"Giang Nhị thiếu, có phải nhức đầu hay không? Muốn uống trà giải rượu sao?" Một gương mặt khác sáo, là trợ lý của Tống tiểu thư. Anh trầm mặc một phút, đỡ người, ngồi dậy, "Tiện tay" rút bàn tay mình ra khỏi bàn tay nhỏ bé mềm nhũn kia. "Tại sao tôi lại ở chỗ này?" Tỉnh rượu, vì bản thân luống cuống, anh cảm thấy khó chịu. "Giang Nhị thiếu, tối hôm qua là anh tự mình chủ động gọi điện thoại cho tiểu thư của chúng tôi." Trợ lý nói cho anh biết tình huống lúc đó, "Loại địa phương như quán bar quá mức phức tạp, Tống lão gia không để cho tiểu thư đi, nhưng mà tiểu thư không nghe, đi giày định ra khỏi cửa..." Ánh mắt của anh túng quẫn. "Chúng tôi đến quán bar, liền phát hiện Giang Nhị thiếu cũng không phải chỉ gọi mỗi tiểu thư mà thôi, ngài còn bị rất nhiều bạn bè vây quanh, mà tôi chỉ có thể ngồi ở cửa đợi rất lâu, cũng không có biện pháp chào hỏi với anh." Trợ lý vừa tức vừa buồn cười, "Đợi đến cuối cùng, ngược lại nhặt được ngài say đến rối tinh rối mù về." Anh nhìn Tống Ngữ Yên, cô vẫn mang một vẻ mặt trống rỗng. Anh rất xin lỗi, anh căn bản không nhớ rõ mình tại sao lại đi quấy rầy cô. Người giúp việc mang trà giải rượu tới, trợ lý đang muốn nhận lấy, nhưng mà, Tống Ngữ Yên luôn luôn phản ứng chậm hơn nửa nhịp so với người bình thường lại sớm một bước nhận lấy ly trà, cặp mắt trắng đen rõ ràng kia không nhìn anh, đưa trà cho anh. Bộ dáng cô quá thận trọng, Giang Diệc Hãn chỉ có thể nhắm mắt nhận lấy, lễ phép cười nhạt uống hết, đặt ở một bên. "Giang Nhị thiếu đã uống trà có nghĩa là đồng ý nhận tiểu thư của chúng tôi làm học trò rồi!" Trợ lý nhanh trí. Học trò? Giang Diệc Hãn và Tống Ngữ Yên đều sững sờ sửng sốt. "Tiểu thư của chúng tôi vẫn không tìm được người có thể phó thác cả đời, chỉ là, tình trạng sức khỏe của Tống lão gia ngài cũng biết, thật sự là không kéo dài được bao lâu, nếu như tiểu thư chúng tôi không muốn gả, phải học được cách quản lý Tống thị như thế nào, nhưng mà Tống lão gia mời rất nhiều thầy giáo cho tiểu thư, tiểu thư cũng không chịu đi học, thậm chí ngay cả gặp mặt những thầy giáo kia cũng không chịu. Giang Nhị thiếu, ngài là thanh mai trúc mã của tiểu thư, tôi nghĩ ngài làm thầy giáo cho tiểu thư của chúng tôi, cô ấy nhất định sẽ đồng ý!" Làm thầy giáo? Anh không nên để Giang Thiệu Cạnh làm thầy giáo cho Vãn Vãn. Đây là chỗ sai lầm nhất của anh. Tống Ngữ Yên vẫn là một bộ dáng ngốc nghếch, thật lâu sau mới chậm chạp phản ứng kịp, ánh mắt trống rỗng dần dần có chút hưng phấn, cô ngơ ngác dùng sức gật đầu. "Giang Nhị thiếu, anh uống trà lại im lặng, tôi liền coi như ngài đã đồng ý!" Tống Ngữ Yên có một trợ lý rất thông minh. Anh quay mặt sang, ánh mắt kia của cô, dáng vẻ khẩn trương lại có chút ngây ngô, lại có mấy phần bóng dáng của Vãn Vãn. "Để sau hãy nói." Anh nhàn nhạt đứng dậy. Tình nghĩa thanh mai trúc mã làm cho anh không có biện pháp một hớp cự tuyệt, nhưng mà, cùng Tống tiểu thư, theo trực giác anh thấy không nên có quá nhiều dây dưa. Không phải là yêu thì đừng quấy rầy, anh sai lầm một lần là đủ rồi. Anh lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại, khách sáo lạnh nhạt, "Thật xin lỗi, hôm nào mời em ăn cơm, anh về nhà trước." Nơi Tống gia ở là khu biệt thự, phụ cận căn bản không gọi được xe. Tống Ngữ Yên giương giương môi lên, nhất thời luống cuống, mà trợ lý cũng không biết nên dùng biện pháp gì giữ anh lại. "Tiểu thư, sắp tới thời gian cô luyện đàn." Trợ lý chỉ có thể kéo cô đi trước, nhỏ giọng rỉ tai với cô, "Tiểu thư, yên tâm, mọi người chúng tôi sẽ giúp cô." Biểu hiện của Giang Nhị thiếu tối hôm qua rõ ràng là thất tình. Tống Ngữ Yên không nhúc nhích, nhìn chằm chằm bóng lưng anh đầu cũng không quay lại đi xuống tầng. ... Tầng dưới, Giang Diệc Hãn gặp mặt Tống lão gia đang dùng cơm. Khi còn bé, anh từng gặp Tống lão gia, thần thái rặng rỡ lúc đó của Tống lão gia hoàn toàn đối lập với dáng vẻ ông lão chỉ còn lại bô xương khô như bây giờ. "Giang Diệc Hãn, ăn chung bữa cơm đi." Tống lão gia trầm giọng lên tiếng giữ anh lại. ... Lúc Vãn Vãn ra cửa còn có nắng ấm, nhưng mà, không ngờ mới mười phút mà thôi, đã thay đổi luôn rồi. Thời tiết âm u, đất trời trở thành một mảnh xám mờ, nếu như có một cơn mưa to đột nhiên kéo tới, giống như có một luồng hắc ám chuẩn bị thôn tính đất trời bất cứ lúc nào, vo tất cả thành tro tàn. Không biết có mưa hay không? Vãn Vãn đứng đầu đường chờ xe, có chút lo lắng. Buổi sáng cô ngủ quên, bởi vì tối hôm qua cô lăn qua lộn lại suốt đêm, lúc trời gần sáng mới mơ mơ màng màng ngủ, vừa tỉnh lại thì đã là buổi trưa, Giang Thiệu Cạnh đã sớm rời đi. Nhớ tới hôm nay còn có rất nhiều việc, vội vã ra cửa, taxi thế nào cũng không gọi được. Chỗ ở của cô có chút vắng vẻ, rất khó gọi xe đến, lúc vừa mới bắt đầu, cô đều chen lên xe buýt, một ngồi hai đứng cũng rất dễ dàng, nhưng mà sau lại bị Giang Thiệu Cạnh nghiêm nghị phê bình cô phải chú ý đến hình ảnh, lúc đó cô mới có ý định học lái xe. Chỉ là dưới sự dạy dỗ của Giang Thiệu Cạnh, vừa mới học được chút lái xe, bởi vì trong bụng có bé cưng, cô lại chỉ có thể bỏ đi ý định mua xe. Giọt mưa lớn như hạt đậu lộp bộp rơi xuống, Vãn Vãn tìm chỗ tránh mưa. Trong nháy mắt mưa rơi trở nên nặng hạt. Bây giờ cầm ô đi về trước, hay là trực tiếp tiếp tục chờ xe? Bất kể như thế nào, dường như cũng bị mưa xối ướt, Vãn Vãn lâm vào tình trạng khó cả đôi đường. Mưa xối xả như trút nước khiến tầm mắt của Giang Diệc Hãn không rõ ràng lắm, cần gạt nước trên kính chắn gió liên tục hoạt động, xe đến gần cửa chung cư thì thấy một bóng dáng quen thuộc đang che chở bụng đứng ở dưới mái hiên tránh mưa, làm cho anh sửng sốt một chút. Giang Diệc Hãn quay đầu xe lại, thả chậm tốc độ, dừng xe. Anh cũng muốn tìm một cái ô, nhưng xe này vừa mới mua, bên trong xe căn bản không có tung tích của cái ô nào. Đẩy cửa ra xuống xe, anh đội mưa chạy về phía cô. "Em đi đâu?" Nhìn thấy anh cả đêm không về đột nhiên xuất hiện, Vãn Vãn cũng giật mình, vội vàng buông bụng ra. "Em đi, đi làm." Không nói thêm lời, anh cởi âu phục đắt giá xuống, khoác lên đầu cô che mưa. "Anh đỗ xe ở kia, em từ từ đi tới." Mắc dù mưa rất lớn, nhưng mà, hiện tại cô không thích hợp chạy chậm. Vãn Vãn nhìn thấy chiếc màu xám bạc mới tinh kia, ngẩn người. Cô nhìn lại anh một chút, áo sơ mi thủ công đắt giá, áo len màu xám, làm cả người anh tràn đầy hơi thở thành thục chững chạc. Sáng sớm hôm qua lúc gõ cửa, anh vẫn còn mang nụ cười trong sáng như đứa trẻ, bây giờ, từ một người mang hỗn hợp hơi thở của đàn ông và thanh niên, trong một đêm, dường như hoàn toàn biến thành một người đàn ông chân chính. Vãn Vãn cầm chắc áo khoác của anh, đi theo anh bước đến, đi nhanh về phía xe. Đã từng có một lần trời cũng mưa, bọn họ cùng đội một chiếc áo khoác, vui vẻ mà cười chạy về phía xe buýt. Bây giờ, tình yêu của bọn họ cũng đã đi xa, khoảng cách còn lại, là một bộ quần áo khoác lên ngăn cản, một người khác thì đội mưa. Ở giữa hai người, dường như rạch ra một khe rãnh không bước qua nổi. Mà khe rãnh là chỉ thị của vận mệnh. Vãn Vãn lên xe, trên người khó tránh khỏi bị ướt một chút, nhưng anh đã bị xối thành ướt sũng. "Lấy khăn giấy lau một chút đi." Anh lấy hộp khăn giấy bên trong xe đưa cho cô, trong màn mưa, lùi xe về phía sau vài mét, sau đó đảo tay lái. Vãn Vãn rút mấy tờ khăn giấy lau mặt, rồi nhanh chóng đem hộp khăn giấy đưa trả lại cho anh, "Anh cũng lau một chút đi." Nhưng mà anh chỉ lắc đầu một cái, chuyên tâm lái xe. Vãn Vãn phát hiện, anh đang đi về phía nhà. "Mới mua xe à?" Vãn Vãn cẩn thận từng li từng tí hỏi. Vãn Vãn từng nhìn thấy cái xe này ở trên báo, nghe nói giá cũng phải một hai nghìn vạn. Cô cho là anh không thích lái xe. "Ừ, buổi sáng đến gara nhìn trúng, vốn chiếc xe này đã có chủ, là anh đưa giá cao giành được." Anh lạnh nhạt nói. Giành? Vãn Vãn sửng sốt một chút, cảm thấy bên cạnh anh, có hơi thở vừa quen thuộc vừa xa lạ. Cô biết Giang Diệc Hãn rất ôn hòa, chỉ biết giữ đồ đạc của mình, chưa bao giờ đoạt lấy thứ không thuộc về mình, cho nên nhân duyên của anh luôn luôn cực tốt. Vãn Vãn chần chờ một chút, hỏi tiếp, "Buổi sáng đi mua xe rồi hả ?" Mua xe, không đến nỗi cả đêm không về chứ? Anh đi đâu vậy? Mặc dù, đối với hướng đi của anh, cô không có bất kỳ lập trường nào, nhưng mà, cô vẫn rất muốn biết. "Không, buổi sáng đến Tống thị." Đáp án này, làm Vãn Vãn ngơ ngẩn. Tống thị? Tống thị! "Lên lầu thay bộ quần áo khác, cầm ô theo, nếu không sẽ cảm." Anh dừng xe ở cửa cao ốc. "Anh không lên sao?" Nhìn dáng vẻ của anh so với cô còn bết bát hơn. Vãn Vãn nhìn cằm anh vẫn còn nước mưa, cố nén ý muốn cầm khăn giấy lau giúp anh. "Không, rất bận, lập tức phải đi." Vốn định về nhà lấy Laptop, nhưng mà, gặp được cô... Anh không muốn lên lầu. Nhìn bộ dạng anh dường như bắt đầu bề bộn nhiều việc rất mệt mỏi, Vãn Vãn xuống xe. "Hẹn gặp lại." Vãn Vãn muốn quan tâm, cũng nuốt vào cổ họng, chỉ nói một câu tạm biệt. "Ừ." Giang Diệc Hãn đưa mắt nhìn Vãn Vãn vào nhà, trong thời gian chờ đợi, anh mở nhạc, tiếng nhạc ưu thương lập tức vang lên, tràn đầy cả xe, anh mệt mỏi dựa vào thành ghế. Giọng hát đè nén của Lưu Đức Hoa cất lên: Nếu như giữ lại nhiều hơn một giây đồng hồ Có thể giảm bớt đau khổ khi ngày mai nghĩ tới em Anh nguyện ý để xuống tất cả Trao đổi bất kỳ thứ gì để có thể đoạt lấy Hạnh phúc chỉ còn một ly đồng hồ cát Trơ mắt nhìn từng màn ngọt ngào Sẽ không còn những thứ vốn dĩ bình thường phải có Đến bây giờ lại giống như yêu cầu xa vời bất lực Anh đã bắt đầu luyện tập, bắt đầu từ từ lo lắng Lo lắng thế giới này không có em ... Anh ngày ngày luyện tập, ngày ngày đều đã quen thuộc Thử xóa bỏ hai người trong thế giới Tất cả những thứ tốt đẹp đã từng có cùng hồi ức ... Vãn Vãn trở về nhà thay bộ quần áo khác, lúc cầm ô xuống dưới lầu, ngoài dự đoán thấy anh vẫn còn ở đây. "Không phải rất bận sao?" Vãn Vãn thật bất ngờ. "Còn chưa vội đến mức mười phút cũng không có." Anh vươn người qua, mở cửa xe cho cô, "Đưa em đi làm, anh còn phải đến Tống thị, thuận đường." Anh đang luyện tập, thử xóa bỏ hồi ức của hai người. Nhưng mà, anh không phải máy móc, tình cảm nói mở là có thể mở, nói đóng là có thể đóng. "Anh hai anh đâu? Đang trong thời kì nguy hiểm, anh ấy không làm tài xế cho em sao?" Anh dùng lực vòng tay lái. Thời kỳ nguy hiểm? "Bình thường công việc của anh ấy rất bận, không có cách nào chăm sóc tôi." Vãn Vãn cẩn thận trả lời. Vậy cũng đúng, Giang Thiệu Cạnh là người làm việc điên cuồng, không thể nào đi theo sau mông Vãn Vãn mà phục vụ. Anh không hỏi nữa, Vãn Vãn thở phào nhẹ nhõm. Mưa vẫn rất lớn, Giang Diệc Hãn đạp chân ga, khiến xe từ từ trượt ra ven đường, hai người đều có chút trầm mặc. Bởi vì, bọn họ đều hiểu, bây giờ là ban ngày, cũng không có ai có quyền nằm mơ. Cả hai, đều chỉ có thể tỉnh táo.