Khu Vui Chơi Đáng Sợ
Chương 245 : Anh em (8)
Editor: Nguyetmai
Phong Bất Giác xem ghi chú vật phẩm, nói: "Tuy vẫn cảm giác có chút không đâu vào đâu, nhưng cũng coi như một loại nhắc nhở đi." Anh sờ vào mũi, "Chìa khóa đỏ giấu ở chỗ màu đỏ, vậy thì, vàng, xanh, đen, trắng, xám được giấu ở những nơi tương ứng với năm loại màu?"
Anh cất chìa khóa, trong đầu xuất hiện nghi vấn đầu tiên: "Màu vàng chắc không giấu trong đống phân đó chứ?" Ôm theo nghi vấn này, anh rời khỏi phòng bếp, đi về phía căn phòng thứ ba.
Căn phòng đó ở đối diện với hành lang, bên trong chỉ có một ô cửa sổ nhỏ, hơn nữa còn bị vài mảnh gỗ che kín. Tuy cửa sổ ở những căn phòng khác cũng không để cho ánh sáng lọt vào, nhưng căn phòng này lộ ra sự cực kỳ ảm đạm.
Mùi tanh tưởi trong căn phòng khó mà chịu nổi. Trên sàn nhà làm bằng gỗ phủ một lớp bụi, Phong Bất Giác đã đổi găng tay thành trạng thái hiển thị, đưa một tay ra bịt mũi, để ngăn hai lớp ảnh hưởng của bụi bẩn và mùi tanh.
Căn phòng trước mặt không có thứ gì cả, tuy trên mặt sàn bên tường và ở góc phòng vẫn còn sót lại một số dấu vết bày biện đồ đạc, nhưng rất khó để phán đoán diện mạo của căn phòng lúc đầu.
Phong Bất Giác đoán chừng, chủ ngôi nhà khi vừa bắt đầu những thủ đoạn tà ác của gã, chắc vẫn chưa chuẩn bị phòng giam chuyên biệt, do đó căn phòng này rất có khả năng trở thành phòng giam tạm thời lúc đầu. Đương nhiên, hiện tại gã đã dùng công trình hai tầng dưới lòng đất, có thể nói là sự nghiệp phạm tội đã được đưa vào quỹ đạo.
"Chìa khóa đen hoặc xám ở đây rồi." Phong Bất Giác nhủ thầm.
Anh giơ đèn dầu lên, bắt đầu dò xét kĩ lưỡng. Loại căn phòng trống trơn này, ngược lại lại tương đối dễ tìm, tường, trần nhà, mặt sàn, nhìn qua là biết. Phong Bất Giác dạo quanh một vòng, nhanh chóng tìm thấy một mảnh sàn bị mục ruỗng nghiêm trọng ở ngay dưới cửa sổ bị bịt kín.
Anh ngồi xổm, nắm tay lại gõ hai cái lên miếng gỗ, một tiếng răng rắc, miếng gỗ liền nứt ra. Anh lại thò tay vào tìm kiếm trong lỗ đen bên dưới mặt sàn, nhanh chóng phát hiện ra vật phẩm:
[Tên: Chìa khóa đen]
[Loại hình: Liên quan cốt truyện]
[Phẩm chất: Thường]
[Tính năng: Mở khóa vĩnh viễn cửa sắt đen, sau khi sử dụng sẽ lập tức biến mất]
[Có thể đem ra khỏi phó bản này hay không: Không]
[Ghi chú: Giấu ở nơi đen kịt]
"Mình luôn cảm thấy chìa khóa trong nhiệm vụ bước này đều giấu rất tùy tiện..." Phong Bất Giác nói: "So với loại câu đố làm người ta phát hoảng ở dưới lòng đất, thì đây chỉ là thử thách mức độ nhẫn nại và tinh tế mà thôi.
Căn phòng thứ tư mà anh bước vào là tiền sảnh. Nghiêm túc mà nói, đó cũng không thể coi là căn phòng, bởi vì tiền sảnh nối liền với hành lang, không có cửa trong. Còn bên ngoài cũng chính là cánh cửa lớn [Không mở được] kia.
Đồ đạc trong tiền sảnh cũng chẳng còn mấy món, đổ xiêu đổ vẹo trên mặt sàn, một đống lộn xộn. Trên tường có một chiếc đồng hồ treo tường, chắc là đã hỏng rồi, bởi vì lần đầu tiên khi đi qua đây, Phong Bất Giác có liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ này, vị trí kim giờ và kim phút của nó không thay đổi.
Anh dừng lại trước đồng hồ treo tường hồi lâu, miệng bỗng bật ra một câu: "Có lẽ nào thứ này... Chỉ nhìn có vẻ giống đồng hồ, nhưng thật ra là để ghi nhớ ngày tháng không..."
Phong Bất Giác lại đang xoắn xuýt thiết lập của thế giới này, chiếc đồng hồ treo tường kia nhìn thế nào cũng là được cài mười hai tiếng đồng hồ, không khác gì với thế giới hiện thực. Nhưng anh luôn thích suy đoán... Mười hai con số này cộng thêm hai cây kim một ngắn một dài đại diện cho tờ lịch.
Sau một hồi lục tung tiền sảnh, không tìm thấy chìa khóa, nhưng anh lại phát hiện một vật phẩm cốt truyện:
[Tên: Mũ da gắn lông vũ]
[Loại hình: Liên quan cốt truyện]
[Phẩm chất: Thường]
[Tính năng: Chưa rõ]
[Có thể đem ra khỏi phó bản này hay không: Có]
[Ghi chú: Chiếc mũ được làm rất đơn giản, tuy được trang trí bằng một sợi lông vũ dài đẹp đẽ, cũng khó mà che giấu phẩm chất tồi tệ của nó]
"Đây đã là vật phẩm cốt truyện thứ tư có thể đem ra khỏi phó bản rồi." Phong Bất Giác nói, "Xà phòng, răng giả, nước hoa, mũ da gắn lông vũ... Rốt cuộc là ý gì..."
Sau khi rời khỏi tiền sảnh, anh đã đến căn phòng cuối cùng ở tầng một mà anh chưa bước vào - Nhà vệ sinh.
Không rõ là cây khoa học của thế giới này chạy lệch, hay là nguyên nhân do hệ thống hạn định gây ra, mà tầng dưới có đèn huỳnh quang, tầng trên lại chỉ có đèn dầu. Phòng bếp có bếp lò, nhưng thứ dùng để thông gió là ống khói. Còn phòng vệ sinh trước mặt, bên trong có bồn cầu xả nước, nhưng ngay cả bóng đèn cũng không lắp. Bên cạnh cửa có một chiếc bàn nhỏ, trên bàn có một cái đĩa nhỏ trống trơn, trong đĩa còn sót lại một ít sáp nến.
"Nửa đêm đi vệ sinh còn phải thắp nến, chuyện này thật đáng sợ..." Phong Bất Giác đậy nắp bồn cầu, rồi đứng lên đó, anh định thử xem cửa sổ nhỏ của nhà vệ sinh có thể mở được không, "Ồ, đúng rồi, dù sao ở đây cũng không có gương, cũng chẳng đáng sợ lắm." Anh gõ gõ miếng kính mờ, cực kỳ rắn chắc, hơn nữa kích thước đó cũng không đủ để anh trèo ra ngoài.
"Được thôi, được thôi, chìa khóa trắng và chìa khóa vàng, sẽ ở đâu đây." Phong bất Giác đã xem xét phía trong bồn cầu, chỉ có nước sạch, cho nên anh vừa nghĩ, vừa mở thùng nước của bồn cầu.
Rầm, cánh cửa phía sau anh đóng lại.
"Lại nữa? Mở thùng nước có thể kích hoạt cái gì?" Phong Bất Giác nhanh chóng xoay người mở cửa, nhưng dù anh dồn hết sức lực, nhưng cánh cửa vẫn chẳng hề xê dịch, giống như ở bên ngoài có người cố sống cố chết để giữ chặt cửa vậy. Hơn nữa lần này, không có bất cứ nhắc nhở hệ thống nào vang lên.
"Lần này ngay cả Cảnh cáo tử vong mình cũng không có..." Phong Bất Giác biết rõ độ khó cấp Ác Mộng có nhiều hố, DEATH FLAG ngay lập tức cũng là chuyện như cơm bữa. Cho dù nói sai một câu khi giao lưu với NPC, cũng sẽ gặp nguy hiểm bị tiêu diệt.
Thần kinh của anh vốn dĩ tương đối thoải mái lúc này lại căng lên, chuẩn bị kỹ năng ứng phó với những nguy cơ có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Lúc này giá trị Hp của anh được khôi phục tự nhiên đã lên đến hơn 40%, nhưng chút máu này trong phó bản Ác Mộng rốt cuộc có thể phát huy bao nhiêu tác dụng thì đúng là khó nói.
Từng bước, từng bước, Phong Bất Giác cẩn thận đi tới gần bồn cầu. Trong đầu anh đã dựng nên một số hình ảnh kinh dị có thể xảy ra, ví dụ như bồn cầu xả nước đột nhiên biến thành một con quái vật, mở cái "miệng lớn" để cắn anh. Hay là con quái vật đó dùng "miệng" phun ra một số thứ, nhấn chìm cả nhà vệ sinh... Cho dù là loại tình huống nào, cũng không hổ thẹn với hai chữ "khủng khiếp".
Đương nhiên, tưởng tượng chỉ là tưởng tượng, tình hình thực tế là... Ngoài việc cửa bị đóng chặt thì không xảy ra bất thường nào khác.
Anh tiến lại gần xem xét thùng nước, ở dưới đáy thùng nước, đúng là có chìa khóa:
[Tên: Chìa khóa xanh]
[Loại hình: Liên quan cốt truyện]
[Phẩm chất: Thường]
[Tính năng: Mở khóa vĩnh viễn cửa sắt xanh, sau khi sử dụng sẽ lập tức biến mất]
[Có thể đem ra khỏi phó bản này hay không: Không]
[Ghi chú: Giấu trong nước]
"Chỗ này lại thay đổi quy tắc... Theo logic này, lẽ nào chìa khóa đỏ được giấu trong lửa?" Phong Bất Giác dè bỉu, rồi cất chìa khóa đi.
Anh liên tục suy nghĩ không ngừng nghỉ, rất nhanh anh nhận ra tại sao cửa bị đóng, "Mình hiểu rồi...Tổng cộng có sáu chìa khóa, tầng một ba chiếc, tầng hai ba chiếc, khi mình phát hiện ra chiếc chìa khóa cuối cùng ở tầng một, sẽ kích hoạt cốt truyện. Tiếp theo chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó, sau đó mình có thể đến tầng hai.
"Tiền sảnh nối liền với hành lang, cho nên ở đó không có chìa khóa. Còn phòng bếp, phòng trống và phòng vệ sinh là những căn phòng có cửa, cho dù khi mình tìm thấy chiếc chìa khóa thứ ba thì dù mình đứng ở căn phòng nào, cũng sẽ bị nhốt ở trong đó." Anh tiếp tục phân tích: "Vấn đề chính là... Sẽ xảy ra chuyện gì đây... Lẽ nào, sau khi mình bị nhốt một lúc, thì đống thịt ở cửa cầu thang tầng hai sẽ tự động dịch chuyển hoặc biến mất?
Lạch cạch, lạch cạch... Trong hành lang truyền đến một âm thanh kỳ quái.
Sắc mặt Phong Bất Giác khẽ thay đổi, anh tiến lên vài bước, áp tai vào cửa nghe ngóng.
Lạch cạch, lạch cạch... Lạch cạch, lạch cạch... Xem ra thứ này đang di chuyển rất nhanh trên sàn gỗ.
Âm thanh quái đản càng lúc càng nhiều thêm, càng lúc càng dày đặc, giống như một đống chuột mập ú cỡ một con mèo đang chạy trên hành lang.
"Thật hay giả vậy..." Phong Bất Giác nuốt nước miếng, tự bổ não cảnh tượng miếng thịt dính lại với nhau kia hoạt động giống như loài sinh vật, tụ lại với nhau đi qua hành lang, "Kẻ mắc hội chứng sợ lỗ khả năng sẽ bị nổi da gà bởi loại ám thị tâm lý này." Anh nói bằng giọng điệu thoải mái: "Nhưng thiết lập này đối với mình mà nói..."
Rầm! Rầm! Rầm!
"Ê! Thế mà lại gõ cửa!" Phong Bất Giác chưa nói dứt lời, thì cửa phòng vệ sinh bị đập ba lần, hơn nữa vị trí đập cửa là ở phần nghiêng lên trên, "Chờ chút... Cửa này vốn không khóa..."
Chính xác, cánh cửa của phòng vệ sinh không có lỗ khóa, chỉ cần vặn tay nắm cửa là có thể mở ra. Nhưng bên trong nhà vệ sinh có lắp khóa chốt, người bên trong có thể dùng cách này để khóa cửa lại, nhưng lúc này khóa chốt vốn dĩ không bị chốt lại.
"Ồ... Mình hiểu rồi, cái thứ ở ngoài cửa không có ngón tay, không nắm được tay nắm." Phong Bất Giác vừa lẩm bẩm, vừa cài chốt khóa, "Ha... Lần này thì mày hết cách rồi nhé."
Rầm rầm rầm rầm!
Thứ bên ngoài cửa lại đập dồn dập vài cái lên cửa, còn phát ra một vài tiếng mơ hồ: "Khụ... Khụ... Hức…"
"Ô? Lẽ nào ngươi còn muốn nói chuyện để ta mở cửa?" Phong Bất Giác lên tiếng, "Ừm... Không đúng, chắc chỉ là tiếng hú từ trong cổ họng con quái vật mà thôi.
Tiếng lạch cạch, lạch cạch bên ngoài lại vang lên, thứ đó dường như lại bắt đầu di chuyển. Dựa theo âm thanh có thể đoán, nó đang xoay một vòng trong phòng, sau đó đi đến cửa lớn, nhưng hình như nó cũng không thể mở cửa được. Hai phút sau, nó lại quay về trước cửa nhà vệ sinh, đập vào cửa lần nữa.
Lần này, cái giọng mơ hồ của nó trở nên rất kỳ cục, Phong Bất Giác lờ mờ nhận ra, trong âm thanh này có kèm theo sự nghẹn ngào và khổ sở van nài.
"Hình như có gì đó không đúng lắm." Phong Bất Giác nhủ thầm.
Lúc này, lại có một âm thanh khác vang lên, âm thanh đó rất rõ ràng, bước chân của con người. Tiếng bước chân từ chỗ cầu thang tầng hai truyền tới, và men theo hành lang đến gần nơi này.
Lúc này tiếng đập cửa ngày càng gấp gáp hơn, âm thanh phát ra từ thứ bên ngoài cửa biến thành tiếng gào rú.
Lạch cạch, cửa phòng vệ sinh đã mở ra.
Phong Bất Giác mở cửa.
Trong một phút vừa rồi, dĩ nhiên Phong Bất Giác đã phát hiện ra tay nắm cửa lại xoay chuyển được bình thường. Thế là, anh đưa ra phán đoán: Nơi này, chắc là một sự lựa chọn. Một sự lựa chọn có thể sẽ ảnh hướng đến cốt truyện.
Sinh vật ở cửa, nửa thân trên vẫn là con người, nhưng không có tóc, ngón tay, lưỡi và cằm. Nửa thân dưới của nó khá là lạ lùng, phía dưới phần eo của nó nối với hơn một trăm cái "chân", mỗi cái chân đều kết hợp từ các đốt ngón tay của con người, khoảng mười đốt thành một chân, độ dài là ba ngón tay.
Phong Bất Giác nhìn thấy tên này, cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ nghiêng người, để xem phản ứng của nó. Kết quả nó lao nhanh như gió qua người Phong Bất Giác, trốn ở một góc phòng vệ sinh, run lẩy bẩy.
"Quả nhiên là đang chạy trốn sao..." Phong Bất Giác cầm đèn dầu, thò đầu ra, để xác nhận tiếng bước chân trong hành lang đang tiến lại gần là từ kẻ nào, "Vậy thì... Quái vật thật sự, rốt cuộc có hình dáng như thế nào..."
Truyện khác cùng thể loại
1207 chương
16 chương
109 chương
68 chương
50 chương
63 chương