Không Yêu Không Vui
Chương 40 : Lời Hứa Đêm Giáng Sinh
Khi cửa thang máy mở ra, Tưởng Mộ Thừa nghiêng người hỏi Tô Vận: “Em muốn tự đi hay là anh ôm em?”
Đã đi đến đây, Tô Vận cũng không muốn chạy đi, không phải anh muốn chỉnh cô sao? Đúng lúc cô cũng muốn tính sổ với anh.
“Em tự có chân, không dám phiền cậu Tư, sợ ảnh hưởng đến cột sống lão hoá của cậu.”
Tưởng Mộ Thừa nhìn cô vài giây, hít một hơi, không muốn so đo với cô.
Đến cửa nhà, Tưởng Mộ Thừa nhập mã vân tay, khóa mở ra, nhưng thay vì đẩy cửa bước vào, anh lại quay đầu nhìn cô.
Tô Vận không khỏi muốn giễu cợt, tựa vào tường kỳ quái nói: ” Sao vậy, anh đột nhiên nhớ tới bên trong có người yêu cũ, cho nên không tiện cho em vào?”
Tưởng Mộ Thừa nghe xong cũng không buồn phiền gì, chỉ cần cô không gọi anh là cậu Tư, anh sẽ không tức giận.
Biết cô đang hoảng sợ, nhưng vẫn không phải anh sai, sau khi khẽ thở dài, anh nhìn cô nói: “Tô Vận, em xin lỗi anh trước đi.”
Tô Vận cười lạnh một tiếng, không nói thêm gì.
Tưởng Mộ Thừa buông tay nắm cửa ra, đối mặt với cô, bước vài bước vươn tay ôm cô vào lòng, nói: “Tô Vận, em xin lỗi anh trước đi.”
Tô Vận biết chuyện tối nay cô giả làm người yêu của Thẩm Lăng đúng là có hơi quá đáng, nếu là người đàn ông khác có lẽ đã bỏ đi từ lâu.
Mặc dù lúc đó cô cũng bị động, nhưng sau không những không ngầm thừa nhận mà còn hùa với Thẩm Lăng bắt nạt anh.
Nhưng không phải anh cũng quá đáng sao, sao anh không tự nhìn lại mình trước?
Tô Vận ngẩng đầu nhìn anh: “Anh làm em không vui, sao em phải xin lỗi anh? Tưởng Mộ Thừa, anh đang tiêu chuẩn kép đấy!”
Tưởng Mộ Thừa vẫn cố chấp: “Em đừng lo lắng về những người khác, chúng ta sẽ nói sau, chuyện này là em sai, em nên xin lỗi anh.”
Tô Vận hỏi lại: “Nếu em không tự nhận lỗi thì sao?”
Tưởng Mộ Thừa vẫn làm mặt lạnh, giọng điệu cũng lạnh lùng như cũ: “Phải xin lỗi.”
Tô Vận cứng cổ nhấn mạnh: “Không phải anh cũng sai sao?”
“Anh không nói anh đúng.”
Tô Vận cúi đầu, im lặng một lúc rồi lại nhìn anh: “Em xin lỗi.” Nói xong, cô xoay người rời đi.
Tưởng Mộ Thừa tiến lên vài bước, kéo cô lại, ôm cô vào lòng.
Tô Vận giống như con thú nhỏ phát điên, nắm đấm của cô như hạt mưa, rơi đầy trên ngực và vai anh.
Chân anh cũng không thoát khỏi bị Tô Vận giẫm nhiều lần.
Tưởng Mộ Thừa chịu đau, vẫn ôm cô, để cô tuỳ ý xả giận.
Tô Vận vừa đánh vừa mắng: “Tưởng Mộ Thừa, anh đúng là đồ khốn nạn! Anh ăn tối dưới ánh nến với người yêu cũ, còn muốn em xin lỗi anh.
Tại sao chứ hả?”
“Anh vẫn là đàn ông sao! Chỉ biết bắt nạt em! Nếu Hạ Kiều tốt như vậy, anh cứ đến với cô ta đi, việc gì cứ phải mập mờ như vậy! Em đúng là đồ ngốc mà!!”
Tưởng Mộ Thừa càng ôm chặt cô, Tô Vận cố thoát ra, cánh tay cô bị đặt lên vai anh, cô không thể dùng sức một chút nào, vì vậy chỉ có thể luồn tay vào tóc anh giật mạnh.
Tưởng Mộ Thừa cuối cùng cũng mở miệng: “Tô Vận, sao cả trên giường lẫn dưới giường em chỉ có mỗi chiêu này vậy?”
Tô Vận thở hổn hển, kiễng chân lên cắn lên cổ anh một cái.
Tưởng Mộ Thừa vô thức đưa tay lên che chỗ bị cô cắn, Tô Vận Nhân nhân cơ hội chạy trốn, vừa mới xoay người, đã bị cánh tay dài của Tưởng Mộ Thừa kéo về.
Tô Vận theo bản năng xoay người vung cánh tay định đánh anh, cuối cùng dùng sức quá mạnh, vung tay giáng một cái tát lên mặt anh.
Cái tát này không chỉ làm Tưởng Mộ Thừa ngốc đi mà Tô Vận cũng ngốc luôn.
Nhìn lòng bàn tay nóng đỏ của mình, lại nhìn vẻ mặt u ám của Tưởng Mộ Thừa, cô gây chuyện lớn rồi.
Gò má phải của Tưởng Mộ Thừa nóng rực.
Cái tát đầu tiên trong đời, là phần thưởng của Tô Vận.
Còn khó quên hơn là lần đầu xem phim khiêu dâm.
Tô Vận giơ tay lên, khi đến gần má anh, tay cô run run.
Tưởng Mộ Thừa nắm tay cô dán tại trên mặt anh, hỏi: “Bây giờ em hết giận chưa?”
Tô Vận cúi đầu, không lên tiếng.
Tưởng Mộ Thừa nắm hai tay cô trong lòng bàn tay, đút vào túi áo gió (*), sau đó nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
(*) Bây giờ mình mới phát hiện áo gió mà Tưởng Mộ Thừa hay mặc là áo trench coat, mình không biết dịch tiếng Việt thế nào nên vẫn giữ cách gọi là áo gió nhưng các bạn lưu ý giúp mình nhé.
Ảnh minh hoạ ở đây.
“Vẫn không vui, hay làm lại bên má trái?”
Tô Vận nhếch miệng, lời vừa đến cổ họng liền nuốt hết.
Tưởng Mộ Thừa thở dài, hỏi: “Sao em không nói gì?”
Tô Vận giọng rầu rĩ: “Em nói gì đây? Nói anh máy mắn, tát một cái là bỏ qua hết mọi chuyện tối nay sao?”
Tưởng Mộ Thừa: “…” Cái logic gì đây?
Anh hôn tóc cô, nhắc lại chuyện cũ: “Anh biết tối nay Thẩm Lăng đang trút giận cho em.”
Lúc đầu anh ấy cũng rất bối rối, thật sự cho rằng Tô Vận cùng Thẩm Lăng trước đây là bạn trai bạn gái, nhưng sau này nghĩ lại thì không phải như vậy.
Tô Vận hỏi: ” Sau đó thì sao?” Vẫn đi tìm Thẩm Lăng tính sổ sao? Vậy tính xong chưa?
“Sau đó anh không quan tâm nó nữa.” Tưởng Mộ Thừa cúi đầu nhìn cô: “Anh nói rồi, bàn bạc, nếu em xin lỗi anh chuyện này, anh sẽ không quan tâm nữa, em cũng không phải lo lắng sẽ liên lụy đến Thẩm Lăng.”
Tô Vận im lặng một hồi, ngẩng đầu nhìn anh vài giây, anh đột nhiên cúi người hôn cô, cô ngả người tránh ra.
Bất mãn nói: “Tưởng Mộ Thừa, đây là anh ám chỉ em lòng dạ hẹp hòi sao?”
Vì trước đó anh đã giải thích về Hạ Kiều, cũng nói xin lỗi, mà bây giờ cô vẫn so đo với anh.
Tưởng Mộ Thừa xoa xoa đầu cô, có chút ghét bỏ: “Cả ngày em nghĩ gì trong đầu thế? Anh chưa bao giờ quanh co lòng vòng với em, những gì em nghe được đều là lời thật lòng của anh.”
Sau đó anh trầm giọng nói: “Tô Vận, sau này dù em có làm sai chuyện gì, chỉ cần em xin lỗi anh, anh sẽ không quan tâm nữa.” Trừ việc gọi anh là cậu Tư.
Tô Vận thật ra lại đồng tình, anh sẽ không nhắc lại chuyện cũ, cũng không để lộ vết sẹo của mình.
“Nhưng Tưởng Mộ Thừa, em không rộng lượng như anh, em rất vô lý, dù anh vừa bị ăn tát cũng đừng mong em tha thứ chuyện tối nay anh cùng Hạ Kiều đi ra ngoài ăn cơm.
Không có cửa đâu.” Tô Vận càng nói càng kích động, hận không thể đá hai chân anh để xả giận.
Nói như vậy, cái tát vừa rồi là vô ích, không thu được gì…
Tưởng Mộ Thừa chỉ có thể bất lực nói: “Em ầm ĩ thế nào cũng được.”
Tô Vận một bụng tức giận thở dốc: “Anh thực sự không muốn giải thích vài câu sao?”
Tưởng Mộ Thừa sắc mặt như thường: “Không có gì phải giải thích, cho dù tối nay em có biết trước, nổi đoá với anh, anh vẫn phải gặp.”
“Anh Tư, anh thực sự không thương em.”
“…” Điều khiến Tưởng Mộ Thừa lực bất tòng tâm chính là khi cô nói những lời này, lời giải thích của anh sẽ trở nên nhạt nhẽo và thiếu thuyết phục.
“Tô Vận, đây là hai chuyện khác nhau.”
“Anh biết rõ em để ý cô ta, nhưng anh vẫn đi gặp cô ta hết lần này đến lần khác, em đã tự thuyết phục bản thân không biết bao nhiêu lần rằng anh chỉ gặp vì công việc, đây là vụ án đặc thù, anh chỉ có thể giao cho cô ta, nhưng mà…”
Tối nay nhìn thấy anh và Hạ Kiều ngồi cùng nhau, cô không thể lừa dối bản thân được nữa.
Tô Vận tựa đầu vào ngực anh: “Anh Tư, em không thích cô ta, cô ta cũng không phải như những gì anh thấy đâu, sau này đừng gặp cô ta nữa được không?”
Tưởng Mộ Thừa ôm đầu cô, khẽ vuốt lưng cô, không nói gì.
Tô Vận chờ đợi hơi mất kiên nhẫn, đột nhiên ngẩng đầu: “Tưởng Mộ Thừa, tối nay em không định cãi nhau với anh, em chỉ muốn bình tĩnh giải quyết chuyện này với anh thôi.
Nhưng anh không muốn đối mặt, anh thấy chúng ta có cần phải tiếp tục không?”
Kể từ đêm cô đuổi theo ôm lấy anh ở công viên, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc phải chia xa anh lần nữa, cho dù cuộc sống luôn có rất nhiều vấn đề nảy sinh bất chợt, sau khi tức giận xong phải bình tĩnh đối mặt với nó.
Nhưng thái độ hiện tại của anh thật sự làm người khác lạnh lòng.
Tưởng Mộ Thừa cũng nhìn cô chằm chằm, trong đôi mắt trong veo ấy chứa đầy bóng hình của anh.
Không phải anh không muốn giải thích rõ ràng, mà là có một số việc anh chưa xác định được, anh không thể làm loạn kế hoạch ban đầu.
Nhưng anh cũng đã nhìn ra, anh không thể giải thích vài câu với cô là xong.
Anh suy nghĩ mãi: “Tô Vận, anh chỉ nói vài câu, em nghe nhé.”
Ánh mắt mong đợi của Tô Vận sáng rực.
Anh nói: “Anh không ngốc, cũng biết biết mình đang làm gì.
Cho anh chút thời gian được không? Đến Giáng sinh, bất kể em hỏi gì anh cũng không giấu diếm.”
Đương nhiên Tô Vận sẽ không chấp nhận một lời giải thích qua loa như vậy, cảm thấy anh có nói hay không cũng chẳng khác nhau, vẫn muốn cô nhẫn nhịn, vẫn muốn gặp Hạ Kiều.
“Tại sao phải đợi đến Giáng sinh? Lúc đó vụ án đã kết thúc, anh mới có thể nói cho em biết? Mà trong lúc này em vẫn phải chịu đựng nhìn anh gặp Hạ Kiều, thậm chí nhìn cô ta khiêu khích em sao?”
Cô còn muốn hét vào mặt anh, anh nghĩ em là gì chứ!
Tưởng Mộ Thừa kiên nhẫn giải thích: ” Vụ án có lẽ sẽ không có kết quả cho đến năm sau, nhưng có một số việc anh có thể chắc chắn trước lễ Giáng Sinh.”
Về phần tại sao phải đợi đến lễ Giáng sinh, anh đã sắp xếp chu toàn.
“Giáng sinh anh đưa em đến Thụy Sĩ gặp bố mẹ anh, sau đó đưa em đi trượt tuyết rồi mình đi Pháp.”
Khi đó cho dù cô đã biết những chuyện đen tối đăng sau vụ án của Tô Thế Khải, và biết ai là người đứng sau những chuyện tồi tệ của cô, dù có buồn, chuyến đi cũng sẽ giúp cô từ từ quên đi những bất hạnh này.
Tô Vận cố ý chọc giận anh: “Ai muốn đi Thụy Sĩ với anh chứ! Không chừng chưa đến Giáng sinh đã chia tay rồi, nhưng có người sẽ rất vui lòng cùng anh đi trượt tuyết, cùng anh lãng mạn.”
Tưởng Mộ Thừa nhìn cô chằm chằm không nói lời nào.
Tô Vận không cam lòng: “À, đúng rồi, không phải đến Pháp là có thể ăn đồ Pháp chính hiệu sao? Đây đúng lúc là thứ Hạ Kiều thích nhất nha.”
Tưởng Mộ Thừa chẳng làm gì được sự chế nhạo của cô, trừng phạt không được mắng không được, còn nói không được, sau khi cô phát tiết xong còn phải dỗ dành.
“Bảo bối, đừng làm loạn nữa, em không ngốc, không thấy được sự bất đắc dĩ của anh sao? Ha?”
Nói xong, bản thân Tưởng Mộ Thừa nổi hết da gà, anh đã lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên anh nói ra những lời buồn nôn thế này.
“Em xin lỗi, em không phải Hạ Kiều, vừa không thông minh sắc sảo lại không ăn ý với anh.” Sau khi nói xong, Tô Vận lại bất giác trợn mắt, vừa rồi anh gọi cô là gì?
“Tưởng Mộ Thừa, vừa nãy anh nói hai từ gì thế?”
Tưởng Mộ Thừa chưa kịp trả lời, Tô Vận đã hỏi lại: “Anh từng dỗ Hạ Kiều như vậy sao? Lúc cô ta… không… vui, anh cũng gọi cô ta là bảo bối?”
Tưởng Mộ Thừa: “…” Bất lực vô cùng, Hạ Kiều, Hạ Kiều, bây giờ cô nói ba câu không thoát khỏi Hạ Kiều, anh biết cô cố ý chọc giận anh, nhưng anh vẫn phải kiên nhẫn giải thích.
“Ngay cả Nhiên Nhiên anh cũng chưa từng gọi như vậy, đừng nói những người phụ nữ khác.”
Thấy dáng vẻ cố ý tìm lỗi của Tô Vận, Tưởng Mộ Thừa biết tối nay cô không định buông tha chuyện này, anh chưa bao giờ thấp thỏm như vậy: “Tô Vận, rốt cuộc anh phải làm thế nào em mới không tức giận?”
Tô Vận cũng cân nhắc một hồi, chuyện duy nhất cô có thể nhượng bộ là: “Vì anh nói anh bất đắc dĩ vì vụ án mà phải gặp mặt cô ta, được, em tin anh một lần, nhưng em có điều kiện, hai cái.”
“Em nói đi, chỉ cần anh làm được.”
“Thứ nhất, sau này gặp Hạ Kiều phải có em đi cùng, các anh bàn chuyện công việc, em ngồi xa một chút, tuyệt đối không quấy rầy.” Tô Vận lại hỏi anh: “Yêu cầu của em có quá đáng không?”
Không phải anh nhất định muốn gặp Hạ Kiều sao?
Được, cô đồng ý.
Nhưng cô cũng có biện pháp chỉnh anh.
Cô không thể cãi nhau với anh, bởi đây là điều Hạ Kiều mong đợi.
Vẻ mặt của Tưởng Mộ Thừa cuối cùng cũng dịu đi một chút: “Quá đáng, nhưng anh có thể làm em hài lòng.”
Đây có lẽ là cách duy nhất mà cô có thể chấp nhận, vì cô đã nhượng bộ, anh sẵn sàng thỏa hiệp.
Sau đó anh lại hỏi: “Còn điều kiện thứ hai?”
“Chỉ cần sau này gặp mặt Hạ Kiều, anh nhất định phải giúp em xách túi.”
“… Được.”
“Anh không hỏi là túi gì sao?”
Trực giác Tưởng Mộ Thừa rất kém, bởi vì nụ cười của Tô Vận lúc này rất chói mắt.
Kết quả chợt nghe cô nói: “Là chiếc túi mà Thẩm Lăng tặng em.” Lại nhướn mày hỏi: “Anh có đồng ý không?”
Tưởng Mộ Thừa khóe mắt giật giật, anh không trả lời ngay.
Tô Vận đẩy anh ra: ” Được rồi, anh không cần trả lời nữa, em hiểu ý anh rồi.”
Quay đầu bước đi.
Tưởng Mộ Thừa bị tức đến mức đau bụng, cho nên vẫn ngoan cố tiến lên ôm lấy cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em nói cái gì thì chính là cái đó.”
Tô Vận không kìm được, bật cười thành tiếng.
Sau đó bị Tưởng Mộ Thừa hung hăng ôm vào lòng, vừa đánh vừa xoa, Tô Vận bị anh ôm đến dở khóc dở cười.
Trong lòng Tưởng Mộ Thừa thoải mái một ít mới buông cô ra, anh nhìn đồng hồ, nắm tay nắm cửa nhẹ nhàng đẩy cửa ra, kéo cô về phía trước: “Vào đi thôi, em có thể dùng thời gian còn lại trừng phạt anh.”
Phạt anh vì đã không đưa cô đi ăn bên ngoài.
Khi nhìn thấy mọi thứ trong phòng, Tô Vận chớp chớp mắt, tưởng mình bị ảo giác..
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
185 chương
52 chương
5 chương
185 chương
27 chương
35 chương