Một đợt kích tình qua đi, hai người cùng thở khẽ, ôm lấy đối phương thật chặt. Giang Diệc Hãn không hình dung ra được cảm xúc giờ phút này của mình là gì, mới vừa rồi, cô dùng đôi môi đụng chạm anh thì anh hoàn toàn không cảm thấy ghê tởm, ngược lại rung động như bị điện giật. Nước đã hơi lạnh, anh vội vàng đứng dậy, cầm một cái khăn tắm bọc lấy cô, trực tiếp ôm lấy **, đi vào phòng. Phía dưới là chăn bông mềm mại, anh mổ nhẹ lên đôi môi cô, tình trạng cơ thể nói cho cô biết, chính mình vẫn chưa thỏa mãn. Vãn Vãn vòng qua tay qua cổ anh, muốn yêu cầu việc kia, ở trên môi vòng vo vài vòng, vẫn còn chát đến không cách nào mở miệng như cũ. Vì vậy, cô kéo anh xuống, muốn hôn anh. Nào biết, anh lại cười khanh khách tránh được nụ hôn của cô. "Đừng, vừa rồi em nuốt qua cái thứ kia của anh..." Anh không qua được cửa của bản thân, cũng không muốn mình tự ăn mình. Vãn Vãn sửng sốt. "Anh... Anh cảm thấy loại thân mật này rất ghê tởm ư?" Cô thử dò xét. "Là vô cùng chán ghét." Anh cười thẳng tanh. Không phải anh ghét bỏ cô, anh là ghét bỏ chính mình. Anh cũng không muốn phá hỏng lãng mạn, nhưng mà vừa rồi cô ăn "Hậu thế" của anh, anh lại đi ăn lại, thật sự quá ghê tởm. Vãn Vãn nặng nề chấn động. Anh nói ghê tởm... Trái tim Vãn Vãn trở nên lạnh lẽo, quả nhiên, đây chính là sự khác nhau giữa yêu với không yêu, cô yêu anh, cho nên loại thân mật này, cô cảm thấy rất tự nhiên. Mà anh... Cô thậm chí còn chưa mở miệng yêu cầu, anh đã nói ra hai chữ ghê tởm. "Nếu như, nếu như, em nói, em cũng muốn, anh đối với em..." Chỗ ngu ngốc nhất của cô chính là, biết rõ mình ngu, lại vẫn muốn tan xương nát thịt ngu ngốc thêm. Anh có phần nghe hiểu, con mắt khẽ tối lại, sắc mặt hơi có chút giãy giụa. Vẻ mặt khó có thể che giấu này của anh, để cho khắp lưng Vãn Vãn chảy toàn mồ hôi lạnh, trái tim hung hăng níu chặt. "Được..." Giang Diệc Hãn nhẹ nhàng ** thân thể của cô, dựa theo, cũng hôn xuống. Nụ hôn của anh, một đường lướt qua, lúc đến hai mảnh cánh hoa tươi mát thì động tác của anh dừng lại theo bản năng. Toàn thân Vãn Vãn xụi lơ vô lực, cúi đầu nhìn ở trong mắt, tâm tình nặng nề làm khóe miệng cũng không giương lên nổi. Đang ở lúc anh quyết định chôn vào giữa hai chân cô thì Vãn Vãn ngồi dậy, cánh hoa chưa thấm đã rời xa môi lưỡi của anh, cô dùng sức ôm lấy anh, "Muốn em!" Giọng nói của cô sốt ruột vội vã, giống như đang rất đói khát. Cô đã có đáp án, cô không cần hai chữ đền bù. Tình yêu rõ ràng phải là một chuyện hạnh phúc, tại sao lại cảm thấy mình càng ngày càng khổ sở? Một đoạn tình cảm, đau khổ đã nhiều hơn vui vẻ, còn cần thiết tiếp tục sao sao? Bản thân không được yêu, giống như mất đi tất cả dũng khí yêu. Anh cho rằng cô đã chuẩn bị xong. Vãn Vãn nhắm mắt lại. Thân là phụ nữ, bi thương lớn nhất chính là thân thể cùng tâm hồn vĩnh viễn không cách nào tách rời, chẳng hạn như, bây giờ cô đang động tình. Anh là kiếp của cô, kiếp số vĩnh viễn chạy không khỏi, tránh không thoát. Khác nhau lớn nhất giữa yêu và không yêu là, tay của anh vuốt ** cô, lại không **, bởi vì, không yêu, sẽ thấy ghê tởm. Yêu một người, sẽ muốn lấy lòng họ, thân thể của anh, thì sẽ là một phần thân thể của cô. Nhưng mà, rõ ràng bọn họ không có chung nhận thức như vậy. Cho nên, cô ôm cơ thể nóng bỏng, lại ôm không tới tim của anh. Đem cảm xúc vững vàng đóng kín, Vãn Vãn cảm thấy cơ thể nóng rực khó nhịn, nhiệt độ trái tim lại thấp giống như bị gió lạnh thổi vào. Anh tách chân của cô ra, trước khi **, tay của anh, bắt đầu lục lọi hộc tủ bên hông. Động tác này quá quen thuộc, Vãn Vãn biết giờ phút này anh muốn làm cái gì. "Đừng mang." Vãn Vãn nói nhỏ. "Không được, sao có thể không mang, sẽ mang thai..." Thân là đàn ông, anh có nghĩa vụ quan trọng là phải bảo vệ cô thật tốt, không thể để cho cô mang thai ngoài ý muốn. Trán của anh đều là mồ hôi nóng, tay rốt cuộc lấy được cái hộp nhỏ, anh nhanh chóng mở ra, lấy **. "Đừng mang." Vãn Vãn mất hồn lầm bầm. Cô đột nhiên ngồi dậy, cắn cánh tay trái của anh, dùng sức cắn mạnh. Bây giờ, ngay cả hôn cũng không thể biểu đạt tâm tình vừa yêu vừa hận của cô đối với anh, cô chỉ có thể dừng sức cắn. Cả người anh cũng cứng lại, bởi vì lúc này trên gương mặt của cô là những vệt nước mắt ràn rụa. "Đừng mang bao." Vãn Vãn lặp lại một lần nữa, sau đó khóc lên. Ít nhất, để cho cô một lần cảm thụ hai người bọn họ kết hợp không hề có khoảng cách. "Vãn Vãn, em làm sao vậy?" Anh bị nước mắt của cô làm cho luống cuống. Hơn nữa là, lúc này nước mắt cùng nét mặt đau đớn của cô, làm cho trong lòng anh vô cùng không muốn, theo đó truyền đến một tia đau nhức. "Em muốn cái gì? Vãn Vãn, rốt cuộc em muốn cái gì?" Anh luống cuống, lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển, anh thật sự không hiểu rồi. "Không cần mang..." Vãn Vãn sụt sịt, nghẹn ngào. Gần đây, cảm xúc của cô luôn dễ mất khống chế. "Van anh, em muốn, cảm thấy anh chân thật..." Cô khóc to. Nước mắt của cô làm cho anh vô cùng đau lòng, hoảng đến nỗi căn bản không cách nào suy nghĩ, Giang Diệc Hãn không chút do dự rút chính mình ra, tháo áo mưa ra. "Đừng khóc, Vãn Vãn, xin em đừng khóc..." Hai người kết hợp chặt chẽ, anh hoảng hốt hôn môi cô. Không có tầng "Trở ngại" kia, nhiệt độ cứng rắn của anh trong cơ thể ướt mềm nóng ẩm của cô, đối với hai bên mà nói, lại rõ ràng chân thật như vậy. Cảm giác ấm áp ẩm ướt như bức người hỏng mất, làm anh run rẩy một phen, loại nóng này, làm cho tình cảm của anh nhiều hơn một chút gì đó, có một loại ảo giác dường như muốn hòa tan. Đây là lần đầu tiên anh ở trong tính ái, không có bất kỳ biện pháp bảo vệ nào, những lần đầu tiên xảy ra trong tối nay thật quá nhiều, nhiều đến mức làm anh rung động không ngừng. "Vãn Vãn, Vãn Vãn..." Giang Diệc Hãn kêu tên của cô, thể xác và tinh thần đều tràn đầy tự do đến mức tận cùng. Có tình cảm gì đó giống như sắp bật ra, chỉ là lưng truyền đến cảm giác tê dại, làm cho anh phát ra tiếng gầm nhẹ, một trận rung động, đem lấy tất cả của mình hoàn toàn rót vào trong cơ thể ấm áp của cô. Cái loại thân mật cực hạn đó, khiến Vãn Vãn rơi nước mắt. Tất cả lay động đều kết thúc, Vãn Vãn lẳng lặng rúc vào trong ngực anh, hai mắt nhắm lại lắng nghe tiếng tim đập mạnh mà có lực của anh. Yêu một người, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, có phải tất cả đều không cần so đo hay không? Không so đo anh có yêu mình hay không, không so đo anh đối với mình có thật lòng hay không? ... Sáng sớm, mới vừa tờ mờ sáng, là anh tỉnh lại trước. Vãn Vãn bị tiếng nước trong phòng tắm đánh thức. Vãn Vãn dùng chăn bọc bản thân lại, "Đi đâu?" Là muốn đi làm sao? Cả người anh sảng khoái tinh thần, dịu dàng hôn gương mặt của cô một cái, xoay người đi ra khỏi phòng, "Còn chưa đi làm, anh ra ngoài mua chút đồ trước, em cứ ngủ tiếp đi." Mua chút đồ? Vãn Vãn ngẩn người. ... Ra khỏi khách sạn Sheraton, đi bộ mười mấy phút thì có một ngôi chợ cũ, Giang Diệc Hãn nghe đồng nghiệp nói qua, ngôi chợ bán thức ăn này có nhà làm cơm gạo nếp rất nổi danh. Bây giờ trời còn chưa sáng hẳn, người trong chợ cũng không quá nhiều, hầu như không cần xếp hàng, anh liền mua được cơm gạo nếp cùng sữa đậu nành, đem tiền lẻ nhét bừa vào trong túi, anh đi tắt về khách sạn. Lúc này trong hẻm nhỏ còn hơi xám xịt, không thể so với đường lớn, gần như không có người nào khác trên con đường này, anh đi về phía trước, chợt cảm thấy sau lưng có âm thanh huyên náo đáng ngờ. Hơn nữa, không chỉ là một tiếng bước chân. Nhớ tới lời Hứa lão đại nói, anh cảnh giác bước nhanh hơn, quả nhiên động tĩnh phía sau gần như không cách nào che giấu. Anh dùng tốc độ nhanh nhất xoay người lại phản kích, nhưng mà không ngờ tới động tác của đối phương so với anh còn nhanh hơn, một cơn đau đớn tự nhiên mà đến, trong nháy mắt cơ thể thon dài của anh vô lực ngã xuống đất. Cơm gạo nếp cùng sữa đậu nành văng vãi đầy mặt đất. "Tao đã nói rồi, nó đánh nhau rất giỏi, lúc ấy còn có thể đối kháng với cảnh sát võ trang, mà không chịu chút thua thiệt nào!" "Đánh nhau giỏi? Ha ha, đánh nhau giỏi nữa thì cũng không thể lợi hại bằng gậy điện!" Hai tên đàn ông cao lớn cầm gậy điện, nhìn anh lộ ra cười hả hê, "Cường độ của gậy điện này còn thừa sức quật ngã một con trâu!" Giang Diệc Hãn cảm thấy mắt nổ đom đóm một hồi, mạo hiểm đổ mồ hôi, tay chân tê dại hết không làm gì được, ngay cả hơi sức kêu lên cũng không có. "Người anh em, cậu ở bên trong khách sạn cùng bạn gái vui vẻ, anh em chúng tôi đúng canh một buổi tối cũng không dễ dàng đâu!" Hai người đàn ông này ngồi xổm trước mặt anh, lấy ra một cái bình, ở trước mặt anh quơ quơ, "Người anh em, cậu đoán thử xem bên trong là cái gì?" Chóp mũi ngửi thấy một mùi gay mũi, toàn thân Giang Diệc Hãn xụi lơ, sống lưng đều là mồ hôi lạnh, khẽ thở dốc. Tên đàn ông mở bình ra, đem thứ bên trong đổ một chút lên mặt đất, nhất thời, trên đất có tiếng xèo xèo vang lên, sương trắng bốc lên, tên đàn ông cười hắc hắc, "Phóng viên Giang, cậu nói thứ này nếu rót vào trong miệng của cậu, cậu có thành người câm hay không?" Giang Diệc Hãn giãy giụa một hồi, anh biết rõ, thứ này cũng không phải là đùa giỡn. "Cậu nói mấy tên phóng viên các cậu viết chân tướng lên báo ra làm gì? Nói quá nhiều, cái mất đi sẽ là mạng của mình đấy!" Tên đàn ông lại than. Giang Diệc Hãn hiểu mục đích của bọn họ rồi, cổ họng căng thẳng, mắt lạnh suy yếu nhìn bọn họ. "Chúng tôi cũng không muốn làm gì, chỉ hi vọng tin tức trong buổi họp báo ngày mai sẽ không có phần danh sách kia, mà phóng viên Giang cậu, không cần chõ mõm vào nhiều chuyện như vậy!" Hai người đàn ông này đem bình chậm rãi đặt bên cạnh anh, ném ra một câu, nghênh ngang rời đi, "Nếu không, cậu và bạn gái của cậu đều phải cẩn thận đấy!" Giang Diệc Hãn buông tha ý muốn giãy giụa, từ từ điều chỉnh hô hấp. ... Sau gần hai giờ, Vãn Vãn mới đợi được Giang Diệc Hãn. Lúc anh trở về phòng, dáng vẻ dường như rất mệt mỏi, vừa vào phòng, liền ngồi liệt ở trên giường, không nhúc nhích. "Đi đâu vậy?" Vãn Vãn hỏi. Tóc của anh ẩm ướt, trán cũng đều là mồ hôi, giống như vừa chạy một trăm mét nước rút. Anh yên lặng chốc lát, cuối cùng chỉ hời hợt nói, "Đi ra ngoài mua đồ." "Mua cái gì?" Vãn Vãn lấy khăn giấy, giúp anh lau mồ hôi. Anh đè tay của cô lại, từ chối mấy giây, đứng dậy đi rót một chén nước, sau đó, chậm chạp mở ra bàn tay còn hơi tê dại của mình, "Vãn Vãn, uống thuốc đi." Thấy rõ viên thuốc màu trắng trong tay anh, Vãn Vãn ngơ ngác liếc mắt nhìn hộp giấy bên cạnh, một cỗ tuyệt vọng tràn vào trong trái tim Vãn Vãn. Quả nhiên là anh đi mua thuốc. "Em nghe nói, sau khi uống thuốc **, cả người sẽ rất đau." Vẻ mặt dịu dàng đọng lại trên mặt Vãn Vãn, cúi đầu nhìn nút áo anh, đờ đẫn nói, "Kinh nguyệt sẽ rối loạn, đối với khả năng sinh con trong tương lai cũng có ảnh hưởng, em, không muốn uống..." Cô không muốn uống, bởi vì mấy tiếng giờ trước, trong lòng cô xuất hiện một ý niệm rất ngu ngốc. Nếu như tối nay cô mang thai, như vậy, đời này cô không bao giờ nữa rối rắm vấn đề anh có yêu cô hay không nữa, cô không muốn hỏi, cũng không còn hơi sức lại đi tìm tòi nghiên cứu chân tướng, đời này, Vãn Vãn cô coi như là người ngu ngốc! "Vãn Vãn, không được, bất kể là có hại hay không có hại với cơ thể, em đều phải uống nó." Anh lắc đầu, vẻ mặt mệt mỏi mà vô lực, "Em hãy nghe anh nói, bây giờ em tuyệt đối không thể mang thai! Vẫn chưa phải lúc..." "Tại sao, có phải bởi vì anh không muốn kết hôn với em hay không?" Vãn Vãn cắt đứt lời của anh, thê lương cười một tiếng. Quả nhiên, không yêu sẽ làm người ta trở nên vô cùng bi thảm. Anh kinh ngạc. "Em hiểu ý của anh." Nhắm mắt lại, Vãn Vãn không có cách nào bỏ đi tôn nghiêm mà tiếp tục đi dây dưa nữa. Không cho anh có cơ hội tổn thương tới mình nữa, Vãn Vãn đã nắm viên thuốc, dùng nước ấm đưa vào trong miệng mình. "Anh có thể yên tâm, em sẽ không mang thai con của anh, càng sẽ không dùng cái này để uy hiếp anh kết hôn em." Gương mặt Vãn Vãn chết lặng. Anh luôn luôn phòng tránh ** triệt để như vậy, không phải là sợ cái này sao? Giây phút nuốt viên thuốc xuống, Vãn Vãn không khóc nổi, một chút hi vọng trong lòng, cũng hoàn toàn chết rồi.