Cuối cùng một ngày kinh hỉ cũng đã tới, linh trùng đảng đã nở, Phệ Huyết Trùng mới trào đời không ngờ đã là linh trùng Đinh đẳng. Chính Trần Duyên cũng không ngờ, chỉ có thể lí giải rằng phụ mẫu của chúng đều là linh trùng Ất đẳng ngày ngày thôn phệ huyết nhục yêu thú cấp hai. Nhìn bầy Phệ Huyết Trùng chưa kịp mở mắt thậm chí xuất hiện cá biệt sắp đột phá Ất đẳng khiến hắn không ngậm được miệng. Dù số lượng không bằng năm thành trước kia nhưng chỉ nhìn vào thực lực thì đã mạnh hơn không ít. Trong lúc hắn không ngừng nâng niêu chúng linh trùng Chu Lão lại đột ngột hiện ra. -Gần đây sao ta không thấy Chu Lão nhân gia người, có phải vấn đề gì sao? Lão dùng cặp mắt khinh thường nhìn hắn như thể muốn nói: -Hừ tiểu tử ngươi chỉ biết du hí cùng nữ nhân giờ đây cũng biết lo nghĩ cho ta. Dù khinh thường ra mặt nhưng lão cũng nhàm chán la mắng tên tiểu tử vô liêm sĩ này. -Tiểu tử ngươi không phải luôn ao ước có pháp bảo sao? Mộc Tâm nguyên tố kia bên trong người ngươi đã mọc rêu lên rồi. Lời nói của lão khiến hắn ngỡ ngàng, pháp bảo là thứ mà không ai không thèm khát. Hắn cũng không ngoại lệ, nhưng điều kiện làm ra pháp bảo quá khắt khe. Không nói tới tài liệu hiếm có thì mỗi pháp bảo đều có phương pháp chế tác riêng không phải dễ dàng có được. -Những thứ đó tiểu tử ngươi không cần lo nghĩ, điều bận tâm lúc này là ngươi đã có chủ ý sử dụng pháp bảo nào. Chu lão điểm đúng mối lo âu của Trần Duyên, hắn ngoài nhục thể mạnh mẽ ra thì cũng chỉ có khống trùng thuật mạnh mẽ. Ban đầu Trần Duyên còn ôm ý nghĩ sẽ rèn ra một bộ khải giáp nhưng hắn ngay lập tức dẹp bỏ. Mộc hệ pháp khí rất đặc biệt, nếu hỏa giáp đốt cháy kẻ thù tăng cường huyết chí, kim giáp sắc bén tốc độ khó ai bì kịp, thổ giáp trầm trọng vô kiên bất toài thì thủy giáp cùng mộc giáp chỉ mang tính phụ trợ hay trị thương, thứ mà hắn không cần tới nhất. Thấy vẻ mặt chầm tư của hắn Chu lão liền kiến nghị. -Lão phu có một thứ vô cùng thích hợp với ngươi nhưng chỉ có điều… Nghe tới đây Trần Duyên liền nhìn chằm chằm về phía Chu lão, thân là tu sĩ Nguyên Anh kì lão khẳng định có cách nhìn hết sức tinh tường. Thấy hắn vẻ chăm chú lão tiếp tục. -Chỉ có điều đây là pháp bảo phụ trợ, bản thân không hề có lực công kích. Trần Duyên không nén được tia thất vọng, hắn từ bỏ Mộc giáp cũng vì điều này. Không phải hắn khinh thường khả năng phụ trợ, nhưng mộc hệ hữu ích nhất là trị thương thứ mà nhục thể hắn không cần nhiều. -Lão phu không hề nói thần thông của pháp bảo là trị thương mà chính là chúng. Lão nhẹ hướng đàn Phệ Huyết Trùng chỉ tay. Trần Duyên hứng thú nhìn lão. -Pháp bảo này tên là Loa Trùng Ốc, pháp bảo trấn môn của Tuyệt Độc Môn. Chỉ có môn chủ mới biết được bí mật rèn đúc nên nó. Giữa hư không làn khói mờ ảo tạo thành hình tòa tiểu thành chóp nhọn, hình xoắn ốc, xung quanh là hàng ngàn hàng vạn lỗ nhỏ có quy luật. -Tuyệt Độc Môn? Trần Duyên không khỏi nghi vấn, trước đây hắn chưa hề nghe qua. -Hừ tiểu tử ngươi không hay biết cũng là chuyện thường tình, dù sao Tuyệt Độc Môn cũng chỉ là tiểu môn phái thời thượng cổ. -Lẽ ra có thể lách qua khe hẹp mà tồn tại, nhưng môn chủ đời thứ mười của bọn chúng lại tìm được một thứ phỏng tay. Lão liếc nhìn loa thành mà không khỏi cảm khái. -Chính là thứ này đã khiến Tuyệt Độc Môn rơi vào tuyệt cảnh. Trần Duyên không khỏi kinh nghi, thượng cổ chính là thời kì hưng thịnh nhất của tu sĩ. Đó là lúc lục địa này vừa bị chia tách từ đại lục, không nguy hiểm rình rập, thiên tài địa bảo còn phong phú. Vật khiến chúng tu sĩ không ngại đổ máu giành giựt khẳng định không đơn giản. -Thứ này ta cũng chỉ vô tình tìm thấy trong tàn tích rất xa xưa không rõ cụ thể. Chỉ biết Tuyệt Độc Môn vốn là tông môn dùng cổ độc, đây là thứ bọn tu sĩ kia nuôi dưỡng chúng. Thì ra cả Chu Lão cũng không tường tận thứ này, điều đó cũng khiến Trần Duyên không khỏi chần chừ. Kẻ nào cũng biết rằng pháp bảo tốt nhất chỉ cần rèn đúc một lần, cần rất nhiều thời gian bồi dưỡng mới khiến chúng phát huy mười thành uy lực. Tài liệu rèn đúc pháp bảo đều rất hiếm thấy, nhất là Mộc Tâm nguyên tố trong tay hắn lại là cực phẩm trong cực phẩm, nếu như mất đi khó lòng kiếm lại được. Làm sao Chu lão không rõ ý định trong đầu của hắn, lão không nhiều lời, những gì cần nói đều đã nói ra, còn lại chỉ đành phụ thuộc nơi hắn. Sau hồi lâu đắng đo suy nghĩ Trần Duyên cũng đã quyết tâm. -Chu lão, ta muốn pháp bảo kia. Hắn quả quyết, không chút nào hối hận. Muốn những thứ kẻ khác không có thì phải làm những thứ kẻ khác không dám làm. Có pháp bảo càng sớm đồng nghĩa thực lực càng sớm tăng trưởng, đồng thời đây dù sao cũng là pháp bảo có từ thời thượng cổ khiến không ít kẻ phải đổ máu. -Hahaha tiểu tử ngươi quả thật là kẻ điên, dám lấy bảo vật Mộc Tâm ra đánh cược. -Rất hợp ý ta, khẳng định thứ khiến ta cùng hơn năm tên tu sĩ Nguyên Anh kì phải tổn hao không ít tâm huyết tìm thấy này không để ngươi thất vọng. Lão cực kì cao hứng, từ khi tìm được thứ này bản thân lão mặc dù rất hiếu kì nhưng không hề muốn lấy bản thân thử nghiệm, dù sao pháp bảo bổn mạng theo vài ngàn năm khiến lão không nỡ từ bỏ. Hữu thủ đẩy nhẹ, chưởng ấn kì lạ mang theo nguồn tin tức khổng lồ xâm nhập Trần Duyên não hải. Một tòa thành to lớn, hắn không khác gì ruồi muỗi khi đứng trước vẻ hùng vĩ của tòa đại thành này. Xung quanh là hàng vạn linh trùng lớn nhỏ không thể nào đếm xuể, cõng trên lưng là những kẻ y phục quái dị không ngừng trực chỉ đại thành bay đi. Choáng ngợp trước khung cảnh khủng bố này, nhưng thứ càng làm Trần Duyên kinh ngạc không dứt là kẻ đang ngồi trên kim tọa. Đại thành hình xoắn ốc nhọn thẳng lên bầu trời mà nam nhân lại ngồi trên đỉnh đại thành. Những kẻ phía dưới gào thét thứ ngôn ngữ kì lạ như thể triều bái. Đột nhiên khung cảnh trước mặt hắn biến mất, nhận ra xung quanh đã trở lại như ban đầu Trần Duyên mới kịp hoàn hồn. -Cảnh tượng kì lạ kia chẳng lẽ chỉ là ảo giác. Ngay lập tức Trần Duyên bác bỏ ý nghĩ vừa rồi, cảnh tượng chân thực tới mức hắn có thể ngửi được hương vị cây cỏ, nghe được tiếng gió thổi, cảm nhận được không khí hào hùng khẩn trương nơi đây. Những thứ không nghĩ ra thì cũng không suy nghĩ nhiều, để lại truyền tin phù cho Nguyệt Nguyệt, Trần Duyên phong bế mật thất. Viên đá lớn hơn nắm tay này cũng đủ làm ra nhẫn trữ vật khiến hắn không khỏi kinh hỉ. Ngồi xuống bồ đoàn, hữu thủ đặt trên đan điền hồi lâu Mộc Tâm vốn nằm yên trong người hắn bấy lâu nay hiện ra. Nhận thấy khí tức của bản thân cùng Mộc Tâm đã gần như tương đồng khiến hắn không khỏi hài lòng. Thời gian qua dùng chân khí tinh thuần không ngừng xâm nhập cuối cùng thời điểm này cũng đã tới. Song thủ như thể múa may quay cuồng, hồi lâu sau nhiều lần thất bại, cuối cùng thủ ấn cũng đã thành công. Ấn chú mà hình thái Loa Trùng Ốc xâm nhập Mộc Tâm, không bỏ qua cơ hội. Vận Hóa Mộc Quyết nhục thân mộc nguyên khí tảng mác ra khắp mật thất rồi từ từ tiến vào Mộc Tâm. Ngày nối ngày, tháng nối tháng, gần một năm tròn cuối cùng hắn đã bước đầu thành công. Tòa tiểu ốc lớn hơn năm tay trôi lơ lững trước mặt, giống như Tiểu Mập Mạp, Trần Duyên cảm nhận được như thể giữa hắn và tòa tiểu ốc kia có mối liên hệ huyết nhục.