Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 216 : Bàn kiếm pháp ở trấn Thương Linh (31)

Editor: Nguyetmai Khi nhảy Phong Bất Giác đã mở Thuật linh thức tụ thân, sau mấy bước chạy lấy đà ngắn, anh tung người nhảy xuống, sau đó giải trừ kỹ năng khi đang ở giữa không trung. Đương nhiên anh mở kỹ năng không phải là để tư thế nhảy thêm phần đẹp trai ngầu lòi, mà chỉ là để có thể nhảy xa hơn một chút. Trong không trung, anh dùng tư thế đầu hướng xuống dưới, dang rộng hai tay ra, lao thẳng xuống vực sâu phủ đầy sương mù. Thời khắc đó, bên tai anh chỉ còn lại tiếng gió, ánh mắt anh lại ngập tràn sự hưng phấn, vui vẻ. Trải nghiệm tương tự nhảy lầu này, ngoài nhảy lầu thật ra, thường chỉ có ba cách có thể mô phỏng, một là nhảy cầu, hai là bungee*, ba là nhảy dù. Dù sao thì một người không biết bơi lại chưa từng nhảy cầu như Phong Bất Giác thì ngay cả nhảy bungee và nhảy dù anh cũng vẫn chưa có cơ hội được thử sức. Còn lúc này cuối cùng anh cũng được trải nghiệm cảm giác nhảy từ trên cao xuống trong không trung ở trong một game thực tế ảo. (*) Nhảy bungee là một hoạt động liên quan đến việc nhảy từ một cấu trúc cao trong khi kết nối với một sợi dây đàn hồi lớn. Tuy đó chỉ là một game kết nối với hệ thần kinh, nhưng sự mô phỏng cảm giác rơi xuống không khác gì so với thế giới hiện thực. Thông thường thì người nhảy xuống dù có không kêu lên thất thanh thì cơ thể cũng sẽ căng lên theo bản năng. Thế nhưng Phong Bất Giác là một người không thể cảm nhận được sự sợ hãi, do đó khi anh ở trong không trung, có thể hoàn toàn thả lỏng cơ thể, trải nghiệm được cảm giác thuần túy khi rơi nhanh xuống dưới. Anh không chớp mắt lấy một cái, cứ mở to mắt nhìn thẳng xuống phía dưới. Lòng thầm nghĩ, cho dù mình có ngã chết thì trước khi chết cũng phải nhìn rõ được xem tình hình dưới vực thế nào mới cam lòng. Vài giây sau, Phong Bất Giác liền rơi vào trong một đám sương mù dày đặc, cũng đúng lúc ở trong khoảnh khắc đó, anh hiểu ra rằng mình đã không chọn sai đường, quả nhiên là nên đi về bên này. Đám sương mù màu trắng đó giống như một chất trung gian giảm xóc, còn êm dịu hơn cả nước, nhưng hiệu quả giảm xóc còn mạnh hơn nước. Khi thân thể con người chạm vào đám mây mù kia, sẽ không có cảm giác chạm vào xi măng giống như khi nhảy cầu từ trên không. Cảm giác của Phong Bất Giác khi xuyên qua đám mây mù đó giống như khi anh đang từ căn phòng mở điều hòa ở nhiệt độ cực thấp thì bỗng nhiên đi ra con phố nóng nực, cơ thể dường như bị một luồng không khí đặc sánh bao bọc. Sau đó tốc độ rơi giống như một tiết tấu nhẹ nhàng mà từ từ hạ xuống. Lúc rơi xuống đất, Phong Bất Giác giống như một cái lông chim thả rơi xuống đất. Không phải chịu chút lực va đập nào, giá trị HP cũng không hề giảm sút. Phía dưới cái cốc phủ đầy sương mù này, có động trời khác. Sương mù trên đỉnh đầu dường như đã biến thành một bầu trời khác. Ánh mặt trời sau khi "lọc" qua đá sương mù chiếu xuống, khiến trong hang có vẻ âm u hơn. Không khí ở đây hơi ẩm ướt, xung quanh là một rừng cây thưa thớt. Phong Bất Giác quan sát một chút môi trường xung quanh, liền ngẩng đầu nhìn lên trên. Nhưng dù trong cả quá trình rơi xuống anh vẫn luôn mở to mắt ra nhìn thì lúc này đây anh cũng không dễ dàng phán đoán được độ cao của nơi này là bao nhiêu. Anh không thử hét lớn lên phía trên, bởi vì rõ ràng là giọng của anh không thể truyền đi xa được đến thế. Bởi vậy anh quyết định chờ đợi ở đây, giữ nguyên trạng thái ngẩng đầu lên, cứ thế đợi Tự Vũ nhảy xuống, anh có thể biết được đối phương rơi xuống đâu. Trong khoảng thời gian tiếp sau đó, Phong Bất Giác tranh thủ thử nghiệm tình hình trọng lực ở đây, kết quả là trọng lực chỗ này bình thường. Độ cao khi anh đứng tại chỗ nhảy lên, trọng lượng anh cảm nhận được ở dưới chân lúc rơi xuống đều không có gì khác thường. Cho nên anh nhận định rằng, tầng sương trắng trên trời kia chính là điểm then chốt khiến anh rơi xuống đây mà không chết. Có lẽ khi cơ thể con người xuyên qua tầng sương đó sẽ nhận được loại buff kiểu như làm giảm tốc độ khi rơi xuống, sau khi tiếp đất sẽ tự động biến mất. Tự Vũ không để Phong Bất Giác phải đợi năm phút, chỉ qua hai phút sau cô đã nhảy xuống. Phong Bất Giác nhìn thấy bóng người đang từ từ rơi xuống trên bầu trời, đoán được điểm tiếp đất, anh liền sải bước đi đến đó. Có lẽ là do may mắn, điểm Tự Vũ tiếp đất và điểm Phong Bất Giác tiếp đất không cách xa nhau lắm. Phong Bất Giác nhanh chóng đi đến trước mặt cô, câu đầu tiên anh nói chính là: "Thế nào? Nhảy bằng niềm tin không sai chứ?" "Khi anh nhảy xuống dưới đó, vị Lộc nữ hiệp kia tưởng là anh nổi điên trúng tà rồi." Tự Vũ đáp: "Khi tôi cũng định nhảy xuống, cô ta còn tưởng là tôi tự tử vì tình." "Ha ha ha…" Phong Bất Giác cười nói: "Đó cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi, chúng ta không thể giải thích với NPC về những thuật ngữ như menu game, hay trạng thái tổ đội được đúng không." "Nhưng trực tiếp nhảy xuống dưới đó đúng là cần dũng khí khá lớn." Tự Vũ nói: "Chỉ dựa vào suy luận và phán đoán, anh cũng dám mạo hiểm có thể trực tiếp tử vong, không thể không nói anh là…" "Tự luyến đến cực điểm chứ gì?" Phong Bất Giác nói tiếp: "Được rồi tôi biết rồi." Anh quay người về trong hang, "Đi thôi, tranh thủ thời gian." "Không đợi NPC xuống à?" Tự Vũ hỏi. "Sao cô ta có thể xuống đây được chứ?" Phong Bất Giác nói: "Nếu đổi lại là cô, trong cuộc sống hiện thực, nhìn thấy hai người lần đầu gặp mặt cứ kỳ quặc khác thường, nói những lý luận khó hiểu, rồi lần lượt nhảy xuống vách núi. Cô sẽ lấy tính mạng ra làm trò đùa để nhảy xuống cùng họ không?" Suy đoán của Phong Bất Giác quả thực không sai, Lộc Thanh Ninh thấy hai người của Phá Kiếm Trà Liêu nhảy xuống vực sâu, trong đầu càng mơ hồ. Cô ta không khỏi nghi ngờ hai người này có tồn tại thật hay không? Hay là do cô ta phát điên nên mới sinh ra ảo giác? Bảo Lộc Thanh Ninh nhảy xuống theo họ là chuyện không thể nào. Trừ khi cô ta có thể đứng trên đó nhìn rõ được tình hình dưới đáy vực, hoặc nghe thấy hai người ở dưới hang hét lên với cô ta. Nếu không những sự việc ngược với lẽ thường, nhìn có vẻ chẳng khác gì tự sát như vậy cô ta chắc chắn sẽ không làm. Sau khi nghe vậy, Tự Vũ trầm mặc hai giây, rồi liền lạnh lùng gật đầu: "Đi thôi." … Hai người đi được khoảng hơn hai mươi phút, đi từ trong rừng ra ngoài, trước mặt họ xuất hiện một hồ nước bốn mặt là rừng. Hồ nước này rất lớn, nhìn xa về phía giữa hồ có thể thấy một hòn đảo nhỏ. Dưới bầu trời âm u, hòn đảo nhỏ có vẻ uy nghiêm đáng sợ, lạnh lẽo tịch mịch, cho dù đứng trên bờ hồ bên này vẫn có thể cảm nhận được… Xung quanh đảo dường như có một luồng hơi thở mạnh mẽ vô hình bao quanh. Đi đến bên hồ, Phong Bất Giác quỳ gối ngồi xuống, đưa tay ra thử nước trong hồ. Nước hồ trong veo mát lạnh, còn có thể nhìn thấy cả những con cá đang nhàn nhã bơi lội dưới đáy hồ. Phía sau hai người chừng hơn mười mét chính là rừng cây, rừng cây ánh lên thứ ánh sáng đỏ thẫm và vàng kim, bây giờ nghĩ lại, suốt đường đi họ đều lặng lẽ đi, cũng không chẳng nói chuyện mấy câu, xung quanh cũng yên lặng như vậy, cũng không biết nên nói cảnh sắc và bầu không khí này lãng mạn hay kỳ quái nữa… "Có thuyền." Tự Vũ nhìn men theo bờ hồ, thấy bên bờ cách đó khá xa có một chiếc thuyền nhỏ. "Ừm… Xem ra chúng ta cũng không có gì để lựa chọn." Phong Bất Giác nhún vai, cùng Tự Vũ đi tới đó. Không cần phải nghi ngờ thêm, trên hòn đảo nhỏ giữa hồ kia chắc chắn có gì đó, rất có khả năng chính là nơi oan hồn trú ngụ. Còn việc bơi qua đó rõ ràng là không thực tế, cho dù là kiện tướng bơi lội thì muốn bơi tới một hòn đảo xa như vậy cũng tuyệt đối không dễ dàng gì, cho nên hệ thống mới bố trí chiếc thuyền nhỏ kia. "Tôi thấy, chắc chắn trên hòn đảo kia sẽ có sự kiện vô cùng đáng sợ xảy ra." Hai người lên thuyền không bao lâu, Phong Bất Giác vừa chèo thuyền vừa nói. "Anh đang dọa tôi đấy à?" Tự Vũ đáp. "Không phải…" Phong Bất Giác trả lời: "Tôi chỉ bỗng dưng nghĩ ra thôi… Trong tuyến cốt truyện này, nói không chừng tất cả những trận chiến đều có thể tránh được. Giả sử là như vậy thật thì chắc chắn hệ thống sẽ xây dựng yếu tố sợ hãi mới đúng." "Nhắc tới thì… Cho đến bây giờ đúng là rất dễ dàng." Tự Vũ tiếp lời. Phong Bất Giác gật đầu nói: "Nhiệm vụ chính liên quan đến Linh Nhi ở trên núi, cho đến nay vẫn chưa sắp xếp cho chúng ta bất cứ trận đấu hoàn toàn không có cách tránh né nào cả. Tất cả trận chiến ẩn giấu đều bị chúng ta tránh được." Anh hơi dừng lại một giây, rồi nói tiếp: "Ví dụ như yêu cây và tên yêu tăng đó, hai thứ đó rõ ràng đều có thể dùng bạo lực để giải quyết. Khi gặp phải cái cây đó, chúng ta có thể trực tiếp tiêu diệt nó rồi lấy cái chuông. Còn khi gặp vị hòa thượng kia, nếu đánh bại gã ta chắc chắn có thể đoạt được chuông và mở ra khe nứt để tiến vào cảnh trong chuông. Thậm chí là Lộc Thanh Ninh, nếu cô ta vì hiểu lầm mà đánh chúng ta, cuối cùng bị chúng ta giết chết, thì cốt truyện này cũng vẫn sẽ tiếp tục phát triển. Nhưng nếu chúng ta làm như vậy thật thì chắc chắn sẽ dẫn đến sự thiếu hụt về thông tin, giống như chuyện của Chuông Kim Cang, âm mưu của Lâm Thường… Cho nên là… Nếu chọn cách dùng bạo lực để vượt phó bản thì rất nhiều thông tin và nội dung cốt truyện sẽ không được tiết lộ. Cùng lắm chỉ dựa vào đoạn phim tử vong được tái hiện lại để hiểu được một chút về cốt truyện. Còn trong phần lớn thời gian chính là thấy gì giết nấy, cho đến cửa ải cuối cùng, cũng vẫn lơ tơ mơ không hiểu gì. Cách đánh đó, thoải mái về đầu óc, không cần phải suy nghĩ gì cả, thấy NPC hoặc quái vật có ý thù địch thì trực tiếp giết luôn là được, nhưng về mặt chiến đấu thì, đội chúng ta có thể không thuận lợi dùng cách đó được." Phong Bất Giác điều chỉnh lại tư thế ngồi, để động tác chèo thuyền thuận hơn một chút, anh nói tiếp: "Còn chúng ta trên đường tới đây, về cơ bản đều dựa vào giao thiệp hòa bình, đương nhiên cũng có những chuyện kiểu như là "tra hỏi", nhưng dù sao cũng không khiến nó chết là được rồi…" "Tóm lại, quá trình vượt phó bản của chúng ta không chỉ có thể nắm được nhiều nội dung cốt truyện hơn, lại cũng rất tiết kiệm tài nguyên. Không tiêu hao thêm giá trị thể năng, và đồ tiếp tế, đạn dược, giá trị HP, giá trị linh lực… Gần như hoàn toàn không có tổn thất." "Dựa vào tính chất gài hố nhất quán của game này… Không trả giá hoặc chịu rủi ro, thì sẽ không thể có thu hoạch lớn được. Cho nên tôi thấy là… Giả sử tuyến linh dị này có thể không cần chiến đấu mà hoàn thành được, thì chắc chắn tiếp sau đây chúng ta sẽ đối mặt với những vấn đề khó như trò giải câu đố, hù dọa hoặc lựa chọn DEATH FLAG ngay…" Trong khi nói, thuyền của họ đã đi được hơn nửa đường, bỗng nhiên, một cơn gió nhẹ thổi đến, nhưng lại mang đến cảm giác lạnh thấu xương. Lúc này, bầu trời thấp bé bị mây mù che phủ trở nên tối tăm hơn, dường như mỗi khi họ đến gần hòn đảo nhỏ kia hơn một phân thì bầu trời lại tối đi thêm một chút. Đến khi hai người đi tới trên bờ hòn đảo nhỏ kia, xung quanh dường như biến thành màn đêm đen tối, chỉ có một chút ánh sáng hoàng hôn nhàn nhạt chiếu xuống từ trên trời, tầm mắt con người chỉ có thể nhìn đến những nơi rất gần. Phong Bất Giác và Tự Vũ đi tới hòn đảo nhỏ. Họ đặt chân lên bờ, phía trước mắt chính là một cánh rừng dày đặc thiết sam* và tuyết tùng. Bóng cây đều là màu đen, bóng đen dày đặc đến mức không tan ra nổi đó giống như thực thể, bao trùm lên con đường phía trước mặt. Lại giống như sinh vật sống, giống như đang nhào tới phía trước, đè xuống bên mép hòn đảo. (*) Thiết sam, là một loài của thông thuộc Họ Thông có nguồn gốc phía Đông Himalaya. Loài này được Eichler miêu tả khoa học và chuyển sang chi Tsuga lần đầu tiên năm 1887, trên cơ sở danh pháp cũ của loài này là Pinus dumosa do D. Don đặt năm 1825. Nếu như là người chơi nhát gan, chỉ sợ khi đứng bên cạnh khu rừng này giá trị sợ hãi đã lên 30% rồi, chứ chưa cần đi vào trong rừng…