Không Yêu Thì Thế Nào
Chương 14
Đẩy cửa bước vào, tôi liền cảm thấy được một cảm giác bất thường, hình
ảnh trước mắt làm cho tôi kinh hãi. Cả đại sảnh là một mớ hỗn độn thê thảm, từ trên bàn xuống dưới đất, từ mặt đát đến vách tường, chén trà, bình hoa, tất cả mọi thứ, đều do An Bình đập phát, ngay cả chiếc ghế salon cũng bị đẩy ngã trên mặt đất. Xem ra lúc ở nhà trọ của Mặc Vũ, chị ta là cố gắng duy trì chút lí trí cuối cùng, về nhà là bùng phát ra hết thảy.
An Bình nằm trong lòng baba, khóc rống lên, mẹ đang đứng một bên, cũng không còn vẻ bình tĩnh nho nhã nữa, liên tiếp hỏi, "Này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Nhìn thấy tôi trở về, mẹ đem
ánh mắt nghi hoặc hướng về tôi, An Bình cũng ngừng khóc, từ trong lòng baba ngẩng đầu lên nhìn tôi. "Bà không nên hỏi tôi vì sao lại thế này, vẫn là nên hỏi con gái bảo bối của bà ấy, hỏi xem nó đã làm ra cái chuyện tốt đẹp gì." An Bình oán hận nói với mẹ tôi.
"An Tịnh, đã xảy ra chuyện gì? Con và An Bình sao lại thành ra thế này?" Mẹ giữ chặt tôi, có chút bối rối, từ nhỏ đến lớn, mẹ chứng kiến không biết bao trận chiến giữa tôi và An Bình, lúc này đây, bà cảm giác được sự việc lần này không phải là việc tầm thường nữa rồi.
Tôi im lặng không nói gì.
"Con nói mau lên, có gì hiểu lầm thì mau giải thích là được rồi, con xem An Bình khóc thành như vậy." Mẹ sốt ruột nói.
"Không có gì." Tôi lãnh đạm trả lời mẹ. Nghe được vẻ lo lắng trong lời nói của mẹ, không biết là lo lắng cho An Bình hay là lo lắng cho tôi đây. Từ nhỏ, baba vẫn luôn quan tâm chắm sóc duy mình An Bình, điều này tôi có thể coi là đương nhiên, vì ông cũng không phải là ba đẻ của tôi, mỗi lần mẹ đều chỉ biết phụng phịu chỉ dạy tôi, nhưng đối với An Bình lại rất cẩn thận tươi cười, khiến cho tôi luôn cảm thấy tủi thân và đau khổ. Dần dần tôi học được cách dùng gương mặt lạnh lùng đối đãi với mọi người xung quanh.
"Không có gì, máy dám nói là không có gì à?" An Bình vọt tới trước mặt tôi, giơ tay định cho tôi một bạt tai, tay giơ lên rồi nhưng vẫn không giáng xuống, thì ra chị ta vẫn còn nhớ đến lời cảnh cáo của Mặc Vũ ngày hôm nay, tôi nở nụ cười, thì ra tình cờ tôi đã tìm được cho mình một chỗ hậu thuẫn vô cùng cường đại.
Điều đó càng thêm kích thích chị ta, chị chỉa tay vào người tôi, như là đang đụng vào một thứ đồ ô uế dơ bẩn, ánh mắt cũng nhìn vào mẹ tôi, "Chính là con gái của bà, nó cướp bạn trai tôi, tối hôm qua đã bò lên giường của hắn. Tôi về nước mới được mấy tháng ngắn ngủi, nó vài lần cả đêm không về, bà cho rằng nó đi đâu, làm gì, chung qui cũng là đi quyến rũ đàn ông thôi.
Bà dạy con bà chắc chắn là phải hơn tôi, hiện tại tốt lắm, bà có thể vừa lòng rồi, nó dụ dỗ đàn ông còn hơn cả tôi, nó quyến rũ đàn ông còn hơn cả tôi!" Mẹ run run đôi môi, một câu cũng không nói nên lời, sắc mặt tái nhợt trông thật đáng sợ. Tôi chán ghét khi nhìn thấy An Bình, chị ta không dám trút giận lên tôi nên đem cả khối lửa giận dữ trút hết lên người mẹ tôi.
"Đừng nói nữa, An Bình, con càng nói càng vô lí."
Baba quát lên, trên trán đã nổi gân xanh, theo tôi thấy thì những lời nói của An Bình cũng làm cho ông ta một phen chấn kinh rồi.
"An
Tịnh, con thật sự kết giao với Mặc Vũ sao?" Tôi vẫn im lặng như trước,
ông lại nói tiếp: "Trước đây khi An Bình kết giao với nó, baba cũng đã nói, người này không phải là loại người đơn giản, An Bình tùy hứng, baba không quản được, con cũng không nên không biết phép tắc như vậy." Vô luận như thế nào, tôi đều thật sự cảm kích baba tôi vào lúc này còn có thể nói ra những câu như vậy.
"Con không kết giao với Mặc Vũ" ,
"Mày gạt ai chứ!" Tôi còn chưa nói xong đã bị An Bình lớn tiếng gạt đi, tôi lạnh lùng nhìn chị ta một cái rồi nói tiếp "Tôi chỉ là nhân tình của anh ta mà thôi."
Một câu nói ngắn ngủi nhưng lại chính là ngòi nổ của một đợt pháo lớn. "Con nói sao?" Baba đang đứng bỗng ngồi phịch xuống sofa, nháy mắt trông ông như già đi rất nhiều, "Vì sao? Vì sao con lại mất tự trọng như vậy?" Khí lực của ông dường như đã nhỏ đi rất nhiều.
"Nó vốn dĩ vẫn thấp hèn như thế mà!" An Bình nhìn tôi càng thêm oán thù. Tôi đã nói tôi là nhân tình của Mặc Vũ, cũng sẽ không tranh giành vị trí bạn gái của chị ta, sao chị ta trông lại còn căm hận tôi hơn nữa chứ.
"Đúng vậy, có lẽ thế, dù sao tôi cũng là con riêng của nhân tình. Có thể làm tình nhân của Mặc Vũ, vẫn còn hơn mẹ tôi, tôi xem như đã hơn rồi." Tôi cười lạnh nói.
"An Tịnh!" Mẹ bật tiếng khóc nức nở, chạy tới đỡ lấy ba tôi, lúc này tôi mới phát hiện sắc mặt baba tôi đỏ bừng lên, tay để trước ngực, thở ồ ồ lên từng chập, tựa hồ như hít thở không thông.
"Mau gọi bác sĩ!" An Bình cũng vội chạy qua đỡ lấy baba, tay đẩy mẹ tôi ra, "Đều là do hai mẹ con hồ li tinh các người hại, tránh ra!" Nói xong lại vội kêu người tới, mấy người giúp việc giúp đưa baba lên phòng ngủ, Chu quản gia cũng vội gọi điện thoại gọi xe cấp cứu.
Lộn xộn một hồi, mẹ tôi vẫn yên lặng đứng đó, đôi môi tái nhợt không một chút máu, tôi cũng không hiểu vì sao mọi chuyện lại thành thế này, không thể cứu vãn được, tôi chỉ có thể đứng chôn chân tại chỗ, cho đến khi một cái tát giáng mạnh xuống mặt tôi, đến khi hai má tôi sưng đỏ lên, khoang miệng tràn lên mùi máu tươi nồng đậm.
"Mày giỏi lắm, sao tao lại sinh ra đứa con không biết liêm sỉ như mày chứ, từ nhỏ tao đã nghiêm khắc dạy dỗ mày, chính là hi vọng mày sẽ có năng lực xuất chúng, có thể để baba mày thừa nhận mày, ai ngờ mày lại thấp hèn sa đọa như vậy, sớm biết thế, lúc mới sinh ra mày, tao nên bóp chết mày đi, giờ đỡ phải gánh cái nghiệp chướng này. Nếu baba mày mà có mệnh hện gì, mày sẽ hối hận cả đời. Mày cút đi cho tao!
Cút càng xa càng tốt, đời này tao không bao giờ muốn gặp mày nữa!" Mẹ vừa khóc vừa mắng, tay vẫn không ngừng đánh tôi, mà tôi vẫn không hề nhúc nhích để mặc bà vô thức làm loạn trên người mình.
Cuối cùng mẹ cũng ngừng khóc, bà nghiêm khuôn mặt tái nhợt, tóc rối lộn xộn, tôi đột nhiên phát hiện một khi vẻ tao nhã của mẹ không còn, mẹ cũng chỉ là một người phụ nữ già nua gầy yếu, trong lòng bà, baba và An
Bình rất quan trọng, vì thế cũng đã đến lúc tôi phải rời đi rồi.
"Con đi đây, mama à, mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe." Tôi nhớ đã nhiều năm rồi không kêu mẹ là mama, chỉ gọi là mẹ, tựa hồ như chỉ có khoảng thời gian trước khi tôi bước vào An gia, tôi và mẹ mới có thể có được tình cảm mẫu tử ngọt ngào.
Không mang theo thứ gì khác ngoài chiếc balo trên lưng, tôi bước ra ngoài, tôi không hề thấy bất ngời khi nhìn thấy chiếc xe màu đen vẫn đứng lặng chờ trước cổng.
Tôi không nói lời nào liền lên xe, đến khi ngồi vào chỗ, tôi mới phát hiện toàn thân mình đều vô lực, mệt mỏi rã rời, muốn làm gì cũng không còn sức nữa.
"Mặt em bị sao thế?" Hắn đưa tay xoa hai bên má tôi, sự đụng chạm này làm tôi phát hiện hai má mình đau quá, thật sự là rất đau. "Không có gì, qua hai ngày là sẽ khỏi." Chỉ sợ nỗi đau trong lòng vĩnh viễn cũng không thể xóa đi được.
"Là An Bình làm à?" Hắn bình tĩnh hỏi, ánh mắt đen tối mà nguy hiểm, đại khái là lời cảnh cáo của hắn có rất ít người dám không nghe.
Tôi lác đầu, "Là mẹ tôi."
Hắn không thèm nói thêm gì nữa, từ túi sau lưng rút ra một chiếc khăn tay chấm chấm vào cổ tôi, "Chỗ này của em bị chảy máu." Chắc là do bị móng tay của mẹ tôi cào trúng.
Tôi không có khí lực nói chuyện, tùy ý hắn lau khô vết máu, lại thay tôi cột lại mái tóc dài. Trông tôi lúc này thật chật vật. Làm xong mọi việc, hắn cũng không vội khởi động xe mà là giúp tôi ổn định lại chỗ ngồi.
Thật lâu sau tôi mới mở miệng, "Tôi làm nhân tình của anh nhé."
Hắn không nói gì, tôi tự nhủ phải nói tiếp câu nói còn bỏ dở, "Nhưng tôi có một điều kiện, anh phải tặng cho tôi một viên kim cương trước đã, không phải là viên kim cương bình thường, nhất định phải là viên có giá trị cao nhất, việc này với anh mà nói là không có vấn đề gì đúng không."
Hắn vẫn không trả lời tôi, chỉ lấy điện thoại ra, bấm một dãy số, hắn nói tiếng Anh với một người tên là Simon, bảo người này gửi cho hắn viên kim cương có tên là Holy Heart. Tắt điện thoại, hắn nói: ‘Trong nhà anh ở
Mĩ vừa hay có một viên kim cương cũng không tồi, là viên kim cương làm trang sức trên vương miện đã truyền qua ba đời trong hoàng gia Anh. Anh lập tức cho người mang qua đây, ngày mai là em có thể nhìn thấy nó." Hắn cư nhiên từ đầu tới cuối cũng không hỏi tôi vì sao lại đưa ra yêu cầu đó.
"Được rồi, bây giờ về nhà thôi."
Về nhà? Tôi đờ đẫn quay nhìn biệt thự An gia, một chiếc xe cứu thương đang lao ra từ phía đó, tôi biêt là baba tôi đang ở trong chiếc xe đó.
"Lái xe đi, đến chỗ của anh." Tôi vẫn đờ đẫn như trước. Bởi vì tôi biết, chỉ có làm cho lòng mình lạnh đi, mới có thể không bị đau.
Mặc dù đã từng quan hệ xác thịt cùng nhau, tôi vẫn không có thói quen ngủ cùng người khác, nhất là khi hai người mặc áo ngủ mỏng tang lại nằm sát nhau như vậy, hắn nằm bên cạnh tôi, cứng ngắc như pho tượng thạch cao, cũng may hắn biết hôm nay tôi không khỏe, hắn cũng chỉ nằm bên cạnh tôi, ngoài ra cũng không làm gì khác.
Một lúc lâu sau, cơ thể tôi rốt cục cũng trầm tĩnh lại, tôi nằm theo tư thế ngủ quen thuộc, cơn buồn ngủ cũng bắt đầu xâm chiếm lấy tôi. Bỗng nhiên tôi nghe được tiếng kêu "Ôi" của hắn, tay hắn để phía dưới hạ thân, tôi lập tức vùng dậy, nhanh chóng hiểu ra sự tình. Từ nhỏ đến lớn tôi có thói quen vừa ngủ vừa cuộn tròn
ôm lấy gối, đây chính là tư thế của thai nhi nằm trong tử cung, nghe nói chỉ có những người thiếu cảm giác an toàn mới có tư thế ngủ như vậy. Mà tôi lúc nãy mơ mơ màng màng không biết đã co chân thúc trúng hắn, khó trách hắn lại kêu đau thảm thiết như vậy.
"Thật xin lỗi." Mặt tôi lập tức đỏ lên, vốn cũng không muốn giải thích, huống chi chỗ bị thương lại là chỗ đó. Đại khái khắp thiên hạ cũng không có người nhân tình nào như tôi, ngày đầu tiên đã tấn công chỗ hiểm của người tình.
Hắn thật còn có thể nói giỡn với tôi: "Không nghĩ em lại là phần tử khủng bố trên giường như vậy, xem ra anh không dạy dỗ em là không được rồi." Nói xong, hắn ôm tôi vào trong ngực, để tôi duỗi thẳng chân, lại thấy đùi hắn đè lên chân tôi, chẳng khác gì muốn nắn thẳng chân tôi, cái này đừng nói là tôi làm loạn, ngay cả trở mình cũng rất khó khăn. Còn về bộ áo ngủ mỏng manh vướng víu kia, hắn cũng ném qua một bên, dù sao mặc loại áo quần này cũng coi như là không mặc.
"Anh vẫn ổn chứ?" Tôi nhịn không được lại hỏi, hi vọng cú thúc vừa rồi cũng không khiến hắn đoạn tử tuyệt tôn.
"Em thấy anh có vẻ như bị gì sao?" Nói xong tôi lập tức thấy có vật gì đó cứng cứng đâm vào người mình, người thông minh sẽ biết đây chính là lúc cần phải im lặng, tôi không dám cử động thân người. "Ngủ." Hắn ôm tôi, nói vỏn vẹn một chữ này, ngoài ra cũng không làm gì khác. Vốn nghĩ bị người khác ôm rất khó ngủ, cũng không nghĩ đến tôi lại nhanh chóng chìm vào mộng đẹp như vậy. Tôi ngủ thẳng giấc đến tận bình minh.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
93 chương
172 chương
42 chương
649 chương