Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 230 : Tùy ý làm bậy khi viết tiêu đề

Editor: Nguyetmai Thứ Sáu, ngày Mười chín tháng Tư, tại nhà Phong Bất Giác. Tiểu Thán, Bao Đại Nhân và anh Giác ba người bạn tốt đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, nhìn màn hình tivi trước mặt. Trên bàn uống trà nhỏ phía trước họ bày đầy đồ ăn gọi bên ngoài, những món này rõ ràng đều là nhuận bút và thù lao tham gia chương trình truyền hình của anh Giác đổi thành. Phong Bất Giác đã đồng bộ một file video trong ổ cứng máy tính vào tivi, có thể trực tiếp mở ra xem. Nội dung trong file này chính là kỳ "Tôi là tác giả" mà anh đã thu lại trước đó một tuần. "Chương trình kỳ này sẽ được phát sóng vào thứ Sáu tuần sau, cái này... Là bản cắt sơ bộ có độ dài một tiếng. Đến khi phát sóng chính thức, chắc là nội dung sẽ được rút ngắn còn bốn mươi lăm phút." Phong Bất Giác giơ điều khiển lên, ấn nút nói: "Hai người có chắc là muốn xem cái này không..." "Bớt xàm đi." Bao Đại Nhân nói: "Lẹ lên, bà xã đang chờ tôi về nhà ăn cơm kìa." Tiểu Thán đã nóng lòng muốn thử, nói: "Mau bật đi, đây là lần đầu tiên tôi xem người quen lên tivi tham gia chương trình giải trí đó!" "Haizz... Được rồi." Phong Bất Giác ấn nút bật. Trên màn hình tivi bắt đầu xuất hiện các kiểu hình ảnh mơ hồ quái đản như trong Ringu* vậy. (*) Ringu tên Việt là Vòng tròn oan nghiệt, một bộ phim ma của Nhật xoay quanh hồn ma của Sadako. Có điều loại hiện tượng này chỉ xuất hiện hai giây là dừng lại, chắc là vấn đề do file. Dù sao đây cũng không phải bản mà tivi chính thức phát sóng, cho nên khi cắt có chút sơ xuất cũng rất bình thường. Hình ảnh đã xuất hiện, ống kính từ trên cao kéo gần xuống thấp, từ cảnh toàn sân khấu đẩy vào phía giữa sân khấu. Đầu năm nay, nhân viên ánh sáng của các chương trình giải trí quy mô lớn, ai nấy cũng đều phát rồ, mắt chó nháy nhầm khán giả, nên ngại ra ngoài chào hỏi đồng nghiệp... Chỉ nhìn những tia sáng với tốc độ cao lóe lên trên sân khấu, ống kính sẽ bắt đầu lắc lư loạn xạ theo nhịp điệu này. Còn khu vực thí sinh lại là một màn tối đen. Bảy thí sinh ngồi thành hàng, mỗi người ngồi cách nhau hơn một mét, phía trước mỗi người có một máy thao tác. Ánh đèn chiếu qua đó ở một góc độ kỳ dị, làm khán giả có thể nhìn rõ hình dáng của bảy người, nhưng không nhìn khuôn mặt của họ. Tiếp đó âm nhạc vang lên, một người dẫn chương trình đi lên sân khấu, so với gã mập chết tiệt nào đó nhảy điệu Gangnamstyle trên sân khấu trong phần Hỏi Đáp Tử Vong, thì người dẫn chương trình này có phong cách hơn nhiều. Anh ta mặc một bộ đồ thoải mái, đầu đeo tai nghe, bình thản đi vào giữa sân khấu. Sau khi đã đứng vững, anh ta dang cánh tay, ánh đèn kịp thời dừng lại, tập trung trên người anh ta. Người dẫn chương trình hơi khom lưng, nói một câu: "Chào mừng đã đến với, "Tôi là tác giả". Tôi là người dẫn chương trình Oscar." Hai giây sau, ánh đèn chiếu sáng cả sân khấu và ghế khán giả, nhưng chỗ ghế thí sinh vẫn tối om, giống như phim kinh dị. Oscar hiển nhiên chỉ là nghệ danh. Dù sao trong đầu năm nay, cái tên quái gở gì thì khán giả cũng đều chấp nhận được, chỉ cần bạn đừng tìm người nào tên Kim Phú Quý làm người dẫn chương trình là được. "Được rồi, các vị khán giả, chắc hẳn mọi người không chờ được nữa rồi..." Oscar quay người về phía khán giả và giơ cánh tay lên: "Bảy thí sinh hôm nay, thì có sáu người mọi người đã được gặp trong chương trình kỳ trước rồi, tôi tin rằng rất nhiều khán giả, từ cái bóng của họ, có thể nhận ra họ là ai..." "Ủa? Tại sao cái gã này mở miệng nói câu thứ hai thì đã nói "Chắc hẳn mọi người không chờ được nữa..." rồi?" Ngồi trước tivi Tiểu Thán lên tiếng đầy nghi hoặc. "Bởi vì trong phiên bản phát sóng chính thức, trước khi Oscar nói câu này, thì gã còn đọc một tràng tên của các nhà tài trợ." Phong Bất Giác nói, "Trong chương trình giải trí được ghi lại hiện giờ, những nội dung này thường sẽ được chia ra để quay, bởi vì phải đọc thật rõ ràng, hơn nữa phải kiểm soát thời gian, có khả năng phải NG* khá nhiều lần." Anh ngừng lại một lúc, nói tiếp: "Sau mỗi lần quảng cáo, cũng đều phải cài thêm một đoạn thoại quảng cáo mà nhà tài trợ chỉ định, độ dài phải ngang với tấu nói**. Những phần này không thu ở hiện trường, mà đều thu riêng." (*) NG có nghĩa là không tốt hay chúng ta có thể hiểu theo nghĩa khác là những thứ bị lỗi. Trong quá trình sản xuất phim thì người ta sinh ra khái niệm NG, ý nói tới những cảnh quay bị hỏng không đạt chất lượng. (**) Tấu nói: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt "Hóa ra là như vậy... Làm người dẫn chương trình cũng không dễ gì." Tiểu Thán cảm khái nói. "Nè." Lúc này Bao Đại Nhân ở bên cạnh nhắc nhở một câu, "Sắp giới thiệu thí sinh rồi, im lặng nào." Trên màn hình, ánh đèn ở khu vực của thí sinh thứ nhất sáng lên. Đó là một nam thanh niên đeo kính, trên dưới ba mươi tuổi, thân hình hơi mập, ăn mặc cũng có phần tùy tiện. Oscar lấy phiếu câu hỏi từ trong túi áo vest, bắt đầu giới thiệu thí sinh. Đương nhiên rồi, những cái tên anh ta giới thiệu toàn là bút danh, "Thí sinh thứ nhất, Huyền Thiên Tông. Tác giả văn học mạng nổi tiếng, năm nay ba mươi hai tuổi, đã có mười cuốn tiểu thuyết mạng hơn hai triệu chữ. Những tác phẩm của anh cực kỳ hot, đã được cải biên thành game, phim điện ảnh, phim truyền hình... Là một trong những tác giả xét về số lượng tác phẩm không nhiều nhưng thu nhập hơn mười triệu. Lời nhận xét của tổng biên tập – Lời văn lưu loát, nhân vật phong phú, tình tiết đặc sắc, là người đứng đầu của dòng tiểu thuyết huyền huyễn trên mạng hiện nay." Người dẫn chương trình nói xong thì ngừng lại vài giây, không cần đạo diễn hiện trường ra dấu tay, khán giả cũng đã vỗ tay rồi. Tiếp đó là khu vực của thí sinh thứ hai được chiếu sáng, đó cũng là một nam thanh niên, thân hình bình thường, nhìn có vẻ còn già hơn Huyền Thiên Tông vài tuổi. Kiểu kính mắt và áo cũng thể hiện sự già dặn hơn. "Thí sinh số hai, Bát Phiến Bính. Tác giả mạng nổi tiếng, năm nay ba mươi ba tuổi, có năm bộ tiểu thuyết lịch sử dài kỳ nổi tiếng. Lời nhận xét của tổng biên tập – Vốn kiến thức tích lũy phong phú, văn phong hào hùng khí thế, tác phẩm có chiều sâu. Có thể coi là mang trong lòng hàng chục cuốn kinh điển, một trong những giọng văn kỳ lạ từ trước đến nay." Bát Phiến Bính tương tự cũng nhận được tiếng vỗ tay và tiếng hò reo nhiệt liệt. Sau đó Oscar giới thiệu tiếp: "Thí sinh số ba, Rau Cải Dưa Leo. Tác giả mạng nổi tiếng, người nắm giữ nhiều kỷ lục. Mười tám tuổi bắt đầu sáng tác, tác phẩm của anh phần lớn là lấy đề tài đô thị kỳ ảo. Trong vòng mười năm, anh đăng tải hơn hai trăm bảy triệu chữ. Đồng thời giữ kỷ lục chưa một ngày nào ngừng cập nhật, nhiều năm chiếm giữ vị trí số một bảng tiêu thụ trên các trang web đọc di động lớn. Lời nhận xét của tổng biên tập – Giọng văn chất phác trôi chảy, giỏi về việc nắm bắt tiết tấu và sức hút của cốt truyện, ông vua vô tuyến! Thiên tài chăm chỉ." Rau Cải Dưa Leo hai mươi tám tuổi, nhìn rất đẹp trai, cậu ta cũng có đông fan hâm mộ nhất. Từ lúc cậu ta bắt đầu được chiếu sáng, tiếng hò reo của khán giả tại hiện trường liền vang lên. "Thí sinh số bốn, cũng là thí sinh nữ duy nhất của chúng ta, Mặc Bất Hương. Số tuổi của cô... Bí mật." Oscar đọc đến đây, anh ta nhìn vào ống kính cười cười, từ chỗ ngồi khán giả cũng truyền đến tiếng cười. Mặc Bất Hương buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt điềm tĩnh, dáng người hơi gầy, tuy không thể gọi là đại mỹ nhân, nhưng trang điểm vào cũng rất ăn hình. "Bắt đầu sáng tác từ năm năm trước, có sáu cuốn tiểu thuyết, bao gồm sáu loại đề tài như thần bí, tiên hiệp, đô thị, ngôn tình, võng du, lịch sử. Toàn bộ đều được xuất bản dưới hình thức sách giấy, là nữ tác giả có thu nhập cao nhất năm ngoái." Oscar nói tiếp: "Lời nhận xét của tổng biên tập - Văn phong thanh nhã, phong cách đa dạng, xứng đáng với danh tài nữ." Phía khán giả lại là tiếng vỗ tay vang như sấm dậy, tuy lượng fan cứng của Mặc Bất Hương không bằng mấy người trước đó, nhưng ở hiện trường có rất nhiều khán giả nam không biết xấu hổ vẫn coi cô như tác giả thứ hai mà mình ủng hộ. Lại một chỗ ngồi của thí sinh được chiếu sáng, số năm cũng là nam giới, khoảng chừng ba mươi tuổi, để kiểu tóc Dreadlocks* kinh điển, trong phòng mà vẫn đeo kính râm, nhìn hình thể có vẻ rất cường tráng. (*) Dreadlocks: tóc bện thừng hoặc kiểu tóc châu Phi. "Thí sinh số năm, Tôi Muốn Ra Sân. Tác giả mạng, biên tập tạp chí thể thao nổi tiếng, có mười ba bộ tiểu thuyết ngắn với đề tài thi đấu, tác phẩm chủ yếu theo phong cách tả thực. Xây dựng chặt chẽ, kiến thức chuyên môn phong phú, được nhiều fan thể thao coi trọng." Oscar nói: "Lời nhận xét của tổng biên tập - Là một tác giả có sự tỉ mỉ, tác phẩm có tư tưởng. Nổi trội hơn hẳn so với các tác giả khác cùng thể loại, đây là điều không cần phải bàn cãi." Sau tiếng vỗ tay, thí sinh số năm để lộ khuôn mặt thật, anh ta và Huyền Thiên Tông rất giống nhau, từ hình tượng khí chất cho đến phong cách ăn mặc đều hao hao nhau, có điều anh ta già hơn vài tuổi. "Thí sinh số sáu, Nước Có Gas. Tác giả mạng nổi tiếng, sở trường là những câu chuyện ly kỳ cổ quái, có bảy cuốn tiểu thuyết dài, bộ nào cũng là kinh điển. Trong ngoài ngành ai cũng ca ngợi, được gọi là Đại Sư Kinh Dị Đương Đại." Oscar nói: "Lời nhận xét của tổng biên tập - Mỗi một câu chuyện mà Nước Có Gas viết đều có thể khơi gợi nỗi sợ hãi từ nơi sâu nhất trong nội tâm của độc giả, tình tiết được khắc họa tinh vi, độc đáo đặc sắc. Đại Sư Kinh Dị, tuyệt đối không phải là hư danh." "Ồ ồ! Sắp tới rồi ha!" Xem đến đây, Tiểu Thán kích động hẳn lên, bởi vì anh Giác sắp xuất hiện rồi. Bỗng nhiên, ống kính được kéo gần hơn, để Oscar đặc tả: "Các vị khán giả, thí sinh số bảy, là người mới tham gia kỳ này. Sân đấu này là nơi tàn khốc, mỗi một kỳ, đều sẽ có người bị loại, mà tỷ lệ bị loại của người mới, ở mỗi mùa đều đạt mức 50%..." Anh ta thổi phồng lên một bầu không khí căng thẳng, làm người ta càng mong chờ xem thân phận của người mới: "Rốt cuộc, anh ta có thể thành công ở lại sân đấu này? Hay, sẽ giống như sao băng vụt qua bầu trời, chỉ thoáng qua thôi? Hãy để chúng ta mỏi mắt mong chờ..." Hiện trường vang lên một tràng vỗ tay, ánh đèn chiếu loạn xạ khắp nơi. Cuối cùng, toàn hiện trường đều trở nên tối om, tiếng cổ vũ im bặt, đúng lúc này ánh đèn dừng lại trên người Phong Bất Giác. Tuy Phong Bất Giác chỉ nhìn ống kính bằng ánh mắt cá chết không có tinh thần, nhưng trên phía khán đài vẫn vang lên một tràng tiếng hò reo và vỗ tay. "Thật ra khi quay chương trình, khán giả và thí sinh chúng tôi đều đồng thời đi vào trường quay, cho nên dáng vẻ của tôi sớm đã bị người ta nhìn thấy." Trước tivi Phong Bất Giác cực kỳ mất hứng giải thích: "Phản ứng như kiểu nhìn thấy quái vật xuất hiện của bọn họ, đều là do đạo diễn hiện trường điều động sắp xếp. Trên thực tế, cho dù không có ai nhận ra tôi, cũng sẽ không ảnh hưởng đến hiệu quả sân khấu." Bao Đại Nhân nói: "Mau nghe xem người ta giới thiệu cậu như thế nào." Trong hình, Oscar chờ phản ứng của khán giả kết thúc, liền bắt đầu lên tiếng: "Uầy, thí sinh số bảy nhìn có vẻ còn rất trẻ ha." Tuy anh ta đã từng nói chuyện vài câu với Phong Bất Giác trước khi quay hình, nhưng lúc này anh ta vẫn phải giả bộ như kiểu vừa mới nhìn thấy anh vậy: "Tôi nghĩ có một số khán giả đã nhận ra cậu ấy, và còn một số người có thể đã từng đọc tiểu thuyết của cậu ấy, nhưng chưa từng gặp người thật. Vậy thì... Rốt cuộc cậu ấy là ai?" Khi đã kéo sự hồi hộp đủ dài, thì đã đến lúc công bố đáp án. Oscar lấy thẻ câu hỏi ra, đọc: "Thí sinh số bảy, Bất Giác. Nhà văn trinh thám nổi tiếng, có mười hai cuốn tiểu thuyết trinh thám đã được xuất bản. Trên mạng, tạp chí, báo chí đều có tác phẩm được đăng tải. Văn phong linh hoạt khôi hài, là một màu sắc rất riêng. Cho dù là độ dài là dài hay ngắn, thì tình tiết câu chuyện đều tinh vi kỳ dị, nằm ngoài dự đoán." Oscar hạ thẻ xuống, nói: "Thí sinh Bất Giác, anh là do ba vị tổng biên tập ở hậu trường của chương trình chúng tôi đồng lòng tiến cử, bọn họ đều là fan của anh đó." "Vậy à..." Phong Bất Giác đáp lại qua loa. Oscar nói tiếp: "Lời nhận xét của tổng biên tập - Nếu như đủ xuất sắc, mà lại không thể nổi tiếng, thì chí ít cũng làm được đến mức không có người thứ hai như anh ta." "Khà khà..." Khóe miệng Phong Bất Giác hơi giật giật nói. Oscar lập tức nói tiếp, "Theo thói quen của chương trình chúng tôi, cứ mỗi kỳ, chúng tôi đều sẽ để người mới đưa ra tiêu đề cho chương trình kỳ này." Anh ta đi đến phía trước máy thao tác của Phong Bất Giác, "Thí sinh Bất Giác, anh có thời gian ba phút suy nghĩ, để chúng tôi đẩy một đoạn quảng cáo trước đã." "Anh đặt tên là gì vậy?" Tiểu Thán ngồi trước tivi lên tiếng hỏi. Phong Bất Giác không trả lời, chỉ chỉ tay vào màn hình. Bởi vì bản quay này vốn dĩ không có quảng cáo, hơn nữa đoạn thoại tiếp theo của Oscar cũng được quay riêng, cho nên sau khi nhảy qua một cảnh đơn giản thì đã đến thời khắc tiết lộ. Chỉ thấy Oscar đứng bên cạnh Phong Bất Giác, nhìn qua dòng chữ mà anh viết trên máy thao tác. Sau đó sắc mặt anh ta khẽ thay đổi, thầm liếc nhìn Phong Bất Giác, trong mắt để lộ ra vẻ kỳ dị. "Được rồi, chúng ta xem xem, tiêu đề mà Bất Giác đưa ra cho "Tôi Là Tác giả" kỳ này..." Dù sao Oscar cũng là người dẫn chương trình chuyên nghiệp, cho dù thứ mà Phong Bất Giác viết ra không hợp lẽ thường hơn nữa thì bề ngoài Oscar cũng phải giữ được bình tĩnh. Cùng với việc người dẫn chương trình giơ tay lên, thì năm chữ mà Phong Bất Giác viết ra liền xuất hiện trên màn hình lớn ở hiện trường – Mời tùy ý ném đá.