Tạ Hồng Trần nghiêng người sang, tạm thời không nghe thấy Đệ Nhất Thu nói. Bọn Hà Tích Kim còn cách nào đâu —— hai cậu này, hình như trời sinh không hợp. Vũ Tử Sửu nói: “Thôi thì bắt tụi lừa đảo quan trọng hơn.” Trương Sơ Tửu cũng nói: “Đúng đấy đúng đấy.” Tạ Hồng Trần rốt cuộc nói: “Không cần đánh cỏ động rắn, theo dõi bọn chúng, nói không chừng có thể biết tông tích mấy đứa bé kia.” “Đúng là Tạ Tông chủ lo lắng chu đáo. Hôm nay ta nhất định phải lột da đám lừa đảo xem đối phương rốt cuộc là thần thánh phương nào.” Trương Sơ Tửu vội đáp. Lời vừa buông, đã kéo tới một cơn im lặng. Tạ Hồng Trần không tiếp lời, là vì “thần thánh” phía sau có khi nào là sư phụ hắn. Đệ Nhất Thu không nói gì, nguyên nhân cũng không khác mấy — nhỡ lòi ra là Sư Vấn Ngư, cũng khó ăn nói. Vì thế Giám chính đại nhân nói: “Chuyện nhỏ thế này, cũng không cần tốn sức mọi người. Nếu mắt Tạ Tông chủ mù mờ bất tiện, chi bằng quay về nghỉ tạm trước. Chờ có tin tức, Ti Thiên giám dĩ nhiên sẽ thông báo đến Tông chủ.” Tạ Hồng Trần đương nhiên không thể đi, nếu giao chuyện này cho Ti Thiên giám, e là dù kẻ độc thủ phía sau màn không phải Tạ Linh Bích cũng sẽ đổi thành Tạ Linh Bích. Hắn lạnh nhạt nói: “Đa tạ Giám chính quan tâm. Tạ mỗ chỉ không chịu được ánh sáng quá mạnh, không tới mức mù.” “Đúng là tiếc quá nhỉ.” Đệ Nhất Thu lành lạnh. Hai người đối chọi gay gắt, bọn Hà Tích Kim nghe mà thật không thể tiếp lời. Còn đám lừa đảo gây ra sóng gió kia vạn lần cũng không ngờ rằng tự mình đang kinh động đến tới mấy vị thần tiên tự mình đến đây ngồi canh chừng. Sáng sớm hôm sau, bọn chúng dẫn các bé bắt được rời thôn Lạc đà. Tạ Hồng Trần chờ người đi khỏi thong thả đi theo. Bọn họ muốn theo dõi ai, dĩ nhiên đối phương khó mà phát hiện. Đám người dõi theo trong tuyết, trong lúc rảnh rỗi, Đệ Nhất Thu móc trong túi pháp bảo ra một nửa sợi dây châu, một bên xuyên châu, một bên tết hoa. Dây là dây tơ, hạt là châu san hô. Tay hắn rất khéo, dây tết rất tinh xảo. Tạ Hồng Trần không kìm được liếc qua – món sặc sỡ vậy, không lý nào tự hắn ta đeo chứ nhỉ?! Nhưng với quan hệ giữa hắn với Đệ Nhất Thu, đương nhiên là sẽ không hỏi nhiều. Cả đám theo đuôi đám lừa đảo đi thẳng đến một bến tàu. Thấy mấy đứa bé bị mang lên thuyền, Đệ Nhất Thu đành gọi bảo thuyền Bích Tiêu của Ti Thiên giám cưỡi gió mà đuổi theo. Đám người đứng ở đầu thuyền, thấy thuyền xuyên sông đến sông, cuối cùng đi thẳng đến biển Đông. Chuyện này… Trong tầm mắt chỉ còn một màu xanh thẳm, thuyền đi giữa biển như kiến bò. Đệ Nhất Thu Tạ Hồng Trần đều nghiêm trọng, đưa mấy đứa nhỏ ra hải ngoại, quả thực không giống Tạ Linh Bích hay Sư Vấn Ngư gây nên. Nhưng đám này lại một mực làm vậy. Bọn chúng đem trẻ con ra khu vực biển nước ngoài bán, tiêu dao sung sướng ngay tại chỗ. Thấy hiện không còn manh mối khác, Đệ Nhất Thu đành hạ lệnh thu lưới. Vì theo dõi chặt, nên dẫn đám trẻ con về không thiếu một em. Chỉ có điều đúng là đám lừa đảo này làm thế thật không thể nghĩ ra. Ti Thiên giám và người Ngọc Hồ tiên tông nhanh chóng trói chúng bắt lên bảo thuyền Bích Tiêu. Đám có bốn nam một nữ, cầm đầu là một lão già đã qua sáu mươi. Còn ba thanh niên đều là con lão. Cộng thêm vài nô bộc, tùy tùng đều là do chúng bỏ tiền thuê mua sức. Trong mấy món đồ đem theo chỉ có mấy bộ trang phục Ngọc Hồ tiên tông. Tuy là người trong tiên môn song tu vi cũng không cao. Tạ Hồng Trần hiếm khi cười giễu: “Xem ra quả thật là tình tiết vụ án rất rắc rối phức tạp, thảo nào quan phủ triều đình nhiều năm điều tra không có kết quả.” Đệ Nhất Thu gượng nuốt xuống câu nói châm chọc, Bảo Võ đem đến một cái ghế, y ngồi xuống, mười ngón tay thành thạo tết hoa, hỏi: “Ai là thủ lĩnh?” Thủ phạm cắn chặt răng không lên tiếng. Đệ Nhất Thu cũng chẳng bất ngờ, chỉ một gã trai trẻ tuổi nhất quỳ một bên. Bảo Võ lập tức hiểu ý, kéo gã đô con kia ra. “Ngươi, các ngươi muốn làm gì?” Lão già lập tức lên tiếng. Đệ Nhất Thu cầm đoạn dây tết trong tay… đưa cho Bảo Võ, cầm bút than đến, vẽ một vòng tròn quanh người gã đô con. Bảo Võ cúi đầu nhìn sợi dây châu, sợi dây tết cực kỳ đẹp, hạt châu san hô từng viên sáng long lanh diễm lệ, rất đẹp mắt. Nhưng tinh xảo vầy… không phải phụ nữ thì sao mà đeo chứ? Đệ Nhất Thu dùng bút chì vẽ vòng tròn xong, lập tức rút khăn lụa bắt đầu lau tay. Lau xong, y nhận lại sợi dây châu tiếp tục tết hoa. Lúc này, chỉ nghe một tiếng hét thảm. Đám người ngẩng nhìn, thấy trên bảo thuyền Bích Tiêu bắt đầu có tuyết. Những chỗ khác bông tuyết rơi xuống hiền dịu óng ánh. Trừ trong chiếc vòng Đệ Nhất Thu vẽ, bỗng đỏ bừng như nước thép nóng chảy! Nước thép nhỏ xuống người phạm nhân trong vòng, xèo xèo, khói trắng bốc lên, mùi thịt từ từ trào ra. Tên phạm nhân ban đầu còn kinh ngạc, sau đó kịp phản ứng, y ngẩng lên nhìn, bông tuyết đỏ bừng rơi xuống mặt. Ngay lập tức, trên mặt hắn bị đốt thành hố sâu điểm lỗ chỗ. “Á ——” gã lạc giọng la hét, liều mạng lăn lộn muốn thoát khỏi chiếc vòng đen vẽ bằng bút than. Nhưng không được, gã như bị đụng phải một lớp tường trong suốt, chỉ có thể liều mạng gào thét, giãy giụa. Trong không khí trào ra mùi thịt đầy buồn nôn. “Dừng tay! Dừng tay!” bốn phạm nhân còn lại run rẩy cả người, lão già kia không nhịn được nữa, la lên. Đương nhiên Đệ Nhất Thu không dừng tay, cả đám đành trơ mắt nhìn từng bông tuyết đỏ rơi xuống. Gã đô con trong vòng ban đầu còn cố hết sức lăn lộn la hét, dần dần không động đậy được nữa. Mắt gã bị đốt thành hai lỗ lớn, cả người không khác một khối thịt ngon. Chỉ có khi bông tuyết rơi xuống, cơ thể gã vẫn còn rung động rất nhỏ. Bảo Võ thoáng liếc Đệ Nhất Thu, lúc này Đệ Nhất Thu mới hỏi: “Các ngươi tổng cộng đã gây bao nhiêu báo án rồi?” Lão già tóc bạc nhìn thấy cảnh vừa rồi, hồn phi phách tán từ lâu, lão run rẩy nói: “Hơn hai mươi. Tổng cộng mang đi ba lần chừng trăm đứa.” Đệ Nhất Thu cẩn thận xỏ châu, hỏi tiếp: “Ai thuê các ngươi?” Lão tẩu run rẩy nói: “Không, không ai cả. Là lòng lão tham tiền nên mới…” “Ồ.” Đệ Nhất Thu khẽ cười, nói: “Ngươi đưa chín đứa bé men sông ra biển chỉ bán được mấy đồng? Lòng tham tiền của ngươi cũng đặc biệt ghê, cố tận sức để mua bán lỗ vốn.” Lão già ngây ra, mãi không thốt ra lời. Đệ Nhất Thu khoát tay, Bảo Võ liền lôi một gã trai khác vào trong vòng vẽ bằng bút than. “Đừng, quan gia đừng! Ta nói, ta nói!” Mùi thịt trên thuyền mùi càng lúc càng nồng, lão già đã cả kinh nói không rõ ràng. Lão nói: “Là… Là…” Lão già nhìn đã không còn sức kháng cự, nhưng họng đã bị nghẹn lại, nói tiếp: “Là…” Tạ Hồng Trần Đệ Nhất Thu phát hiện chỗ không đúng, đột nhiên tiến tới bóp miệng lão. Song không kịp! Trong miệng lão, một ngọn lửa bùng lên phọt ra. Hai người đành buông lão lùi lại tránh. Chưa tới một chốc, cả người lão bị thui đến xám đen. Ba trai một gái con lão cũng đồng thời phụt cháy. Gã bị thương nặng trong vòng cũng không thoát. Bộ ba Hà Tích Kim lấy làm kinh hãi: “Là Kỵ Ngôn thuật!” Đệ Nhất Thu vung tay áo đẩy lùi ngọn lửa, ánh mắt càng âm trầm. Kỵ Ngôn thuật, không phải là pháp thuật đặc thù của tông môn nào. Người tu tập bây giờ rất nhiều. Bình thường người thi thuật sẽ thiết lập ra ngôn từ cấm kỵ, một khi người trúng thuật định nói ra mấy từ cấm, ngay lập tức sẽ bị phát thuật mà chết. Tử trạng khác nhau, nhưng tình trạng thì giống. Chuyện đến bước này, trong lòng Tạ Hồng Trần và Đệ Nhất Thu đều như bị tảng đá lớn đè. Đệ Nhất Thu lại tết sợi dây châu một lúc mới nói: “Lục soát vùng bờ biển, dẫn trẻ bị bắt cóc về, giao cho quan phủ giải quyết hậu quả. Mặt khác, bảo các quận huyện dán thông cáo, đọc ngày đêm, cảnh cáo dân chúng phòng bị lừa đảo nữa.” Bảo Võ đáp lời, đám người lại liếc mắt nhìn mấy đống xám đen trên mặt đất, ánh nhìn cực kỳ nặng nề. Đám bắt cóc trẻ em này, không màng ngàn dặm xa xôi, qua loa bán đi. Không vì tiền tài vậy thì tại sao? Người sau lưng bọn chúng cũng đã hạ Kỵ Ngôn thuật từ trước, hiển nhiên đã rất hiểu thủ đoạn của tiên môn tay… Người này là ai? Hai người cũng không dám đoán, như Tạ Hồng Trần thầm nghi ngờ Tạ Linh Bích, còn Đệ Nhất Thu thầm nghi ngờ Sư Vấn Ngư vậy. Nhưng manh mối lại bị đứt đoạn ở đây. Bảo thuyền Bích Tiêu đưa mấy đứa bé được cứu chuẩn bị quay về. Tạ Hồng Trần chợt gọi: “Đệ Nhất Thu.” Đệ Nhất Thu đứng trên boong thuyền, tay vẫn tết sợi dây châu: “Tạ Tông chủ có gì chỉ giáo?” Đôi mắt Tạ Hồng Trần giấu sau lớp vải sa, vẻ mặt cũng lạnh lùng nghiêm túc, hắn nghĩ mãi, cuối cùng cũng không hỏi gì, ngự kiếm rời đi. Kiếm tiên áo trắng, ngự kiếm bay lên trời, thắt lưng bay theo gió, hào hoa phong nhã chói lọi. Trên boong thuyền, Bảo Võ nhìn thấy không khỏi bật thốt: “Tên chó kiếm tiên này, thật đúng là có thần khí đựu nó… Ngọc Hoàng đại đế nha!” Ánh mắt Giám chính đại nhân lành lạnh, nói: “Bảo giám phó về rồi thu dọn hành trang đi.” “Hơ?” Bảo Võ vội hỏi: “Giám chính muốn phái tiểu nhân đi đâu ạ?” Đệ Nhất Thu quay người đi vào khoang thuyền, nói: “Nếu cậu mến mộ kiếm tiên thế, chi bằng ngày mai đi Ngọc Hồ tiên tông bái sư học nghệ luôn đi.” Oái. Bảo Võ gãi đầu, lập tức kêu lên oan uổng: “Giám chính, có trời đất chứng giám, lão Bảo tôi mang một tấm lòng trung thành nha!” Đệ Nhất Thu không màng đến Bảo Võ đuổi theo, thầm hừ lạnh —— hẳn tên Tạ Hồng Trần muốn hỏi chuyện Hoàng Nhưỡng đây, nhưng mãi đến lúc cuối cũng chưa hề mở miệng. Tên này nhịn thật giỏi. Y xoay người quay lại, bảo bảo thuyền Bích Tiêu quay về thôn lạc đà. Còn bản thân Giám chính đại nhân lại đi nơi khác. Bạch Cốt nhai. Miêu Vân Chi chẩn bệnh Hoàng Nhưỡng xong, cũng không dám đụng hai cây châm Bàn Hồn và Định Cốt. Lão chỉ dùng phương pháp trị liệu châm cứu và ngâm thuốc. Hoàng Nhưỡng ngâm thuốc, dĩ nhiên cũng thấy tinh thần sảng khoái. Mấy tiểu sư muội tranh nhau mặc y phục tử tế cho nàng, giúp nàng chải đầu thật đẹp. Váy áo nàng nhiều, vật trang sức cũng lắm. Mấy tiểu cô nương ở lại Bạch Cốt nhai lâu năm, tuy cuộc sống không phải lo nghĩ, song phồn hoa trên thế gian chỉ thấy được chút ít. Cho nên mỗi lần lục lọi đồ trang sức của nàng, đều có thể chơi hết cả buổi. Lúc Đệ Nhất Thu đi vào, năm sáu cô đang tranh nhau xem rương trâm hoa của Hoàng Nhưỡng. Thấy y, lập tức cả đám thẹn đỏ bừng cả mặt, tranh nhau định chạy ra ngoài. Đệ Nhất Thu liếc qua, thấy Hoàng Nhưỡng váy sam chỉnh tề, tóc chải tinh xảo, biết mọi người cũng quan tâm săn sóc. Dĩ nhiên y không thèm để ý, trái lại còn móc ra mấy sợi dây châu, nói: “A Nhưỡng hành động bất tiện, làm phiền chư vị nữ y. Ta tự tay tết mấy sợi dây buộc tóc, mong các vị vui vẻ nhận.” Sợi dây châu dùng tơ tầm làm dây, châu san hô làm hoa, tết thật xinh đẹp tinh xảo. Quan trọng hơn là, cuối mỗi dây châu, còn có lạc khoản của y. Là Giám chính đại nhân Ti Thiên giám tự tay làm đó nha! Mấy cô nào kìm được, cuối cùng mỗi người lấy một sợi. Mấy cô cầm dây châu, hi hi ha ha chạy ra. Đệ Nhất Thu lúc này mới bước đến trước mặt Hoàng Nhưỡng, y ngồi xổm xuống, dùng mu bàn tay nhẹ sờ mặt nàng. Hoàng Nhưỡng vừa ngâm xong nước thuốc, trên người còn tỏa mùi hương thuốc như hoa. Khuôn mặt nhỏ của nàng ngâm đủ nước, thổi có thể rách. Đệ Nhất Thu nói: “Xem ra, khí hậu Bạch Cốt nhai dưỡng người rất tốt nhỉ.” Hoàng Nhưỡng không trả lời, trong lòng cũng không. Thật ra với nàng mà nói, ở Bạch Cốt nhai hay là Ti Thiên giám, có gì khác đâu? Nhưng… nàng thật có chút xíu nhớ đến y. Có lẽ là lúc một mình nằm trên giường trong đêm, vẫn cảm thấy trống trải. Đệ Nhất Thu nắm đầu ngón tay nàng, hỏi: “Hoàng Nhưỡng, rốt cuộc nàng đã gặp chuyện gì thế?” Hoàng Nhưỡng không nói gì. Chỉ sau chốc lát, Miêu Vân Chi bước vào. Đệ Nhất Thu nhanh chóng rụt tay lại, Miêu Vân Chi hừ lạnh xong, ném mấy gói thuốc sáng, chỉ trỏ vào thùng tắm, nói: “Ê nhóc, ngươi cũng ngâm nửa canh giờ đi, tốt cho huyết độc trong cơ thể ngươi đấy.” Đệ Nhất Thu tiếp gói thuốc vào tay, đã có một con người rối mang nước nóng đến. Thật sự nhân lực trên Bạch Cốt nhai thiếu thốn, Miêu Vân Chi lại không dễ nhận dược đồng. Mười con rối này xem như đưa than ngày tuyết rơi. Thảo nào thái độ Hà Thủ Ô lại đổi khác lớn vậy. Đợi thay nước nóng xong xuôi, Đệ Nhất Thu đẩy Hoàng Nhưỡng đến trước cửa sổ, cho nàng ngồi đối diện cửa sổ, tự mình cởi áo bào bước vào trong bồn tắm. Ngoài cửa sổ là vách núi, chẳng ai qua lại cả. Hoàng Nhưỡng tức giận bất bình — chả lẽ ngươi tắm thì ta không được nhìn hả? Còn nữa, sao mấy người kia có dây châu, còn ta không có?! Hứ! Hiển nhiên Đệ Nhất Thu chả rõ mấy tâm tư nhỏ này của nàng, y ngâm mình trong thùng tắm, thuốc kia trong bọc không biết là dược thảo gì, nước nóng màu đỏ sậm bao lấy y. Trong màn hơi nước màu trắng, Đệ Nhất Thu nhắm mắt lại. Đúng lúc đó, trong đầu Hoàng Nhưỡng bắt đầu lên cơn đau buốt, vô số âm thanh vang lên trong đầu. Lại là cảm giác đã rất quen thuộc kia. Lần trước nhập mộng cũng thế! Hoàng Nhưỡng không còn thấy đau đớn, thậm chí nàng còn đầy chờ mong. Nàng giờ đây, chỉ có trong mơ mới có thể thoát khỏi giam cầm hoàn toàn, tự do tự tại. Nàng yên tĩnh chờ đợi, những tiếng kêu thảm ấy giống như ngay trong mật thất tối tăm không thấy ánh mặt trời từ Ngọc Hồ tiên tông xa xôi truyền đến! Hoàng Nhưỡng như thấy phù quang chớp động, trong bóng tối mặt nguời phun trào, lộ ra thần sắc quỷ dị dữ tợn, đầy vặn vẹo oán thán và đau đớn. Quả nhiên, đến cuối cùng, nàng bỗng nhiên bị một nguồn lực kỳ quái lôi kéo, cả người giãy thoát khỏi thân thể. Lại là ngọn tháp đấy. Ngọn tháp thềm ngọc tám mặt, chín tầng. Cũng là người kia đứng trên đỉnh tháp. Chung quanh gió lớn gào thét, tuyết lớn đầy trời. Ông ta nhìn từ trên cao xuống Hoàng Nhưỡng, cười nói: “Mùi vị tự do thế nào hả?” Hoàng Nhưỡng vốn định nhìn thấy rõ mặt ông ta, nhưng ánh tháp vàng chói lọi, uy thế ép nàng khum cả người. Nàng đành cuối đầu, ông ta giơ tay ném một vật, nói: “Đi thôi, hưởng thụ bữa tiệc thịnh soạn của ngươi đi.” Vật kia nện ngay cạnh chân nàng một tiếng keng. Hoàng Nhưỡng nhặt lên, lại là một thanh băng châm. Không khác thanh trước một chút. Lúc này toàn bộ cảnh trong mơ như bắt đầu hòa tan, nghĩa là tất cả sắp sụp đổ. “Ông… là ai?” Hoàng Nhưỡng khó khăn mở miệng. Nhưng người trên tháp không trả lời. Đương nhiên ông ta sẽ chẳng trả lời, Hoàng Nhưỡng cũng không ngoài dự kiến. Nàng nắm chặt thanh trà châm chất liệu như băng ngọc, thế giới trước mắt bỗng nhiên biến đổi! Trong hoảng hốt, Hoàng Nhưỡng nhìn thấy một tiểu viện! Trong tiểu viện bày vô số chậu hoa, trong mỗi chậu đều gầy một biến chủng. Ý thức Hoàng Nhưỡng như có một khoảnh khắc mê muội trong chớp mắt, cảnh tượng trước mắt từ hư đến thực. Nàng hồi thần, thấy mình đang ngồi trên băng ghế dưới mái hiên, trên tay đang cầm thành trà châm băng ngọc trong suốt. Đây là… Hoàng gia tấn Tiên trà, khu vườn nhỏ nhà nàng. Vì Hoàng Thự cha nàng đông con, toàn bộ Hoàng gia, chỉ có nàng là có sân riêng. Nàng vẫn luôn ở đây cho đến khi lấy chồng. Hoàng Nhưỡng cài trà châm lên tóc, đứng dậy xem ngắm mầm nhỏ trong chậu cây. Là một giống đậu nàng từng bồi dưỡng – nàng thật sự đã quay về trấn tiên trà hơn một trăm năm trước. Lúc này, nha đầu Đới Nguyệt tiến đến, bẩm: “Thập cô nương, lão gia bảo người ra tiếp khách, bảo là hoàng tử Bát Thập Lục đã đến.” Hoàng tử… Bát Thập Lục? Hoàng Nhưỡng lập tức lấy làm kỳ lạ — cái quái quỷ gì thế! Nàng đang định hỏi, chợt nhớ tới Đệ Nhất Thu. A! Suýt thì quên, y cũng là hoàng tử. Nhưng cũng không thể trách mình — hoàng tử Bát Thập Lục, ai mà nhớ cho nổi?! Y tới đây làm gì nhỉ? Hoàng Nhưỡng quay lại hỏi Đới Nguyệt: “Hiện giờ là năm nào ấy nhỉ?” “Ơ?” Đới Nguyệt trố mắt nghẹn họng, “Thập cô nương, giờ là Thành Nguyên năm thứ nhất ạ.” Thành Nguyên năm thứ nhất, Hoàng Nhưỡng chậm rãi nhớ lại quãng thời gian đó. Sau khi Sư Vấn Ngư tìm kiếm con đường trường sinh xong, lão ta đổi niên hiệu thành Thành Nguyên. Thành Nguyên năm thứ năm, Đệ Nhất Thu đến cầu hôn mình bị từ chối, cùng năm ấy, mình đã lấy Tạ Hồng Trần. Còn hiện giờ… À, Thành Nguyên năm thứ nhất, triều đình suy tính rằng sang năm có đại hạn, đang tìm kiếm khắp nơi loại hạt giống tốt chịu được hạn do thổ yêu gầy dưỡng… Hoàng Nhưỡng cùng đi với Đới Nguyệt thẳng đến chính sảnh. Thấy Hoàng Thự và một thiếu niên đã ngồi xuống theo vị trí chủ khách, hai hộ vệ hầu hai bên. Thiếu niên kia mặc quan phục màu tím, hông đeo túi kim ngư, chân mang giày quan màu đen — y nghe tiếng, xoay lại nhìn, chính là Đệ Nhất Thu lúc thiếu thời. Y lúc này còn chưa chó như y trăm năm sau. Thiếu niên trước mắt tuấn dật ngây thơ, ánh mắt trong suốt, tràn trề tinh thần phấn chấn. Hoàng Nhưỡng đã quên lần gặp mặt này của hai người, dù sao thì tất cả mọi thứ đối với mình năm đó mà nói, hình như tên tuổi Đệ Nhất Thu trong đám hoàng tử…— sao mà nhớ nổi?.