Không xong! ngủ quên rồi!!
Chương 12
Quay trở lại hiện tại, hiện giờ gen phân hủy vẫn là vấn đề lớn khiến cho cả Liên bang phải đau đầu, nhưng đồng thời việc sinh sản của các chủng tộc cũng là vấn đề khiến nhà nhà lo lắng.
Tình huống trẻ sơ sinh mang khuyết tật từ khi sinh ra xuất hiện ngày càng nhiều, đồng dạng là chủng tộc càng cường đại thì càng dễ xuất hiện. Tuy rằng phần lớn các khuyết tật đều có thể dựa vào y học để chữa khỏi, thế nhưng vẫn có những tình huống vô pháp trị khỏi bằng y thuật.
Cũng không biết có phải do thời đại con lai có huyết thống đặc thù trộn lẫn vào hay không, nhóm con lai ít khi được sinh ra dưới hình dáng trẻ sơ sinh, phần lớn đều lấy dạng trứng mà ra đời.
Có thể thuận lợi nở ra hay không trở thành cửa ải thử thách đầu tiên trong sinh mệnh của bọn họ, hơn nữa còn là một cửa hung hiểm trí mạng nhất.
Theo thống kê, Liên bang hiện tại có mười quả trứng thì trong đó liền có năm quả là không thể ấp ra. Một nửa tỉ lệ nở nghe qua có vẻ cũng không đặc biệt nguy cấp cho lắm, nhưng xin đừng quên, khả năng sinh sản hiện tại của người dân Liên bang đã thảm đến mức gần như trở về ba ngàn năm trước.
Trong cuộc đời dài dòng của bọn họ có lẽ cũng chỉ có duy nhất một đứa con, hai đứa trở lên đã là vô cùng may mắn, nếu có một quả trứng duy nhất lại không thể nở ra, kia tuyệt đối là trí mạng nhất.
Ba cái con non mà Tổ Vũ nhặt được lúc đầu cũng thuộc diện không thể nở ra, nhưng bởi vì thân phận đặc thù của cha mẹ chúng mà có được đặc quyền khác so với các quả "trứng hỏng" khác. Không đành lòng nhìn đứa con duy nhất chết đi, mỗi cặp cha mẹ đều vận dụng thế lực của từng người, lập nên một đội ngũ gồm các học giả kiệt xuất nhất nghiên cứu về vấn đề tương quan, thông qua xin phép mà đưa đội ngũ cùng những quả trứng tiến vào địa cầu thực hành nghiên cứu về vấn đề ấp trứng.
Có lẽ là tinh cầu này thực sự có chỗ thần kỳ, Khoa Khảo Đội ngây người ở địa cầu một năm, thế mà lại thực sự khiến cho ba quả trứng " sống " lại,có dấu hiệu nở ra.
Bởi vì không xác định tình huống này có thể xảy ra nghịch chuyển hay không, bọn họ mới chờ đến khi trứng sắp nở mới rời đi. Nếu không, sớm tại khi trứng có dấu hiệu nở họ đã rời khỏi địa cầu, đem từng quả trứng trao trả tận tay cha mẹ chúng.
Trứng nở ra mặc kệ là đối với bản thân hay đối với cha mẹ chúng đều vô cùng quan trọng. Dưới sự trông chừng của cha mẹ, ánh mắt đầu tiên chúng nhìn đến sau khi nở ra chính là cha mẹ chúng, điều này vô cùng quan trọng trong việc tạo dựng mối quan hệ thân mật giữa con non và những người sinh ra chúng.
Đáng tiếc là mới vừa ra khỏi địa cầu họ đã bị hải tặc tinh tế bắt được, hơn nữa còn đem trứng làm mất.
Tuy rằng biết đây cũng không phải lỗi của đội hộ vệ, thế nhưng thời điểm nghe tin người nhà của trứng sắp đến, Ulrich cùng A Lai vẫn không nhịn được mà chột dạ.
Kervuin thượng giáo không nói cho bọn họ biết thân phận của đối phương, dù sao cũng là bí mật hành động, đương nhiên không thể để lộ tin tức, cho dù đối phương đã sắp đến nơi đi chăng nữa.
Thông tấn khí rất nhanh liền ngắt kết nối, Ulrich cùng A Lai tuy rằng hiểu rõ quy củ nhưng vẫn không khỏi hiếu kì.
"Đến cùng rốt cuộc sẽ là vị nào đây?"
"Nghe nói cha mẹ của một trong ba cái con non đã qua đời, người đến hẳn là cha mẹ của hai con còn lại đi? Bất quá để đại nhân vật như vậy phải đích thân đến đây vẫn là do chúng ta thất trách."
"Này cũng do không có biện pháp, lúc này cũng chỉ có thể dựa vào lực lượng của cha mẹ chúng có lẽ còn có khả năng tìm lại được đám con non."
"Hy vọng là như thế, tóm lại trước khi cha mẹ chúng tới chúng ta lại nỗ lực tìm một lần cuối cùng đi!"
Tuy rằng biết lần tìm kiếm này có lẽ cũng không có kết quả, nhưng Ulrich vẫn sẽ không từ bỏ.
Mà bên kia, Tổ Vũ vừa mới kết thúc quá trình giáo dục tu hành linh lực lần đầu tiên cho đám con non.
Lúc trước, khi Tổ Vũ dạy dỗ các lão bằng hữu-lúc này vừa mới khai mở linh trí- cũng dùng phương pháp này, vừa đơn giản vừa trực tiếp đưa linh lực vận hành trong cơ thể họ, để họ tự quen thuộc mà nắm vững phương thức tu hành, tiếp tục luyện cho đến khi họ tu thành công, hóa thành hình người.
Nhưng đồng thời cũng có những kẻ vì không thể tiếp thu linh khí mà vô pháp tu luyện. Với những người như vậy, Tổ Vũ kiên trì cho rằng này là do bọn họ quá ngu ngốc.
Đáng mừng là khả năng tiếp thu linh khí của ba cái con non đều rất cao. Tuy mới thử một lần, nhưng với kinh nghiệm của Tổ Vũ thì chẳng mấy chốc chúng nó sẽ có thể tu luyện thành yêu quái.
Linh lực quá mức cường đại khả năng lớn sẽ khiến cơ thể bị tổn thương, nhưng Tổ Vũ khống chế linh lực vô cùng tỉ mỉ, mấy cái con non còn quá nhỏ nên không thể nhận ra cơ thể bản thân có biến hóa. Thế nhưng, cảm giác linh lực thuần túy lưu động trong cơ thể vô cùng ấm áp thoải mái khiến chúng vô vùng dễ chịu, càng ưa thích hoạt động tu luyện này.
Trải qua linh lực tẩy rửa, ba cái con non như si như say tựa bên cạnh Tổ Vũ đang trong hình dạng khủng long, cái đầu nhỏ hướng hắn cọ cọ, miệng phát ra thanh âm mềm mại như bông khiến trái tim người nghe muốn tan chảy.
Chúng nó so với trước kia lại càng thêm quyến luyến Tổ Vũ.
Tổ Vũ bị cọ có chút ngứa, bất đắc dĩ đành dang cánh đem chúng nó gom lại với nhau:" Cho dù các ngươi có làm nũng đi chăng nữa, hôm nay cũng không thể tiếp tục."
Đối với con non mới tiếp xúc linh lực, một ngày một lần chải vuốt linh lực là quá đủ, nhiều hơn liền không tốt.
Cũng không biết có phải do linh lực hay không, ba cái con non liền trở nên thông minh hơn không ít, giống như trong một khoảnh khắc liền lớn hơn hai, ba tuổi, lời Tổ Vũ nói cũng có thể nghe hiểu.
Nhưng bởi còn chưa biết cái gọi là một vừa hai phải, tụi nó vẫn tiếp tục làm nũng. Tuy Tổ Vũ bị bộ dáng manh manh khi làm nũng của tụi nó làm cho tâm nở hoa nhưng vẫn kiên trì với quyết định của mình.
Vì muốn dời lực chú ý của bọn nó, Tổ Vũ quyết định đưa chúng nó đi tìm con mồi, thuận tiện cấp cho chúng nó một khóa học đi săn.
Xét thấy hình dạng của bản thân khá giống loài chim, Tổ Vũ vẫn luôn đi săn theo phương thức của loài này. Thế nhưng nó lại không thích hợp cho các con non học tập. Phải biết tuy chúng cũng có cánh, nhưng về hình dáng lại càng giống động vật sống trên đất liền hơn. Chính vì vậy, trước khi đi săn Tổ Vũ quyết định thay đổi hình dáng của bản thân.
Cũng vì thế, hắn liền cắn tiểu Griffin một cái.
Không nặng, nhưng cũng đủ để nơi tiểu Griffin bị cắn xuất hiện một giọt máu, bất quá sau khi Tổ Vũ liếm đi giọt máu đó, miệng vết thương liền biến mất.
Nó thậm chí còn không cảm giác được chính mình đổ máu. Chút vết thương này, so ra còn không nặng bằng thương tích xuất hiện khi nó đánh nhau với tiểu Phi Mã cùng tiểu Vũ Giao.
Nó chỉ hơi nghi hoặc, nghiêng đầu kêu vài tiếng "Pi pi?" sau đó bày ra tư thế chiến đấu, nó tưởng Tổ Vũ muốn cùng nó chơi trò đi săn.
Nhưng loại tư thế này rất giống với khi Tổ Vũ lấy hình thái loài chim đi săn. Điều này làm Tổ Vũ càng thêm kiên định với ý nghĩ giáo dục lại bọn chúng.
Dưới sự vây quanh của ba cái con non, thân hình của Tổ Vũ từ từ biến hóa, cuối cùng hóa thành một con tiểu Griffin khác giống tiểu Griffin như đúc.
Bộ dáng của "mama" đột nhiên biến thành giống mình như đúc?!
Tiểu Griffin bị biến hóa này làm cho kinh sợ, đôi mắt tròn xoe trừng lớn. Cùng nó giống nhau, tiểu Vũ Giao với tiểu Phi Mã cũng vô cùng mộng bức, chúng nó vây quanh hai tiểu Griffin giống nhau như đúc, đổi tới đổi lui cũng vô pháp phân biệt bề ngoài của chúng nó.
Thậm chí, dùng khứu giác cũng không thể phân biệt được là ai với ai.
"Pi pi?" Thế nhưng tiểu Griffin - thật - mới đầu còn ngây người rất nhanh liền phản ứng lại. Nó tiến đến bên cạnh một tiểu Griffin khác giống mình như đúc, như xác nhận mà kêu một tiếng mama.
"Đã nói bao nhiêu lần rồi, không phải mama." Tổ Vũ bất đắc dĩ nhắc lại lần nữa, nhưng hắn biết cả ba con đều sẽ không nghe.
Không muốn trêu ba cái con non quá mức, Tổ Vũ khôi phục lại khí vị của chính mình, thân thể lại ngày càng biến lớn.
Nhưng cũng không phải biến về bộ dáng vốn dĩ mà là biến thành một con Griffin trưởng thành.
Thân hình cao gần ba mét, mặc kệ là đối với ba cái con non hay với bản thân Tổ Vũ đều hết sức không lồ. Griffin trưởng thành không giống tiểu Griffin lông xù xù mà tràn ngập cảm giác uy nghiêm, móng vuốt sắc bén thu ở đệm thịt, lại có thể tùy thời xuất ra đem con mồi xé nát.
Đôi cánh thật lớn mạnh mẽ hữu lực gom lại ở trên lưng, Tổ Vũ thử giang cánh, đôi cánh so với thân hình còn lớn hơn mang lại cảm giác chấn động tuyệt đối, lại cũng đủ để đưa Tổ Vũ bay lượn trên không trung.
Nhìn "mama" giương cánh lớn chuẩn bị bay, tiểu Griffin hưng phấn nhảy tới nhảy lui trước mắt hắn, trong đôi mắt sáng lấp lánh toàn bộ đều là khát khao.
Không có sai, đây chắc chắn là mama của nó. Nhìn đi, ngay cả bộ dáng đều giống như vậy!
Nhận thức vỗn dĩ đã lệch lại càng hướng trên con đường lệch lạc mà đi, hơn nữa lại càng thêm bất di bất dịch.
Hai cái con non còn lại thấy thế cũng bắt đầu nhao nhao đòi Tổ Vũ biến thành bộ dáng của bọn nó.
Bị ồn ào đến đau đầu, Tổ Vũ liền không nhịn được xuất ra bản năng nuôi dưỡng hùng hài tử (*trẻ trâu). Sau khi cắn mỗi con một ngụm lấy máu cũng biến thành bộ dáng chúng lúc trưởng thành.
Đây là một loại phương thức vận dụng thiên phú thần thông khác của Tổ Vũ. Thiên phú của hắn có chút giống với 72 phép biến hóa của Tôn Ngộ Không, bất quá lại không được lợi hại như vậy. Hắn chỉ có thể biến thành sinh vật sống, hơn nữa muốn biến thành bộ dáng gì cần phải lấy được một bộ phận của đối phương. Tại rất lâu trước kia, thời điểm hắn muốn biến thành động vật khác liền trực tiếp ăn đối phương, đâu có ôn hòa giống như cách hắn đối xử với đám con non bây giờ, chỉ lấy một chút máu.
..... Đương nhiên, bộ dáng nhân loại của hắn không phải do hắn ăn đối phương mới biến thành, mà do bản thể của hắn hóa hình ra.
Hơn nữa thiên phú của Tổ Vũ cũng không phải không có hạn chế. Sinh vật cùng một chủng loại hắn chỉ có thể biến thành một bộ dáng nhất định, như là hắn đã từng ăn một con bát ca rồi biến thành bộ dáng của con bát ca đó, từ đó về sau hắn liền không thể biến hình thành một con bát ca nào khác ngoài nó. Tuy rằng bộ dáng loài chim trong mắt nhân loại trên cơ bản là giống nhau, nhưng đối với loài chim mà nói, chúng nó có thể dễ dàng phân biệt được những điểm giống và khác nhau của những con chim khác.
Sau khi thỏa mãn trí tò mò của ba cái con non, Tổ Vũ lại một lần nữa biến thành bộ dáng Griffin. Bất quá lần này hắn điều chỉnh kích cỡ nhỏ hơn không ít, làm chính mình thoạt nhìn chỉ là cái con non lớn hơn tiểu Griffin một chút.
Như vậy vừa có thể dễ dàng phân biệt, vừa có thể để tiểu Griffin quan sát bộ dáng đi săn của nó dễ dàng hơn.
Dù sao thì nó cũng là lớn nhất trong ba con, lại được Tổ Vũ yêu thích nhất, cho nên lần này dạy nó trước, sau đó lại lần lượt dạy hai con khác mới công bằng.
..........
Lời con Shuu: Học kỳ này mình bịhọc sinh trung bình rồi! Sợ quá làm sao giờ!? Liệu papa có nổi xung rồi đập mình một trận không đây! Hu hu (Ọ ∆ Ọ|||)
Truyện khác cùng thể loại
105 chương
49 chương
101 chương
29 chương