Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 186 : Bàn kiếm pháp ở trấn Thương Linh (1)

Editor: Nguyetmai Trong mười phút Phong Bất Giác đến muộn đó anh đã làm hết các việc cần làm trước khi vào phó bản rồi. Anh đến Thương thành mua năm bình Thuốc bổ sung giá trị HP (trung) và sáu băng đạn cho khẩu súng tiểu liên, tổng cộng tiêu hết hơn bốn vạn tiền game. Sau đó lại đến Hộp quà hù dọa tìm kiếm [Súng một phát chết luôn] và [Huy Chương Contra] đã từng gặp trong phó bản ác mộng trước đó, kết quả thực sự có một [Huy Chương Contra] trong Hộp quà hù dọa, thuộc tính của nó giống với chiếc Phong Bất Giác đã dùng khi dùng chiêu sóng rồng đen, giá bán 20.000 giá trị thành thạo. Ở giai đoạn hiện tại về lý thuyết, chỉ e cũng chỉ có người chơi ở top đầu bảng xếp hạng level mới có thể mua được, còn phần lớn người chơi đều chỉ có thể nhìn ngắm than thở mà thôi. Còn thuộc tính của [Súng một phát chết luôn] đã được hệ thống tiến hành điều chỉnh ở phạm vi lớn. Tuy hiệu ứng đặc biệt của súng vẫn là một phát chết luôn, nhưng mất đi hiệu quả bách trúng, cần bản thân người chơi phải nhắm chuẩn. Hơn nữa còn không có hiệu lực với người chơi và boss cuối cùng trong phó bản. Đạn vẫn là không có giới hạn, nhưng số lần bắn ra bị hạn chế, trong vòng một giờ đồng hồ chỉ có thể nổ năm phát súng. Nhưng dù vậy, món vũ khí này vẫn được định giá là 50.000 tiền game. Tuy hai món này đều là vật phẩm có phẩm chất truyền thuyết, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu so với món vũ khí truyền thuyết khác Phong Bất Giác từng tìm được là [Thiết Toái Nha]. Còn về giá bán, hai món đồ này cộng lại cũng không đắt bằng món đó, có thể thấy Hộp quà hù dọa định giá vẫn khá hợp lý. Phong Bất Giác không muốn để đồng đội đợi quá lâu, cho nên sau khi nhanh chóng mua đồ xong, thỏa mãn qua loa một chút lòng hiếu kỳ của mình liền lập tức đi vào phòng họp. Phòng họp mọi người đang có mặt lúc này là do Tự Vũ mở, đội trưởng cũng là Tự Vũ, nhưng sau khi Phong Bất Giác vào đội, cô đã chuyển giao lại quyền hạn đội trưởng. Dữ liệu cụ thể của bốn người ở đây không cần nói lại nữa, ngoài Phong Bất Giác ra, năng lực và trang bị của bốn người còn lại đều không thay đổi quá nhiều. Ba người Tiểu Thán, Tự Vũ và Bi Linh bây giờ đều đang ở level 17, danh hiệu giống như lần trước, vũ khí sử dụng cũng không thay đổi. Về sở trường, ba người đều có tăng nhẹ, Tiểu Thán đã có đủ điều kiện để học [Quỷ Ảnh Dracula], cho nên Phong Bất Giác trực tiếp lấy thẻ kỹ năng này từ trong kho chung của công hội đưa cho cậu ta học. Nhân lúc trao đổi tình báo, Phong Bất Giác nhân tiện nói lại tình huống Long Ngạo Mân gia nhập công hội khác, ngoài ra còn nhắc đến [Ổ Cứng 2455 – A – 1] và giao ước giữa anh và Cuồng Tông Kiếm Ảnh. Mấy người của Địa Ngục Tiền Tuyến nhanh chóng hiểu được tình hình… Coi như là Cuồng Tông Kiếm Ảnh bị Phong Bất Giác quay như con quay. Anh Giác mới là sếp chuyên phất tay, không quan tâm đến chuyện gì cả, chỉ đợi đối phương chế tạo xong trang bị rồi mang đến tặng. Advertisement / Quảng cáo Anh Long không thể gia nhập, tuy cũng có hơi tiếc nuối, nhưng cũng không phải là chuyện gì to tát. Dù sao thì vốn dĩ Địa Ngục Tiền Tuyến chính là một công hội nhỏ mang tính giải trí, Phong Bất Giác cũng không có kế hoạch xây dựng nên đội ngũ sáu người hùng mạnh gì cả. Sau này nếu gặp được người có chung chí hướng rồi thêm sau cũng được, anh cũng không quá cưỡng ép về vấn đề số người trong công hội. Bốn người báo xong thông tin của mình liền chuẩn bị xuất phát. Họ lần lượt trở về không gian đăng nhập của mình, đợi Phong Bất Giác nhận được thông tin đội ngũ, sau khi xác nhận lại, họ liền vào hệ thống xếp hàng. [Phong Bất Giác, level 19] [Uông Thán Chi, level 17] [Tự Vũ Nhược Ly, level 17] [Bi Linh Tiếu Cốt, level 17] [Mời chọn mô thức game đội ngũ muốn gia nhập.] [Bạn đã chọn hình thức sinh tồn tổ đội (thường), mời xác nhận lại.] [Đã xác nhận, số lượng thành viên ngẫu nhiên trong đội đã được tạo: 5 người.] [Đội của bạn đã vào hàng ngũ, đang tìm cá nhân hoặc đội khác đã sắp xếp xong.] [Xếp cặp hoàn thành, đang đang cân đối liên kết thần kinh, đang tạo phó bản…] [Bắt đầu tải, vui lòng đợi.] "Chào mừng đến với "Khu vui chơi đáng sợ"." Lần này giọng nói vang lên có cảm giác giống như một mụ phù thủy già, giọng điệu âm u, hơi giống với giọng nói Phong Bất Giác nghe được khi huấn luyện tân thủ. [Đã tải xong, hiện bạn đang tiến hành hình thức sinh tồn tổ đội (thường).] [Kiểu hình thức này cung cấp nội dung giới thiệu phó bản, và có xác suất xuất hiện nhiệm vụ phụ/nhiệm vụ ẩn và thế giới quan đặc biệt.] [Phần thưởng vượt phó bản: Tiền game 100.000.] [Lập tức hiển thị nội dung giới thiệu phó bản, sau khi giới thiệu hoàn thành sẽ lập tức bắt đầu phó bản.] Đoạn phim CG đầu tiên bắt đầu hiển thị… Đêm, trăng sáng nhô cao trên trời. Trên một con đường nhỏ, tiếng vó ngựa ngày một gần, không bao lâu sau, một con ngựa chiến phi tới. Con ngựa màu trắng, người cưỡi trên lưng ngựa cũng mặc y phục màu trắng. Thiếu niên áo trắng này mặc trang phục hiệp khách cổ đại, nhưng trên người anh ta không thấy có binh khí, cũng không biết vì sao anh ta phải chạy đi trong đêm tối. [Mười năm trước, chợ Tử Vân đấu đá kinh trời, "Vô Danh Kiếm" Tạ Tam và "Kiếm Thần" Diệp Thừa đại chiến hai ngày hai đêm vẫn chưa phân rõ thắng bại.] Dòng phụ đề phối hợp với âm thanh hệ thống xuất hiện phía dưới hình ảnh. "Đây là kiểu nào vậy trời…" Phong Bất Giác vừa nghe thấy đoạn mở đầu giống như tiểu thuyết võ hiệp đã bắt đầu cảm thấy lần này phó bản lại muốn bay cao bay xa rồi đây. [Mười năm sau, hai người khó có thể tìm được đối thủ trong thiên hạ, khó tránh khỏi lại đánh một trận.] [Trận quyết đấu này, mục đích là để tranh thiên hạ đệ nhất, hơn nữa còn để chứng minh kiếm đạo của bản thân.] Advertisement / Quảng cáo [Địa điểm quyết đấu được định tại một vùng đất hoang vắng phía Tây Nam, trong một thôn làng đã bị bỏ hoang từ lâu.] Nói đến đây, thiếu niên áo trắng trong hình ảnh bỗng nhiên ghìm ngựa lại, chăm chú nhìn con đường nhỏ phía trước, ánh mắt quét qua hai từng cây mờ mờ ảo ảo hai bên đường: "Tại hạ Ngọc Diện Thám Hoa Bạch Điển, không biết con đường phía trước là vị bằng hữu nào? Có thể ra đây gặp mặt được không?" Giọng anh ta không vang lắm, nhưng trong đêm vẫn có thể truyền đi rất xa. "Quay về đi." Một giọng nói già nua đáp lại, câu nói này tuy truyền vào trong tai Bạch Điển, nhưng Bạch Điển không thể phán đoán chính xác được vị trí của người nói. Dường như giọng nói đó đang truyền tới từ khắp bốn phương tám hướng. "Hừ… Chắc hẳn ngươi cũng đến đây là để xem trận quyết đấu có một không hai diễn ra sau ba ngày nữa đúng không?" Bạch Điển hừ lạnh một tiếng nói: "Chỉ một câu của ngươi đã muốn ta… A!" Anh ta còn chưa dứt lời đã rơi từ trên ngựa xuống, không bao lâu sau khi rơi xuống anh ta đã biến thành một xác chết. Ống kính di chuyển, đặc tả Bạch Điển, chỉ thấy trong đôi mắt chết mà không kịp nhắm mắt kia lộ ra vẻ kinh sợ. Trước khi chết, anh ta chỉ kịp nắm lấy binh khí độc môn của mình – Một chiếc phi tiêu có hình thù kỳ dị trong tay, đáng tiếc là nó hoàn toàn chưa có cơ hội dùng tới. Ống kính lại một lần nửa di chuyển sang vùng gáy bên trái của Bạch Điển, lúc này người chơi mới nhìn rõ, ở chỗ đó bị một chiếc tăm tre đâm thủng. [Trấn Thương Linh, ba mặt núi vây quanh, nghe đồn rằng trong rừng núi ở phía Bắc thôn có một ngôi miếu đổ nát, vì bị hung linh chiếm giữ, cho nên có ác quỷ dưới núi tác quái. Trong trấn thỉnh thoảng có người dân trong thôn chết thảm rất kỳ quặc, quan phủ cũng phải bó tay hết cách. Nhiều năm trôi qua, các hộ dân ở đây lần lượt chuyển đi, trấn này liền trở thành trấn quỷ đúng như tên gọi.] [Ngày rằm tháng Tám năm nay, hai đại kiếm khách đã hẹn nhau giao chiến tại đây.] [Tin tức truyền đi, võ lâm rung động, các cao thủ khắp nơi ùn ùn kéo đến. Khách điếm trong trấn hoang này lại một lần nữa được khai trương, hơn trăm nhân vật lớn có tiếng tăm trên giang hồ trọ lại ở đây…] [Trận quyết đấu này sẽ có kết quả ra sao? Rốt cuộc sự thật về trấn quỷ này là sao? Đằng sau tất cả mọi chuyện này liệu có ẩn giấu âm mưu không muốn cho ai biết hay không?] Đoạn giới thiệu nội dung phó bản dừng lại tại đây, bốn người của Địa Ngục Tiền Tuyến và một người chơi khác được sắp xếp vào phó bản này lập tức xuất hiện trên con đường nhỏ Bạch Điển chết, nhưng nơi họ đứng cách nơi xảy ra sự việc khoảng một ki lô mét. [Nhiệm vụ chính đã được kích hoạt] [Đi vào trấn Thương Linh.] "Thời đại này, cao thủ đánh nhau không đi vào Tử Cấm Thành mà chạy đến cái thôn có ma quỷ này… Có cảm giác…" Phong Bất Giác xoa trán lẩm bẩm. "A! Anh!" Giọng nói dường như quen thuộc vang lên. Phong Bất Giác ngẩng đầu lên nhìn qua đó, thì thấy một gương mặt không muốn gặp cho lắm, lập tức nói theo bản năng, "Có nhầm không vậy…" "Đó là lời thoại của tôi mới đúng chứ!" Thiếu gia Atobe gào lên. "Ba đồng đội của cậu đâu?" Phong Bất Giác hỏi. "À…" Atobe trả lời: "Đi đánh 3v3 rồi." "Cậu quả nhiên là gánh nặng…" Phong Bất Giác thẳng thắn nói. "Nói cái gì vậy chứ!" Thiếu gia Atobe khó chịu nói, nhưng thực ra anh ta cũng không biết phải phản bác tiếp thế nào. "Bạn anh à?" Tự Vũ nhìn Phong Bất Giác, ngắn gọn hỏi thăm một câu. Phong Bất Giác do dự một lúc: "Ừm… Cứ coi là vậy đi…" Anh quay người nói với Tiểu Thán và Bi Linh: "Để tôi giới thiệu một chút, anh chàng này là Atobe, công hội trưởng của công hội Ngưu lang* Hyotei, Tiểu Thán chắc cậu vẫn còn nhớ chứ, một trong hai người chơi bị tiêu diệt trong phó bản Huyết lang tang thi ấy." (*) Ngưu Lang: ý chỉ trai bao. "À… Đúng rồi, hình là cái tên này." Trong phó bản đó Tiểu Thán chỉ từng thấy hai ID [Thiếu gia Atobe] và [Đặt Tên Khó Quá] chứ chưa được gặp mặt. "Nói ai là Ngưu Lang hả! Nhìn lại tạo hình kẻ điên phản xã hội của mình đi… Kết hợp với cái tên công hội Goth*, lại còn dám nói tôi cơ à?" Thiếu gia Atobe vừa nói vừa để ý thấy hai nam hai nữ bên cạnh mình đều có huy chương của "Địa Ngục Tiền Tuyến", anh ta liền hỏi: "Hả? Các cậu còn là người cũng công hội luôn à?" Advertisement / Quảng cáo (*) Goth: một phong cách văn hóa, xuất hiện sớm nhất vào thời kỳ phục hưng văn hóa được dùng để phân biệt với thời kỳ trung thế kỷ (5 – thế kỷ 15), với đặc trưng là các nguyên tố trên các tiêu chí đáng sợ, siêu tự nhiên, chết chóc, đổ nát, vu thuật, lâu đài cổ, vực sâu, cây bụi gai, bóng đêm, lời nguyện, quỷ hút máu người… Phong cách Goth lấy chủ đề là bóng tối, sự sợ hãi, cô độc, tuyệt vọng, qua lại trên bờ vực của sự tà ác và thần thánh trong thế giới nội tâm, miêu tả sự giằng xé giữa tình yêu và tuyệt vọng, nỗi khổ sở gào thét… "Đúng vậy, bây giờ tôi cũng được coi là công hội trưởng rồi… Tuy không thể nói là rất có uy tín, nhưng thấy một ví dụ thảm thương như cậu bỗng nhiên tôi có một cảm giác ưu việt trào dâng…" Phong Bất Giác nói. Atobe cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ lại bước vào vòng tuần hoàn chết: bản thân không ngừng bị phỉ nhổ. Bàn về độc mồm độc miệng anh ta không cùng đẳng cấp với Phong Bất Giác, không còn cách nào khác, đành phải nhịn thôi… Anh ta lảng sang chuyện khác: "Cái đó… Nói sao nhỉ… Buff của công hội các anh là gì?" "Ồ… Cái đó à…" Phong Bất Giác cảm thấy tin tình báo kiểu này có nói cho đối phương biết cũng không sao cả, dù sao thì buff của công hội cũng thay đổi dựa trên xếp hạng công hội hàng tuần, "Đầu tiên là [Giảm 3% tất cả tiêu hao điểm giá trị thể năng trong phó bản], thứ hai là [Kéo dài 3 giây hạn chế thời gian sau khi giá trị sợ hãi đạt max và bị cưỡng chế offline]." Thiếu gia Atobe dường như suy nghĩ điều gì nói: "Ừm… Cũng gần giống như tôi tưởng tượng, buff của công hội chúng tôi là tăng một chút tốc độ hồi phục giá trị HP và thưởng tiền game khi tổng kết." Anh ta hơi dừng lại một chút: "Xem ra công hội ở cuối bảng top 100 đều chỉ có mấy hiệu ứng cộng thêm có cũng như không thế thôi." "Những chuyện như vậy cậu lên diễn đàn xem qua là biết được thôi." Phong Bất Giác nói. "Hả? À… Vậy sao?" Atobe sửng sốt nói. "Tôi nói… Bao lâu rồi cậu không offline hả?" Phong Bất Giác nói. Tìm kiếm trong thanh đồng đội, để ý thấy bây giờ cấp độ của Thiếu gia Atobe đã là level 20 rồi, danh hiệu là [Tập kích phách lối], "Chẳng lẽ là trong thời hạn cho phép của thời gian chơi game, ngoài lúc ăn cơm và ngủ ra, còn lại cậu đều chơi game cả sao?" "Tôi là người chơi chuyên nghiệp đấy!" Atobe nghiêm túc nói. "Được thôi…" Phong Bất Giác nhún vai. Bởi vì chỉ có một mình Atobe là người ngoài, cho nên năm người không mất quá nhiều thời gian để giới thiệu lẫn nhau, họ trò chuyện vài câu, Phong Bất Giác đã hắng giọng, bắt đầu kế hoạch đầu tiên của anh…