Khuất phục - đường thố nãi trà

Chương 39 : dỗ dành anh

Edit: Spring13 / Beta: Sam Sầm Niệm: [?????] Sao cô lại chạy ra một anh bạn trai trước! Sau khi tỉnh lại, việc kết hôn đã khiến cô tiêu hóa rất lâu, giờ lại chạy ra một anh người yêu trước? Sầm Niệm bị khuất phục bởi chính mình hồi trước. Thư Nam lại gửi qua tin nhắn: [Cơ mà hai người yêu nhau không bao lâu thì chia tay, một năm sau cậu mới ở cùng cháu lớn của tớ.] Sầm Niệm rất khó hiểu hỏi: [Vậy tại sao anh ấy tức giận?] Thư Nam: [Cậu chính là mối tình đầu của cháu lớn tớ! Mối tình đầu đó! Nhưng mối tình đầu của cậu lại không phải cậu ấy!!! Cậu còn nhắc tên bạn trai trước ở trước mặt cậu ấy! Sầm Niệm, cậu mất trí nhớ không phải bị ngốc!] Sầm Niệm: [……] Tiêu Tân Thâm ghen tuông sao? Nhìn thấy chữ mối tình đầu, Sầm Niệm chợt nhớ tới lần trước đến thăm Thư Nam, Tiêu Tân Thâm tới đón cô. Ở trước mặt anh cô nói ra một câu rất hâm mộ việc Tạ Trạm Từ kết hôn với mối tình đầu, Tiêu Tân Thâm liền trưng ra khuôn mặt thậm tệ. Hóa ra lần đó cũng là ghen tuông à? Thư Nam tiếp tục gửi tin qua: [Cậu có cho anh ta số di động của cậu không?] Sầm Niệm: [Không có.] Thư Nam: [Vậy là tốt rồi, bạn trai cũ gì đó nên vĩnh viễn không liên lạc, cậu nhớ dỗ dành cháu lớn của tớ đó.] Sầm Niệm: [Được.] Dỗ anh? Dỗ thế nào? Sầm Niệm rơi vào khó khăn. “Thầy Quan ơi, học trò cần sự giúp đỡ của thầy.” Sầm Niệm nghĩ mãi không ra, cô thật sự không biết nên dỗ anh ra sao. Chỗ làm việc của cô ở trong văn phòng của Quan Lan, cô xoay ghế nhìn Quan Lan xin giúp đỡ. Quan Lan đang trò chuyện với bạn trai, anh ta ngẩng đầu nhìn Sầm Niệm: “Em nói đi.” Sầm Niệm kể lại ngọn nguồn chuyện mình nhắc tới bạn trai trước ở trước mặt Tiêu Tân Thâm. Quan Lan lắng nghe, không thể nhịn được nở nụ cười trên mặt, anh ta đi tới trước mặt cô. “Ha ha ha, học trò ngoan của tôi, em thật là khờ khạo đến mức đáng yêu.” Sầm Niệm đang cuống cuồng, Quan Lan lại nói đùa: “Thầy Quan, thầy mau giúp em nghĩ cách đi.” Quan Lan tem tém lại, nói: “Chồng em yêu em như vậy, tùy ý dỗ dành là được rồi.” Sầm Niệm thở dài nói: “Lời này của thầy chẳng khác nào chưa nói.” Quan Lan: “Vậy em mua hai bộ nội y gợi cảm, đồ thủy thủ, cô nàng thỏ…” Sầm Niệm đỏ mặt ngắt lời anh ta: “Đề nghị này trực tiếp pass đi!” Quan Lan nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Vậy em bay qua đi tìm anh ta, gặp mặt thì tốt rồi.” Sầm Niệm hỏi: “Thế thầy có cho phép em nghỉ không?” Quan Lan cười cười, Sầm Niệm mong mỏi nhìn anh ta. “Đương nhiên không rồi.” Sầm Niệm: “…Đề nghị của thầy coi như chưa nói đi.” Quan Lan vỗ vai Sầm Niệm, nói sâu xa: “Tôi cũng không có cách, ai bảo tôi và người yêu của tôi không cãi nhau chứ, có cãi cũng là anh ấy dỗ dành tôi, cố lên đi học trò ngoan của tôi.” Nói xong anh ta quay về chỗ của mình. Sầm Niệm nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rốt cuộc phải làm sao dỗ dành Tiêu Tân Thâm, đây là vấn đề quan trọng. Suy nghĩ hồi lâu cũng chưa nghĩ ra cách nào tốt. Vào buổi trưa ăn cơm, Sầm Niệm mua thức ăn ở căn tin. Thức ăn ở Thiên Hải rất ngon, nhưng cô nhìn đồ ăn lại chẳng có khẩu vị. Sầm Niệm lấy ra di động, chụp tấm ảnh gửi cho Tiêu Tân Thâm [Anh tới chưa?] Máy bay đúng lúc vừa hạ cánh, Chu Nham nghe được di động của Tiêu Tân Thâm phát ra âm nhắc nhở kỳ lạ, anh ta biết là Sầm Niệm gửi tin nhắn qua. Cũng không biết Tiêu tổng và phu nhân có tình thú gì, cứ thích trò chuyện qua QQ. Hôm nay sắc mặt Tiêu Tân Thâm không tốt lắm, Chu Nham thân là trợ lý đặc biệt đương nhiên nhìn ra tâm trạng ông chủ không tốt. Nhìn thấy ông chủ bắt đầu cầm di động đánh chữ, anh ta thở phào nhẹ nhõm. Lúc tâm trạng Tiêu tổng không tốt, chỉ cần phu nhân ra tay thì tốt rồi. Cũng đừng giống như năm đó ở Châu Âu, hai người chiến tranh lạnh một năm trời, Tiêu tổng giống như cái máy làm việc, cũng nghiền ép anh ta theo luôn. Sầm Niệm nhìn thấy “đối phương đang nhập vào…” cô nhẹ nhàng thở ra. Tiêu Tân Thâm vẫn còn để ý tới cô. [Tới rồi.] Nhìn thấy Tiêu Tân Thâm trả lời mình, Sầm Niệm mới cầm đũa ăn cơm. Nhưng cô không ngờ, nhiều ngày liên tục cuộc đối thoại của cô và Tiêu Tân Thâm chỉ dừng lại ở —— “Anh ăn chưa?” “Anh ngủ chưa?” “Anh đến thành phố Z chưa?” Còn đều do Sầm Niệm chủ động hỏi han. Sau khi Sầm Niệm mất trí nhớ, kinh nghiệm tình cảm cũng chỉ qua thời gian ngắn ở cùng Tiêu Tân Thâm. Làm sao dỗ dành đàn ông thực sự là chuyện còn khó hơn đại cương tỷ trọng kiến trúc. Mỗi ngày Thư Nam cũng rảnh rỗi không có gì làm, mỗi ngày ở WeChat hỏi Sầm Niệm “Hôm nay Sầm Niệm đã dỗ cháu lớn chưa?” Cũng nhờ cái miệng không thể giấu diếm của Thư Nam mà Lăng Vân biết được chuyện này. Thế là nhóm check in biến thành hai người, mỗi ngày ở trong nhóm đều hỏi Sầm Niệm —— “Hôm nay Sầm Niệm đã dỗ dành cháu lớn của bọn tớ chưa?” Sầm Niệm không ngừng kêu khổ, còn chưa đâu. Vốn tưởng rằng Tiêu Tân Thâm để ý tới cô thì không có gì, nhưng từ trong câu trả lời lạnh nhạt Sầm Niệm vẫn nhìn ra được, Tiêu Tân Thâm còn giận đấy. Cuối tháng mười một, thành phố Giang đổ mưa to. Mưa rơi liên miên không dứt, từng đợt gió lớn thổi tới, thời tiết xấu như vậy kéo dài nhiều ngày. Sắc trời mỗi ngày giống như một trải lên một lớp vải xám, từng đóa mây đen tích tụ. Sau khi mưa to tầm tã rốt cuộc dừng lại thì thành phố Giang chính thức bước vào mùa đông. Sầm Niệm thay quần áo dày, là một chiếc áo khoác ngoài màu hồng. Tối qua khi ngủ cô không đắp thêm chăn, sau khi tỉnh dậy liền bị cảm. Từ nhỏ vào mùa đông cô sẽ cảm cúm một trận, lần này cũng không ngoại lệ. Lúc chuẩn bị ra ngoài, Sầm Niệm soi trong tấm gương toàn thân, cầm di động chụp một tấm ảnh. Cô còn tìm một góc độ thích hợp lộ ra chiếc nhẫn trên tay, sau đó cô gửi ảnh cho Tiêu Tân Thâm. [Nhiệt độ ở thành phố Giang hạ thấp, tối qua em quên đắp thêm chăn nên hôm nay bị cảm, em thay quần áo mùa đông rồi, anh nhớ phải mặc thêm quần áo đó, em xem dự báo thời tiết của thành phố Z nghe nói gần đây nhiệt độ cũng xuống thấp.] Nghĩ nghĩ, cô lại bỏ thêm: [Nếu anh ở đây thì tốt rồi, hai người ngủ cùng nhau tất nhiên sẽ không lạnh.] Hoàn hảo, Sầm Niệm cảm thấy câu nói này quả thực hoàn hảo. Không uổng công cô gần đây thức khuya đọc bù mấy quyển tiểu thuyết ở Tấn Giang, học tập nữ chính yêu kiều làm thế nào thuần phục nam chính. Trong lúc tỏ ra yếu đuối vô tình để lộ sự quan tâm và nhớ nhung của mình đối với anh. Còn có chiếc nhẫn cưới trên tay, viên kim cương lấp lánh như vậy Tiêu Tân Thâm hẳn là thấy được. Sau khi Sầm Niệm ra ngoài thì tiến vào trạm tàu điện ngầm. Tại cổng tiểu khu Thúy Đình Uyển có một lối vào trạm tàu điện, tuyến thứ ba chạy thẳng tới công ty Thiên Hải. Vào giờ cao điểm sáng sớm có rất nhiều người ở trạm xe. Sầm Niệm vẫn cầm di động chờ Tiêu Tân Thâm trả lời. Qua một lát, di động của cô rung lên. Nhìn thấy nhắc nhở của QQ, ánh mắt cô tỏa sáng. Tiêu Tân Thâm: [Em hãy uống thuốc cảm, uống nhiều nước ấm vào.] Sầm Niệm suýt nữa tức chết. Tiêu Tân Thâm muốn vào lớp đào tạo trai thẳng bổ túc sao? Câu nói uống nhiều nước ấm loại này là trích lời trai thẳng đứng thứ nhất trên Weibo, anh thế mà có thể sử dụng thành thạo như vậy. Trả lời tin nhắn cho Sầm Niệm xong, Tiêu Tân Thâm nói với Chu Nham: “Cậu bảo Lâm Uyển đưa thuốc cảm tới Thiên Hải.” Chu Nham vội vàng làm theo, gửi tin nhắn cho Lâm Uyển. Một tay Sầm Niệm nắm tay vịn, tay kia thì đánh chữ trả lời: [Ờ, khi nào anh rời khỏi thành phố Z thế?] Tiêu Tân Thâm: [Ngày mai.] Tuy rằng Sầm Niệm đã biết trước nhưng cô vẫn muốn hỏi Tiêu Tân Thâm, nói chuyện với anh nhiều hơn. Lần trước sau việc tăng tiền thưởng cuối năm, Chu Nham liền chủ động báo cáo tin tức về Tiêu Tân Thâm cho Sầm Niệm biết. Ví dụ như hôm nay Tiêu tổng ăn gì, Tiêu tổng đi họp đại loại thế. Hành trình lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ, đến một thành phố Chu Nham sẽ báo với cô, Sầm Niệm biết rất rõ hành tung của Tiêu Tân Thâm. Lâm Uyển ở lại thành phố Giang, năm ngoái Tiêu Tân Thâm đi tuần tra cuối năm cũng chỉ dẫn theo trợ lý đặc biệt Chu Nham. Sầm Niệm còn tưởng rằng chuyện giữa cô và Chu Nham được tiến hành bí mật, không ngờ vào ngày thứ ba Chu Nham đã bị Tiêu Tân Thâm phát hiện. Trên chiếc xe từ sân bay đến khách sạn, Tiêu Tân Thâm ngồi ở ghế sau, thị lực của anh cực tốt liếc một cái là nhìn thấy Chu Nham đang gửi WeChat, anh nhận ra hình đại diện phim hoạt hình trò chuyện với anh ta là WeChat của Sầm Niệm. “Cậu đang gửi tin nhắn cho Sầm Niệm?” Tiêu Tân Thâm lạnh giọng hỏi. Chu Nham sợ tới mức suýt nữa làm rơi di động: “Tiêu tổng……!” Tiêu Tân Thâm chỉ nhìn anh ta một cái rồi không hỏi gì nữa. Chu Nham biết, đây là Tiêu Tân Thâm ngầm chấp thuận để anh ta báo cáo hành trình cho phu nhân! Cặp này cãi nhau tại sao muốn để anh ta kẹp ở giữa chịu trận chứ. Chu Nham gửi tin nhắn cho Lâm Uyển đang ở thành phố Giang: “Tôi nói ra có lẽ cô không tin đâu, hiện tại tôi đang đóng vai gián điệp đó.” “Nhưng tôi chỉ muốn làm người tốt thôi.” – Thời gian cứ vậy chầm chậm trôi qua, ngày này tới ngày kia. Sầm Niệm khó khăn đếm ngày tháng này, nhưng ngày về của Tiêu Tân Thâm còn chưa xác định. Hôm đó sau khi cô nói với Tiêu Tân Thâm mình bị cảm, Lâm Uyển mau chóng tới dưới lầu công ty đưa thuốc. Sầm Niệm biết Tiêu Tân Thâm vẫn còn quan tâm tới mình, nhưng khi anh trả lời tin nhắn thì vẫn lạnh nhạt. Hiện giờ Sầm Niệm chỉ mong mỏi anh trở về. Rốt cuộc đến giữa tháng mười hai, gián điệp hai mặt Chu Nham từ tiền tuyến gửi sang tin chiến thắng: [Ngày hai mươi lăm Tiêu tổng quay về thành phố Giang, đã bảo tôi đặt trước máy bay công vụ!] Sầm Niệm: cô nhất định phải bảo Tiêu Tân Thâm tăng tiền lương cho Chu Nham nữa! Sầm Niệm xem lịch, phát hiện hôm đó đúng lúc là lễ Giáng Sinh, vả lại còn là cuối tuần. Vừa hay có thể cùng Tiêu Tân Thâm trải qua lễ Giáng Sinh! Sầm Niệm mở Taobao, mua một cây thông nhỏ và rất nhiều đồ trang trí trên mạng. Cô đếm ngược ngày chờ Tiêu Tân Thâm trở về, đây là lễ Giáng Sinh đầu tiên hai người cùng nhau trải qua. Một tuần trước lễ Giáng Sinh, Sầm Niệm được chuyển chính thức. Cô viết xong đơn đăng ký chính thức, đợi khi nhận được phê chuẩn của công ty thì chụp thẻ nhân viên chính thức của mình gửi cho Tiêu Tân Thâm. [Em được chuyển chính thức rồi, lễ Giáng Sinh anh có trở về không? Em mời anh ăn cơm chúc mừng.] Tiêu Tân Thâm nhanh chóng trả lời: [Ừm.] Ngón tay Sầm Niệm bấm nhanh trên màn hình: [Anh muốn ăn cái gì?] Tiêu Tân Thâm: [Về rồi tính, anh không chắc chắn có thể trở về vào lễ Giáng Sinh.] Sầm Niệm dẩu môi, con rùa thối Tiêu Tân Thâm. Rõ ràng lễ Giáng Sinh trở về còn cố ý trả lời cô như vậy. Sầm Niệm: [Vậy em nghĩ xem ăn gì trước, chờ anh trở về.] Tiêu Tân Thâm: [Ừm.] Cây thông đặt mua trên mạng cũng tới rồi, Sầm Niệm lấy chuyển phát nhanh về nhà, tháo ra cái hộp lắp ráp cây thông. Cô đặt cây thông ở ban công, treo lên những trái cầu trang trí đủ màu sắc. Cô chụp ảnh, còn chọn ra mấy tấm ảnh của Tiêu Tân Thâm, ảnh chụp đều là do Chu Nham lên trang web chính thức của chi nhánh công ty tìm kiếm rồi gửi cho Sầm Niệm. Tiêu Tân Thâm trong ảnh chỉ lộ ra một bên mặt, mặc trang phục chính thức, vai rộng eo hẹp, dưới sự bao vây của mọi người đang tuần tra khách sạn. Tóc anh cắt ngắn một ít, độ cong của khuôn mặt nghiêng tựa dao gọt, đôi mày kiếm nghiêm nghị, vẫn hết sức đẹp trai nhưng cũng đầy lạnh lùng. Cô nghĩ nghĩ, soạn một bài đăng lên vòng bạn bè. “Chờ mong lễ Giáng Sinh, đợi ông xã về nhà.” Hai chữ ông xã xóa rồi lại gõ, Sầm Niệm đỏ mặt lấy dũng khí gửi đi. Vòng bạn bè này chỉ có người nhà thấy được, chỉ chốc lát sau đón lấy ba cái like. Còn có Thư Nam và Lăng Vân không hẹn mà cùng bình luận: “Chúc mừng cậu, rốt cuộc dỗ dành cậu ấy rồi.” Tiêu Tân Hi nhìn thấy bình luận của các cô, tò mò hỏi: “Anh em và chị dâu cãi nhau hả?” Thư Nam: “Không có!” Lăng Vân: “Học hành chăm chỉ đi, con nít đừng hỏi chuyện người lớn.” Rốt cuộc lễ Giáng Sinh tới rồi. Hôm nay đúng lúc là cuối tuần, Sầm Niệm ngàn chọn vạn lựa quyết định đi tới một quán lẩu, là một quán lẩu của chuỗi nhà hàng lẩu nổi tiếng trên mạng mới mở tại thành phố Giang, quán rất đông khách cần phải xếp hàng trước. Sầm Niệm thay chiếc áo khoác ngoài màu vàng nhạt, cô buộc nửa phần tóc phía trên, còn đeo chiếc khăn quàng cổ cùng màu. Làn da cô vốn đã trắng, màu vàng nhạt càng tôn lên vẻ đẹp rung động lòng người của cô. Cô soi gương hồi lâu, còn gửi sang tấm ảnh để Thư Nam và Lăng Vân giúp tham khảo. Nhận được ý kiến nhất trí của hai người cô mới ăn mặc như vậy, rồi đi ra ngoài. Trước khi ra cửa, cô còn gửi tin nhắn cho Tiêu Tân Thâm: [Em ra ngoài đây, em ở Tiểu Long Khảm đợi anh, chính là cái quán nằm ở đường Hà Tân ấy.] Tiêu Tân Thâm vừa xuống máy bay, tài xế đang chờ ngoài sân bay, Chu Nham đi theo phía sau, hai người cùng nhau lên xe. Sau khi ngồi vào chỗ thì anh nhận được tin nhắn của Minh Sóc: [Xem vòng bạn bè!] Thấy giọng điệu này là biết Thư Nam lấy di động của chồng mình gửi tới. Tiêu Tân Thâm bấm mở vòng bạn bè, sau khi nhìn thấy Sầm Niệm được người thân khen ngợi trong vòng bạn bè, đáy mắt anh hiện lên một tia ấm áp. Anh đang chuẩn bị bấm like thì tin nhắn QQ của Sầm Niệm liền gửi qua. Tiêu Tân Thâm trả lời: [Ừm.] Sau đó anh khóa di động, nói với tài xế: “Đến đường Hà Tân.” Chu Nham ngồi ở ghế lái phụ nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Chuyện phu nhân muốn hẹn Tiêu tổng ăn cơm hôm qua anh ta đã biết, Sầm Niệm lo lắng Tiêu Tân Thâm không đi còn dặn dò Chu Nham: “Ngày mai Tiêu Tân Thâm không đến quán lẩu thì anh giành lấy tay lái, trực tiếp bắt cả người lẫn xe mang sang đây cho tôi.” Nhưng Chu Nham nào dám, đây là ông chủ của anh ta. Muốn anh ta bắt ông chủ đưa đến quán lẩu, cho anh ta một triệu anh ta cũng không dám làm việc này, không nói tới không giữ được công việc, nhưng khẳng định sẽ là hát một bài hát sau song sắt. Sau khi Tiêu tổng vừa lên xe thì nói đi thẳng về công ty, tâm trạng Chu Nham trở nên thấp thỏm. Chẳng lẽ anh ta thực sự phải cướp tay lái của tài xế ép Tiêu tổng qua đó sao? May mà Tiêu tổng đột nhiên đổi ý. Chu Nham lại gửi tin nhắn cho Lâm Uyển: [Tôi khổ quá đi, gián điệp thật không phải chuyện người làm.] Lâm Uyển gửi sang biểu tượng cảm xúc vui sướng khi người gặp họa: [Chúc mừng anh, gián điệp Chu.] Chu Nham: [Mùng một năm sau tôi nhất định phải đi thắp hương, thắp hương thật cao, cầu xin ông tơ phù hộ Tiêu tổng và phu nhân trăm năm hòa hợp sớm sinh quý tử.] Xe chạy ra khỏi đường cao tốc sân bay, tài xế lái xe vững vàng chạy về phía nội thành. Phong cảnh ven đường lướt nhanh, Tiêu Tân Thâm nhìn ngoài cửa sổ. Sau khi vào nội thành, đi lên đường cao tốc chính rồi qua hai giao lộ là tới đường Hà Tân. Mắt thấy sắp tới rồi, nhưng lối vào đường cao tốc lại tắc nghẽn. Tài xế đạp chân thắng, phía trước có rất nhiều cảnh sát giao thông, một người trong đó đi tới trước xe rồi gõ cửa kính xe. Chu Nham kéo cửa kính xe xuống, cảnh sát giao thông nói: “Hai mươi phút trước đã xảy ra một vụ tai nạn ô tô nối tiếp trên đường cao tốc, đụng phải một chiếc xe bồn, hiện tại vẫn chưa loại bỏ tính rủi ro, đường cao tốc tạm dừng qua lại.” Tài xế đang chuẩn bị bẻ tay lái đi đường vòng tới đường Hà Tân thì Tiêu Tân Thâm bảo anh ta ngừng lại: “Khoan đã.” Tài xế đạp chân thắng. Tiêu Tân Thâm lấy ra di động, gọi điện thoại cho Sầm Niệm. Âm thanh máy móc nhắc nhở anh cô đã tắt điện thoại. Từ Thúy Đình Uyển đến đường Hà Tân, đường cao tốc là tuyến đường nhanh nhất tiện nhất. Mà thời gian Sầm Niệm ra ngoài, tính toán chặng đường trước khi lên đường cao tốc. Hai mươi phút trước, cô chắc là ở trên đường cao tốc.