Khuất phục - đường thố nãi trà

Chương 75 : ngoại truyện 3: tân hôn (3)

Edit: Spring13 / Beta: Sam Tiếp theo xảy ra chuyện gì hai người đều rõ ràng. Sầm Niệm rất khẩn trương, sợ lần này cũng đau. Tiêu Tân Thâm kéo cổ tay cô đặt bên hông mình. Sầm Niệm ngẩng đầu chớp mắt, lông mi nhấp nháy ánh mắt trong suốt. Tiêu Tân Thâm cúi đầu, nhẹ nhàng phủ trên cánh môi cô. “Hé miệng.” Tiêu Tân Thâm gấp gáp nói. Sầm Niệm: “Ờ…” Toàn bộ âm cuối bao phủ trong nụ hôn này. Nhiệt độ từ từ tăng cao, áo ngủ Sầm Niệm mới mua bị Tiêu Tân Thâm vò loạn xạ. Đồ ngủ là hai chiếc rời, áo kiểu có nút, hiện giờ chỉ còn cài một nút. “Đến phòng ngủ.” Tiêu Tân Thâm cắn vành tai Sầm Niệm một cái, ngay sau đó người trong lòng liền khẽ run. Sầm Niệm bị Tiêu Tân Thâm trêu chọc sắp không đứng nổi: “Được…” Phòng ngủ. Sầm Niệm bị Tiêu Tân Thâm đè ngã xuống giường, cẳng chân cô còn buông xuống bên giường, một chiếc dép rơi trên mặt đất, chiếc còn lại vẫn còn trên chân. “Bộp.” Chiếc kia cũng bị Sầm Niệm đạp ra. Hai tay Tiêu Tân Thâm chống bên người Sầm Niệm, ánh đèn bao phủ trên người anh, khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở ấm áp quấn lấy nhau. Sầm Niệm chợt nhớ ra một việc, thuận miệng hỏi: “Lúc trước anh có từng đưa người khác về nhà không?” Giọng Tiêu Tân Thâm trầm thấp từ tính: “Hửm?” Sầm Niệm quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn ánh mắt nóng bỏng của Tiêu Tân Thâm. Đáy mắt anh tựa như lốc xoáy thật sâu, ánh mắt kia muốn hút cô vào. Cô hơi sợ hãi. “Trước kia anh có từng đưa người phụ nữ khác tới nhà anh không?” Dép cũng là bảo cô mua cái mới. Sầm Niệm không dám hỏi thẳng vấn đề kia, tuy rằng chuyện đó không quan trọng, nhưng cô vẫn muốn biết. “Sầm Niệm, không có người phụ nữ nào khác.” Tiêu Tân Thâm nắm lấy cằm cô, để cô quay đầu nhìn mình. Ánh mắt Sầm Niệm nhìn xung quanh, nhỏ giọng trả lời: “À, chả trách hôm đó anh…” Tiêu Tân Thâm: “Hôm đó làm sao?” Sầm Niệm: “Kỹ thuật không tốt lắm làm em đau quá…” Sầm Niệm không biết, ở trên giường nói ra những lời này sẽ có hậu quả gì. Tiêu Tân Thâm thân là đàn ông lòng tự trọng đã bị đả kích nghiêm trọng, anh không trả lời Sầm Niệm nữa, trực tiếp dùng hành động chứng minh tất cả. Đồ ngủ của hai người đều bị tùy ý vứt đi trên mặt đất, trên giường. Nụ hôn của Tiêu Tân Thâm mang theo tính xâm lược dần dần dời xuống dưới. Khi bờ môi anh lướt qua tới bụng, Sầm Niệm rốt cuộc nhận ra có gì đó không đúng. “Anh, anh muốn làm gì…” Âm thanh Sầm Niệm run rẩy, cô giật mình mở to mắt nhìn mái tóc đen nhánh của Tiêu Tân Thâm. Tiêu Tân Thâm không trả lời cô, dùng hành động nói với Sầm Niệm anh muốn làm thôi. Không biết qua bao lâu, Sầm Niệm níu chặt tấm khăn trải giường, túm nó đến mức nhăn nhúm. Miệng cô lại chẳng thể nào khống chế thốt ra âm thanh hờn dỗi xa lạ. Chân cô vẫn còn run rẩy, Tiêu Tân Thâm rốt cuộc ngẩng đầu nhìn Sầm Niệm, ánh mắt hẹp dài hơi híp lại. Anh vươn đầu lưỡi liếm khóe miệng. Giọng Sầm Niệm yếu ớt: “Sao anh…có thể làm vậy hả…” Tiêu Tân Thâm hôn lên cằm cô, hỏi: “Thoải mái không?” Sầm Niệm vùi đầu vào cổ anh gật gật. “Vậy anh tiếp tục.” …… Đêm nay, trong hơi thở của Sầm Niệm đều là hương vị của Tiêu Tân Thâm, cô dùng sữa tắm của anh, trên người cũng mang hương vị này. Mùi hương gỗ mộc thoang thoảng vây quanh cô, hai người cảm nhận nhiệt độ cơ thể của nhau. Sau khi kết thúc thì đã là đêm khuya. Sầm Niệm mệt mỏi không thôi, Tiêu Tân Thâm thì còn tràn trề tinh lực. Cuối cùng, cô được anh bồng vào phòng tắm tắm rửa, nước ấm từ vòi hoa sen chảy xuống, rơi xuống trên hai người. Sầm Niệm chống vách tường bằng gạch men sứ trong phòng tắm, Tiêu Tân Thâm bá đạo xâm chiếm cô từ phía sau. Tuy rằng đêm nay tốt hơn nhiều, nhưng Tiêu Tân Thâm làm quá mức cô vẫn hơi đau. Sau khi cô kêu hai tiếng “Đau” thì động tác của anh nhẹ lại, nhưng vòng eo lại bị anh bóp chặt đến mức đỏ lên. Sau đêm hôm nay, Sầm Niệm thường xuyên ngủ lại căn hộ của Tiêu Tân Thâm. Mùng ba Tết, cha mẹ hai bên gặp mặt lần đầu. Đây cũng là lần đầu tiên Sầm Niệm đến nhà cũ nhà họ Tiêu. Tiêu Tân Thâm đến nhà Sầm Niệm trước để đón cô và ông Sầm. Lần đầu tiên ông Sầm gặp Tiêu Tân Thâm, anh khách khí chào hỏi: “Chú Sầm.” Ông Sầm nhìn thấy con rể mình tuấn tú bất phàm, ông rất hài lòng. Nhưng khi chiếc xe tiến vào cổng nhà cũ, chạy qua khu vườn lớn đằng trước rồi dừng lại ở cửa chính, ông Sầm rốt cuộc vui vẻ không nổi nữa. Có được ngôi nhà riêng tại chỗ lớn như vậy ở Bắc Kinh cũng không phải chỉ có tiền thôi. Cũng may Tiêu Tân Thâm đã chuẩn bị trước, ngay cả quà gặp mặt của Sầm Niệm cũng do anh sắp đặt. Ông Sầm đặc biệt mặc âu phục, trước khi xuống xe ông khẩn trương hỏi Sầm Niệm: “Ba mặc vậy ổn chứ?” Hôm nay thời tiết tốt, mấy hôm nay tuyết rơi ở Bắc Kinh giờ đã ngừng lại. Người hầu đang dọn tuyết đọng trong khu vườn, thấy khách đến đều lễ phép gật đầu chào. Tuy rằng Sầm Niệm cũng khẩn trương, nhưng vẫn không thể hiện rõ ràng như ông Sầm. “Ba, ba đẹp trai lắm, yên tâm đi.” Sầm Niệm nói. Tiêu Thịnh và Minh Nhược Lan hiếm khi xuất hiện cùng lúc, hai người ở phòng tiếp khách lầu một tiếp đãi Sầm Niệm và ông Sầm. Tuy rằng Tiêu Thịnh không hài lòng về mối hôn sự này, nhưng Minh Nhược Lan đã đích thân mở lời. Có lẽ bởi vì ông để ý chuyện mình từng có lỗi với Minh Nhược Lan, hoặc là vì nể mặt nhà họ Minh, có ý định cầu hòa với Minh Nhược Lan, thế nên ông vẫn biểu hiện rất đúng mực. Lần gặp mặt này coi như hài hòa, mọi người đều khách sáo nói về việc kết hôn. Toàn bộ quá trình ông Sầm đều rất khẩn trương, Sầm Niệm cũng bồn chồn như vậy. Sau khi ăn xong, Tiêu Tân Thâm đưa Sầm Niệm và ông Sầm về nhà. “Tiểu Tiêu làm phiền cháu rồi, lát nữa còn phải lái xe trở về.” Ông Sầm nói với Tiêu Tân Thâm. Tiêu Tân Thâm nghiêm túc lái xe, con đường cao tốc đông đúc vào giờ cao điểm buổi tối. Anh lễ phép trả lời: “Thưa chú, không phiền ạ, cháu sống riêng không ở nhà, ở tại Tam Hoàn không xa lắm.” “Niệm Niệm, con về nhà hay là đến nhà Tiểu Tiêu?” Ông Sầm và Sầm Niệm ngồi ở ghế sau, đột nhiên ông hỏi vậy. Sầm Niệm kinh ngạc, lúc trước khi cô không về nhà thì gạt ông Sầm nói mình ở lại trường. “Con…con khẳng định về nhà rồi, sao con lại đi tới nhà Tiêu Tân Thâm chứ…” Sầm Niệm hơi chột dạ, nhìn giao thông đông đúc ngoài cửa sổ xe. Ông Sầm vui vẻ nói: “Ba không phải người bảo thủ, hai đứa sắp kết hôn rồi, không sao.” Nói xong, ông còn nhỏ giọng nói bên tai Sầm Niệm, “Ba biết lúc trước con không về nhà, hôm nay Tiểu Tiêu ở đây ba không tính sổ với con, con bây giờ lá gan lớn nhỉ?” Sầm Niệm chột dạ cúi đầu nhìn mũi chân, không dám trả lời ông Sầm. Tới cửa tiểu khu, ông Sầm xuống xe rồi đóng cửa xe lại. Sầm Niệm đang chuẩn bị xuống xe:??? Ông Sầm vẫy tay với bọn họ, một mình đi trong gió lạnh tiến vào tiểu khu. Đây là ba ruột của cô ư? Ông Sầm hồi cô học cấp ba thấy nam sinh nói chuyện nhiều với cô mấy câu liền cho cảnh cáo đâu rồi? Sầm Niệm và Tiêu Tân Thâm ngồi trong xe, bầu không khí hơi gượng gạo. Tiêu Tân Thâm chậm rãi đạp chân ga đưa Sầm Niệm về căn hộ của mình. Sau khi xác định sẽ kết hôn, mối quan hệ của hai người cũng không còn căng thẳng nữa. Cho đến một ngày của tháng ba, Sầm Niệm nhận được điện thoại của Tiêu Chí. Khi Sầm Niệm và ông Sầm đi thăm hỏi đó cũng là lần đầu tiên cô gặp mặt chú ba của Tiêu Tân Thâm. Trong bữa ăn ông ta tươi cười với Sầm Niệm, cô cứ cảm thấy ông ta khẩu Phật tâm xà. Sầm Niệm chẳng có thiện cảm gì khi nhận điện thoại của ông ta, ngược lại còn hơi khẩn trương. Cú điện thoại lần trước ông ta bảo cô cách xa Tiêu Tân Thâm, lần này khẳng định không phải chuyện gì tốt. Quả nhiên là Tiêu Thịnh bảo ông ta mang theo bản thỏa thuận trước khi kết hôn đến để cho Sầm Niệm ký. Sầm Niệm tới quán cà phê theo hẹn, ký tên dứt khoát. Sau khi Tiêu Chí để Tiêu Tân Viễn thành công được nhà họ Tiêu đón về, ông ta trái lại hy vọng nhìn thấy Tiêu Tân Thâm cưới Sầm Niệm. Lần trước ông ta giúp mẹ Hạ Xuân Hòa một phen, lén liên lạc với Sầm Niệm, sau khi nhận được lợi ích từ bà Hạ, ông ta cũng lười đi chia rẽ bọn họ lần nữa. Tuy nhiên ông ta cũng chẳng phải người có tấm lòng lương thiện, Tiêu Tân Viễn còn chưa đứng vững ở nhà họ Tiêu, ông ta sẽ không để Sầm Niệm và Tiêu Tân Thâm trải qua ngày tháng thoải mái. Bản thỏa thuận trước khi kết hôn chính là ý kiến mà ông ta đưa ra với Tiêu Thịnh. Tiêu Tân Thâm đã chọn ngày đi đăng ký kết hôn, đợi anh đi công tác về rồi đi làm. Tiêu Chí đúng lúc nắm bắt thời gian anh vắng mặt, dẫn theo luật sư gặp mặt Sầm Niệm. Luật sư nói: “Cô Sầm, cô hãy xem nội dung, nếu cô không có ý kiến gì khác vậy mời cô ký tên ở góc phải nằm cuối mỗi trang.” Một xấp giấy thật dày, Sầm Niệm chẳng hề đọc, cô trực tiếp cầm bút ký tên. Ký xong rồi, cô viện cớ nói mình có việc đi trước. Mấy ngày sau Tiêu Tân Thâm mới biết chuyện này, sau khi kết thúc công tác ba bảo anh về nhà trước. Ông trực tiếp ném bản thỏa thuận trước khi kết hôn đã được Sầm Niệm ký cho anh, Tiêu Tân Thâm không ký tên, anh lái xe đi thẳng tới dưới lầu nhà Sầm Niệm. “Em mang sổ hộ khẩu xuống đây.” Tiêu Tân Thâm nói xong liền cúp máy. Sầm Niệm còn chưa biết anh đã trở về, cô vội vàng thay quần áo xuống lầu. “Anh bảo em lấy sổ hộ khẩu làm gì thế?” Sầm Niệm mở ra cửa xe, gió lạnh lùa vào trong. Tiêu Tân Thâm mặc chiếc áo khoác ngoài, sắc mặt không vui: “Đăng ký kết hôn.” Sầm Niệm thấy dáng vẻ không vui mừng lắm của anh, cô cũng chẳng nhiều lời. Anh không nói trước với cô chuyện đi đăng ký kết hôn, thình lình dẫn cô tới cục dân chính, Sầm Niệm vẫn còn ngỡ ngàng. Chạy được một đoạn, Tiêu Tân Thâm mới hỏi: “Vì sao em phải ký bản thỏa thuận trước khi kết hôn?” Sầm Niệm: “Ký cũng tốt.” Tiêu Tân Thâm nắm chặt bánh lái, anh mím môi chẳng nói gì. Anh không biết làm thế nào hình dung tâm trạng này, anh muốn cùng Sầm Niệm chia sẻ mọi thứ, nhưng cô dường như tránh né những thứ đó còn không kịp. Tới cục dân chính, hôm nay là lễ tình nhân màu trắng, người đi đăng ký không ít. Tiêu Tân Thâm đã sắp đặt trước, hai người không xếp hàng, rất nhanh hai quyển sổ đỏ được đóng dấu đưa tới tay. Sầm Niệm cầm quyển sổ của mình mở ra xem, bởi vì ban nãy có tranh chấp nhỏ ở trên xe, lúc hai người chụp ảnh hình như không vui vẻ lắm. Nhưng mà… Cô vẫn lấy Tiêu Tân Thâm. Tuy rằng Sầm Niệm không biểu hiện ra ngoài, nhưng cô thực sự rất vui vẻ. Hai người bỏ qua chuyện bản thỏa thuận trước khi kết hôn, không nhắc lại nữa. Tiếp theo chính là hôn lễ. Ba tháng sau, hôn lễ được tổ chức tại một hòn đảo tư nhân nhỏ ở Nam Mỹ. Sầm Niệm chỉ mời vài người bạn thân thiết, Vu Hoan tiến vào giới giải trí, lịch trình kín mít không có thời gian đến dự. Trì Nghênh Nghênh và Hạ Khuynh Nguyệt đều tới. Gia đình Tiêu Tân Thâm cũng chỉ mời số ít họ hàng bạn thân, trong nhà có một chiếc máy bay tư nhân, còn đặt riêng một chiếc máy bay đưa tất cả khách khứa tới hòn đảo. Trước đó Tiêu Tân Thâm có hỏi Sầm Niệm muốn hôn lễ như thế nào, cô nói đơn giản chút là được rồi. Sầm Niệm và Tiêu Tân Thâm đến hòn đảo trước hai ngày, bọn họ là nhân vật chính của buổi hôn lễ này. Hôn lễ được đơn giản hóa hết mức có thể, nhưng vẫn phải diễn tập trước. Dưới sự hướng dẫn của giáo sư, Sầm Niệm hoàn thành đồ án tốt nghiệp của mình, mỗi ngày mỗi đêm vất vả hơn một tháng trời, còn tưởng rằng có thể thừa dịp kết hôn nghỉ ngơi vài ngày. Không nghĩ tới mấy hôm nay càng mệt hơn, còn hơn cả lúc làm đồ án tốt nghiệp. Hôm sau, Trì Nghênh Nghênh, Hạ Khuynh Nguyệt cùng Minh Nhược Lan, Thư Nam và Tiêu Tân Hi tới hòn đảo trước. Sầm Niệm ở trong phòng chờ bọn họ thay đồ phù dâu, cùng đi diễn tập. “Chị dâu.” Tiêu Tân Hi đã gặp Sầm Niệm một lần ở buổi tiệc gia đình, hai người không quá xa lạ. Hạ Khuynh Nguyệt chưa từng thấy nơi xa hoa như vậy: “Niệm Niệm, hòn đảo này đẹp quá đi.” Minh Nhược Lan thân thiện không quá xa cách với mọi người, bà cười nói: “Nếu cháu thích sau này có thể bảo Niệm Niệm nói với dì, hòn đảo này hiện tại nằm dưới tên Sầm Niệm, xem như là quà tân hôn dì tặng cho con bé.” Lời này vừa thốt ra, Sầm Niệm hết sức kinh ngạc. Thư Nam lần đầu gặp cháu dâu của mình, cô còn nhỏ hơn Sầm Niệm một tuổi. “Trời ơi, chị, chị mua ở đâu vậy? Em cũng muốn bảo Minh Sóc mua cho em một cái.” Sầm Niệm chưa từng gặp Thư Nam, Minh Nhược Lan giới thiệu cho cô: “Đây là vợ của Minh Sóc, mợ út của con.” Ba người phụ nữ một sàn diễn, một nhóm phụ nữ ở cùng nhau ồn ào một hồi mới trang điểm xong. Trước khi diễn tập, Trì Nghênh Nghênh tới bên cạnh Sầm Niệm, nhỏ giọng nói: “Niệm Niệm à, tớ không ngờ cuối cùng cậu vẫn lấy Tiêu Tân Thâm.” Đúng vậy, Sầm Niệm cũng không ngờ. Là số phận đối với cô rất tốt, hay là tạo hóa trêu người đây? Vào buổi tối, ăn xong bữa tối ở biệt thự trên đảo, Minh Nhược Lan gọi Sầm Niệm vào phòng bà. Sầm Niệm: “Mẹ…” Đối với cô, chữ này rất xa lạ, từ khi cô ghi nhớ sự việc thì chưa từng gặp được mẹ mình. Minh Nhược Lan đặt một bản văn kiện trên bàn, bà đi thẳng vào vấn đề nói: “Niệm Niệm, đây là 8% cổ phần công ty của Tiêu thị, ký tên rồi nó chính là của con.” Sầm Niệm vội vàng xua tay từ chối: “Mẹ, con không thể nhận cái này.” Minh Nhược Lan: “Con ký đi, coi như là sính lễ người làm mẹ chồng là mẹ tặng cho con, tuy rằng Tân Thâm khẳng định sẽ không để con chịu uất ức, nhưng mà có cái này, con ở nhà họ Tiêu có thêm một lớp bảo vệ.” Sầm Niệm nghĩ nghĩ, vẫn ký tên. “Cám ơn mẹ.” Minh Nhược Lan cười cười, nói: “Con đừng khách sáo, sau này hãy sống hạnh phúc với Tân Thâm.” Sầm Niệm gật đầu: “Vâng ạ.” Tương lai của cô và Tiêu Tân Thâm, tương lai thuộc về hai người mới bắt đầu. Hôm sau chính là hôn lễ. Ngày hôm qua diễn tập, cảnh trí còn chưa sắp xếp hoàn chỉnh. Sầm Niệm mặc áo cưới đặt riêng làm bằng tay, cô khoác cánh tay ông Sầm đi về phía Tiêu Tân Thâm. Tại hiện trường đều là hoa hồng màu hồng và hoa hồng màu trắng, những đóa hoa tươi mới chuyên chở bằng máy bay đến hòn đảo. Cảnh tượng lãng mạn lại xinh đẹp, tựa như hôn lễ trong truyện cổ tích. Tiêu Tân Thâm mặc bộ âu phục vừa người, hôm nay anh đặc biệt thanh lịch, đứng trên bục chờ Sầm Niệm. Trình tự hôn lễ rất đơn giản. Ông Sầm giao Sầm Niệm cho Tiêu Tân Thâm, trong mắt ông đã chứa đầy nước mắt. Sầm Niệm cũng có phần muốn khóc, cô nắm tay Tiêu Tân Thâm, cách tấm mạng che mặt nhìn anh. Hai người bốn mắt đối diện nhau. Tuyên thệ xong, Tiêu Tân Thâm đeo nhẫn cho Sầm Niệm. Kích cỡ chiếc nhẫn vừa vặn, viên kim cương tròn 5,7 carat phản chiếu tia sáng lóng lánh dưới ánh mặt trời. Phần cuối của nghi thức, hai người hôn nhau trong tiếng hoan hô của mọi người. Sau khi buổi lễ kết thúc, Sầm Niệm thay chiếc váy ngắn. Tuy rằng khách tới dự không có bao nhiêu, nhưng vẫn có mười mấy người. Mệt mỏi cả ngày, Sầm Niệm mới trở lại phòng. Tiêu Tân Thâm bị mấy cậu bạn thân giữ lại chuốc rượu. Hôm nay anh cũng rất vui, đã uống vào không ít. Sầm Niệm tắm xong, cô ngồi trên ghế ngoài ban công sấy khô tóc chờ Tiêu Tân Thâm. Bên ngoài chính là bãi cát, có thể nhìn thấy biển cả. Lúc Sầm Niệm sắp ngủ thì truyền đến tiếng mở cửa. “Sao em còn chưa ngủ?” Tiêu Tân Thâm bị chuốc không ít rượu, áo vest vắt trên tay, áo sơ mi đã cởi ra hai cái nút phía trên. Sầm Niệm ngáp một cái, cô đứng lên: “Em đang đợi anh, hôm nay…một mình em ngủ trước không hợp lắm.” Ánh mắt Tiêu Tân Thâm khẽ động: “Anh đi tắm trước.” Đêm nay là đêm tân hôn của hai người.