Không Yêu Đừng Quấy Rầy

Chương 112 : Đại kết cục

Vãn Vãn đi vào nhà vệ sinh kiểm tra, quả nhiên trên quần lót của cô đã có một chút vết máu Giang Diệc Hãn nhìn thấy quần ngủ cô thay ra nhuốm máu, cả người liền sững sờ. "Đưa em đi bệnh viện, hình như em thật sắp sinh!" Có đau nhói một trận, càng ngày càng kịch liệt, kịch liệt đến mức cảm giác đau đớn đã truyền đến bắp đùi của cô. Giang Diệc Hãn vội vàng phục hồi lại tinh thần, "Được, được...." Sau đó.... Anh bắt đầu xoay quanh. "Anh đang tìm cái gì?" Đau nhức kéo dài chừng một phút, từ từ tiêu đi. Vãn Vãn có thể thở gấp một chút khí, kỳ quái hỏi anh hết chạy vào lại chạy ra. "Cái chìa khóa, chìa khóa xe của anh!" Tờ báo trên bàn uống trà nhỏ trong phòng khách bị anh vứt trên mặt đất, gối ôm trên ghế sa lon cũng giống vậy. "Không sao, không tìm được chìa khóa, anh lấy điện thoại gọi xe, chúng ta thuê xe đi." "A.... Đúng!" Anh giống như mới tỉnh lại từ trong mộng, vội vàng chạy về phía điện thoại. "Diệc Hãn, không phải chìa khóa xe của anh đang đặt ở bên cạnh điện thoại sao?" Vãn Vãn che bụng, thở hổn hển hỏi. Vẻ mặt anh giống như vừa thức tỉnh từ trong mộng. "Chúng ta đi thôi!" Nắm chặt chìa khóa xe, anh bước nhanh về phía trước đỡ cô. Tay của anh có chút khẽ run. Không phải hai tuần lễ nữa mới sinh sao? Anh không thể không thừa nhận, quần ngủ nhuốm nhau vừa thay ra kia thật dọa hỏng anh. Thì ra là cho dù nhiều lớp phụ nữ có thai hơn nữa cũng chỉ là uổng phí. Khi cuộc sống thật gặp phải một phút quan trọng kia thì đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng, trong lớp nói qua cái gì mà thấy máu đỏ thì không nên quá nóng nảy, anh đều mất trí nhớ tạm thời hết. "Em có nên tắm trước hay không?" Vãn Vãn khổ não. Kế tiếp chính là ở cữ, theo tập tục của người ở thành phố Ôn là không thể tắm gội đầu 40 ngày, tương đối khổ sở. "Còn tắm cái gì, chúng ta nhanh đi bệnh viện thôi!" Giang Diệc Hãn phản đối. Vãn Vãn đang muốn nói gì, nhưng một trận đau nhức mới lại đánh tới, khiến cô đau đến co rút thành một cục, "Được, chúng ta, chúng ta nhanh đi bệnh viện...." thật sự rất đau.... "Anh...anh bế em!" Thấy cô lại đau, anh luống cuống. Ngồi xổm xuống, anh không nói lời gì, vội vàng bế ngang cô, nhưng mới đi chưa được mấy bước, hai người thiếu chút nữa ngã thành một đoàn. "Anh đừng chạm vào em, em thật sự rất đau!" Ngay cả Vãn Vãn giỏi nhịn hơn nữa, bụng đau, ** càng ngày càng đau, thật sẽ chọc cho người hỏng mất. "Vậy, vậy làm sao bây giờ?" Anh tâm hoảng ý loạn hỏi. Bây giờ anh nào còn có một chút trấn định. Anh đang chuẩn bị gọi hàng xóm cách vách đến giúp đỡ thì Vãn Vãn kéo anh lại, cô nhẹ giọng, rất cố hết sức nói, "Hiện tại em lại khá hơn một chút.... Anh đừng vội, chúng ta từ từ xuống lầu...." Hiện tại, ngược lại biến thành cô an ủi anh. Anh đâu còn có thể từ từ đi, đỡ cô, vội vàng chạy về phía cửa chính. "Diệc Hãn, phiếu khám thai, chứng minh thư." Vãn Vãn kịp thời nhắc nhở anh. Anh trở về nhà, vội vàng tìm kiếm phiếu khám thai và chứng minh thư, vì dùng sức quá độ nên cả ngăn kéo đều rơi xuống đất, mà anh trực tiếp ngồi chồm hổm tìm kiếm trên mặt đất. Rõ ràng phiếu khám thai và chứng minh thư đang ở trong ngăn kéo, nhưng anh lại tìm mất mấy phút đồng hồ. "Còn có đường đỏ, đừng quên quần áo của em và áo lót, quần áo của bé cưng, tã giấy, quan trọng nhất là bình sữa...." Vãn Vãn nhịn đau nhắc nhở anh. Cô cũng mua xong túi chờ sinh rồi, chỉ là còn chưa sắp xếp đặt ở trong một cái túi. Anh lại tốn gần mười phút mới tìm đủ mấy thứ này. "Sữa bột, khăn lụa nhỏ...." Cô đau một trận, hòa hoãn một trận. Giang Diệc Hãn tìm đến xoay quanh, đến cuối cùng anh mới tỉnh táo lại, "Chúng ta đi bệnh viện trướcc!" Thực ngu ngốc, chỉ cần mang ví tiền thôi, có cái gì không giải quyết được? Giang Diệc Hãn, trấn định một chút! Anh hít thở sâu vài hơi mới có thể làm cho cảm xúc mình dịu đi một chút. "Như thế này, em vào phòng sinh, anh đi quầy bán đồ lặt vặt mua một số vật dụng cần thiết." Anh cố gắng để cho mình nhìn không quá kích động, dáng vẻ rất bình tĩnh, có thể là sức mạnh giúp cô an tâm. "Được, không có thời gian rồi, đợi lát nữa nhớ dùng nước sôi trừ độc bình sữa giúp bé cưng, để cho nó vừa ra đời là có thể uống nước." Vãn Vãn vịn anh, từ từ đứng dậy. Bây giờ cô đau đến không chỉ không thể nói chuyện, đến đi bộ đều có chút vô lực. "Đừng sợ, có anh đây!" Anh là cây trụ của mẹ con bọn họ, không thể sợ không thể loạn! Vãn Vãn gật đầu. "Bây giờ mỗi khi đau bụng sinh em liền hít sâu, có thể đỡ đau hơn một chút." Anh rất miễn cưỡng mới nhớ lại một chút kiến thức từng được dạy qua. Vãn Vãn lại gật đầu. "Chúng ta đi bệnh viện, sẽ không có bất kỳ nguy hiểm, hiện tại y học rất phát triển, sinh con gặp chuyện không may đều là chuyện lúc xưa." Anh cố gắng khẽ động khóe môi mỉm cười, để cho cô đừng sợ. Vãn Vãn lần nữa gật đầu. Cô ngược lại thật chưa từng nghĩ chuyện nguy hiểm tánh mạng hay không? Bây giờ cô chỉ là khẩn trương, khẩn trương đến tâm tình không cách nào hình dung. Thật may là anh đang bên cạnh cô. Được anh đỡ, đóng cửa nhà lại, Vãn Vãn chợt chấn động: "Diệc Hãn, anh định ăn mặc như vậy đi bệnh viện sao?" Giang Diệc Hãn mới chú ý tới mình còn mặc đồ ngủ. .... Dọc đường, Giang Diệc Hãn lái xe đưa Vãn Vãn đến bệnh viện, dù cố gắng như thế nào, hai tay cầm tay lái vẫn luôn khẽ run. Đặc biệt là mỗi khi thấy cơn đau nhức lại ập tới, Vãn Vãn đau rên thành một đoàn thì cả khuôn mặt anh đều trở nên nghiêm nghị. Hóa ra phụ nữ sinh con lại đau như thế. Giao cô vào tay bác sĩ thì anh hơi do dự, "Bác sĩ, làm phiền anh nhanh giúp cô ấy sinh mổ!" Cái gì mà sinh con tự nhiên có lợi cho khôi phục sau khi sinh, cái gì sinh mổ đứa bé dễ dàng mắc nhiều chứng bệnh hơn, bây giờ ở trong mắt của anh đều là nói nhảm. Bác sĩ nói hiện tại cô chỉ là vừa bắt đầu, thậm chí còn chưa tới** lúc sinh thật sự, nhưng cô vẫn tiếp tục đau đớn như vậy, anh đều đã sắp không chịu nổi rồi. Lần đầu tiên Giang Diệc Hãn biết, thì ra năng lực chịu đựng trên tâm lý của anh có chút thấp. Không phải hai người đã thương lượng xong, quyết định sinh con tự nhiên ư? Tại sao đến lúc này lại thay đổi chủ ý? Cô mới không cần đã bắt đầu đau đớn, còn chịu thêm một đao! Vãn Vãn không quản, bắt đầu kiên trì, "Không, em muốn sinh con tự nhiên." "Em mổ cho anh!" "Em muốn tự nhiên." "Mổ!" "Tự nhiên." Ý kiến hai người không hợp ở trong phòng chờ sinh. "Siêu âm B biểu hiện đứa bé mới khoảng sáu ký, vị trí bào thai, toàn bộ xương chậu phụ nữ có thai đều phù hợp yêu cầu sinh con tự nhiên. Dưới tình huống này, bác sĩ chúng tôi chắc chắn sẽ không phẫu thuật." Bác sĩ sản khoa cắt đứt bọn họ. Lúc Vãn Vãn mang thai, thể trọng ước chừng tăng hơn sáu mươi ký, mập đến giống như một con vật khổng lồ. Nhưng đứa bé cũng không lớn, hình như những thịt kia cũng chỉ sinh trưởng ở trên thân chính cô mà thôi. Giang Diệc Hãn còn muốn kiên trì. "Phụ nữ có thai ăn xong cơm tối, hiện tại không nên làm giải phẩu, anh trước ký đơn cho phép giải phẫu, nếu như trong quá trình sinh con chúng tôi cảm thấy cần thiết, sẽ áp dụng sinh mổ". Bác sĩ quyết định quả quyết. Nhưng lúc ký đơn cho phép giải phẫu thì anh bị dọa. Trong khi và sau khi phẫu thuật có thể xuất hiện tình huống bệnh biến chứng nhanh: gây mê ngoài ý muốn, trẻ sơ sinh ngạt thở, tình huống ngoài ý muốn sẽ cắt bỏ ( tử ) cung, sau phẫu thuật bên trong màng ( tử ) cung có thể có vài di chứng, vân vân. Mỗi một dạng đều đáng sợ như vậy, làm cho anh sợ đến hoàn toàn không dám kiên trì cái gì mổ hay không mổ. Trời đã sáng, nhưng Vãn Vãn vẫn chưa ra khỏi phòng sinh. Giang Diệc Hãn ở cửa phòng sinh, đợi đến tay chân càng ngày càng lạnh lẽo. "Y tá, Hạ Vị Vãn sinh chưa?" Anh lo lắng kéo lấy một y tá ra vào phòng sinh. "Chưa." Vĩnh viễn trả lời một chữ, lời ít mà ý nhiều. Càng chờ, khiến cho anh càng cảm thấy sợ hãi, bàng hoàng bất lực. "Chị họ, chị có thể đến Thượng Hải không? Vãn Vãn đang sinh con, cô ấy khó sinh!" Anh khủng hoảng đến thậm chí bắt đầu gọi cho chị họ ở thành phố Ôn của cô. Hiện tại có một phụ nữ ở đây sẽ tốt hơn một chút. Tống Dư Vấn cũng không hề biết hai chữ "Khó sinh" hoàn toàn là chính anh tưởng tượng, bị sợ đến lập tức nói sẽ ngồi chuyến máy bay sớm nhất tới. Cúp điện thoại, anh tiếp tục đi qua đi lại thêm một tiếng. Bảy giờ sáng. "Y tá, Hạ Vị Vãn sinh chưa?" Anh lại chạy tới ấn chuông cửa phòng sinh. Liếc ánh mắt khinh thường nghiêm trọng tới, cùng với rốt cuộc bị phiền đến không chịu nổi, cặn kẽ đáp lại, "Còn chưa, hiện tại cô ấy mới mở đến năm ngón tay! Còn lâu lắm!" Năm ngón tay? Năm ngón tay gì chứ? Nhưng, mấy chữ còn lâu lắm này anh nghe không hiểu. Anh gấp đến quả thật không làm chủ được tinh thần, bấm một dãy mã số muốn cầu cứu. "Alo?" Nghe điện thoại lại là một giọng nữ lười biếng, mơ hồ còn mang theo chút hấp dẫn. Giang Diệc Hãn sửng sốt một chút, cho là gọi nhầm rồi. "Ai đó?!" Điện thoại di động lập tức đã bị đoạt qua, truyền đến giọng nói anh quen thuộc. Người phụ nữ ngủ cùng Giang Thiệu Cạnh là ai? Lại nói bây giờ Giang Diệc Hãn không có chút tâm tình nhiều chuyện. "Anh, anh tới bệnh viện XX được không? Vãn Vãn đang sinh con!" Đột nhiên anh sốt ruột nói. Nó có bệnh ư, có phải tới khoe khoang không? Giang Thiệu Cạnh muốn mắng nó, nhưng phát hiện âm điệu của nó có điểm không đúng, khàn khàn đến rất quỷ dị.... "Xảy ra chuyện gì?" "Vãn Vãn khó sinh...." "Anh tới ngay!" Lại một người thành công bị dọa đến quăng điện thoại liền chạy tới. .... Gần sáu giờ tối. "Anh, anh nói nếu như bác sĩ ra ngoài này hỏi em, muốn bảo vệ người lớn hay là bảo vệ đứa trẻ thì phải làm thế nào?" Anh đã một ngày chưa ăn cơm, cũng chưa uống một giọt nước. "Sẽ không có chuyện như vậy!" Giang Thiệu Cạnh nghe đến rất im lặng, lại càng cắn răng nghiến lợi, "Bác sĩ có bảo chúng ta đưa cơm vào, liền đại biểu cô ấy còn chưa có chết!" Sao anh lại thảm như vậy chứ? Vết thương chưa lành, bây giờ còn phải đến động viên cho tình địch mình. Anh hận không được hiện tại trực tiếp ném Giang Diệc Hãn đáng ghét vào trong phòng sinh để đổi lại sự yên tĩnh, nhưng đáng tiếc bệnh viện này không cho phép giúp đỡ sinh. "Trước kia lúc Thụy Thụy sinh cũng là một ngày một đêm, thai đầu là khó sinh một chút, không có chuyện gì." Tống Dư Vấn đã chạy tới Thượng Hải, cũng lên tiếng an ủi. Nhưng là. "Không được, tôi muốn đi nói cho bác sĩ, tôi muốn bảo vệ người lớn!" Giang Diệc Hãn lại muốn ấn chuông cửa phòng sanh. Giang Thiệu Cạnh thay đổi sắc mặt. Có ai lôi tên bệnh thần kinh này đi không, anh không biết nó! Thật may là, đúng lúc ấy thì. "Người thân của Hạ Vị Vãn có ở đây không?" Cửa phòng sinh được mở ra, tay một y tá ôm một đứa bé. "Là tôi, là tôi!" Giang Diệc Hãn sớm một bước vọt lên trước Giang Thiệu Cạnh "Chúc mừng anh, sinh một thiên kim. Anh trước nhìn đứa bé một lần, sau đó tôi mang cô bé đi tắm, cân thể trọng." Y tá xoay đứa bé tới cho anh liếc mắt nhìn. Đó là một bé gái rất nhỏ đang nhắm mắt, bởi vì mới ra ngoài từ trong nước ối, sắc mặt thậm chí vẫn còn trắng bệch như tờ giấy, không nhìn ra ngũ quan giống ai. Thì ra là anh và Vãn Vãn đều đã đoán sai, không phải con trai, là con gái! "Tôi có con gái!" Năng lực điều chỉnh của Giang Diệc Hãn rất tốt, cả người mừng rỡ như điên. "Chúc mừng hai người!" Tống Dư Vấn thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười lập tức nói chúc mừng. Giang Thiệu Cạnh đứng ở phía sau, lại keo kiệt một câu chúc phúc. Ánh mắt lạnh lùng của anh quét tới, nhưng bị Giang Diệc Hãn cản trở, không nhìn thấy bộ dạng của bé gái. "Có gì đặc biệt hơn người, chỉ sinh một đứa con gái mà thôi!" Giang Thiệu Cạnh không có cảm giác nói. Giang Diệc Hãn mới mặc kệ vị chua rất đậm của anh ta, nhắm mắt theo đuôi phía sau y tá, cho đến khi nhìn thấy con gái của mình vào một gian phòng khác. "Anh, anh giúp em trông coi cháu gái anh, em đi chờ Vãn Vãn!" Bây giờ rốt cuộc Giang Diệc Hãn đã khôi phục tỉnh táo, anh bắt đầu chia việc. Giang Thiệu Cạnh trừng mắt liếc anh một cái, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Câu cháu gái anh này là trả thù câu nói trước kia "Chú sắp làm chú" của anh rồi sao? Tâm bất cam tình bất nguyện, anh vẫn canh giữ ở cửa phòng trẻ sơ sinh đối diện phòng sinh, chờ cháu gái ruột của anh. Đột nhiên, Giang Thiệu Cạnh cảm thấy dường như một sinh mạng mới đến, đại biểu một loại cuộc sống mới bắt đầu, cùng với một đoạn gió bụi đi qua.