Ngày hôm sau là cuối tuần. Khi trời tờ mờ sáng bên ngoài liền mưa, hạt mưa xuân tí tách tí tách rơi xuống, căn phòng rộng lớn có vẻ yên tĩnh lạ thường...... Nằm giữa chiếc giường màu xanh biển là một người đàn ông dáng người thon dài cao lớn, khi ánh sáng bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, anh nhíu mày, túm lấy gối lên che mặt—— Tối hôm qua Trú Xuyên bị một con sói trắng làm cho tức giận đến đói bụng, kêu đồ ăn khuya ăn xong lại no căng không ngủ được, liền viết bản thảo đến 3 giờ rưỡi sáng, rạng sáng mới ngáp dài bò lên giường...... Một nhà văn chuyên nghiệp sẽ làm việc và nghỉ ngơi như thế này. Chết đột ngột? Không sợ. Dù sao mọi người đều giống như vậy —— nói một cách hoa mỹ thì đêm khuya tĩnh lặng mới có linh cảm, kỳ thật chính là ban ngày cùng những người khác tỉnh táo nên chỉ lo chơi cùng nói chuyện phiếm, chỉ có buổi tối người khác đi ngủ, nhàm chán mà gõ ra những câu chuyện...... Trú Xuyên cùng Giang Dữ Thành chính là đại diện tiêu biểu. Giang Dữ Thành thường ở ẩn, cho đến buổi chiều mới có khả năng xuất hiện, biên tập của hắn nếu buổi sáng có việc gì gấp trừ khi ở gần mới có thể chạy đến nhà Giang Dữ Thành phá cửa, nếu không cơ bản chỉ có thể thắt cổ..... So ra thì Trú Xuyên tốt hơn rất nhiều, bởi vì anh nuôi một cái tiểu tổ tông làm việc và nghỉ ngơi như người già, 10 giờ tối ngủ và 7 giờ sáng dậy liền phải ăn đồ hộp —— Ví dụ như hôm nay, vừa mới 7 giờ sáng, rõ ràng là trong một ngày mưa nên lười nhác một chút, Trú Xuyên trong tiếng mưa tí tách ngủ thật vui vẻ, liền cảm nhận được bên cạnh giường bị trũng xuống—— một cái đầu lông xù xốc chăn lên, từ cánh tay của anh chui vào trong...... Trú Xuyên mắt nhắm mắt mở gãi đầu nó, nó thì cứ bám riết không tha dùng cái mũi ướt cạ vào cằm anh, Trú Xuyên đem cái gối đang che mặt ấn vào mặt Nhị Cẩu: "Cự tuyệt làm gay, chó công cũng không được." Nhị cẩu đấm vào bụng tay bằng bàn chân to như nắm tay của người bình thường. Người đàn ông kêu lên một tiếng, hối hận tối qua không nên mở cửa phòng ngủ, ôm bụng trở mình mơ mơ màng màng nói: "Không ăn đồ hộp nữa, để ta ngủ thêm một chút, giữa trưa sẽ mua gà nướng cho ngươi." Nói xong, Trú Xuyên đem chăn che lên tới đầu, thế giới an tĩnh trở lại. Anh cho rằng có thể tiếp tục an ổn mà ngủ đến giữa trưa rời giường để đi gặp Lão Miêu, không nghĩ tới anh vừa nhắm mắt chưa được bao lâu, chú chó vừa bị đuổi đi lại quay trở lại—— nó trực tiếp nhảy lên giường, dùng hai chân trước hung hăng dậm lên bụng của Trú Xuyên ——bị bộ móng vuốt dậm khiến Trú Xuyên thiếu chút nữa hồn lìa khỏi xác, xốc chăn lên muốn mắng một trận thì thấy Nhị Cẩu vẻ mặt kinh thường đem di động ném đến trước mặt anh...... Trú Xuyên: "......" Mơ mơ màng màng mà bò dậy, lấy một tờ khăn giấy lau nước miếng của Nhị cẩu dính trên di động, liền thấy thông báo hiện ra:【 Trú Cố Tuyên tiên sinh 】. Đôi mắt màu trà kia trong một giây còn mang theo buồn ngủ dày đặc, giây tiếp theo lập lòe một tia ảm đạm và do dự, chần chừ mãi, Trú Xuyên mới nhận máy, đem đến bên tai, thấp giọng "Xin chào", sau đó là một cậu ấm độc nhất vô nhị lười biếng trêu chọc cường điệu nói: "Bố? Mới sáng sớm mà cả ngài và chó đều không buông tha cho con?" Bên kia điện thoại trầm mặc một lát, sau đó bắt đầu thuyết giáo như thường ngày...... Trú Xuyên nghe, mơ mơ màng màng gật đầu thuận tiện đáp lại —— "Con tối hôm qua? 10 giờ rưỡi ngủ a...... Cái gì 11 giờ còn thấy con phát Weibo? Ngài còn dùng Weibo sao?...... ồ, em con dạy sao? Nói cho nó biết là ba tháng tới đừng tới xin con tiền tiêu vặt, không có, đây là trừng phạt nó xen vào việc của người khác." "Cái gì sách mới? 《 Lạc Hà Thần Thư 》? Ơ ơ, mặt trời mọc hướng Tây, ngài còn quan tâm cái này? A? Đúng rồi, ký với Nguyên Nguyệt xã, họ phái tới một biên tập quá phiền phức, con sợ không ký cô ấy sẽ treo cổ trong viện của con, con đi đâu vứt xác a.......Đúng vậy, ngài nói ngài cùng cái nhà xuất bản rách nát sắp đóng cửa này hợp tác hơn phân nửa đời như thế nào liền không nể mặt nể mũi ngài cho con thêm nhiều nhuận bút vậy?" ".................. Nói giỡn, đừng rống đừng rống." "Hội nhà văn mở họp? Không đi." "Con đi làm gì, còn không phải vẫn luôn viết cái gì cái gì kia? À, nhà văn hạng ba viết loại văn học thức ăn nhanh rác rưởi.......Ngài cứ diễn thuyết thật tốt thật tốt, đừng diễn thuyết một nửa đi xuống đảo qua thấy gương mặt này của con lại cao huyết áp." Người đàn ông có giọng nói trầm thấp từ tính. Anh ta nằm úp mặt trên giường, để chiếc chăn mềm mại tuột khỏi bờ vai cường tráng....... Một bên sờ Nhị Cẩu Tử đầu to một bên cà lơ phất phơ mà gọi điện thoại, dăm ba câu có lệ cho qua với lão gia hay rít gào ở bên kia điện thoại, cuối cùng không quên nhắc nhở hai vị lớn tuổi trong nhà chú ý thân thể, cũng làm lơ bên kia nói mấy lời châm chọc mỉa mai "Ngươi chừng nào thì chịu viết văn nghiêm túc thì ta sẽ sống lâu trăm tuổi"...... Ba phút sau, Trú Xuyên ngắt điện thoại. Sau đó rốt cuộc cũng không ngủ tiếp được. Rời giường, tắm rửa, từ trong phòng tắm đi ra, đôi mắt màu trà đồng không còn tràn ngập sự buồn ngủ mà có vẻ mềm mại, lười biếng..... Không rõ tối tăm bao phủ dưới đáy mắt anh—— Có lẽ là bởi vì ngủ không đủ giấc, hoặc vì nguyên nhân khác. Hôm nay tâm tình anh cũng không tính là quá tốt. ...... Lão Miêu tâm tình xán lạn như ánh mặt trời đi vào ban biên tập, pha một ly cà phê đắt tiền, bật máy tính xem phim, nhàn nhã uống nửa cốc cà phê mới nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân...... Vừa ngẩng đầu lên đã thấy một người đàn ông mặc quần áo bình thường màu xanh biển đậm, ở dưới tay áo cùng ống quần có ba vạch màu trắng càng làm lộ rõ ​​chân tay chân tay mảnh mai của anh ấy.....Lão Miêu đứng lên cùng anh chào hỏi, anh đem chiếc ô màu đen cán dài thu lại. Mấy giọt nước nhỏ từ chiếc ô xuống đất. Tùy ý đem chiếc ô đặt cạnh cửa, Trú Xuyên đi vào, đi đến bên người Lão Miêu nhìn đông nhìn tây —— cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chỗ ngồi bên cạnh Lão Miêu...... Lần trước đến, bên đó không có người ngồi, hiện trên mặt bàn đầy đồ vật, dễ thấy nhất là cái ly uống nước, trên mặt còn có một cái nắp nhỏ, trên cái nắp nhỏ là món đồ chơi từ phim hoạt hình, vỏ chuối dạt qua hai bên lộ thịt chuối trắng trẻo bên trong, còn nở ra nụ cười tà ác. Trú Xuyên: "......" Dùng ngón chân cũng có thể đoán được đây là chỗ ngồi của ai, người đàn ông thuận tiện kéo ghế của cô ra, thấy trên ghế còn có một cái đệm hình con khỉ...... Chân dài lắc lư, nghênh ngang mà ngồi xuống, nhìn về phía Lão Miêu, không chào hỏi mà đi thẳng vào chủ đề: "Buổi chiều hôm qua Vu Diêu gọi điện cho ta, nói các ngươi ở đây tranh quyền biên tập 《 Lạc Hà Thần Thư 》 tranh đến gà bay chó sủa?" Lão Miêu đại khái không nghĩ anh trực tiếp như vậy, sửng số "A" một cái, không đáp lại......Vài giây sau gật đầu: "Đúng vậy, hôm nay kỳ thật ta cũng đang muốn tìm ngài nói về chuyện này, ban biên tập của chúng ta đúng là vì giành quyển sách này mà có chút ít tranh chấp." Người đàn ông dương dương cằm ý bảo hắn tiếp tục: "Nói như thế nào?" Lão Miêu cười nịnh nọt, không mang cái dáng vẻ âm dương quái khí thường ngày đối với Sơ Lễ: "Là thế này, 《 Lạc Hà Thần Thư 》là tác phẩm văn học phi truyền thống đầu tiên Nguyên Nguyệt xã thực hiện, áp lực rất lớn, quyển sách này nhất định phải bán chạy....... Cho nên ngay từ lúc hiệu đính không thể thả lỏng, nhất định phải để cho biên tập có kinh nghiệm thực hiện ——" Trú Xuyên: "Ồ?" Trú Xuyên duỗi tay, có chút thất thần mà chơi đùa với hình quả chuối tà đang đặt trên nắp cốc. Lão Miêu tiếp tục nói: "Ta hiện tại đang hướng dẫn hai biên tập nhỏ có thể thực hiện bước một và bước ba, một người là Sơ Lễ ngài đã gặp qua; một người khác gọi là Tiểu Điểu...... Trong đó Tiểu Điểu từng làm qua xuất bản nên có kinh nghiệm hơn, vì an toàn nên ta liền đem bước một và bước ba giao cho Tiểu Điểu, Sơ Lễ vừa nghe xong liền không cao hứng, tranh quyền biên tập quyển sách này——" Trú Xuyên: "Ồ." Lão Miêu thấy Trú Xuyên không tỏ thái độ, chỉ là nghiêm túc chơi đùa với quả chuối tà ác, lập tức bắt đầu thở ngắn than dài như rất phiền não nói: "Lão sư thật sự ta là xử lý công bằng, một biên tập vừa vào chưa đến nửa tháng, còn chưa trở thành biên tập chính thức, dựa vào cái gì có thể phụ trách biên tập hạng mục quan trọng như vậy? " "Nói cũng đúng?" Trú Xuyên cười nhạo, một bộ dạng chăm chú lắng nghe, "Còn có lý do khác không?" "Có a! Huống chi Tiểu Điểu cùng Lão Miêu ta vẫn luôn là fan hâm mộ của ngài, từ khi Lão sư viết《 phương đông y văn lục 》 đã bắt đầu đặc biệt sùng bái ngài," Lão Miêu nói, "Ta có đôi khi liền suy nghĩ, tác phẩm đầu tay năm 17 tuổi ấy đã lộ ra tài năng sáng chói, được mọi người gọi tác giả thiếu niên có tiềm lực nhất, mười chín tuổi đã có ba bộ tác phẩm ra đời, tuổi còn trẻ như vậy đã tham gia Hội nhà văn, trong nhà dòng dõi thư hương có người kế tục...... Lão sư, ngài chẳng lẽ là thiên tài a!!!" Những lời cuối Lão Miêu nói thật to, phảng phất lời từ đáy lòng —— Nói thật, hắn chính là thực lòng lấy lý lịch hoa mỹ của Trú Xuyên ra vỗ mông ngựa mà thôi..... Nhưng hắn vạn lần không nghĩ tới chính là cố tình vỗ mông ngựa lại biến thành cái tát vào mặt ngựa! Nghe hắn thổ lộ một phen, những ngón tay thon dài người đàn ông đang chơi đùa với món đồ chơi đột nhiên dừng lại —— đôi mi dày dài rũ xuống, che lấp đi một sự tối sầm trong đôi mắt màu trà, vươn tay đem hình trái chuối đặt lại nên cái nắp. Người đàn ông cười nhạo thành tiếng, ngữ điệu trào phúng: "Dòng dõi thư hương, có người kế tục?" Giống như một phen cẩn thận nghiền ngẫm lại lời này, người đàn ông ngẩng đầu, đột nhiên nụ cười chợt tắt, lời thoại thay đổi: "Lão Miêu, sách của ta xuất bản cũng không ít, giao thiệp với biên tập của các nhà xuất bản khác cũng không ít, ta vẫn luôn cho rằng có một quy củ bất thành văn trong ngành của các ngươi, hình như là ai ký được hợp đồng xuất bản sách thì chính là biên tập của sách?" Lão Miêu sửng sốt. "Sau đó, từ việc thành lập dự án, đến hiệu đính, thiết kế bìa, đến quy trình đóng gói sách và cuối cùng là công bố ra thị trường, tất cả các thủ tục đều là trách nhiệm của biên tập viên phụ trách?" Trú Xuyên cong khóe môi, dùng khóe mắt liếc Lão Miêu đang dại ra, " Biên tập viên của《 Lạc Hà Thần Thư 》 là ngươi sao?" "......" "Ta nói là ngươi?" "......" "Không phải là người thì ngươi vì cái gì tự tiện phân công việc kế tiếp cho người khác, quyển sách này viết về cái gì ngươi đọc chưa?" "......" "Lão Miêu a, hợp đồng sách này ở chỗ ngươi nửa tháng không ký được, nhân viên của người chính là cái biên tập mới kia mất bao lâu ngươi biết không?" Trú Xuyên duỗi dài chân, mỉm cười nói, "Ba ngày." Ba ngày? Không phải mấy ngày hôm trước mới...... Lão Miêu trừng mắt, Trú Xuyên vươn tay vỗ vai của hắn: "Tiểu cô nương người ta sợ ngươi mất mặt, còn điện thoại riêng cho ta đừng vạch trần hợp đồng nhanh như vậy đã lấy được, giữ mặt mũi tôn nghiêm cho ngươi, ngươi như thế nào còn không cảm ơn người ta? Còn đi đoạt hết quyền của người ta, này không tốt đâu?" Không hiểu vừa rồi cuộc trò chuyện vô cùng hài hòa dễ chịu, nhưng đột nhiên thay đổi, đại thần trước mặt nói trở mặt liền trở mặt... Vẻ mặt của Lão Miêu có chút hỗn loạn, Trú Xuyên đứng lên, vỗ ống tay áo chưa khô bọt nước: "Thiên tài liền miễn, Hiệp hội nhà văn cũng là nhóm những lão già nhận ta vì sĩ diện của ông già ta.....Ta là nhà văn hạng ba viết thứ văn học thức ăn nhanh rác rưởi —— đây là nguyên văn lời nói của ông già nhà ta......" Trú Xuyên lời nói ra, nghĩ nghĩ rồi cười nói: "Nhưng tôn nghiêm của một nhà văn vẫn phải có, cũng là từng chữ mà ta viết ra, nếu ai đó dựa vào đường ngang ngõ tắt muốn ngồi lên vai ta một tay che trời, không dễ đâu." Nụ cười trên mặt người đàn ông kia so với nụ cười của Diêm Vương còn đáng sợ hơn. Lão Miêu: "......" Vừa nãy, Trú Xuyên ngữ điệu trào phúng cường điệu nói cái gì "nhà văn hạng ba viết thứ văn học thức ăn nhanh rác rưởi" linh tinh, Lão Miêu đột nhiên nhớ tới một số tin đồn đãi trong vòng......Nói Trú Xuyên cùng Trú Cố Tuyên lão tiên sinh của anh —— Bất đồng trong phương diện viết văn. Tức khắc, trong chốc lát khuôn mặt liền trắng bệch, rốt cuộc hiểu được nguyên nhân vì sao người đàn ông trước mặt làm khó dễ, đột nhiên đứng lên: "Lão sư, vừa rồi những lời này đó ta thật không có ý gì khác, ta thật sự thực thích sách của ngài......" Trú Xuyên vẫy vẫy tay, ý bảo hắn câm miệng. Lão Miêu chán nản ngã xuống ghế, nhìn bộ dạng như hận không thể tát vào miệng mình hai cái —— Trú Xuyên đem ghế trả lại chỗ ngồi của ai đó. "Ý của ta khá rõ ràng, ngươi có tư tâm muốn đấu đá trong văn phòng, ta quản không được, chỉ đừng đem chủ ý đánh tới trên đầu ta ——" người đàn ông nhàn nhạt nói, "Đừng nói bước một và bước ba của cuốn sách này ai làm, bước hai ta cũng đem giao cho người khác, nếu Vu Diêu không làm chủ được, ta sẽ tìm người ở trên tới làm chủ." "......" Nam nhân rũ xuống mắt, "Ta nói xong, gặp sau." Nói xong không thèm liếc Lão Miêu một cái, không quay đầu mà đi thẳng ra ngoài......Kéo cửa ban biên tập ra, bên ngoài từ mua nhỏ tí tách đã biến thành mưa to tầm tã, cơn gió mát lạnh thổi tới làm tắt lửa giận không rõ lý do trong lòng của người đàn ông, vừa quay đầu, liền thấy một người đứng ở trên hành lang. Trú Xuyên: "......" Trú Xuyên: "Ra cửa không mang theo dù?" "Đã quên a." Nghe thấy tiếng, tiểu cô nương kia thuận miệng đáp một câu, một lát sau tựa hồ thấy không đúng chỗ nào đó, cả người cứng đờ quay đầu, cùng Trú Xuyên đối diện mới sửng sốt. Trú Xuyên nhếch lên khóe môi, lộ ra ý tứ hàm xúc: "Cuối tuần, biên tập các ngươi còn chạy tới tăng ca, tổng biên Nguyên Nguyệt Xã cho các ngươi uống thuốc ** a?" Sơ Lễ vẻ mặt ngơ ngác, chỉ chỉ ban biên tập phía sau người đàn ông: "Trú Xuyên lão sư? A, ta là tới lấy văn kiện......" ...... Nhưng thật ra ngươi đang theo quy tắc bất thành văn của Lão Miêu? Mặt đen như Bao Công Không để ý tới vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu cùng hoang mang của Sơ Lễ, người đàn ông liếc cô một cái, cầm dù của mình đi ra ngoài—— cái gì tới lấy văn kiện, rõ ràng là thấy bài đăng của Lão Miêu nên không yên tâm chạy đến xem...... Trong lòng người đàn ông oán thán, bên này thả chậm bước chân, quả nhiên vừa đi xuống vài bậc cầu thang đã bị người kia gọi lại, anh quay đầu lại, đối diện là một đôi mắt bất an. Trú Xuyên tạm dừng, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: "Làm gì?" "........................ Trú Xuyên lão sư, em biết ngài đến nói gì với Lão Miêu, hôm qua anh ấy đã đăng lên rồi." Sơ Lễ đứng ở cửa cầu thang, khẩn trương dựa vào tường, "Nhưng ngài có thể suy xét một chút không, cho em một cơ hội, em nhất định sẽ nỗ lực làm quyển sách này thật tốt thật tốt......." Giọng của Sơ Lễ càng nói càng nhỏ. Cuối cùng giống như tiếng muỗi kêu. Trú Xuyên đột nhiên nhớ đến bộ dáng cô vừa nói vừa khóc lớn còn muốn mắng chửi ném nồi lên người L quân...... Người đàn ông hơi hơi nheo mắt, anh tâm tình không tốt nên đột nhiên nổi lên ý xấu, nhếch lên khóe môi giễu cợt, "Cân nhắc ngươi? Được rồi, ngươi đổi cái gì?" Thời điểm anh nói chuyện vẫn giữ nguyên giọng điệu phong lưu phóng khoáng lưu manh, nói xong, chờ Sơ Lễ nhảy dựng lên thét choi tai mắng anh đồ lưu manh, nhưng không ngờ con mèo ở góc tường kia nghe vậy mắt liền sáng ngời, từ góc tường vụt tới: "Dùng bốn năm em học ngôn ngữ và văn học Trung quốc, chuyên môn chuyên nghiệp mà kiếm sống!" Trú Xuyên: "......" Trong tiếng ồn ào của mưa to tầm tã bên ngoài tòa nhà nhà xuất bản. Đứng dưới cầu thang, người đàn ông hơi nâng đầu, nhìn tiểu cô nương đứng ở cửa cầu thang cong eo trừng mắt: Vẻ cương nghị trên gương mặt đó dường như đã triệu tập dũng khí cả đời của cô. Ánh mắt người đàn ông vừa động. Thu lại ý cười vui đùa, đột nhiên anh thật sự nở nụ cười, giọng điệu trở nên bình tĩnh: "Được, vậy suy xét ngươi đi." ...... Sơ Lễ từ văn phòng đem 《 Lạc Hà Thần Thư 》 đóng thành sách ra ngoài, đang lo lắng không biết đem sách để vào đâu mới không bị ướt, kết quả đi vào chỗ cầu thang liền thấy một cây dù màu đen cán dài dựa vào tường, vết nước còn chưa khô. Sơ Lễ đi lên trước, khom lưng nhặt lên dù. ...... Đêm đó, Vu Diêu trong nhóm công tác tuyên bố, 《 Lạc Hà Thần Thư 》 bước một, bước ba do Sơ Lễ phụ trách, bước hai do chính Vu Diêu phụ trách; Quyết định biên tập cuối cùng của quyển sách, quy tắc "Ai ký được người đó biên tập" cơ bản được tuân thủ, do Sơ Lễ đảm đương, hy vọng Sơ Lễ nỗ lực thật tốt, gánh vác trọng trách nặng nề, không làm nhà xuất bản thất vọng.