy cây bút: "Đó là vì ngươi không biết đàm phán." Sơ Lễ: "......" Nếu mà ngươi lợi hại, ngươi cũng nên tự đi! Đi đối mặt với cái tên điên kia! Sơ Lễ giận mà không dám nói gì. Lão Miêu phớt lờ sự im lặng đầy kháng cự của Sơ Lễ, nhếch lên chân bắt chéo lười biếng nói: "Ngươi thật sự đối với ngành xuất bản hoàn toàn không biết gì cả, đối với tác giả cũng không biết gì, ta rất muốn biết lão đại rốt cuộc vì cái gì mà tuyển ngươi vào đây? (Vu Diêu: "Bởi vì nhiệt tình.") bởi vì nhiệt tình? Lão đại, ta sẽ bỏ qua những lời mà ngài vừa mới phun ra, đây không phải là kịch bản nữ chính bằng chút nhiệt huyết mà thắng được trái tim tác giả... Được rồi, con gái mau ngồi xuống, hôm nay ông đây với tư cách tiền bối sẽ dạy ngươi cách đàm phán." Sơ Lễ: "......" Sơ Lễ nói với chính mình đây là sự bất đắc dĩ của thế giới người trưởng thành, tuy cái người này vừa ném nồi còn muốn giáo dục cô, vừa trông không đáng tin cậy, nhưng đây là thủ trưởng, là tiền bối, là người hướng dẫn của cô... Vì thế cô hít sâu một hơi ngồi xuống, muốn nghe xem Lão Miêu nói như thế nào. Ngoài ý muốn chính là, Lão Miêu thả ra không ít thông tin, trước tiên thuyết minh cho Sơ Lễ hiện trạng vòng xuất bản—— Đầu tiên, cách tính tiền nhuận bút của tác giả: Số lượng in ấn đầu tiên X giá sách X nhuận bút điểm số ( mấy điểm tương ứng mấy phần trăm) = cuối cùng tiền nhuận bút. Năm 2013, hiện trạng vòng xuất bản là số lượng in ấn đầu tiên của ngôn tình tiểu thuyết và sách báo thanh xuân từ tám ngàn đến năm vạn, các tác giả thường được chấm từ 6 đến 8 điểm. Nói chung, hai vạn trở lên đều được hưởng đãi ngộ của đại thần ngôn tình. Những tác giả nhỏ thường được trả khoảng 8000, thỉnh thoảng mấy tác giả nhỏ ngây thơ sẽ bị nhà xuất bản trả 3000 đến 5000 bán đứt luôn quyển sách mà không trả nhuận bút. Con số tiêu thụ ba vạn trở lên liền có thể gọi là sách bán chạy; Hướng lên trên, chính là những đại thần trên kim tự tháp, số lượng in đầu tiên có khả năng khoảng mười vạn đến ba mươi vạn, những người này điểm nhuận bút tối đa có thể đạt được là mười lăm, chỉ là trong nước có khoảng vài tác giả đạt được năng lực này. —— nói cách khác, Sơ Lễ cho rằng loại nguyệt san tạp chí có thể tùy tiện đạt mấy chục vạn doanh số, thật sự chỉ tồn tại vào năm 1913 mà không phải năm 2013. Lão Miêu: "Trú Xuyên là vừa đạt đến mông kim tự tháp, tập in đầu tiên của anh ấy trong hai năm qua nhìn chung được đặt ở mức tám đến mười vạn, chín điểm." Mẹ kiếp, tám đến mười vạn! Nhiều gấp 2 đến 3 lần cái ba vạn hai! Sơ Lễ ngơ ngác: "Vậy khó trách anh ấy tức giận với số lượng ba vạn hai kia. Trú Xuyên lão sư sao không đem đuốc đến đốt Nguyên Nguyệt xã nhỉ?... Có thể cho em số điện thoại của Trú Xuyên không, em phải nói với anh ấy: Trú Xuyên lão sư thật xin lỗi." Lão Miêu: "Ngươi biết cái gì gọi là tương phản sinh ra cái đẹp? Đây là ta muốn nói đến phương thức đàm phán —— chúng ta là tạp chí mới, tuy rằng nhà xuất bản là cổ thụ trong ngành, nhưng sách thanh xuân huyền ảo phương Đông chúng ta là lần đầu tiên làm. Tác giả bình thường không thể thoát khỏi 8000, yêu thích thì sao cũng vứt đi, nhưng chúng ta cho Trú Xuyên ba vạn hai... Cuối cùng thêm tới bốn vạn rưỡi." Lão Miêu: "Ngươi biết ý nghĩa của cái này là sao không? Nếu số lượng in đầu của anh ấy là mười vạn, mười điểm, anh ấy sẽ rất vui —— giả thiết mỗi quyển sách định giá 35 tệ, chúng ta liền phải chia anh ấy 35 vạn tiền nhuận bút! 35 vạn đó bằng hữu! Chúng ta còn phải gánh vác mỗi quyển sách 22% phí các thứ, chính ngươi tính xem là bao nhiêu tiền —— chúng ta là nhà xuất bản, ông chủ là thương nhân, không phải Lỗ Tấn, thương nhân là muốn kiếm tiền, chúng ta không phải nhà phúc lợi, ông chủ muốn phát ngươi tiền lương để ngươi có cơm ăn, đem tiền đều đưa hết cho Trú Xuyên, ngươi ăn cái gì?" Sơ Lễ: "......" Lão Miêu: "Có phải ta nói rất có đạo lý không?" Sơ Lễ: "......" Có cái rắm. Lão Miêu: "Cho nên, số lượng in đầu bốn vạn rưỡi, chính là mảnh tâm chân thành của tạp chí chúng ta, nhật nguyệt chứng giám." Lão Miêu: "Ngươi phải đến nói với Trú Xuyên cái này, anh ấy so sánh mình với những tác giả khác, tâm hư vinh vừa lên liền dao động; ngươi có thể vẽ cho anh ấy chiếc bánh lớn, nói cho anh ấy về những hạng mục phát triển mới của nhà xuất bản, dốc toàn lực ứng phó để anh ấy bán cuốn sách, bán rồi in thêm cũng giống nhau mà! Ngươi xem ngươi nói như vậy, dao động sẽ biến thành đáp ứng rồi..." Sơ Lễ mặt toàn dấu chấm hỏi đen. Lão Miêu: "Ta nói xong, ngày mai ngươi lại đi thử xem." Chủ biên Vu Diêu đi đầu, trong văn phòng tức khắc vang lên tiếng vỗ tay như sấm, chỉ có Sơ Lễ mặt toàn dấu chấm hỏi đen. Cô cảm thấy nếu Lão Miêu không tận mắt nhìn thấy cô bị Trú Xuyên đánh một trận, sau đó đóng gói dùng chuyển phát nhanh gửi trở về thì sẽ không cam lòng. .................. Cũng không biết đồng nghiệp mới ở đâu ra có thù lớn như vậy. ...... Nhưng là không cản được việc ngày hôm sau Sơ Lễ đứng trước cửa nhà Trú Xuyên tiếp tục nhấn chuông. May mắn hôm nay Trú Xuyên hình như thức dậy từ sớm, không có tức giận vì phải rời giường, cho nên mười phút sau Sơ Lễ thuận lợi ngồi trên sô pha nhà anh; bất hạnh là người đàn ông này sau khi mở cửa cho cô liền lo pha cà phê, uống cà phê, xem email, trừ việc thưởng cho Sơ Lễ một ly cà phê đích thân đại thần pha chế, thì cô cùng nhị cẩu vai sóng vai ngồi ở trên sô pha, Sơ Lễ hoàn toàn biến thành không khí. Sơ Lễ bởi vì nhà xuất bản không đủ tự tin tự tin, chính mình cũng không đủ tự tin, cúi đầu ngồi ở trên sô pha, một chữ không dám nói. Vì thế. Một giờ sau. Lúc Trú Xuyên uống xong cà phê xử lý xong email vừa quay đầu lại, liền thấy tiểu cô nương ngồi trên sô pha gục đầu xuống, vai sánh vai là con chó Alaska có mặt cắt giống cô, bộ dáng thật đáng thương. Trú Xuyên: "......" Cảm nhận được ánh mắt của chủ nhân, nhị cẩu nâng móng vuốt lên khều khều tiểu cô nương. Sơ Lễ: "......" Trú Xuyên không nóng không lạnh nói: "Ngày hôm qua rời giường có chút tức giận, không làm ngươi sợ đi?" Sơ Lễ: "......" Dọa muốn giạng thẳng cả chân, cảm ơn. Bà đây hiện tại thấy ngài liền muốn đi tiểu. Sơ Lễ vi phạm lương tâm của chính mình mà lắc đầu, cảm giác Trú Xuyên chủ động mở cuộc nói chuyện phiếm, cho nên mấp máy môi...... Kết quả rối rắm nửa ngày vẫn cảm thấy kỹ thuật nướng bánh mà Lão Miêu dạy nàng thật không nói nên lời, đành đẩy đẩy bánh bao ở trên bàn, mở miệng biến thành: "Lão sư, ngài ăn chút bánh bao đi, buổi sáng bụng rỗng uống cà phê đối với thân thể không tốt, ngài xem ngài bị cảm rồi." Trú Xuyên nhận lấy bánh bao, ăn một cái, đôi mắt màu trà nhìn chằm chằm Sơ Lễ: "Cũng không tệ lắm, cảm ơn. Nhưng là nhắc nhở ngươi một chút, bánh bao này không đáng giá mười mấy vạn nhuận bút." Sơ Lễ: "......" Đang cúi đầu lấy ra hợp đồng, động tác của Sơ Lễ liền dừng lại, yên lặng mà đem hợp đồng cất trở vào —— do dự một lúc, ngồi ngay ngắn, vẫn là lắp bắp mà đem lời Lão Miêu nói một lần, nói đến một lúc càng thông, cô chính mình cũng sắp tin, vì thế cuối cùng bắt đầu nửa thật nửa giả mà vẽ cái bánh nướng lớn: "Lão sư, ngài liền đem này cái này bán cho chúng ta đi, cho chúng ta một cái cơ hội, chúng ta nhất định thực nỗ lực thực nỗ lực làm tốt quyển sách này —— chỉ cần thành, về sau đừng nói là mười vạn đầu ấn, hai mươi vạn chúng ta cũng sẽ nỗ lực cho ngài!" Trú Xuyên nhéo nhéo cái bánh bao, ước lượng một lúc, cười: "...... Này vẽ bánh nướng lớn, ngươi cho rằng mình là thần bút Mã Lương à?" Sơ Lễ: "......" Ngươi có tin nếu chụp lại tác phong này của người rồi đăng lên weibo, lượng chuyển tiếp sẽ lên đến một trăm vạn? Đề tài sẽ mang tên #bộ mặt thật của Xuyên công tử dịu dàng như ngọc, kỹ nữ khí bắn ra bốn phía#. Trú Xuyên không biết trong lòng cô đang chửi thầm mình, đem chiếc bánh bao còn dư lại trong tay đưa cho Sơ Lễ, lời ít mà ý nhiều: "Ăn đi." Sơ Lễ nhìn chiếc bánh bao bị anh niết, cảm giác như bị đổ thuốc chuột lên, liền xua xua tay: "Em ăn qua rồi, đặc biệt mua cho lão sư, tay không tới cửa thì không tốt lắm——" Cho nên liền mang theo hai cái bánh bao? Người đàn ông nhướng mày, bắt đầu đánh giá tiểu cô nương ngồi trên sô pha: có chút ngốc, nhưng có lẽ là do cái bánh bao còn nóng hổi trên tay, cảm thấy cô bé này so với cái tên Lão Miêu âm dương quái khí nhìn thuận mắt hơn một chút. Nhất là "đặc biệt mua đến cho ngài" sáu chữ này đặc biệt dễ nghe. Ăn đồ của người ta nên phải nể mặt, vì thế lúc mở miệng, ngữ khí của người đàn ông trở nên hòa hoãn hơn một chút: "Tiểu cô nương, đừng lãng phí thời gian, bốn vạn rưỡi số lượng này quá thấp, cũng không phải vì tiền——mà là chuyện này về sau nếu là truyền ra ngoài, ta sẽ bị người khác chê cười, không sai Nguyên Nguyệt Xã là nhà xuất bản rất lớn, nhưng truyền ra ngoài người ta sẽ nói như thế nào? Có lẽ nói Trú Xuyên ta tự hạ giá trị con người ôm đùi các người." Hiếm khi nói được câu đứng đắn tiếng người, người đàn ông vừa nói xong thì vẫy tay gọi Nhị cẩu ở bên cạnh Sơ Lễ, Nhị cẩu nhảy xuống sô pha đi đến cạnh chân anh, anh chậm rãi đem chiếc bánh bao còn thừa kia nhét vào miệng nó.... Người đàn ông đối với sủng vật động tác khẳng khái mà dịu dàng, Sơ Lễ cứ như vậy nhìn chằm chằm anh, nhìn thẳng—— Mấy lời Trú Xuyên vừa nói ra Sơ Lễ cảm thấy không đúng chỗ nào đó.....Cô nhìn chằm chằm người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú mà xa cách ngồi cách đó không xa, đang mờ mịt bỗng nhiên chợt lóe thấy mình bắt được cọng rơm cứu mạng —— Rơm rạ này không phải là do Lão Miêu ngụy biện đưa cho mà là của Trú Xuyên đưa tới. Sơ Lễ đột nhiên nghĩ, số lượng in ấn quá thấp khiến Trú Xuyên cảm thấy bị mạo phạm, chịu nhục nhã mà tức giận, đại khái bởi vì bản thân anh là người cực kỳ kiêu ngạo —— Mà người như vậy...... Sơ Lễ đột nhiên ngồi ngay ngắn: "Nhưng mà nếu bốn vạn rưỡi số lượng in đầu tiên bán hết ngay lập tức, hợp đồng có khả năng thay đổi tăng gấp đôi, lão sư ngài trước kia đều in mười vạn, lần này chẳng lẽ ngài không có tin tưởng cũng bán nhiều như vậy sao?" Trú Xuyên sửng sốt. Ngay sau đó ngẩng đầu liếc nàng một cái, cười đến lộ ra hàm răng trắng bóng: "Kích ta à?" Sơ Lễ lúng túng, xê dịch mông về phía sau, bị nụ cười khuynh thành kia át đến mức hận không thể ngồi xuống ôm con chó đang ngậm bánh bao vừa quay lại ngồi cạnh bên chân cô: " Em nhớ rõ ngài đã nói 《 Lạc Hà Thần Thư 》 là đỉnh cao mới nhất của ngài." Trú Xuyên có nói qua. Lúc này anh muốn nói không phải, chẳng phải là vả mặt chính mình? Cho nên anh trầm mặc. Sơ Lễ thật cẩn thận nhìn trộm sắc mặt của anh. Đáng tiếc trên mặt nhìn không ra bất luận cái cảm xúc gì. Mười phút qua đi, Trú Xuyên đứng lên, từ trên cao nhìn xuống tiểu cô nương đang ngửa mặt nhìn anh, nói: "Ta đối với chính mình đương nhiên là có tin tưởng, nhưng vẫn là không được, Nguyên Nguyệt Xã không mị lực lớn như vậy làm ta cùng các người đánh cờ —— cảm ơn bánh bao của ngươi, tuy rằng cà phê của cũng không rẻ, Nhị cẩu, tiễn khách." Nhị cẩu: "Gâu!" Sơ Lễ: "......" Hôm nay Trú Xuyên thực lịch lãm. Tiễn người ngàn dặm đến làm người tuyệt vọng. Sơ Lễ biết lúc này nói cái gì thêm nữa cũng khiến người ta khó chịu, vốn là không có tự tin, vì thế đành phải đứng lên để lại phương thức liên hệ, nói mấy câu như nếu thay đổi quan điểm có thể liên hệ với cô, linh tinh vô nghĩa sau đó thấp giọng cáo từ, rồi sau đó dưới ánh mắt của người đàn ông mà cúi đầu đi ra ngoài.... Vừa lúc đi ra khỏi hành lang, đột nhiên thoáng nhìn qua một thứ đồ vật rất quen thuộc, chân dừng lại, cau mày lui về sau hai bước ngồi xổm xuống—— sau đó cầm lòng không được mà duỗi tay nhặt từ bên trong một chồng đồ vật sắp vứt đi, lấy ra một quyển tranh vẽ. Vừa nhìn cái bìa quen thuộc, Sơ Lễ liền trợn tròn mắt, như thế nào đều không tưởng tượng được ở trong nhà Trú Xuyên lại có......... Tập tranh vẽ của Kiển nương nương, ấn bản đặc biệt giới hạn chỉ có 50 quyển. Sơ Lễ lúc trước vì muốn tranh được tập tranh này cùng với L quân căng thẳng bốn năm ngày, mỗi đêm đều ngủ không ngon, cuối cùng tranh được lại phấn khích cả đêm với L quân...... Có cái tập tranh này chính là chứng minh danh phận "Kiển nương nương fan não tàn". —— cái tập tranh vẽ này, Trú Xuyên sao lại có? Đem theo tập tranh vẽ, Sơ Lễ mang theo vẻ mặt ngơ ngác mà quay đầu, khó che giấu được vẻ kinh ngạc mà nhìn Trú Xuyên: "Lão sư, ngài cũng thích Kiển......" Lời nói còn chưa xong. Sơ Lễ lại lần nữa chính mắt nhìn thấy sự biến đổi trong ánh mắt của Trú Xuyên —— Chỉ thấy người đàn ông trong nháy mắt biến sắc, một tay chống lên sô pha, nhảy qua ghế sô pha ở độ cao tương tương với Lưu Tường, sau đó mang đao vượt trăm mét chạy đến trước mặt cô đoạt ấy quyển sách kia! ...... Sơ Lễ chưa bao giờ gặp qua trạch nam nào có động tác nhanh nhẹn như thế. Mà giờ này khắc này, trạch nam vô cảm đứng trước mặt cô, nhanh chóng khom lưng đem quyển sách nhét vào trong đống giấy phế liệu: "Cháu gái thích, nghỉ hè đến chơi để lại —— cái loại họa sĩ tầm thường này, hừ, cho ta rửa chân đều không xứng." Nói xong liền hắt xì. Chóp mũi đỏ bừng. Sơ Lễ còn đang khiếp sợ chưa phục hồi lại tinh thần, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú thong dong bình tĩnh ưu nhã lạnh nhạt khinh miệt trào phúng của Trú Xuyên —— 【 cho ta rửa chân đều không xứng. 】 【 cho ta rửa chân đều không xứng. 】 【 cho ta rửa chân đều không xứng. 】 Sơ Lễ: "......" Lợi hại. Cái này Lão sư, là thủ lĩnh thẻ bài giới văn học sao?