Khúc biến tấu ánh trăng
Chương 17
Sau hai ngày thường xuyên tiếp xúc, Sơ Lễ đại khái đã thăm dò được thói quen/kế hoạch của Trú Xuyên đỉnh đỉnh đại danh —— đó chính là không có thói quen/kế hoạch.
—— Như những biên tập viên xuất bản trong giới từng nói, không phải vị tác giả nào trên thế giới này cũng sẽ xem tác phẩm như con ruột của mình, cũng đã từng có tác giả nào đó một khắc sau khi giao bản thảo, thì mối quan hệ giữa bản thân và bản thảo liền biến thành cha dượng cùng con ghẻ.....
Chỉ cần biên tập viên không đem đứa "Con ghẻ" này trực tiếp rút gân lột da khiến người người mắng chửi ảnh hưởng đến thanh danh như "Đứa nhỏ này xấu quá, khẳng định cha nó cũng chẳng tốt lành gì" thì có bất luận hành động gì, cha dượng cũng sẽ lựa chọn mắt nhắm mắt mở——
.................. Nhân vật đại diện cho hành vi này, chẳng hạn như Trú Xuyên.
Bà mẹ nuôi Sơ Lễ chỉ có thể ôm 《 Lạc Hà Thần Thư 》ngồi trong góc run bần bật, đêm khuya hận không thể yêu thương vuốt ve bản thảo thật dày kia mà trấn an cổ vũ: Con trai đừng sợ, con có thể bán rất tốt.
......
Hiệu đính《 Lạc Hà Thần Thư 》 ngày thứ ba.
Thứ tư.
Buổi sáng Sơ Lễ rời giường nhìn vào gương, hoảng sợ phát hiện tóc mai có một sợi tóc bạc, cô kiên định mà tin rằng bởi vì hiệu đính sách của Trú Xuyên đã làm mình già đi mười tuổi..... Vì sợi tóc bạc này, Sơ Lễ cơ hồ cảm thấy mình đã bước một chân lên con đường chuyển từ fan sang anti.
Là cơ hồ.
Bởi vì cô cũng không kịp dũng cảm bước một bước này, lúc mở cửa đi làm không cẩn thận liếc tới chiếc dù màu đen cán dài đang dựa vào góc tường........ Sơ Lễ dừng chân, đột nhiên nhớ đến tới hôm thứ bảy, sợ bị Lão Miêu đào góc tường của mình nên lòng như lửa đốt chạy đến ban biên tập, đem Trú Xuyên cùng《 Lạc Hà Thần Thư 》 nửa đường chặn lại ——
Trong ngày mưa to tầm tã kia, trong tay của Trú Xuyên là chiếc dù màu đen.
Nghĩ vậy, Sơ Lễ lại không bất giác cong môi.
...... Cơ hồ quên mất sợi tóc bạc ở thái dương.
Nhìn ra bên ngoài, nhớ tới mấy ngày gần đây thời tiết liên tục mưa dầm, Sơ Lễ thuận tay cầm lấy chiếc dù đen và dù trong suốt của mình mang đến văn phòng..... Tới nơi, che che dấu dấu mà tránh được pháp nhãn của Lão Miêu, đem dù đen cất dưới bàn làm việc, Sơ Lễ cũng không kịp cẩn thận tự hỏi trong lòng chính mình sợ quỷ gì, chỉ vùi đầu bắt đầu làm việc.
Buổi sáng vùi đầu hiệu đính 《 Lạc Hà Thần Thư 》, thường thường click mở QQ xem danh sách bạn tốt; nghỉ trưa nhìn lên thấy khoảng 12 giờ rưỡi, Sơ Lễ ngậm chiếc đũa mở QQ ra, chân dung của tên ôn thần nào đó rốt cuộc cũng sáng lên ——
【 Con khỉ mời đến thuỷ quân: Trú Xuyên lão sư. 】
【 Trú Xuyên:? 】
【 Con khỉ mời đến thuỷ quân: Buổi chiều ngài có ở nhà không ạ? Tan tầm em sẽ sang nhà Lão sư, trả lại cây dù ngài cho em mượn hôm trước ạ. 】
Sơ Lễ cho rằng đây vốn là cuộc nói chuyện thật bình thường, đối phương chỉ cần trả lời một cái "Được" là có thể kết thúc toàn bộ cuộc trò chuyện, nhưng lúc này cô hiển nhiên là xem nhẹ tính sáng tạo của Trú Xuyên, sau khi trầm mặc năm phút, Trú Xuyên đáp——
【 Trú Xuyên: Cái dù nào? Ta có cho ngươi mượn dù? Ta vì cái gì muốn cho ngươi mượn dù? 】
【 Con khỉ mời đến thuỷ quân:......】
【 Con khỉ mời đến thuỷ quân: Cho nên hôm thứ bảy rồi ngài đặt dù ở cầu thang cũng không phải là muốn cho em mượn, chỉ đơn thuần là cầm dù nặng tay, hoặc là muốn "Trong mưa to, thiếu niên thanh xuân chạy như điên"? 】
【 Trú Xuyên: Ngươi nói chuyện hay đó. 】
【 Con khỉ mời đến thuỷ quân: Em không. 】
【 Trú Xuyên: Ngươi muốn chầu trời. 】(* Phương ngữ đông bắc, đại khái hàm ý lời nói/hành động không đáng tin cậy)
【 Trú Xuyên: Ngươi dám nói "Không" với ta? 】
【 Con khỉ mời đến thuỷ quân: orz...... Thực xin lỗi, em sai rồi. 】
【 Trú Xuyên: Tốt, ta biết là dù nào rồi, dù kia không phải cho ngươi mượn, ta cho Lão Miêu mượn không được sao, ngươi như thế nào lại cầm đi? 】
Trú Xuyên nghiêm trang hỏi.
Sơ Lễ không còn lời gì để nói.
【 Con khỉ mời đến thuỷ quân: "Người da đen dấu chấm hỏi" Ngài cho Lão Miêu mượn???........................ Hai người là mối quan hệ gì đáng giá mà ngài thà vì anh ta mắc mưa cũng muốn đem dù cho anh ta mượn?】
【 Trú Xuyên: Hai chúng ta là mối quan hệ gì đáng giá mà ta thà mắc mưa cũng muốn đem dù cho ngươi mượn? 】
【 Con khỉ mời đến thuỷ quân: Kia không giống nhau. 】
【 Trú Xuyên: Nơi nào không giống nhau? 】
【 Con khỉ mời đến thuỷ quân: Em là tiểu cô nương a, mưa to giàn giụa, em một thân thể mảnh mai yếu ớt làm cho người ta sinh ra cảm giác xúc động muốn hy sinh chính mình cho em mượn dù, đây không phải rất bình thường sao? 】
Sơ Lễ gửi qua một câu, Trú Xuyên trầm mặc năm phút, năm phút sau, anh ngắn gọn gửi qua hai chữ "Ha hả" kết thúc cuộc nói chuyện.
Cảm thấy anh không quá phản đối việc tan tầm Sơ Lễ sẽ đi trả dù nên Sơ Lễ coi là anh ngầm đồng ý (......), tắt đi khung chat tiếp tục ăn cơm, một bên ăn cơm một bên xem "Bạch y đại tướng quân sát yêu quái"—— Sách của Trú Xuyên tồn tại một tiêu chí, chính là nam chính nhất định sẽ mặc quần áo màu trắng, dẫn đến việc mỗi khi độc giả xem chương đầu tiên không nhất định sẽ nói "Trời ơi, mừng quá ca ca cuối cùng cũng mở hố mới rồi", có khả năng là " Thấy Bạch y thiếu niên bốn chữ này ta liền yên tâm rồi, ta hoài nghi chính mình bị ám ảnh cưỡng chế"........
Thời gian buổi chiều cũng dành toàn bộ cho hiệu đính, rất nhanh liền trôi qua, thời điểm tan tầm Sơ Lễ đã hiệu đính dừng lại ở 75%, bởi vì tại đây, cô cùng Trú Xuyên nảy sinh tranh chấp kịch liệt ——
Sự kiện lần này bắt nguồn khi Sơ Lễ hiệu đính đến 75% bản thảo, ba lần bởi vì đọc chương này mà cô cười ra tiếng, ở lần thứ tư liền bị Lão Miêu kế bên quăng cho ánh mắt quỷ dị, Sơ Lễ cầm lấy di động, bình tĩnh mà mở thư từ qua lại, tìm kiếm ghi chú số điện thoại của một vị tên là 【 Lão sư diễn viên 】, sau đó yêu cầu anh đem chương này cắt bỏ đi.
Vâng, không sai.
Sau khi "Ha ha ha" xong, cô vô tình rút **, trực tiếp gọi điện thoại yêu cầu Trú Xuyên đem này chương này cắt bỏ ——
Vì thế Trú Xuyên bùng nổ.
Đây là lần đầu tiên cha dượng chân chính của《 Lạc Hà Thần Thư 》có hành vi vùng dậy, Trú Xuyện phản bác ý kiến sửa chữa của Sơ Lễ, vốn dĩ hành động này của anh làm người ta thập phần cảm động, nhưng mà quá trình lại......
Khiến người ta thập phần khó có thể mở miệng.
Sơ Lễ: Lão sư, ngài đã viết 3000 chữ để mô tả Thần thú Lão Bát như thế nào sinh ra đàn con, sau khi sinh hạ xong người chung quanh như thế nào không cảm thấy khó chịu mà khắp chốn mừng vui khôn xiết! Trời xanh trước mắt! Đám con sinh ra cho tới khi lớn lên còn giống thần thú Lão Tứ là chuyện gì đây! Hai người bọn họ không phải kẻ thù sao?!
Trú Xuyên: Tương ái tương sát a.
Sơ Lễ: Chính là Thần thú Lão tứ là công!Thần thú lão bát cũng là công!
Trú Xuyên: Hiện tại bán hủ thực phổ biến, ta cũng muốn thử xem.
Sơ Lễ: Thử cái rắm.
Trú Xuyên:?
Sơ Lễ: orz thực xin lỗi.
Sơ Lễ: Thỉnh lão sư phê chuẩn em đem nội dung này xóa đi, chỉnh chương.
Trú Xuyên: Ta không.
Trú Xuyên: Này ảnh hưởng tính hoàn chỉnh trong văn chương của ta.
Sơ Lễ: Bullshit.
Trú Xuyên:?
Sơ Lễ: orz thực xin lỗi.
Sơ Lễ: Trú Xuyên lão sư, em quỳ xuống dập đầu lạy ngài, loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng, ngài có ý thức được sự tình nghiêm trọng đúng không? Nguyên Nguyệt Xã, chú ý là toàn bộ Nguyên Nguyệt Xã không phải Ban biên tập《 Nguyệt Quang 》, tổng biên tập Hạ lão sư phụ trách đánh giá các loại xuất bản cuối cùng đã 55 tuổi nhiều năm thâm niên làm biên tập, được Cao Tân mời trở lại, giới tính nam, em xác thực ngài ấy là thẳng nam, thậm chí còn xuất bản sách của Trú Cố Tuyên tiên sinh ——cho nên, xin ngài có thể thương xót, buông tha cho tam quan cùng đôi mắt của Hạ Lão sư không ạ?
Trú Xuyên:......
Như vậy.
Vì tranh luận vấn đề như vậy mà hai người tranh luận từ bốn giờ đến 5 giờ rưỡi chiều, trong toàn bộ ban biên tập đều là giọng của Sơ Lễ, không biết bao nhiêu lần cô nhìn thấy ánh mắt vui sướng khi người khắc gặp họa hoặc ánh mắt đồng tình——
Cuối cùng, Sơ Lễ không thể nhịn được nữa mà đem người cả Nguyên Nguyệt xã không ai đám đắc tội bao gồm Trú Xuyên cũng không dám là Tổng biên tập Hạ lão sư ra, mới thành công khiến Trú Xuyên im miệng.
Ngắt điện thoại, Sơ Lễ cầm bút đỏ vẽ lên một cái chữ thập đỏ siêu lớn, siêu dữ tợn ở chương này, nam nam sinh con mà đây còn là thú thú sinh con!
Sau đó ngẩng đầu vừa thấy, 5 giờ rưỡi chiều, đã đến giờ tan tầm.
Sơ Lễ: "......"
Nhìn một phần tư bản thảo, với Vu Diêu ở phía trước đang nhìn mình mỉm cười, Sơ Lễ ý thức được hôm nay về nhà khẳng định phải tăng ca.
Trước khi về được nhà còn phải đến nhà của Trú Xuyên lão sư đỉnh đỉnh đại danh trả dù.
.................. Có lẽ thuận tiện suy xét đem anh đánh tơi bời một trận.
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
11 chương
18 chương
61 chương
50 chương
10 chương
18 chương