Ba phút sau. Khóe môi của chị gái nhân viên công tác giật giật: "Tiểu thư Hướng Kiều Nhân, nếu cô đã tìm được chồng của cô......" Trú Xuyên cúi đầu liều mạng cướp vạt áo của mình từ đôi móng vuốt trắng nõn: "Hướng Kiều Nhân là ai, lão tử chỉ quen Hàn Giai Nhân, còn có tôi không phải chồng cô ta, cô tại sao không gọi bảo vệ?...... Này, cô mau buông tay! Gọi cảnh sát báo án!" Lúc Trú Xuyên giãy giụa, Sơ Lễ bế tắc liều mạng bắt lấy vạt áo của anh, trong tình thế cấp bách buột miệng thốt ra: "Lão công! Anh không cần em sao?!" Lời nói vừa ra, hành động kéo vạt áo của Trú Xuyên đột ngột dừng lại; Sơ Lễ ngậm chặt miệng như vừa nuốt một ngụm thuốc chuột...... Tuyệt vọng mà ngẩng đầu đối diện với cặp mắt màu trà kia —— Trú Xuyên: "......" Sơ Lễ: "......" Trầm mặc. Chị gái nhân viên công tác nói "Này gọi là gì, ta mới là phải báo án" vẻ mặt ngượng ngùng nhanh chóng tan biến —— khi cô ấy đi xa, hiện trường chỉ còn lại hai người xấu hổ trầm mặc, Sơ Lễ buông tay, cùng lúc đó Trú Xuyên "hút" mà đem vạt áo của mình rút về, hơi hơi nheo mắt khịt mũi coi thường: "Lão công?" Sơ Lễ xấu hổ mà giơ tay lên, sau đó nhét vào trong túi áo khoác, cúi đầu chột dạ mà nhỏ giọng nói: "Lão sư." Trú Xuyên liếc mắt nhìn người đứng thẳng tắp trước mặt anh, cúi đầu giống như một học sinh nhỏ phạm sai lầm….. Trong lòng khiếp sợ lại không nói nên lời, hận không thể lấy đầu đâm vào tường cưỡng bức chính mình tỉnh lại khỏi ác mộng—— Có một số người, thời điểm ngươi không quen biết thì thôi, chờ ngươi ngày nào đó cùng cô ấy phát sinh quan hệ, sẽ bất hạnh phát hiện, trong sinh hoạt tất cả cũng đều là cô ấy. Tất, cả, đều, là! Người đàn ông thở dài: "Ngươi như thế nào chạy tới? Đây là lý do tối hôm qua ngươi hỏi ta ở đây bao lâu—— bởi vì ngươi chuẩn bị tới tìm Giang Dữ Thành? Tự mình qua đây? Lúc này mới mấy giờ, ngươi còn không ngủ liền đi qua hơn phân nửa cái Trung Quốc tới tìm người? Ngươi một cái tiểu cô nương......" Sơ Lễ: "A a a." Trú Xuyên lời nói một đốn: "Không thích nghe đúng không?" Giọng điệu rất dọa người, Sơ Lễ ngậm miệng lại. Lại là một trận trầm mặc, Trú Xuyên nhíu mày: "Ăn sáng chưa?" Giọng điệu tiếp tục không tốt, Sơ Lễ nhìn chằm chằm mũi chân của mình, lắc đầu. Trú Xuyên sờ sờ túi tiền, lấy ra hai cái phiếu ăn, duỗi tay không có chút ôn nhu mà túm mũ áo khoác của Sơ Lễ, như là thúc giục sủng vật đem cô đi đến nhà ăn: "Giang Dữ Thành còn ngủ, ngươi hiện tại đánh thức hắn đừng nói ký hợp đồng, toàn mạng hay không còn chưa chắc, ngươi cho rằng ai cũng giống như ta hòa nhã dễ gần…Quên đi, ta đói bụng, vừa ăn vừa nói." ...... Hòa ái dễ gần? WHO? Sơ Lễ vẻ mặt ngây ngốc mà bị Trú Xuyên kéo vào nhà ăn. Hai người tìm một vị trí trong góc rồi ngồi xuống, người đàn ông cầm thực đơn gọi món xong đưa cho người phục vụ—— ngẩng đầu nhìn người ngồi ở bên vẻ mặt trống rỗng nhìn chằm chằm mình, anh nhướng mày: "Nhìn cái gì mà nhìn?" Sơ Lễ chớp chớp mắt lấy lại tinh thần, Trú Xuyên thay đổi cái tư thế: "Nói đi, ngươi rốt cuộc phát điên cái gì, ngươi một cái tiểu cô nương —— ngậm lại miệng, lần này lại ngắt lời ta thử xem xem —— ngươi một cái tiểu cô nương, không hảo hảo ở nhà mơ giấc mộng đẹp, mới sáng sớm chạy tới một cái thành thị khác tìm tác giả rốt cuộc là cái tật xấu gì?" Sơ Lễ: "......" Kỳ thật Sơ Lễ cũng cảm thấy chính mình thực hoang đường, nhưng là tối hôm qua cô nhắn cho Giang Dữ Thành mấy chục điều, anh ấy cũng chưa phản hồi—— lúc ấy cô vốn là nôn nóng bất an, bên kia Lão Miêu cùng Tiểu Điểu kẻ xướng người hoạ "Hiện tại toàn thế giới đều bị ngươi liên lụy, từ Vu Diêu cho đến con gián trong phòng biên tập, chúng ta đều phải bị trừ lương bị thông báo phê bình bị người người chế giễu"...... Lúc ấy lòng cô nóng như lửa đốt, một cái xúc động liền đi mua vé xe tới thành phố B. Cả đêm không ngủ tốt, buổi sáng liền ngồi xe tới thành phố B. Trú Xuyên tính tình nhẫn nại nghe cô nói xong, trong lòng mắng một vạn câu tối qua chính mình như thế nào liền giả làm người tốt biến thành L quân nhắc nhở cô có thể ký hợp đồng với Giang Dữ Thành…..Mặt ngoài vẫn là vẻ mặt bình tĩnh: "Vậy ngươi như thế nào đi tìm tới đây?" Sơ Lễ cẩn thận mà liếc mắt nhìn anh: "...... Weibo của Giang Dữ Thành lão sư check in địa điểm." "........................" Trú Xuyên phục, "Cái này ngu ngốc" Sơ Lễ ngẩng đầu, nhìn Trú Xuyên liếc mắt một cái sau đó bất an mà xê dịch mông: "Lão sư, ngươi cảm thấy Giang Dữ Thành lão sư có thể hay không đáp ứng đem quyển sách này ký cho ta a —— đã một năm, ngày hôm qua cái đoạn mở đầu kia đăng trên weibo ra tới hẳn là đã rất nhiều biên tập nhà khác tới hỏi đi......" Trú Xuyên cười lạnh một tiếng. Sơ Lễ ngậm miệng lại, ngẩng đầu nhìn Trú Xuyên một cách khó hiểu...... Người đàn ông nhìn cái bộ dáng nghiêm túc lại không oán không hối hận kia thì không cao hứng, anh thay đổi tư thế ngồi, dựa vào trên ghế: "Ngươi, là thánh mẫu chuyển thế sao?" Sơ Lễ: "?????" "Việc của Quyển Thủ Xí Hoa, người trong cuộc chỉ dùng đầu ngón chân cũng có thể cảm thấy là Giang Dữ Thành lợi dụng ngươi….. Ngươi vì vậy chịu đủ phê bình, ngươi không trách hắn," Trú Xuyên nhàn nhạt nói, "Hiện tại lo lắng lại là mình có thể thuận lợi ký được quyển sách này hay không? Ngươi có thể tập trung vào trọng điểm được không—— tiểu cô nương bình thường không phải nên lảm nhảm làu bàu đại đại sao người lại gạt người a….." Trú Xuyên nói đến đây, đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn Sơ Lễ như nhìn động vật quý hiếm: "Ngươi tại sao hoàn toàn không có loại này phản ứng?" ".................. Bắt đầu đúng là có cảm giác bị lừa, cảm thấy hẳn là nên đi tìm ai đó hỏi một chút, vì sao, vì cái gì, nhưng tổng cảm thấy không nên tìm Giang Dữ Thành lão sư," Sơ Lễ nói, "Trách em trước đó không nói với rõ ràng với anh ấy." "Lão già Giang Dữ Thành cũng không phải là ngươi không nói với hắn hắn liền không biết, cho nên nói ngươi cái này thánh mẫu ——" "Trú Xuyên lão sư." "......" "Giống như là lần đó Lão Miêu đem Tác Hằng, Niên Niên, Hà Mã, ba cái tác giả này cho Tiểu Điểu tới áp bức em, bức em không thể không nghĩ cách tìm tác giả khác tới làm Quyển Thủ Xí Hoa —— tác giả là vũ khí của biên tập, tác giả đối với biên tập mà nói, giống như là đao trong tay võ tướng." Sơ Lễ nâng mí mắt, bắt gặp ánh mắt của anh, đảo qua phía trước giữ bộ dáng dạ dạ vâng vâng, ngữ khí trở nên dị thường kiên định cùng bình tĩnh —— "Một người võ tướng, nếu không thể hảo hảo sử dụng vũ khí của mình, một hai phải dùng Ỷ Thiên kiếm đi chém dưa hấu, dưa hấu bị cắt nát còn đem cái bàn chặt làm đôi, thì trách vũ khí của mình như thế nào?" . ngôn tình hoàn Sơ Lễ đem đôi tay chống ở trên mặt bàn, hơi hơi nắm tay: "Cho nên em không trách anh ấy, ta cần thiết thuyết phục anh ấy." Trú Xuyên: "......" Trú Xuyên lộ ra vẻ vô cùng hứng thú: "Ta cũng là đồ long bảo đao của ngươi?" Sơ Lễ gật gật đầu. Trú Xuyên: "Vậy ngươi dựa vào cái gì nói đồ long bảo đao của ngươi toàn thân là mùi cặn bã?" Sơ Lễ: "........................" Kiên định cùng bình tĩnh trong mắt biến mất, Sơ Lễ cảm thấy đại khái chính là truyền thuyết đẹp trai bất quá chỉ có ba giây…. Cũng may người phục vụ nhà ăn mang bánh bao đến, Trú Xuyên tựa lưng lên ghế dựa chỉ chỉ bánh bao, dùng ngữ khí của Hoàng thượng nói: "Ăn." Sơ Lễ nhìn mắt anh, Trú Xuyên cầm lấy chiếc đũa trước mặt, gắp cái bánh bao, bỏ vào trong chén của Sơ Lễ: "Đây, chiếc đũa của bổn đồ long bảo đao gắp cho, mau tới nếm thử mùi vị cặn bã." Sơ Lễ: "........................" Tại sao người này thù dai như vậy a? Lời nhiều sai nhiều, sợ không cẩn thận lại nói sai câu nào sẽ trêu chọc diễn viên lão sư bị anh nhớ thương cả đời, Sơ Lễ đơn giản không nói, vùi đầu ăn bánh bao nhỏ mùi cặn bã...... Nhìn Sơ Lễ cúi đầu an tĩnh ăn bánh bao, Trú Xuyên cầm lấy di động, tiến WeChat, gửi tin nhắn cho người nào đó còn đang trong giấc mộng—— 【 Trú Xuyên: Chính ngươi chọn cái chết, đi tắm suối nước nóng còn check in địa điểm. 】 【 Trú Xuyên: Hiện tại hay rồi, con khỉ người chuối kia tìm tới đây, vì ký cuốn sách hỏng của ngươi! Hiện tại cô ấy liền ngồi ở trước mặt ta ăn bánh bao nhỏ —— ngươi xem ngươi tạo nghiệt gì! 】 【 Trú Xuyên: Ta như thế nào bây giờ mới nhận ra ngươi ngu xuẩn như vậy? 】 【 Giang Dữ Thành:?????? 】 【 Giang Dữ Thành: Cô ấy tới? Hiện tại? 】 【 Trú Xuyên: Ngươi tỉnh? 】 【 Giang Dữ Thành: Không tỉnh cũng bị doạ tỉnh, cô ấy tới làm gì? Không lẽ cảm thấy cô ấy tới đây ta liền đem sách giao cho cô ấy….Đột nhiên như vậy? 】 【 Trú Xuyên: Người ta đã gửi ngươi mấy chục tin nhắn QQ ngươi lại không thấy à lão già điên rồ —— này thì tuyệt đối không xem tin nhắn QQ trong ngày nghỉ phép, thái độ công tác như vậy bây giờ mới nổi điên cũng là kỳ tích đi?】 【 Trú Xuyên: Và về việc cô ấy đích thân đến đây..... dù sao thì đó có thể là nồi của ta, sau khi cô ấy ngồi trước nhà ta hai ngày, ta đã đồng ý ký hợp đồng tống cổ tên ăn mày. 】 【 Giang Dữ Thành: Ta cùng ngươi có thể giống nhau?! Ngươi là bởi vì chột dạ! 】 【 Trú Xuyên: Ta có thể nói cho cô ấy ta cùng ngươi không giống nhau, ta đó là bởi vì chột dạ?! 】 【 Trú Xuyên: Ta cũng thực tuyệt vọng a. 】 【 Trú Xuyên: Cho nên ta thỉnh cô ấy ăn bánh bao nhỏ. 】 【 Trú Xuyên: Dùng phiếu cơm của ngươi. 】 【 Giang Dữ Thành:........................ Ta nghĩ vì sao ta lại quen biết loại người như ngươi? Lúc trước cha của ta nhất định đầu óc không tốt mới quyết định dọn đến sát nhà ngươi, hủy đi cả đời của ta. 】 【 Giang Dữ Thành: Ngươi trước ổn định cô ấy, chờ ta nửa giờ, một hồi tới. 】 Trú Xuyên: "......" Trú Xuyên buông di động xuống nói cho Sơ Lễ, anh đã thông báo cho Giang Dữ Thành, rằng người biên tập từ vạn dặm tìm đến theo địa điểm mà anh check in trên Weibo—— Nghe vậy, Sơ Lễ đang ngậm nửa cái bánh bao nháy mắt hết muốn ăn, thẳng lưng buông đũa, quay đầu mắt trông mong nhìn Trú Xuyên: "Có tiện không?" Trú Xuyên nhìn đôi mắt đen lay láy của cô, như là bức tranh vớt cá chết chìm bằng gỗ bên cạnh, nghĩ thầm lúc này mới biết xem lão tử thành người thân? Nhưng mà trên mặt người đàn ông không có biểu hiện nào: "Check in là anh ta tự mình đánh, nghiệt đều là chính mình làm, hắn có thể oán giận không tiện sao? Có tư cách sao?" Sơ Lễ: "......" Sơ Lễ buông đũa, bởi vì khẩn trương mà không muốn ăn uống...... Trong quá trình chờ đợi Giang Dữ Thành, Sơ Lễ cùng Trú Xuyên đã chơi một trò chơi tên là "Đoán xem từ cửa đi vào tới ai là Giang Dữ Thành" —— 【 Hiệp thứ nhất 】 Ngoài cửa đi vào cái đại thúc, thân cao 1 mét 8, thể trọng 280. Trú Xuyên: "Giang Dữ Thành đại đại của ngươi tới." Sơ Lễ: "Không có khả năng." Trú Xuyên: "Ngươi không cần trông mặt mà bắt hình dong." Sơ Lễ: "Không có khả năng, ngươi đừng nói chuyện." Đại thúc mập mạp vờn quanh bốn phía một vòng, đi đến bên cạnh bàn của họ, Sơ Lễ nhẹ nhàng thở ra...... Thừa dịp Trú Xuyên cúi đầu chơi di động, lặng lẽ nâng tay lên giữa trán lau mồ hôi lạnh. 【 Hiệp thứ hai 】 Ngoài cửa đi vào cái phì trach (*), mắt kính nắp chai bia, kiểu tóc nắp bồn cầu, trên người mặc đồ bơi cùng áo sơ mi in hình Hatsune Miku, quần đùi đi biển và dép lào. (*) Phì trạch một từ thông dụng trên internet, có nguồn gốc từ một thuật ngữ văn hóa phụ trong thế giới ACGN của Nhật Bản. Nó dùng để chỉ những người béo phì bị ám ảnh bởi lĩnh vực văn hóa ACGN của Nhật Bản. Nó cũng có thể được hiểu là một otaku béo phì (Fat Otaku). Trú Xuyên duỗi dài cổ: "Lần này là sự thật." Sơ Lễ mặt vô cảm: "Giang Dữ Thành không có khả năng đi buổi biểu diễn của AKB47 vừa la hét, vừa vung gậy phát sáng." Trú Xuyên: "Ngươi sao biết hắn không có khả năng?" Sơ Lễ: "Nội tâm của phì trạch tràn ngập tình yêu và khao khát, phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy con rối là có thể ôm nó ngủ hay không, ở trong mộng gặp gỡ, nó kêu hắn chủ nhân; mà Giang Dữ Thành lão sư muốn ngẫu nhiên ở trong mộng gặp gỡ là vì giết người." Trú Xuyên: "Là nam nhân đều có dục vọng." Sơ Lễ "wow" quay đầu nhìn chằm chằm Trú Xuyên, thật lâu sau, cười một cái. Trú Xuyên: ".................. Ngươi cười làm ta cảm thấy mạo phạm." Sơ Lễ: "Thực xin lỗi." 【 Hiệp thứ ba 】 Cửa đi tới một người đàn ông cao 1 mét 8, lại cao lại gầy, mang giày Martin đen, mang khẩu trang đen hư hư thực thực như minh tinh. Sơ Lễ liền đứng lên. Trú Xuyên: "Ngươi ngồi xuống cho ta." 【 Hiệp thứ tư 】 Cửa đi vào một thanh niên hai mươi mấy xuân xanh, nhìn giống sinh viên, Sơ Lễ nhìn qua Trú Xuyên, Trú Xuyên nhìn lướt qua cửa nhàn nhạt nói: "Giang Dữ Thành 6 tuổi chuyển đến sát nhà ta, thời điểm đó ta mới vừa tập đi, cái kia mà là Giang Dữ Thành, thì hiện tại ngồi ở trước mặt ngươi chính là học sinh cao trung thiên tài tác gia Trú Xuyên." Sơ Lễ: "Ngài cùng Giang Dữ Thành lão sư là thanh mai trúc mã." Trú Xuyên: "Đúng vậy, cũng không biết tạo cái gì nghiệt." Sơ Lễ: "......" ...... Trò chơi này chơi tới hiệp mười mấy, đến khi nhãn cầu của Sơ Lễ sắp rơi ra khỏi hốc mắt, cô rốt cuộc chơi chán rồi, lúc cô lại một lần lung tung suy đoán Giang Dữ Thành lão sư là một tiểu cô nương xinh đẹp mặc quần áo nữ, rốt cuộc tuyên bố từ bỏ trò chơi này —— Nhưng mà đúng lúc này, một người đàn ông trưởng thành đẹp trai mặc quần đùi và áo ngắn tay, cao cao da ngăm, bước vào từ cửa, anh ta còn mang dép dùng một lần từ phòng ở suối nước nóng, đứng ở cửa nhìn bốn phía, cuối cùng dừng lại ở chỗ Sơ Lễ—— Sơ Lễ: "......" Sơ Lễ phản xạ có điều kiện là ở dưới bàn đạp vào chân Trú Xuyên! Trú Xuyên rít lên một tiếng ngẩng đầu nhìn, liền thấy người ở cửa đang nhìn đông nhìn tây, vẫy tay —— chờ Giang Dữ Thành đi tới, anh cảm giác được bên người một trận gió, quay đầu, người bên người đã giống như ma nhập thẳng tắp thẳng tắp mà đứng lên...... Trú Xuyên: "......" Giang Dữ Thành đến gần, nhanh chóng nhìn về phía cô gái nhỏ đang lo lắng đứng đó, cười hòa nhã: "Sơ Lễ đúng không? Chuyện của em vừa rồi Trú Xuyên đã nói với tôi, ngồi xuống nói." Sơ Lễ ngồi xuống từng bước một, nhưng đầu óc trống rỗng, và tâm trí tràn ngập màu sắc sặc sỡ lướt nhanh qua—— Đây là Giang Dữ Thành a Giang Dữ Thành a Giang Dữ Thành a a a bạch liên hoa trong lòng ta quê hương trong mộng của ta! Nhìn thấy anh ấy đột nhiên oán khí đều biến mất. Giang Dữ Thành giống như trong tưởng tượng ôn nhu và thực đẹp trai! Tại sao trước đây anh ấy không ký tặng, hẳn là vì sợ người ta yêu thích anh ấy hơn sách của anh ấy a!!!!!!! Sơ Lễ hít sâu một hơi, và cố gắng làm cho mình bình tĩnh: "Lão sư, em lần này tới, là muốn cùng ngài nói nói chuyện về bản quyền nối tiếp của《 Biến mất công viên giải trí 》, ngài trước đây từng đăng lên trang đầu Quyển Thủ Xí Hoa《Ánh trăng》của chúng em——" "...... Về chuyện này, tôi không nghĩ rằng làm như vậy sẽ khiến em gặp rắc rối, chỉ là cảm thấy cái này đề tài thực sự phù hợp phong cách của tôi, cũng phù hợp đề mục của các em lúc đó, cho nên liền sửa sang lại gửi cho em," Giang Dữ Thành tiếp tục mỉm cười, chân thành nói, "Sau mới biết được vì vậy mà sinh ra rất nhiều rắc rối, đối với việc này tôi xin lỗi." Xem! Một cái chính thức xin lỗi! Diễn viên lão sư, hảo hảo xem! Hảo hảo học! Cùng với, không quan hệ a a a a a có cái gì quan hệ đều do ta không cùng nói rõ với ngài, không hỏi rõ liền cầm đi dùng, chỉ cần lão sư hiện tại nguyện ý đem cái này ký cho ta, ta sẽ cố gắng làm thật tốt a nói cái gì xin lỗi làm không tốt ta còn muốn cùng ngài nói cảm ơn!!!! Sơ Lễ đầu óc gió lốc, mặt ngoài lại ưu nhã thong dong bình tĩnh, cũng mỉm cười gật đầu: "Này có cái gì quan hệ, em cũng là fan hâm mộ của lão sư, xem qua Weibo của lão sư, bình luận phía dưới có rất nhiều người giống ta chờ mong nhìn thấy tác phẩm mới của lão sư, chỉ cần lão sư nguyện ý cho tạp chí《 Ánh trăng》một cái cơ hội......" Một quyển sách, nếu một cuốn sách được ký bản quyền xuất bản cho một tạp chí nào đó, kỳ thật chính là trá hình đem quyền xuất bản quyển sách ký cho công ty—— mà Sơ Lễ đoán không sai, ngày hôm qua chương mở đầu được đăng lên, đã có lớn lớn bé bé không dưới bảy nhà xuất bản cùng với công ty sách báo kế hoạch tìm tới cửa cầu hợp tác...... Mọi người đều biết đây là lần quay lại của Giang Dữ Thành sau hơn một năm, cũng biết cách nhiều năm như vậy anh ấy đột nhiên viết hệ liệt tác phẩm tiêu biểu nhất 《 Biến mất vườn bách thú 》, ý nghĩa là anh ấy không hài lòng với hiện trạng trầm tịch...... Sơ Lễ thực khẩn trương mà nhìn chằm chằm Giang Dữ Thành, trong lòng nghĩ chính là bất luận anh ấy đưa ra yêu cầu gì thì trước tiên đáp ứng sau đó trở về lại cùng Nguyên Nguyệt Xã nói —— Nhưng mà cô trăm tính ngàn suy không nghĩ tới chính là, Giang Dữ Thành mở miệng nói: "Nếu tôi đáp ứng các em, tôi muốn yêu cầu số lượng xuất bản in lần đầu gấp 2 lần số lượng in lần đầu của《 Lạc Hà Thần Thư 》." Lão cán bộ đang uống trà xem náo nhiệt Trú Xuyên "Duang" đặt ly trà xuống bàn, sắc mặt tức khắc trở nên khó coi: "Ngươi nói cái gì?" Người đàn ông lại quay đầu nhìn Sơ Lễ: "Ngươi dám nói một cái được thử xem?" Sơ Lễ: "......" Dưới ánh mắt sáng quắc của diễn viên lão sư, Sơ Lễ lúng túng, yên lặng cúi đầu: "Không nói lời nào ngài liền sẽ không chú ý tới em." Trú Xuyên: "......" Giang Dữ Thành: "Bằng không, tôi thật sự không cảm thấy lý do dụ hoặc ta làm tiếp với《 Ánh trăng 》, các em cũng biết, còn tiếp những cái đó tiền......" ...... Lý do? Sơ Lễ theo bản năng cúi đầu nhìn di động, nhưng là cô nghẹn lại không nói chuyện —— cái động tác nho nhỏ này lại không tránh được mắt của Trú Xuyên, Sơ Lễ làm như vậy, anh liền muốn biết cô sẽ làm gì. Cười lạnh một tiếng, anh chủ động mở miệng: "Giang Dữ Thành đại đại, phiền toái ngươi mở weibo của ngươi xem một cái, ngươi ở Nguyên Nguyệt Xã Quyển Thủ Xí Hoa qua một đợt miễn phí quảng cáo, chương mở đầu tác phẩm mới được chia sẻ là nhiều hay ít; lại so sánh với những cái lải nhải dài dòng phía trước của ngươi, chia sẻ lại là nhiều ít......" Giang Dữ Thành cầm lấy di động xem—— Chà, không phải nhiều ít, chính là năm chữ số cùng ba chữ số cách biệt một trời một vực. Weibo của hắn phía dưới không ít người là sau khi đọc《 Nguyệt Quang 》 tạp chí Quyển Thủ Xí Hoa mà chạy tới...... Kỳ thật nghiêm khắc nói, 《Ánh trăng 》 xác thật là một nền tảng xuất bản tốt, nếu tiếp tục đăng dài kỳ, điều này tương đương với việc tác phẩm mới của anh vô duyên vô cớ được tuyên truyền tiếp cận sáu chữ số——đây là đãi ngộ mà nếu ký với nhà xuất bản hoặc công ty khác sẽ không có, rốt cuộc 《Ánh trăng》có thể được coi là một trong những tạp chí bán chạy nhất, xét về nền tảng quảng bá, nó thực sự tốt hơn các lựa chọn khác. Giang Dữ Thành có chút do dự. Ngược lại Sơ Lễ lúc này thở phào nhẹ nhõm vì những lời có chút khắc nghiệt của Trú Xuyên, cô muốn nói nhưng lại sợ mạo phạm đến Giang Dữ Thành, cuối cùng Trú Xuyên lại nói ra hết—— trước mắt xem ra Giang Dữ Thành đã bị cảm động...... Giống như hấp dẫn. Sơ Lễ mắt lấp lánh nhìn Giang Dữ Thành, thẳng đến lúc người đàn ông trầm ngâm ngẩng đầu lên nhìn cô, sau đó nhoẻn miệng cười: "Nếu giao cho em, em bảo đảm sẽ đối với áng văn này làm thật tốt chứ?" Ta sẽ. Ta sẽ đọc lại một chữ một từ một câu của ngài tám lần; Ta sẽ trèo đèo lội suối đi tìm họa sĩ vẽ minh hoạ tốt nhất tốt nhất; Ta sẽ đem thanh đao đặt ngay cổ A Tượng yêu cầu cô ấy đem ba chữ "Giang Dữ Thành" đặt ở chính giữa bìa mặt 《Ánh trăng》 Ta sẽ cùng Lão Miêu cùng Vu Diêu đại chiến 800 hiệp để tranh thủ cho ngài nhận được mức thù lao ngàn ký tự trong kỳ xuất bản dài kỳ nhất….. Sơ Lễ còn thiếu điều quỳ xuống trước mặt Giang Dữ Thành —— Khi người đàn ông mỉm cười và lấy ra một cái USB trong túi quần, đặt nó trên bàn và đẩy nó cho cô. ...... Thứ hai. Vào ngày này, Vu Diêu là người đi làm sớm nhất. Bởi vì cô phải sắp xếp tài liệu, để xử lý những câu hỏi và lời chỉ trích của cấp trên trong cuộc họp ngày thứ Hai: Về việc của Giang Dữ Thành cùng Quyển Thủ Xí Hoa, cô đợi một cái cuối tuần, Sơ Lễ cũng không cho cô một lời hồi đáp như đã hứa. Nói thật ra, kỳ thật trong lòng Vu Diêu có chút thất vọng, nhưng chỉ là thất vọng một chút mà thôi —— Rốt cuộc Sơ Lễ cũng chỉ tiểu cô nương mới vừa tốt nghiệp đại học đi vào xã hội, cô cái gì cũng đều không hiểu, không thể yêu cầu cô ấy làm tốt tất cả mọi chuyện, đúng hay không? Nói thêm nữa, thời điểm bản thảo của Giang Dữ Thành đưa đến, cô không cẩn thận suy xét về nguồn gốc, vốn dĩ đây cũng là trách nhiệm của tổng biên tập...... Nghĩ như vậy, trong lòng lại trở nên tương đương bình tĩnh. Vu Diêu đi đến trước bàn làm việc, lúc cô khom lưng mở máy tính bắt đầu đánh lại bản kiểm điểm mà cô hy sinh thời gian nghỉ ngơi cuối tuần để làm, thì thấy ở trên mặt bàn có bốn cái đồ vật— Bên trên viết cái nội dung "Lão đại, điện thoại của chị ngoài vùng phủ sóng, em không liên hệ được"; Vé tàu khứ hồi từ Thành phố G đến Thành phố B; Nghỉ một đêm tại nhà trọ cho thanh niên gần ga tàu hỏa thành phố B; Và một ổ USB đè trên mặt hai cái đồ vật. Vu Diêu: "?" Vu Diêu nhìn di động, thật sự không biết nó đã tắt máy từ lúc nào…. Cầm lấy USB kết nối với máy tính, mở ra mới phát hiện ở USB cái gì đều không có, chỉ có ba cái hồ sơ bản thảo, tiêu đề phân biệt là "《 Biến mất công viên giải trí 》1", "《 Biến mất công viên giải trí 》2", "《 Biến mất công viên giải trí 》3"...... Nhìn chằm chằm vào bản thảo, Vu Diêu ngẩn người. Lúc này Lão Miêu là người thứ hai vừa đi vừa ngáp dài đến văn phòng, liếc nhìn Vu Diêu đang ngồi trước máy tính, lại liếc đến chỗ ngồi trống không bên cạnh mình…. Dùng loại ngữ khí vui sướng khi người khác gặp họa nói: "Lão đại, đã chuẩn bị tốt tâm.lý nghe phê bình chưa…. Ai da cái người nói cho chúng ta một cái hồi đáp thỏa đáng còn chưa có tới, có phải vì sợ tội nên không có mặt mũi tới?" Vu Diêu không để ý đến Lão Miêu, bởi vì sau khi phục hồi lại tinh thần, cô rốt cuộc ý thức được trên mặt bàn còn một tờ giấy "EM THỰC SỰ NGHÈO CẦU CHI TRẢ", cô bật cười—— Cô thế mà lại coi thường nghị lực cùng khả năng hành động của Sơ Lễ. Lúc này như nhớ tới cái gì, Vu Diêu ngẩng đầu nhìn Lão Miêu—— Đứa trẻ như vậy...... Đợi một thời gian, Lão Miêu làm sao có thể là đối thủ của cô ấy?