Không Yêu Sẽ Không Quay Lại

Chương 33 : Ước định

Nam Tịch Tuyệt một mực uống rượu, thỉnh thoảng lại hút điếu thuốc. Dần dần, hai chai rượu trắng vừa gọi cũng đã nhìn thấy đáy, trong cái gạt tàn cũng chất đống đầy tàn thuốc lá. Anh mang An Nhiên vào trong phòng khách sạn, ngoại trừ không cho cô đi ra ngoài, còn lại thì tùy cô muốn làm gì cũng được. An Nhiên chưa bao giờ thấy qua bộ dáng này của Nam Tịch Tuyệt, cho dù là khi đó dính vào cơn nghiện, chịu đựng khó khăn như vậy, thái độ của anh vẫn luôn bền bỉ trước sau như một. Đây là một người đàn ông kiên cường, rất khó bị cái gì đánh bại. Nhưng hôm nay, anh lại rót cho mình từng cốc một, ánh mắt chán chường, hoàn toàn không giống với thần thái thường ngày. Dáng vẻ này của anh, ngược lại làm cho An Nhiên không dám lên tiếng. Cô sợ, sẽ nhận được tin tức xấu gì đó. Mấy ngày trước mới vừa nói chuyện điện thoại cùng Nhập Hồng, bà sẽ không có chuyện, chẳng lẽ là An Diệc Bác đã xảy ra chuyện? Nam Tịch Tuyệt rót rượu cho mình, nhìn cái cốc mấy lần nhưng đều thấy trống không, lúc này mới phát hiện ra chai rượu đã hết. Anh đứng lên, còn muốn đi gọi tiếp, lại bị An Nhiên khuyên "Anh đừng uống nữa. Lần này anh đột nhiên trở lại là vì cái gì, có phải ba em đã xảy ra chuyện hay không?" Trong đầu An Nhiên đang sôi trào một số phỏng đoán đáng sợ, cô khoác cánh tay của anh, cầu khẩn nhìn anh: "Em xin anh, bỏ qua cho ba em đi, bây giờ cái gì ông ấy cũng không có. Ba em đã mất hết mặt mũi, An thị lại bị thâu tóm, mẹ em tái giá, những thứ này đều đâm sâu vào chỗ đau nhất của ông ấy, nếu như muốn trả thù ông ấy thì đã đủ rồi." Nam Tịch Tuyệt quay đầu đi, một lúc lâu mới chậm rãi khạc ra mấy chữ: "Ông ấy không có việc gì." An Nhiên thở phào nhẹ nhõm. Cô buông anh ra, từ từ ngồi xổm xuống đất, bưng kín mặt: "Thật xin lỗi, em không nên cố tình gây sự." Cô vân vê chiếc nhẫn trên ngón tay trái, lẩm bẩm nói "Đều là em không tốt, cũng chỉ do em ỷ lại vào việc anh cưng chiều em. Khâu Thiểu Trạch đáng ghét như vậy, nhưng em vẫn còn nhớ nhung hắn, bởi vì hắn chết đi mà khổ sở. Anh vẫn đối xử tốt với em như vậy, em không nên oán hận anh, không nên đem toàn bộ tội lỗi đẩy hết lên trên đầu anh. Là nhà em có lỗi với anh. . . . . ." Cô không muốn thừa nhận, nhưng là, vô luận đứng ở trên lập trường nào, cô đều không có tư cách yêu cầu Nam Tịch Tuyệt vì cô mà làm cái gì. Nhưng. . . . . . "Anh dẫn em trở về đi." An Nhiên kéo quần anh "Em bảo đảm sẽ không nổi giận với anh nữa, em chỉ muốn nhìn thấy ba mẹ em." Nam Tịch Tuyệt ngồi xổm xuống trước mặt cô, bàn tay thương tiếc vuốt ve mái tóc ngắn ngủn của cô, mở miệng, giọng nói cũng khàn khàn "Tiểu Nhiên, hiện tại anh không thể để em trở về. Anh bảo đảm, chú An và dì Hồng đều sẽ bình an." "Anh bảo đảm, anh dùng cái gì để bảo đảm? Anh không phải tới để mang em trở về, vậy anh tới tìm em làm gì?" An Nhiên lại có chút gấp. "Anh nhớ em, tới thăm em một chút." Nam Tịch Tuyệt nói xong lời trong lòng, mặt An Nhiên chợt đỏ lên, cô cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng mặt lên, hai cánh tay ôm cổ của anh "Dẫn em về nhà đi. Em. . . . . . Cũng nhớ anh, em không muốn trải qua cuộc sống mà không nhìn thấy anh." Nam Tịch Tuyệt cúi thấp đầu xuống, chóp mũi cọ vào gương mặt cô, sống mũi, mi tâm, hô hấp của anh nặng nề, mang theo mùi rượu nồng nặc, cơ hồ làm cho cô hít thở không thông. Anh nói: "Không được." "Tại sao không được? Nơi nào không được?" Nam Tịch Tuyệt lại không có cách nào để trả lời cô. An Nhiên từ từ buông tay ra "Anh có phải hay không, không muốn em nữa. Có phải hay không, nhìn đến em sẽ nhớ tới ba em, nghĩ đến bác Anh chết oan như thế nào, anh thật sự rất chán ghét em, có phải như vậy hay không? . . . . . . Thật ra thì, em có thể hiểu suy nghĩ của mẹ em, em là kết tinh của bà và ba, nhưng bây giờ lại trở thành sự châm chọc lớn nhất đối với bà, bà nhìn thấy em liền nghĩ đến những năm tháng hao phí tình cảm kia. Em đối với mỗi người mà nói, cũng đều là bằng chứng cho sự sỉ nhục cùng nỗi đau. . . . . . Có đúng hay không?" "Không phải vậy." Hầu kết của Nam Tịch Tuyệt chuyển động mấy cái, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được lời nào. Anh ôm lấy cô, hôn vành tai của cô, gò má bị nước mắt làm cho ướt nhẹp, đôi môi cô run rẩy. Điện thoại của An Nhiên vang lên, cô đẩy anh ra, đứng dậy nhận điện thoại. Là Tô Nam. "Tớ không sao." An Nhiên tận lực làm cho giọng nói của mình trở nên bình thường. Cô chần chừ "Tô Nam, tớ. . . . . ." Cô biết Tô Nam là thật lòng đối tốt với cô, cho tới nay mọi cử chỉ của cô đều làm tổn thương tình cảm của anh, hơn nữa vào hôm nay, nếu không chấp nhận, cô cũng không nên kéo anh vào làm bia đỡ đạn. Lời xin lỗi còn chưa nói ra khỏi miệng, điện thoại di động liền bị Nam Tịch Tuyệt cướp lấy, anh ném điện thoại của cô sang một bên, đập vào vách tường "Pằng" một tiếng, bin cũng bị bắn ra ngoài. "Anh ném điện thoại của em làm gì?" Nam Tịch Tuyệt cau mày: “Anh sẽ mua mới cho em." An Nhiên đỡ ghế sa lon đứng dậy muốn đi nhặt điện thoại di động, "Anh có tiền cũng không thể tùy tiện ném đồ của em." Anh giống như bức tường chắn trước mặt cô, vẻ mặt rối rắm. An Nhiên nhìn anh, lập tức hiểu được "Anh đang ghen sao? Anh cho rằng em cùng cậu ta có cái gì hả?" Cô nhìn anh, hỏi "Có phải là anh nhìn thấy tin nhắn mà em gửi nên mới tới?" Nam Tịch Tuyệt gật đầu một cái. An Nhiên hung hăng đá anh một cước: "Nói đến lên giường anh liền chạy đến! Có phải ở trong lòng anh, âu yếm đều không coi là cái gì? Anh sợ em đem thân thể cho người đàn ông khác, sợ em sẽ thay lòng? Ném em ở chỗ này, một câu giải thích hợp lý cũng không có, vậy tại sao em phải giữ gìn thân thể của mình, em phải giữ gìn thân thể vì ai chứ, vì anh sao?" Vẻ mặt anh càng lúc càng khó chịu. An Nhiên nhặt áo khoác trên ghế sa lon mặc vào "Anh đi đi, về sau em sẽ không bao giờ cầu xin anh một chữ nào nữa. Ba năm đúng không, bây giờ đã hơn một năm rưỡi, chưa tới một năm rưỡi nữa là em có thể trở về, đến lúc đó xem anh còn có thể ngăn được em không!" Điên thoại di động cô cũng không cần, liền muốn đi ra ngoài. Nam Tịch Tuyệt từ phía sau ôm lấy cô, hôn tóc của cô, không chịu buông tay. An Nhiên hít một hơi thật sâu, quay người lại, nhón chân lên bưng lấy mặt của anh "Chỉ cần anh cho em một lời giải thích, em liền cam tâm tình nguyện ở chỗ này tiếp tục chờ, chờ đến khi anh đến đón em trở về. Em chỉ muốn một lý do. Dùng tương lai của chúng ta để thề, anh không được gạt em!" Nam Tịch Tuyệt dùng sức ôm chặt cô "Tiểu Nhiên, đừng như vậy." Tương lai của bọn họ, anh không dám đem ra để mạo hiểm như vậy. Lần này An Nhiên để tuỳ anh ôm. Anh bắt đầu không khống chế được hôn cô. Áo khoác cô vừa mới mặc vào lại bị anh cởi ra, váy cũng bị lột xuống. Nụ hôn của anh từ trên môi lan xuống, rơi vào xương quai xanh, rồi đến bầu ngực đầy đặn của cô. Anh hôn khe rãnh nhỏ mà sâu, kéo áo ngực của cô xuống, hai luồng mềm mại liền đứng thẳng trước mắt anh. Hô hấp của anh lập tức dồn dập. Anh ngậm nó, cắn, xoa. Anh ôm cô, hướng về cái giường lớn trong phòng. Hai người ôm nhau nằm xuống. Anh tỉ mỉ hôn mút mỗi tấc da thịt trên thân thể cô, nhất là ngực. Anh hút mạnh khiến cô rất đau, nhưng lại mang đến cho cô cảm giác tê dại, lại rất nhột. Cô rất nhanh liền ướt át, bị anh áp trụ hai chân, cùng hai chân anh quấn quít ma sát. Nơi cứng rắn nóng bỏng của anh chống đỡ trên người cô, còn chưa tiến vào, chỉ là cách một lớp quần áo ma sát trên đùi cô. Môi lưỡi của anh rốt cuộc cũng chịu rời khỏi người cô, lòng bàn tay mang theo vết chai xoa nắn hai bầu ngực mềm mại, bàn tay khô ráp vuốt ve khiến hai bầu ngực vốn nhạy cảm lại càng trở nên căng chướng, anh vân vê hai nụ hoa. An Nhiên khó nhịn nổi cảm giác đó, cô lui dần về phía đầu giường, dần dần đem gối đầu kê xuống dưới cổ. Anh cởi quần của cô ra, tiếp đó liền kéo quần lót của cô xuống. Ngay sau đó nơi cứng rắn liền vội vã chống đỡ ở trên nụ hoa ướt át, anh không vội vã tiến vào, mà chỉ nhẹ nhàng cọ ở đó, ma sát hai cánh hoa nhỏ. Cô ướt càng thêm lợi hại. An Nhiên nhìn trần nhà, cảm thấy hai chân của mình bị nâng lên, mở ra, treo trên cánh tay của anh. Thân thể anh liền lập tức chen vào. Anh để cô ở dưới luật động một lát, liền đem cô lật qua, bày thành tư thế mà anh thích nhất, đỡ cái mông trắng như tuyết của cô, từ phía sau tiến vào. Anh đỡ cô lên, để cho cô tựa sát vào trong lòng mình, dùng đầu lưỡi của mình trêu chọc cái lưỡi mềm mại của cô. Một bàn tay to để ngang trước ngực cô vuốt ve. Động tác phía dưới vẫn không ngừng, âm thanh cực kì vang, anh có chút gấp rút. An Nhiên đem đầu lưỡi của mình thu hồi lại, nghiêng đầu hôn cái cằm của anh"Nam Tịch Tuyệt, năm nay anh bao nhiêu tuổi?" Anh xoa bụng của cô "Hỏi cái này để làm gì?" An Nhiên vẫn nghiêng đầu, suy ngẫm một chút, liền quay trở lại, tay của cô trượt xuống, vuốt ve hai cái chân dài của anh đang quỳ ở sau lưng cô, mò vào trong bắp đùi “Em đã 20 rồi, giống như đói, anh không ở nơi này, cho nên em đành phải nghĩ biện pháp để giải tỏa nỗi cô đơn.” Anh đột nhiên dừng lại động tác. An Nhiên nói: ‘Nhanh như vậy đã bắn? Quả thật là lớn tuổi, thể lực liền suy giảm.” Giọng nói của cô nhẹ nhàng, lại cực kỳ độc ác “Anh chờ xem, ra khỏi cái cửa này, em liền theo người khác lên giường, chờ lần sau anh đến, em sẽ cho anh xem em vì người khác mà sinh đứa bé! A!” Nam Tịch Tuyệt tức giận, cô không lựa lời nói, đẩy cô nằm xuống giường, nặng nề đâm vào nơi sâu nhất của cô. An Nhiên níu lấy gối đầu, thừa nhận anh có chút thô bạo ra vào, oán hận nói: “ Anh đừng tưởng rằng em sẽ luôn luôn thích anh. Em sẽ cùng người đàn ông khác kết hôn, sinh con, cuộc sống về sau của em sẽ không có nửa điểm quan hệ với anh! Ừ, a.” Cô cắn gối đầu để không cho mình kêu lên, nặng nề thở dốc. Nam Tịch Tuyệt vỗ một cái ở trên mông cô “Ba” một tiếng rất thanh thúy. An Nhiên nhất thời cảm thấy nửa cái mông đau rát. Ngay sau đó, có một cỗ nhiệt nóng bỏng tiến vào trong cơ thể cô, mà anh vẫn không chịu rút ra, hình như là cố ý, không để cho tinh hoa của mình chảy ra ngoài. “Nam Tịch Tuyệt khốn kiếp” An Nhiên thử đạp anh “Không thể ở bên trong, hôm nay không an toàn!” Anh đưa một cái tay qua, bịt kín cái miệng đang mắng chửi của cô lại. Sau khi nghỉ ngơi một chút, anh ôm cô đứng dậy, để cô trên tấm kính thủy tinh sát đất, hung hăng khi đè cô. Hai chân của cô bủn rủn, vô lực vòng quanh hông anh, lỏng lẽo rũ xuống hai bên, theo động tác của anh mà lay động. Anh ôm mông của cô, từ từ ngồi xổm xuống đất, đem cô giam giữa lồng ngực nóng bỏng của mình và tấm thủy tinh lạnh lẽo, dồn dập mà mạnh mẽ ra vào. Anh không hề có ý chịu đựng nữa, lần lượt bộc phát ở trong cơ thể cô. Anh nhìn cô buông thả mà cả người đỏ bừng, càng không ngừng run rẩy, canh chừng cô ** vì vậy mà ra vào nhanh hơn. Không có bất kỳ ngăn cách, cô thật sâu ôm lấy anh, bao quanh anh, ấm áp mà khát khao, cảm giác thật tốt. Chờ anh rổt cuộc ngừng nghỉ, An Nhiên giùng giằng ngội dậy. Nam Tịch Tuyệt nhắm hai mắt, lại chính xác giữ lại hông của cô, lại lần nữa kéo cô trở về trong chăn. Trên người cô bị anh làm cho khắp nơi đều ướt chèm nhẹp, như vậy còn chen chúc cùng một chỗ càng làm cho cô không thoải mái “Buông tay” Nam Tịch Tuyệt mở mắt ra, gỡ gỡ mái tóc ướt đầm của cô “Cho anh thêm chút thời gian được không?” “Không được.” An Nhiên nện xuống trước ngực anh “ Anh có biết mỗi ngày em ở chỗ này có bao nhiêu khổ sở hay không? Càng không ngừng suy đoán mọi người đã xảy ra chuyện gì. Anh bảo em phải làm sao tin tưởng anh” Thấy anh lại không nói lời nào,cô định ngồi cưỡi lên trên đùi anh, vuốt ve anh khiến cho nơi đó dần dần ngẩng đầu, cô am hiểu sâu phương pháp để cho anh thoải mái, cô đỡ một ít, từ từ ngồi xuống, đem nó đi vào trong cơ thể mình. Cô liếm cắn lồng ngực của anh, ngẩng đầu nói: “Ngủ với anh lần này, có thù lao gì?” “Tiểu Nhiên, đừng nói tôi như thế.” Vẻ mặt Nam Tịch Tuyệt cơ hồ khổ sở. An Nhiên cắn cắn môi “Là anh đang ép em. Nói em xem được không?” Toàn thân cô ửng hồng chưa rút đi, khóe mắt, lông mày yêu mị mơ mồ vẫn còn nhỏ nước. Hầu kết Nam Tịch Tuyệt chuyển động mấy cái, nói: “Rất đẹp.” “Người có năng lực dẫn em trở về không chỉ có mình anh. Nếu như em bồi bọn họ ngủ?” “Em sẽ không như vậy!” An Nhiên cơ hồ cắn nát môi của mình “ Đúng, em sẽ không. An Nhiên này, ngoại trừ ở trước mặt Nam Tịch Tuyệt, cái gì cũng sẽ trở nên yếu đuối. Anh bảo em phải làm sao? Đeo bám dai dẳng cũng không được, anh dầu muối cũng không vào, là tảng đá.” Cô bấm bắp thịt trên cánh tay của anh, cấu đùi anh, bắt lấy bộ phận mềm mại trên cơ thể anh. Nam Tịch Tuyệt cũng không chịu nổi cô cưỡi trên người mình nữa, ngồi dậy giữ chặt lấy cô, đẩy thẳng lên trên. Nam Tịch Tuyệt cơ hồ đem cả người cô ôm vào trong lồng ngực mình, anh khẩn cầu: “Tiểu Nhiên, cho anh thêm một năm rưỡi, sau đó, anh nhất định trở lại đón em về nhà.” Hốc mắt An Nhiên hồng hồng nhìn anh, không có lên tiếng, chỉ là đem chân hướng trên eo anh cuốn chặt thêm chút nữa. An Nhiên ngử thẳng đến gần tối ngày thứ hai. Sau khi tỉnh lại, đầu óc cô cũng có chút không rõ lằm, bên cạnh là Nam Tịch Tuyệt đang ngủ say, trên người đang đắp cái chăn vẫn còn hơi ướt. An Nhiên cầm quần áo, cũng may vẫn còn có thể mặc. Trước khi đi, cô không nhịn được, nằm ở trên giường, tỉ mỉ vuốt ve gương mặt anh. Cô hôn lên trán anh một cái thật sau. Em lại chờ anh một năm rưỡi, chờ anh dẫn em về nhà.