Trong phòng hơi thở động tình ngọt ngào ngây ngấy làm người ta mắc cỡ, lúng túng. Anh ôm thật chặt lấy cô cho đến khi hô hấp của mình dần dần trở lại bình thường. Vãn Vãn quẫn bách vùi mặt vào ngực anh, lông mi dài khẽ run, cả người tràn ra hơi thở mềm mại đáng yêu, để tránh mình lại muốn phạm tội lần nữa, Giang Diệc Hãn chỉ có thể dời đi sự chú ý, quyến luyến không thôi hôn môi của cô một cái sau đó buông ra. Thành thật mà nói cảm giác sung sướng khi dùng đôi tay vạn năng thật là tệ hết biết, đặc biệt là khi rõ ràng người mình thích đang ở trong ngực lại không thể đụng chạm. Rõ ràng có thể ép buộc cô, nhưng mà anh thật sự rất sợ cô khóc. "Tỉnh rồi? Khỏe chưa, anh dẫn em ra ngoài mua mấy thứ đồ dùng." Vừa nói anh vừa dọn dẹp mấy thứ đơn giản. Anh cũng không định để chuyến du lịch này kết thúc một cách qua loa cho nên phải mang cô đi mua những vật dụng sinh hoạt nhất định phải có, bởi vì trong chuyến đi này, anh định dùng hết các phương pháp để quyến rũ cô, để cho cô cam tâm tình nguyện theo anh, buông tha tất cả. Vãn Vãn ở trong phòng vệ sinh mặc quần áo tử tế rồi mới ra ngoài, vẫn cảm thấy có chút lúng túng, hai mắt cũng không dám nhìn anh, mặc dù vừa rồi bọn họ chẳng hề làm gì cả nhưng lại giống như cái gì cũng đã làm. So với những chuyện thân mật trước kia thì chuyện xảy ra ngày hôm nay thật ra chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, nhưng vấn đề trọng điểm là bây giờ quan hệ của bọn họ đã khác lúc trước! "Đúng rồi, anh có nhìn thấy điện thoại di động của em không?" Vãn Vãn chỉ có thể tìm kiếm đồ ở khắp nơi để che giấu lúng túng. "Không có ở trong bóp da sao?" Giang Diệc Hãn giống như thuận miệng hỏi. "Không có.... Hơn nữa, chứng minh thư của em cũng không thấy...." Vãn Vãn có chút gấp gáp và khổ não. Không có chứng minh thư thì sẽ có rất nhiều chuyện không làm được, gần như là mắc kẹt ở nơi đất khách quê người. Vốn là đang do dự có nên gọi điện thoại cho Giang Thiệu Cạnh hay không, hiện tại hình như vấn đề này không cần cô phải phiền não nữa. Giang Thiệu Cạnh cực kỳ khó chịu với việc cô và Diệc Hãn mập mờ không rõ, cô thật sự không dám nói cho anh ta biết mình đi đâu, cô sợ Giang Thiệu Cạnh nổi giận thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. "Có phải mới vừa rồi lúc đang đi dạo phố với anh Hai bị ăn trộm hay không?" Giang Diệc Hãn nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Đúng rồi, thời điểm anh chờ em thì có bắt gặp một đứa bé trai chạy từ đường đó ra ngoài, có phải là nó lấy của em không?" Thật sao? Không phải đứa bé kia chỉ bán hoa thôi sao? "Có mất tiền hay không?" Anh lại hỏi. "Có, tiền của em cũng không thấy." Vãn Vãn nhăn mày. Vãn Vãn nghe nói là hiện tại có rất nhiều đứa bé tay chân không được sạch sẽ, nhưng không nghĩ đến.... "Trong khi em ở Thanh Đảo thì phải theo sát anh, không được gây gổ với anh, nếu không dưới cơn tức giận thì anh sẽ bỏ em một mình ở lại nơi này, không phải là nói giỡn đâu." Anh trêu cô. Vãn Vãn nhăn nó. Đúng vậy, không phải đùa giỡn, ngay cả tiền mua vé tàu lửa về Thượng Hải cũng không có. "Ai." Không có điện thoại di động thì đồng nghĩa với không có address book. "Này, cầm lấy đi." Anh rất hào phóng đưa một tờ tiền màu xanh lá cây cho cô. Vãn Vãn vội vàng nhận lấy, cô sờ sờ tờ tiền 50 đồng. Đối với người hiện tại không có đồng nào mà nói thì cầm 50 đồng này cũng đã đủ để làm cho cô cảm thấy an toàn, chỉ là hình như anh không được "Hào phóng" cho lắm? "Nếu em đi lạc thì 50 đồng đủ cho em thuê bất kỳ một khách sạn nào ở Thanh Đảo nhưng mà tuyệt đối không có biện pháp đưa em về nhà." Khóe môi anh nở nụ cười tươi rói. Ặc.... Đây là anh đang thừa dịp cháy nhà hôi của sao? "Anh là người cướp của nhà giàu giúp người nghèo khó." Anh vỗ vỗ mặt của cô: "Ừ, chớ lén lút oán trách anh hẹp hòi, em bị ăn trộm yêu thích rồi, để tránh cho chúng ta phải lưu lạc đầu đường xó chợ thì tiền để ở chỗ anh là an toàn nhất, khi nào xài hết 50 đồng thì bảo anh cho tiền tiêu vặt." Haha, anh rất rộng rãi đó. Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Vãn Vãn không nói thêm gì nữa, bỏ tờ 50 đồng quý báu vào trong ví da đã trống trơn. .... Hiện tại bọn họ đang ở một khách sạn nằm ở vị trí trung tâm phồn hoa nhất Thanh Đảo, giao thông tiện lợi, bách hóa thương mại, siêu thị lại càng thêm dễ dàng. Buổi trưa, anh dẫn cô đi đến một quán ăn được dân mạng đánh giá rất cao. "Thanh Đảo quả thật không tệ, có thể uống được loại bia tươi như thế này!" Quán ăn nhỏ trang trí rất đơn sơ, thậm chí lớp dầu mỡ trên bàn còn chưa được lau khô, anh uống một hớp bia, tâm tình lại rất tốt. Cùng người trong lòng ở chung một chỗ, quả nhiên là làm cái gì cũng vui vẻ. Vãn Vãn không dám uống bia, ăn thử một miếng đồ ăn, quả nhiên là mùi vị cực kỳ tốt. "Anh muốn đi Bào Đảo Tửu Gia ăn hải sản, đi Tiểu Hồng Lâu ăn hàu hấp, sau đó anh còn muốn ăn Hồi Hương* thập cẩm, bánh bao thịt hấp...." Anh lấy một tờ giấy A4 ra, bên trong ghi dày đặc những nơi mà bọn họ phải đến: "Sau đó, anh sẽ dẫn em đến các chỗ để vui chơi, anh muốn đi thành phố Bia ở Thanh Đảo, còn em thì sao? *Một loại rau gì đó, lá nhỏ nhìn như mấy câu liễu rũ á. >.< Vãn Vãn nhô đầu ra nhìn, chắc lưỡi hít hà, nhiều địa phương như vậy, bọn họ phải chơi bao lâu mới có thể trở về Thượng Hải? "Nhưng mà Nguyên Đán chỉ có mấy ngày nghỉ thôi." Cô đưa ra nghi vấn. Cô cho là tối đa chỉ chơi ba bốn ngày rồi trở về. "Nguyên Đán chỉ có mấy ngày nghỉ nhưng tiếp theo đó là kỳ nghỉ xuân, thành phố này thoải mái như vậy, đương nhiên là hết kì nghỉ chúng ta sẽ trở về." Anh vừa nhàn nhã ăn thức ăn ngon, vừa nói ra kế hoạch của bản thân. Vãn Vãn sửng sốt. Hết kì nghỉ, không phải là muốn ở lại Thanh Đảo ít nhất một tháng đấy chứ? ! Thấy bên cạnh không có lên tiếng, anh để đũa xuống, nhìn quanh bốn phía một cái. "Anh không muốn trở về Yến Thiên Hạ, đừng ép anh trở về." Anh kéo kéo ống tay áo của cô, ra vẻ đáng thương. Cô, cô, cô đâu có buộc anh trở về.... "Chử đậu trì tác canh, Lộc thị dĩ vi trấp, Cơ tại phủ há nhiên. Đậu tại phủ trung khấp, Bản tự đồng căn sinh, Tương tiễn hà thái cấp." Anh thở dài. *Đây là bài Thất bội thi (Thơ bảy bước) của Tào Thực. Nghĩa: Đun đậu nấu làm canh, Lọc đậu để lấy nước. Cành đậu đốt ở dưới nồi, Hạt đậu ở trong nồi khóc. Vốn từ một gốc sinh ra, Sao lại đốt nhau khốc liệt như vậy? Vãn Vãn nghe mà thấy khó chịu. "Nếu như sự tồn tại của anh khiến anh Hai cảm thấy chướng mắt như vậy thì anh lại biến mất một khoảng thời gian, có lẽ đối với tất cả mọi người đều tốt." Nói xong, anh xoay đầu đi, một tay che mặt, khổ sở nói: " Nếu em không muốn đi với anh thì anh đưa em đến nhà ga tàu lửa!" Mặc dù Vãn Vãn không thấy rõ vẻ mặt của anh có phải là cô đơn, đau thương hay không nhưng mà nghe giọng nói trầm thấp của anh, dường như tâm tình cũng không có tốt. "Em đi với anh! Anh muốn ở Thanh Đảo một tháng vậy thì một tháng, anh muốn ở hai tháng thì ở hai tháng!" Vãn Vãn quyết định, kiên định cười cười, nói xong, cúi đầu chuyên tâm dùng cơm trưa. Vãn Vãn cũng không có suy nghĩ nhiều, đối với người trên người chỉ có 50 đồng mà nói thì vấn đề này thật ra không cần phải lựa chọn đắn đo. Nhưng mà anh lại rất vui vẻ. "Cám ơn!" Anh xoa xoa mũi. Tâm tình Vãn Vãn cũng theo giương mặt tươi cười của anh mà trở nên thoải mái hơn. Thời điểm tính tiền. "Tới Thanh Đảo hưởng tuần trăng mật hả? Bạn gái hay là vợ?" Người làm thuận miệng hỏi. Sự chọn lựa này thật là làm cho người ta lúng túng và khó xử. "Vẫn còn theo đuổi, trước mắt chỉ là bạn bè." Anh vừa trả tiền vừa thoải mái trả lời. Lời nói của anh khiến Vãn Vãn ngạc nhiên, trái tim đập liên hồi. "Đối với người ngoài không cần tốn miệng lưỡi giải thích quá nhiều." Sợ cô sẽ không vui, anh lặng lẽ nói bên tai cô. Nhất thời lòng của Vãn Vãn bị anh làm cho bối rối. Hai người chuẩn bị rời khỏi quán ăn nhỏ, nhưng mà gió lạnh bên ngoài xuyên qua cửa kiếng thổi vào làm cho lông tơ trên người dựng đứng cả lên: "Thanh Đảo thật lạnh." "Ừ." Vãn Vãn bị lạnh, cả người co rút thành một cục. Cô không giống anh, hình như đi đến đâu bộ dạng của anh đều là khoan thai tự đắc và thích thú, cô là người phương Nam, thật sự có chút không quen với thời tiết phương Bắc. "Anh có bao tay." Anh lấy một đôi bao tay từ trong túi của mình ra. Luôn luôn có thói quen được anh quan tâm chăm sóc, Vãn Vãn vươn tay ra chuẩn bị nhận lấy bao tay của anh. Nào biết.... "Thật sự rất lạnh!" Anh đeo bao tay vào tay trái của mình. Quả nhiên là cô nghĩ quá nhiều! Vãn Vãn lùi về, đang chuẩn bị nhét tay của mình vào trong túi áo để chống lạnh . Tay của cô bị giữ chặt, một cái bao tay khác đeo vào tay phải của cô. "Đồng cam cộng khổ." Đôi con mắt của anh đen bóng giống như ngọc, ẩn chứa ánh sáng rực rỡ. Vãn Vãn cúi đầu nhìn tay phải ấm áp và tay trái đang chịu rét, buồn cười, tim lại cảm thấy chua xót. Đồng cam cộng khổ, ý tứ trên mặt chữ, bất luận là xảy ra bất cứ chuyện gì cũng ở chung một chỗ, cùng hưởng thụ sung sướng và hạnh phúc, cùng gánh chịu khổ sở và đau khổ. Đừng như vậy, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cô sẽ trở thành Vãn Vãn đáng sợ lúc trước, rất tham lam, một Vãn Vãn luôn đòi hỏi không ngừng. Thật ra thì cô rất sợ cái tâm ma đó, một Vãn Vãn luôn muốn được một tấc phải tiến thêm một thước. "Cái bao tay này anh đeo đi, chỉ sưởi ấm một cái tay, một tay kia quá cực khổ rồi." Vãn Vãn muốn cởi bao tay ra. Cô không quan trọng, toàn bộ sung sướng và hạnh phúc nhường lại cho anh là tốt rồi. "Làm sao một tay kia sẽ khổ cực được?" Thế nhưng anh lại ngăn cản động tác của cô. Nói xong anh không cho cô thời gian để hỏi lại hay phản ứng, đan tay mười ngón tay phải của mình vào tay trái của cô, sau đó nhét vào túi áo của mình. "Như vậy nó cũng sẽ cảm thấy ấm áp rồi." Anh cười với cô một tiếng. Vãn Vãn nhìn anh, cảm thấy toàn bộ thế giới trong nháy mắt đều sáng rực và ấm áp. Cô cắn chặt môi, bởi vì hốc mắt nóng quá. "Đi thôi!" Cũng không có buông tay cô ra, anh trực tiếp sử dụng bả vai đẩy cửa kiếng. Nhưng Vãn Vãn lại cự tuyệt, rút tay của mình từ trong túi anh ra. Lòng anh căng thẳng, đang muốn tóm cô trở lại, đột nhiên Vãn Vãn ôm thật chặt lấy anh. "Em rất không đáng yêu." Vãn Vãn khóc thành tiếng. Anh bị ôm đến sững sờ, càng bị tiếng khóc của cô làm cho không giải thích được. "Lúc em yêu một người thì sẽ trở nên rất không đáng yêu, đúng không? Làm thế nào bây giờ, em thật sự sợ mình sửa không được!" Nước mắt Vãn Vãn chảy đầm đìa không ngừng. Anh sửng sốt thật lâu, thật lâu, mới từ từ hiểu được ý tứ mà cô muốn biểu đạt. Lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển nhưng nếu thật sự dùng yêu để giải thích, thật ra thì cũng không khó đến vậy. "Sửa không được thì đừng sửa...." Cô đang khóc nhưng khóe môi anh lại giương cao như vậy, dường như có chút không đạo đức. Nhưng bây giờ cô đang ở trong ngực anh thút tha thút thít, cặp mắt hồng hồng, trong mắt anh so con thỏ nhỏ thì cô còn đáng yêu hơn, làm sao anh có thể không vui sướng đây? Dường như anh cảm thấy hạnh phúc lại bước đến gần mình một lần nữa.