Sự việc đột nhiên diễn biến quá nhanh. Sơ Lễ giống như nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Tiểu Điểu chuyển từ màu trắng sang xanh lá, trong lòng cô có chút sảng khoái. Lão Miêu kiểm tra lại hợp đồng trên tay, xác định là Trú Xuyên tự tay ký tên mà không phải là Sơ Lễ tự vẽ lên, ngẩng đầu nhìn Sơ Lễ, lại nhìn Vu Diêu: Hiển nhiên lão già xảo quyệt lúc này lập tức không biết nên làm gì. Biểu tình trên mặt Vu Diêu rất nhanh bừng tỉnh, chớp mắt hỏi: "Em thuyết phục? 《 Lạc Hà Thần Thư 》? Em thuyết phục được, chuyện khi nào, sao không nói cùng mọi người——" Nếu các người không có trâu liền bắt chó đi cày thì cô chuẩn bị đến cuối tuần mới nói. Không nghĩ tới sáng hôm nay lại diễn một vở. Sơ Lễ nhìn Lão Miêu, cắn môi dưới: "Việc này đã làm được gần 20 ngày rồi, hợp đồng để ở nhà Trú Xuyên lão sư, thẳng đến tối qua Trú Xuyên lão sư mới nói đồng ý, hôm nay có thể đi lấy hợp đồng, cho nên sáng sớm liền đi qua......" Lão Miêu nhìn ngày trên hợp đồng, chỗ này không điền, phỏng chừng là chờ Nguyên Nguyệt xã đóng dấu rồi cùng nhau điền, Lão Miêu liếc Sơ Lễ một cái, sau đó đem hợp đồng đóng lại đặt xuống bàn, không nói gì? Vu Diêu: "Trú Xuyên thức dậy sớm như vậy?" "......" Nghĩ đến áo ngủ Crayon Shin-chan, Sơ Lễ nhếch khóe môi, trợn mắt nói dối, "Lấy cái hợp đồng mà thôi, em còn mang cho anh ấy bữa sáng." Vu Diêu nghe vậy, dường như cảm thấy rất hài lòng, gật đầu "Ừm" một tiếng như lão Phật gia, vừa lòng mà nói với Sơ Lễ: "Làm rất tốt, nếu em đã ký được hợp đồng với cả Trú Xuyên, công lao này là rất lớn, chị không chỉ cho em ở lại mà còn nỗ lực tranh cho em thêm chút tiền lương......" Sơ Lễ hai mắt sáng ngời, tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống, cảm thấy vẫn còn một người bình thường nên lập tức quét sạch u ám: "Thật vậy ạ?! Cảm ơn chủ biên!" Thanh âm của Vu Diêu không lớn không nhỏ, vừa vặn cho toàn bộ văn phòng đều nghe thấy. Bởi vì sự việc xảy ra bất thình lình khiến Tiểu Điểu có chút bối rối, nghe thấy vậy không hề tươi cười, ngẩng đầu có vẻ không biết phải làm sao mà nhìn Lão Miêu. Lão Miêu lúc này sững sờ, hung hăng trừng mắt liếc cô ấy một cái...... Cái này mắt đi mày lại, Vu Diêu chỉ là làm bộ không thấy, ánh mắt mơ hồ, duỗi cổ: "Nếu hợp đồng đã làm tốt, chúng ta liền bắt tay làm hạng mục này đi, Tiểu Điểu đem 《 Lạc Hà Thần Thư 》 toàn văn đóng thành sách kích cỡ A3——" Lúc này, cái xác chết Lão Miêu cuối cùng cũng sống lại. Hắn buông hợp đồng xuống, rất nhanh chóng mà tiếp lời Vu Diêu: "Thuận tiện đem bước thứ nhất làm đi, hơn bốn mươi vạn chữ, thứ sáu cuối tuần cần phải xong để ta làm tiếp bước thứ hai.....Cuốn sách này rất quan trọng, là ấn phẩm đầu tiên trong năm nay của《 Nguyệt Quang 》, ngươi là biên tập mới, phải làm việc thật chăm chỉ và có trách nhiệm." Tiểu Điểu nghe vậy, lên tiếng đáp ứng, xoay người tìm hồ sơ đi đóng dấu —— Vẻ tươi cười một lần nữa trở lại trên mặt cô ấy. Việc hiệu đính một cuốn sách thường được chia thành ba lần: Hiệu đính bước thứ nhất là nhanh nhất, thường là tìm ra lỗi chính tả hoặc vấn đề trong câu, dùng bút màu đỏ đánh dấu lên sách, công việc này rất phù hợp với những biên tập mới vào nhà xuất bản; Hiệu đính bước thứ hai là có khối lượng công việc lớn nhất, trong khi kiểm tra các thiếu sót và sửa chữa các lỗi đã bỏ sót ở bước thứ nhất, đồng thời phải hiệu đính các sản phẩm đã chỉnh sửa của bước thứ nhất. Bước thứ hai cần thời gian lâu nhất, trình tự làm việc phức tạp nhất, sẽ dùng bút bi tiến hành đánh dấu ở bên ngoài dấu vết của bút đỏ, công việc này thường giao cho biên tập có thâm niên thực hiện; Hiệu đính bước thứ ba là sau khi hoàn thành bước thứ hai, bản in được dùng để hiệu đính sẽ được trả lại cho bước thứ nhất, và bước thứ nhất sẽ hoàn thành đợt kiểm tra cuối cùng. Vẫn còn thiếu sót trong lần kiểm tra cuối cùng, sẽ được đánh dấu bằng bút chì... Sau bước thứ ba, tập sách in ra được gửi nguyên vẹn cho tổng biên tập nhà xuất bản để duyệt lần cuối. Mà giờ khắc này, Lão Miêu không chờ Vu Diêu an bài liền đem việc này giao xuống dưới, Sơ Lễ thậm chí cũng chưa tới kịp phản ứng lại việc này là thế nào —— Cô nghĩ nghĩ, theo bản năng cảm thấy Lão Miêu ân cần như vậy thì chuyện này chắc chắn có chỗ không đúng...... Đang muốn nói, đột nhiên thấy biên tập biên nghệ thuật A Tượng ngẩng đầu, cô ấy không cười mà nhẹ nhàng chớp chớp mắt với Sơ Lễ, sau đó nhíu mày, ngón tay chỉ chỉ vào di động. Sơ Lễ biết ý, không dấu vết cúi đầu nhìn vào di động, lúc này mới phát hiện A Tượng không biết khi nào mà gửi tin nhắn Wechat cho cô —— 【 A Tượng: Người hiệu đính thường là biên tập viên phụ trách cuốn sách, việc này giao cho bọn họ, quyển sách từ hôm nay cho đến khi đưa ra thị trường, tuyên truyền, mở bán, bán thành dạng gì cũng không còn là chuyện của cậu nữa.】 Sơ Lễ: "........................" Sơ Lễ lúc ấy thiếu chút nữa ném văng ra một câu chửi thề "Súc vật". Cũng may lúc này A Tượng nhắc nhở cô, bằng không cô lại đi may váy cưới cho người ta! Cô trăm cay ngàn đắng lấy được cuốn sách này! Cô đã hứa với Trú Xuyên sẽ bán cuốn sách này thật thật tốt! Cô thề! Những người này lại có thể trực tiếp đem cô quăng ra khỏi kế hoạch?! whats the f*ck?! Những cái tiểu kỹ xảo xa lánh lúc trước cô còn chưa tính, chuyện này liên quan đến bản thân, liên quan đến Trú Xuyên, liên quan đến lời hứa hẹn của Sơ Lễ với Trú Xuyên, Sơ Lễ không thể ngồi yên mặc kệ được! Bên trong lồng ngực mang lửa giận hừng hực dũng khí, Sơ Lễ không thèm để ý đến Lão Miêu, trực tiếp chuyển hướng sang Vu Diêu, giống như nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, cứng đờ mà cười cười —— Lại mở miệng, giọng nói có chút bồn chồn mà tức giận: "Vậy em ở đâu? Chủ biên, hợp đồng này là em mười mấy hai mười ngày qua ngày nào cũng chạy đến nhà Trú Xuyên, không thể ký xong hợp đồng trở về liền xem không còn là chuyện của em được......" Vu Diêu: "Kia......" "Bằng không?" Không chờ Vu Diêu mở miệng nói xong, Lão Miêu lại xen mồm, "Sơ Lễ ngươi không cần khẩn trương, ta đang muốn tìm người hiệu đính cho 《 Hoa Lễ 》......" Sơ Lễ trầm mặc hạ: "Vì cái gì không gọi Tiểu Điểu đi làm 《 Hoa Lễ 》? Em chỉ muốn làm cuốn sách mà em đem hợp đồng mang về." Lão Miêu giả vờ kinh ngạc trừng lớn mắt: "Ai da Sơ Lễ, ngươi đây là bất mãn với an bài của ta sao? —— ai da, sách này hình như là Trú Xuyên ký với 《 Nguyệt Quang》 không phải ký cho cá nhân ngươi đúng chứ? Sơ Lễ ngươi thật là nhàm chán, ngươi ký được hợp đồng liền thuận lợi vượt qua thời gian thực tập, toàn bộ ban biên tập đều vì ngươi mà vui vẻ, hiện tại toàn bộ chúng ta hiệp lực hoàn thành công tác kế tiếp cho tốt người vì cái gì mà bất mãn, Trú Xuyên lão sư chỉ định người làm biên tập cho cuốn sách này ư?" Sơ Lễ: "......" Quan to hơn một bậc ép người đến chết, ngươi thật quyền lực? Kinh ngạc mà nhìn lão Miêu, Sơ Lễ nắm chặt nắm tay. Móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay. Cô lắc đầu, mỉm cười: "Không có." Lão Miêu mắt trợn trắng: "Vậy là xong chuyện." Một bên quay đầu, kiêu căng ngạo mạn mà bước đi; Sơ Lễ nhìn bóng dáng của hắn, trầm mặc, về chỗ ngồi của mình, nghĩ nghĩ: "Dù sao em không đồng ý với quyết định này, đều là người mới do Lão Miêu hướng dẫn, không phải em mang hợp đồng về sau, vì sao bước một hay bước ba cũng không giao, mà chỉ có Tiểu Điểu được làm?" Lão Miêu thất thanh cười: "Ngươi không đồng ý có ích lợi gì? So với 《 Hoa Lễ 》 thì 《 Lạc Hà Thần Thư 》 có cái gì khác nhau? Là ngươi chướng mắt Niên Niên?" Sơ Lễ: "......" Sơ Lễ hung hăng đập con chuột xuống, Lão Miêu sửng sốt—— Trong lúc nhất thời không khí trong toàn bộ văn phòng có chút cứng đờ. Ánh mắt Vu Diêu đảo quanh mọi người, sau một lát mới dùng ngữ khí một sự nhịn chín sự lành nói: "Được rồi, đều nhao nhao cái gì, Sơ Lễ em nói ít đi một câu, Lão Miêu ngươi cũng đừng âm dương quái khí ——" Lão Miêu: "Ôi ta như thế nào âm dương quái khí? Ta một cái biên tập cũ còn phải bị người mới giáo dục? Trước đó cùng Niên Niên bọn họ giống nhau, Trú Xuyên vẫn luôn là ta cùng......" Vu Diêu cười nhạo một tiếng: "Từ từ, như thế nào liền cùng bọn Niên Niên giống nhau, Trú Xuyên có bao giờ là tác giả của ngươi? Hắn có việc cũng tìm ta thương lượng a." Bị Vu Diêu hỏi lại một câu hợp tình hợp lý đến độ mặt Lão Miêu cứng đờ, không đáp. Vu Diêu nhìn Sơ Lễ đang cúi đầu không nói lời nào: "Sơ Lễ cũng đừng nóng vội, sách của Trú Xuyên thì vẫn nên nghe theo ý kiến của anh ấy sẽ tốt hơn, để anh ấy không cảm thấy không thoải mái....." Lão Miêu kéo dài quá thanh âm "Ồ", liếc Sơ Lễ một cái, khóe môi cong lên, thật giống như sẽ nói: Làm như Trú Xuyên sẽ chọn ngươi, ngươi ai a. ...... Tiếp theo, chính là một ngày làm việc thật dài, chịu đựng tiếng cười khanh khách như gà mái của Tiểu Điểu; còn có âm thanh ấn bàn phím bạch bạch và tiếng thở dài của Lão Miêu âm dương quái khí bên cạnh........ Sơ Lễ cũng không biết ngày này chịu đựng như thế nào mà trôi qua, may mắn ngày hôm sau là cuối tuần có thể bình tĩnh không cần bị cưỡng bức nhìn đến bộ mặt xấu xa của tên Lão Miêu kia, bằng không cô cũng không biết bản thân có phát điên mà từ chức.... Thời điểm tan tầm mọi người trong văn phòng đều về hết, Sơ Lễ là người cuối cùng ra về, chen chúc trên xe bus và tàu điện ngầm, về đến nhà đã 8 giờ rưỡi tối, cô phát hiện mình quên mua bữa tối. Bò lên trên giường, cô mở ra di động lên QQ phát hiện L quân chia sẻ với cô bữa tối nay ăn gà rang muối rất khó ăn, sờ sờ vào bụng trống rỗng của mình, Sơ Lễ cười khổ, đánh chữ —— 【 Con khỉ mời đến thuỷ quân: Ta còn không có ăn, ngươi có đồ ăn còn oán giận cái rắm. 】 【 Biến mất L quân: Vậy ngươi đi ăn đi, còn muốn ta cho ngươi ăn à? 】 【 Con khỉ mời đến thuỷ quân: Không muốn ăn uống. 】 【 Biến mất L quân: Này mẹ nó lại kiểu cái gì đây? 】 【 Con khỉ mời đến thuỷ quân: Chia tay! 】 【 Biến mất L quân: Chia cái gì mà chia, chúng ta vừa mới vui vẻ có một buổi chiều đã chia tay sao?! 】 Sơ Lễ mắt trợn trắng, ném ra di động đang muốn làm lơ L quân phế vật này, đột nhiên đối phương liền gọi tới, Sơ Lễ do dự —— quen biết lâu như vậy, bởi vì vẫn luôn bảo trì mối quan hệ bạn bè trên mạng thuần khiết tốt đẹp, cô cũng không cùng L quân gọi điện thoại...... Cô cầm lấy di động, ấn trả lời, còn chưa kịp nói chuyện, liền nghe thấy đối diện phát ra "Này" —— Tiếng nói trầm thấp từ tính. Thực chất nghe khá tốt. Sơ Lễ há miệng thở dốc, muốn nói cái gì, lại không biết nói cái gì —— lúc này bên kia chỉ nghe thấy tiếng thở yếu ớt của cô, biết cô ấy vẫn đặt di động ở bên cạnh, chỉ là không nói chuyện vì thế liền tiếp tục mở miệng: "Ngươi bị sao vậy? Ăn nhầm thuốc súng à?" Người đàn ông có giọng nói ôn hòa, với sự bình tĩnh có thể dập tắt lửa giận của người khác. Sơ Lễ ngồi ở trên giường, ôm đầu gối, trừng mắt nhìn di động trong chốc lát...... Giọng nói của L quân dễ nghe đến mức, nghe nhiều còn thấy có chút quen tai, trái tim căng thẳng suốt một ngày của cô cuối cùng cũng thả lỏng, cô hơi hơi nhíu mày, sau đó dùng chất giọng hơi khàn khàn nói: "Thời gian thử việc sắp kết thúc, cho nên hôm nay ta đem hợp đồng với Trú Xuyên về nhà xuất bản, căn bản mới mấy ngày đã lấy được sợ nhanh quá Lão Miêu không vui—— hắn vốn dĩ đã xem ta không vừa mắt......Sau nữa, nếu ta lấy cuốn sách này thì Lão Miêu nhiều nhất sẽ thấy khó chịu thôi không ngờ hắn an bài hiệu đính thực hiện bỏ ta sang một bên—— hắn thực sự bỏ ta qua một bên, có lầm hay không a quyển sách này là ta đem trở về, ta mẹ nó mỗi ngày đều giống như chó ngồi trước nhà Trú Xuyên mới lấy được hợp đồng về......" L quân an tĩnh mà nghe cô oán giận nói năng lộn xộn, thẳng đến lúc này mới đột nhiên bất đắc dĩ mở miệng nói: "...... Trú Xuyên không xem ngươi như là chó, ngươi đừng nói như vậy" "Ngươi lại không phải Trú Xuyên ngươi biết cái gì!" "Ngươi tức giận muốn từ chức, phủi mông chạy lấy người à." "Kẻ xấu xa là lão Miêu lại không phải Nguyên Nguyệt Xã, ta không đào binh." "Nói nữa," Sơ Lễ đập tay xuống, thật giống như cô có thể đập người bên kia điện thoại, "Có một đồng nghiệp nói với ta, nếu việc hiệu đính này không làm được, những việc kế tiếp của quyển sách này đều không liên quan đến ta nữa —— như vậy sao được a, thời điểm t ký hợp đồng đã đáp ứng với Trú Xuyên rồi, phải giúp Lão sư bán cuốn sách này thật thật tốt, giúp tuyên truyền thật tốt, làm một cái bìa thật đẹp...... Hiện tại sách này cùng ta không quan hệ, Trú Xuyên lão sư sẽ cảm thấy ta là kẻ lừa đảo......" Sơ Lễ nói đến chỗ này, càng thêm cảm thấy đặc biệt ủy khuất, nhịn không được mà có chút nghẹn ngào —— "Lão sư trước kia liền cười nhạo ta là thần bút Mã Lương." L quân bên kia truyền đến tiếng rơi điện thoại. Còn có tiếng chó sủa. ...... Hắn còn nuôi chó? Đầu của Sơ Lễ đã thành một mảnh mơ hồ, chỉ có thể mơ mơ màng màng mà nghĩ vớ vẩn, nâng tay lên lau mắt, trước mắt lại trở nên mờ mịt, nước mắt như hạt châu nhẹ nhàng rơi xuống, cô không nghĩ là mình sẽ khóc, nhưng nghe giọng nói dịu dàng kiên nhẫn của L quân, cô có chút thả lỏng nên..... Liền như vậy khóc ra thành tiếng. "Không phải, cũng không phải chuyện gì lớn, ngươi khóc cái gì?" - người đàn ông bên kia điện thoại có chút gắt gỏng, có vẻ như đang cau mày - "Việc này đã định đâu? Biên tập của sách đã định à? Sao ngươi không phản kháng? Ngày thường hổ báo sao lúc này mẹ nó lại can tâm tình nguyện ngậm bồ hòn làm ngọt?" "Cũng chưa quyết, ta có phản kháng" - Sơ Lễ khóc liền dừng không được, mấy ngày nay bao nhiêu ủy khuất đều trút ra, cô thút tha thút thít nức nở đứt quãng mà nói - "Ta có phản kháng, nhưng mà Lão Miêu là phó chủ biên......" "Phó chủ biên như vậy, hắn nói thì là được sao, có cái rắm a?" "...... Ít nhất so với ta vẫn tốt hơn." "Biên tập viên là ai Trú Xuyên nói là được đúng không? Nguyên Nguyệt xã cắn thuốc não tàn hay sao mà định quyết biên tập viên không hỏi qua ý hắn? Về sau không nghĩ tiếp tục hợp tác à?" Giọng của L quân trầm thấp, bởi vì có thêm phần bực bội nên đặc biệt uy nghiêm...... Sau loạt câu chất vấn, Sơ Lễ sụt sịt mũi, đầu óc có chút tỉnh táo, không còn quá tuyệt vọng mà ngẩng đầu lên khỏi gối:"Không có, chủ biên xác thật là muốn hỏi qua ý tứ của Trú Xuyên......" Điện thoại bên kia dừng lại một chút, vài giây sau, lửa giận đã được người đàn ông kìm nén xuống, anh hơi bối rối: "Vậy ngươi khóc cái gì?" "Hỏi sao không hỏi cái gì khác, Trú Xuyên sao lại chọn ta! Ta thật vất vả tranh thủ mang hợp đồng về!! Trú Xuyên là của ta! Cuối cùng bị cướp đi! Ta có thể không vội sao!!" "...... Trú Xuyên khi nào đã thành của ngươi...... Ngươi còn lại biết hắn không chọn ngươi? Hắn không chọn ngươi sao lại đem hợp đồng ký cho ngươi?" Lời của L quân rơi ra, nghe thấy âm thanh thút tha thút thít bên kia tạm dừng...... Đang lúc hắn cho rằng Sơ Lễ bị lý lẽ hùng hồn của mình thuyết phục thì đột nhiên nghe bên kia truyền đến, trực tiếp khóc dữ dội hơn —— "Xong rồi!!! Ngươi nói cái gì thì đều ngược lại, lúc này Trú Xuyên thật sẽ không chọn ta!!!" "......" "Ngươi miệng quạ đen như thế nào liền không thể ngậm miệng lại! Vốn trong tâm ta còn một tia hy vọng!" "........................ Ta là từ cái thùng rác nào nhặt về một người bệnh tâm thần như ngươi?" Đối phương "bẹp" một cái ngắt điện thoại. Một lát sau, Sơ Lễ nghe thấy di động rung lên—— 【 Biến mất L quân: Lăn đi ăn cơm! Đừng ở chỗ này chơi trò bại não! 】 Sơ Lễ nhìn chằm chằm di động, nấc lên một tiếng. 【 Con khỉ mời đến thuỷ quân: Phi. 】 【 Biến mất L quân: Hảo, vậy ngươi đói chết đi. 】 【 Con khỉ mời đến thuỷ quân: Chia tay! 】 【 Biến mất L quân:...... Ấu trĩ. 】