Nói thật thì người cảm thấy Đệ Nhất Thu bị dở hơi không phải chỉ có mỗi Khuất Mạn Thư. Ngay cả đám người Hà Tích Kim, Trương Sơ Tửu, Võ Tử Sửu khi nhìn thấy Hoàng Nhưỡng cũng nghĩ là vị Giám Chính đại nhân đại nhân này có vấn đề. Một nam tử độc thân đã tới tuổi kết hôn mà không nghĩ đến việc thành thân, bên người cũng không có lấy một oanh oanh yến yến thì cũng thôi đi, ấy vậy còn trang điểm cho một nữ tử không thể động đậy lộng lẫy như vậy, chỉ sợ đầu óc cũng không được bình thường lắm. Đệ Nhất Thu ngược lại rất thản nhiên, sau khi gặp mặt hai tỷ muội Khuất gia thì nói chuyện với nhóm người Hà Tích Kim về chuyện trong mộng cảnh. Sắc mặt của mọi người trở nên nghiêm túc– Đêm qua, tất cả mọi người cùng nằm mơ, ngay cả tỷ muội của Khuất gia cũng không ngoại lệ. Lúc này, Hà phu nhân nói: “Mộng cảnh này là mười năm về trước, đúng lúc ấu tử* của ta làm lễ nhược quán. Giám Chính đại nhân có nhớ không, năm đó ta còn nói với phu quân về việc đưa xá muội đến làm khách?” (*Ấu tử: con út, con thơ. Lễ nhược quán: thời xưa thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán.) Đệ Nhất Thu giờ mới nhớ ra. Quả thật là mười năm trước nhóm người Hà Tích Kim đã từng đến nhà tìm hắn một lần vì chuyện hôn nhân của thê muội(*). Chẳng qua lúc đó Đệ Nhất Thu khéo léo từ chối nên vẫn chưa gặp mặt. (*) Thê muội: em gái của vợ Mà ở trong mộng, hắn là vì muốn được ba người Hà Tích Kim giúp đỡ nên đã đồng ý. “Chuyện này thật sự lạ lùng, quả thật chưa bao giờ nghe thấy.” Trương Sơ Tửu lẩm bẩm nói. Lúc này, Lý Lộc đi vào, vừa thấy “trang dung” của Giám Chính đại nhân nhà mình thì cũng ngẩn ra. Nhưng sau đó hắn đã bình tĩnh lại ngay: “Giám Chính đại nhân, vừa nãy hạ quan phái người đi nội thành hỏi ý kiến của người dân trong thành. Đêm qua tất cả mọi người đều mơ một giấc mơ kỳ lạ, trong mộng là chuyện mười năm trước.” Hắn vừa nói vừa lấy một quyển sổ ghi chép dâng lên. Đệ Nhất Thu lật vài tờ xem, sau đó tiện tay đưa cho nhóm người Hà Tích Kim. Mấy người mở ra, thời gian được ghi bên trong rất chính xác, không thể nghi ngờ được. Hơn nữa mỗi người ở trong mộng đều đột ngột quay về mười năm trước, không có bất cứ ký ức nào ở ngoài mộng. Ngay cả ở trong mộng thì mọi người vẫn bàn luận sôi nổi về chuyện xảy ra ở Ngọc Hồ Tiên Tông. Các sự kiện đan xen ngang dọc, thời gian như bị gấp lại mười năm làm cho người ta không thể không kinh ngạc. Hà Tích Kim nói: “Mộng, mộng, mộng…” Trương Sơ Tửu tiếp lời: “Trong mộng ba huynh đệ chúng ta đến thượng kinh, đi qua quán rượu Thái Hòa và dùng bữa ở đó. Vì thế nên lần này đến đây chúng ta lại đi tìm tiểu nhị ở quán rượu đó, hắn cũng nhớ là đã từng chiêu đãi ba người chúng ta trong mộng.” Việc này đúng thật là không ổn chút nào. Hoàng Nhưỡng ở một bên nghe bọn họ nói chuyện cũng cảm thấy như thế. Việc khác thường chắc chắn là có yêu thuật, nhưng mà yêu thuật gì mạnh tới mức có thể làm cho cả thế giới rơi vào mộng cảnh?! Hơn nữa, sau khi tỉnh mộng thì mọi người vẫn nhớ rõ mọi việc trong mộng y như tự mình trải qua? Không ai có manh mối gì, Đệ Nhất Thu lên tiếng: “Cảnh trong mộng lần này, sự việc hình như là bắt nguồn từ Ngọc Hồ Tiên Tông. Bổn tọa muốn mời mấy vị tiền bối đi đến Ngọc Hồ Tiên Tông mọt chuyến.” Đương nhiên rồi, Ngọc Hồ Tiên Tông là đệ nhất tông của tiên môn. Hơn nữa bây giờ có khả năng là nơi bắt nguồn của quái mộng, nếu xảy ra chuyện lớn như vậy thì bọn họ hẳn là không thể khoanh tay đứng nhìn được. Hà Tích Kim gật đầu liên tục: “Tạ, Tạ, Tạ…” Trương Sơ Tửu đảm nhiệm việc giải thích: “Hơn nữa trong mộng thì Tạ Linh Bích và Tạ Hồng Trần lần lượt bị thương. Không biết sau khi tỉnh mộng thì họ có chịu ảnh hưởng gì không?” Trong lòng Đệ Nhất Thu thầm khen ngợi, nói: “Suy nghĩ của hai vị tiền bối và bổn tọa không hẹn mà gặp. Trong số họ thì Tạ Linh Bích và Tạ Hồng Trần có tu vi thâm hậu, có lẽ họ sẽ che giấu được. Nhưng xin ba vị tiền bối nhất định phải gặp được Tạ Nguyên Thư. Hắn ta bị chúng ta vây giết trong mơ, căn cơ lại nông cạn. Nếu bị thương thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết.” Việc này cứ vậy được quyết định, mọi người không còn ý kiến gì nữa. Khuất Mạn Anh lại nói: “Phu quân của ta và hai vị thúc thúc đi Ngọc Hồ Tiên Tông trước, chúng ta là phận nữ nhi, đi trước lại không hay. Chi bằng chúng ta ở Ti Thiên Giám quấy rầy một ngày, không biết Giám Chính đại nhân có tiện không?” Rõ ràng là nàng vẫn muốn để muội muội tiếp xúc với Đệ Nhất Thu một chút. — Dù sao thì có tiếng tăm bên ngoài của Khuất Mạn Anh, nên Khuất Mạn Thư cũng khó lòng chọn một nhà để gả. Bây giờ tuổi của nàng ấy cũng lớn rồi, người Khuất gia ai cũng phát rầu lên được. Còn Đệ Nhất Thu thì bất kể là thân phận, địa vị hay tướng mạo đều cực kỳ phù hợp. Chẳng qua cách nói năng với hành vi… nhìn có hơi ẻo lả… Hà phu nhân đã mở miệng thì tất nhiên Đệ Nhất Thu sẽ không từ chối. Hắn lập tức nói: “Đó là đương nhiên. Thượng kinh rất phồn hoa, vừa vặn ta có thể cùng đi ngắm cảnh với phu nhân và Mạn Thư muội muội một chuyến.” Giọng điệu của hắn rõ là mềm mại nhẹ nhàng, thế mà Hoàng Nhưỡng nhìn thấy Khuất Mạn Thư rùng mình một cái. Hà phu nhân thì vẫn cười vui vẻ, nói: “Vậy thì làm phiền Giám Chính đại nhân.” Đệ Nhất Thu lập tức đứng dậy. Cuối cùng Khuất Mạn Thư không nhịn nổi, hỏi hắn: “Xin hỏi Giám Chính đại nhân, vị cô nương này là ai vậy?!” Nàng ấy chỉ vào Hoàng Nhưỡng trên xe lăn, hỏi. Nàng ấy chỉ mới bâng quơ hỏi, Hà Tích Kim đã khẩn trương lên. Trái tim của cả ba người cùng vọt lên tận cổ họng. Nếu như thân phận của Hoàng Nhưỡng bị vạch trần thì chắc chắn Đệ Nhất Thu phải giải thích lai lịch của nàng, nếu hắn mà khai ra ba người thì ai cũng không có quả ngon để ăn! — Ba đại lão gia lại âm thầm lẻn vào Ngọc Hồ Tiên Tông để trộm người đi, đã thế người bị trộm đi còn là tông chủ phu nhân danh chấn thiên hạ! Đừng có nhìn ba người là ba đại năng đức cao vọng trọng trong tiên môn, về nhà rồi thì ai cũng đừng có mơ– chờ đó mà quỳ ván giặt đồ đi! Trước khi Đệ Nhất Thu mở miệng, Hà Tích Kim đã đoạt lời: “Đúng, đúng, đây đây đây…” Lúc này Võ Tử Sửu cũng không cam lòng tụt lại phía sau, hắn tiếp lời của đại ca, nói: “Đúng. Giám Chính đại nhân còn chưa giới thiệu, vị cô nương này là…” Trương Sơ Tửu càng dốc sức ra hiệu với Đệ Nhất Thu, mặt mũi nháy loạn xạ: “Đúng thực là vị cô nương này nhìn lạ mắt ghê!” Sao Đệ Nhất Thu lại không hiểu đạo lý chứ? Hắn ung dung giải thích: “Nàng… là pháp bảo ta đúc lúc nhàm chán ấy mà. Chỉ là ta đúc rất cẩn thận tỉ mỉ, mà nguyên liệu cũng tốt, nên mới nhìn giống như người thật.” Hắn vừa mới dứt lời, nhóm người Hà Tích Kim thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hai tỷ muội Khuất Mạn Anh thì lộ ra biểu cảm còn kỳ dị hơn. — Ngươi rỗi rãi không có gì làm lại đi đúc một con búp bê đẹp như thế, mỗi ngày còn tỉ mỉ trang điểm cho nó, xong còn lúc nào cũng mang bên mình, ngươi định làm gì hả?! Mà Đệ Nhất Thu cứ như không hề nhận ra. Hắn trực tiếp mở một hộp kem dưỡng tay, tay trái nâng tay của Hoàng Nhưỡng lên nhẹ nhàng bôi kem dưỡng lên mu bàn tay nàng, nhìn dáng vẻ si mê như đối xử với bảo bối quý giá. Lý Lộc thì kệ luôn không thèm nhìn, Hoàng Nhưỡng thì càng không nói nổi lời nào– Ngươi thế này trông còn đáng khinh hơn đó, ngươi biết không? Đệ Nhất Thu vẫn nhiệt tình như cũ, nói: “Buổi chiều vừa hay ta rảnh, ta sẽ dẫn phu nhân và Mạn Thư cô nương đi dạo trong thành.” Ờm… Khuất Mạn Anh nhìn thoáng qua muội muội nhà mình, Khuất Mạn Thư chỉ lắc đầu. Khuất Mạn Anh hơi phân vân một chút mới nói: “Cái này thì không dám làm phiền Giám Chính đại nhân, ta với muội muội tự đi dạo là được rồi.” Lời này rõ ràng là không có ý định nữa. Đệ Nhất Thu còn tỏ vẻ tiếc nuối, cố thanh giọng nói: “Nếu đã như vậy thì ta không miễn cưỡng nữa. Phu nhân và lệnh muội có chi tiêu gì thì cứ ghi vào phần của Ti Thiên Giám, cứ để ta làm tốt chức trách của chủ nhà.” Hà phu nhân nói cảm ơn rồi đi ra ngoài cùng với muội muội. Nhóm người Hà Tích Kim vừa thấy thì cực kỳ thất vọng, nhưng cũng may là chuyện mộng cảnh là chuyện không thể coi thường, cho nên ba người cũng nhanh chóng cáo từ đến Ngọc Hồ Tiên Tông. Chờ nhóm người đi hết, Đệ Nhất Thu sai người đưa nước ấm tới, cẩn thận lau sạch gương mặt. Sau đó, lúc hắn nói chuyện cũng không uốn giọng, lúc uống trà cũng không uốn tay thành hoa lan chỉ nữa. Ngược lại, hắn nói với Lý Lộc: “Tăng cường điều tra Cửu Khúc Linh Đồng, giám sát chặt Ngọc Hồ Tiên Tông.” Lý Lộc khom lưng nói: “Hạ quan lập tức đi làm.” Chờ hắn đi rồi, Đệ Nhất Thu mới đi đến bên cạnh Hoàng Nhưỡng, nhẹ giọng nói: “Vậy buổi chiều ta đưa ngươi đi dạo ở nội thành nhé?” Hoàng Nhưỡng xem như là đã nhìn ra rồi, hắn đang cố ý. Có vẻ hắn không có hứng thú với chuyện trở thành “tứ kiệt sợ vợ” cho lắm. Nếu hắn muốn đi dạo Thượng Kinh thì tất nhiên Hoàng Nhưỡng không thể từ chối, nàng chỉ có thể lặng lẽ đáp lời: “Được thôi.” Lúc đầu khi mới tỉnh lại từ trong mộng cảnh, sự bi thương oán trách sinh ra trong lòng khiến nàng thậm chí có ý nghĩ muốn chết. Nhưng Đệ Nhất Thu cả ngày dắt nàng đi, cứ đi đi lại lại nhiều, ngược lại thấy trong lòng cũng dễ chịu hơn nhiều. Đệ Nhất Thu cũng không nói suông, nói muốn đưa nàng đi ra ngoài chơi là ra khỏi cửa thật. Bên ngoài cửa lớn Bạch Hổ Ti là phố Vĩnh Thọ ở nội thành. Tên phố là Vĩnh Thọ nhưng thực chất toàn bán hương nến, quan tài, áo liệm linh tinh,… nói chung là bán các đồ vật mang điềm xấu. Đó là bởi vì những tù phạm vào trong Bạch Hổ Ti thì chỉ có dữ nhiều lành ít, mấy năm nay số người chết bên trong đúng thật là nhiều không đếm xuể. Bạch Hổ Ti là hung ngục, tất nhiên ở ngoài phố cũng không phải may mắn gì rồi. Hoàng Nhưỡng ngồi trên xe lăn, Đệ Nhất Thu vừa che dù vừa đẩy nàng ở phía trước. Mấy cửa hàng vàng mã với đèn nến đương nhiên không có gì vui mà đi dạo. Nhưng đi thêm một chút về phía trước thì sẽ là Tượng Tâm Trai. Đệ Nhất Thu đẩy Hoàng Nhưỡng vào, chưởng quầy lập tức ra chào đón. Ánh mắt của hắn ta đảo qua mặt Hoàng Nhưỡng, rõ ràng là chưa thấy vị khách nào kỳ lạ như thế bao giờ, ngay tức khắc ngẩn người ra. Nhưng hắn ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, cười nói: “Vị quan gia này muốn chọn mấy thứ trang sức cho phu nhân sao?” Đệ Nhất Thu ừ một tiếng, đẩy Hoàng Nhưỡng đi xem mấy loại trang sức trên kệ hàng. Suy nghĩ muốn chết của Hoàng Nhưỡng lúc này cũng bị nàng vứt lên chín tầng mấy! Trước đây nàng thích nhất là đi dạo mấy cửa hàng như vậy, đương nhiên là Tạ Hồng Trần không có thời gian đi với nàng. Có một thời gian nàng dẫn theo Tạ Tửu Nhi, hai mẹ con cũng thong dong đi dạo khắp nơi. Sau này Tạ Tửu Nhi xa cách với nàng, nàng đành đi một mình hoặc mang theo một đệ tử nhanh nhẹn hỗ trợ xách đồ. Nàng không đi Thượng Kinh vì đó là địa bàn của Ti Thiên Giám, mà Ngọc Hồ Tiên Tông với Ti Thiên Giám không cùng đứng trên một lập trường. Bây giờ tới đây nàng mới phát hiện, cửa hàng trong Thượng Kinh còn phồn hoa hơn so với tưởng tượng của nàng, các loại đồ vật cũng tinh xảo đẹp đẽ hơn nhiều. Ánh mắt của Hoàng Nhưỡng quét qua một vòng quanh cửa hàng, lướt qua các loại vòng tay, hoa tai, trâm cài…được bày trên các kệ hàng. Chưởng quầy rất khôn khéo thắp đèn trong tiệm, những luồng ánh sáng rơi vào trong mắt làm nàng có cảm giác hoa quang vạn trượng(*). (*) Lấp lánh đầy màu sắc Đẹp quá! Hoàng Nhưỡng vừa nhìn vừa cảm thán thế gian vẫn còn đáng giá lắm! Thật ra thì nàng là người có tính tình kiên cường, chẳng sợ bị rơi vào thế bí cũng kiên nhẫn chờ đợi tìm ra một đường sống. Nhưng mấy thứ này lại bị Giám Chính đại nhân ghét bỏ. Hắn nhìn một lúc lâu mới nói một câu: “Quá thô tục, không có loại này tinh xảo hơn à?” Nói ngắn họn thì nghĩa là– Toàn là cái thứ gì đâu! Chưởng quầy ngạc nhiên ngây cả người. Hắn ta không sợ quyền quý đâu! Kể cả Đệ Nhất Thu mặc áo quan màu tím đã nói rõ hắn là vị quý nhân nào trong triều, nhưng cũng không thể khinh bỉ đồ nhà mình thế được! Chưởng quầy hít một hơi, ngay lập tức nói: “Đại nhân nói như vậy có vẻ không ổn lắm. Tiểu nhân mở Tượng Tâm Trai này cũng mấy chục năm rồi, ở Thượng Kinh cũng có tiếng tăm lừng lẫy. Mỗi loại trang sức ở đây đều xuất phát từ tay của tiểu nhân, từ lớn là phác thảo đến nhỏ là mỗi một chỗ được mài giũa cũng đều được làm rất tinh xảo. Đại nhân quyền cao chức trọng, nhất định có kiến thức rộng rãi. Nhưng nếu nói là thô tục thì tiểu nhân không phục!” Hoàng Nhưỡng cũng kinh sợ– Nếu ngươi không mua thì ngươi cứ việc nói thẳng ra! Không cần phải thế! Đệ Nhất Thu tùy tiện cầm lên một cây trâm, quan sát một lúc lâu rồi lại trả về. Hắn duỗi tay, nói: “Giấy bút.” Chưởng quầy dù trong lòng đầy oán khí cũng vẫn phải đi lấy giấy bút tới. Đệ Nhất Thu nhìn Hoàng Nhưỡng, trải giấy ra mặt bàn, nhanh chóng vẽ một bản. Hắn ghi rõ ràng toàn bộ kích cỡ, chất liệu và công nghệ ra. Chưởng quầy đứng bên cạnh trước đó còn đang tỏ vẻ phẫn nộ, nhưng dần dần biểu cảm lại trở thành nghiêm túc. Đệ Nhất Thu đưa bản vẽ cho hắn ta, nói: “Làm riêng theo bản vẽ, làm xong thì cầm đến Ti Thiên Giám.” Chưởng quầy nâng bản vẽ trong lòng bàn tay, nhìn một lúc lâu mới đột ngột thốt lên: “Ti Thiên Giám… Ngài là Giám Chính đại nhân?” Đệ Nhất Thu không đáp lời, hắn đẩy Hoàng Nhưỡng định đi. Ai ngờ chưởng quầy kia cứ như điên rồi mà chắn lại cửa: “Giám Chính đại nhân! Quả nhiên là ngài! Tiểu nhân có mắt không tròng, tiểu nhân đã nhìn thấy trâm phượng mà ngài chế tạo cho hoàng hậu, một lần nhìn mà kinh ngạc không thôi! Hôm nay được ngài chỉ điểm, tiểu nhân vạn phần vinh hạnh!” Đây là gặp được người hâm mộ cuồng nhiệt rồi nhỉ. Hoàng Nhưỡng nhìn chưởng quầy kia hết quỳ lại lạy. Đệ Nhất Thu không động đậy gì, nói: “Tránh ra.” Chưởng quầy kia nhìn Hoàng Nhưỡng, đột nhiên nhanh trí nói: “Giám Chính đại nhân, tiểu nhân có thể chế tạo trang sức trường kỳ cho vị cô nương này. Tất cả trang sức ở đây, nàng đều có thể lấy dùng! Chỉ cần Giám Chính đại nhân sẵn lòng chỉ bảo tiểu nhân!” Bước chân của Đệ Nhất Thu khựng lại. Chưởng quầy vừa thấy có hy vọng, đầu gối bò về phía trước, nói: “Vị cô nương này có dung mạo như tiên tử, có thể để nàng đeo trang sức của Tượng Tâm Trai đã là sự vinh hạnh ba kiếp của tiểu nhân rồi. Có thể được Giám Chính đại nhân chỉ bảo lại càng là phúc tổ tiên của tiểu nhân…” Hắn ta ra sức nịnh nọt, cuối cùng Đệ Nhất Thu cũng mở miệng: “Công vụ của bổn tọa bận rộn, vốn cũng không mấy rảnh rỗi. Nhưng nhìn ngươi thành tâm như thế, sau này mỗi tháng ngươi phải chế tạo ba bộ trang sức cài đầu cho bổn tọa. Còn những cái như thời gian chế tạo thì đến lúc đó tính tiếp.” “Tiểu nhân tuân mệnh!” Chưởng quầy vội vàng nói: “Giám Chính đại nhân, những trang sức này tuy thô sơ nhưng đành phải để cô nương ấm ức chọn một ít. Tiểu nhân cứ đưa đến Ti Thiên Giám để đề phòng trường hợp khẩn cấp.” Hoàng Nhưỡng: “…” Được thôi, nói bao lâu, hóa ra ngươi mang ta đi để bạch phiêu* của người ta. Coi như là Hoàng Nhưỡng đã hiểu ra rồi. (*)Bạch phiêu là kiểu không làm mà đòi có ăn, ăn mà không trả tiền. Ý là không bỏ tiền túi ra mà vẫn lấy được thứ mình muốn. Quả nhiên, Đệ Nhất Thu tiện tay chọn ra mười mấy bộ trang sức. Chưởng quầy kia đã bị chiếm hời mà trên mặt còn như phát ra ánh sáng, vôi vội vàng vàng bọc cẩn thận tất cả chỗ trang sức đó lại. Sau đó, Đệ Nhất Thu đẩy Hoàng Nhưỡng ra ngoài, hắn ta thì đi đằng sau tiễn hai người một đoạn thật xa. Bây giờ, Hoàng Nhưỡng tự nhiên có một cửa hàng trang sức độc quyền mà còn không mất một đồng nào. Đệ Nhất Thu lại đưa Hoàng Nhưỡng vào Lưu Tiên Phường, chỗ này chuyên đặt may các loại váy áo của nữ tử. Hắn chọn mấy bộ, tự tay thay cho Hoàng Nhưỡng, cũng không cần nhờ đến người khác phải giúp. Chưởng quầy nhìn thấy Hoàng Nhưỡng thì cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng nhìn thấy quần áo trên người Đệ Nhất Thu đã hiểu là không thể đắc tội hai người, đành phải nở nụ cười theo sau. Váy áo nơi này phong phú đa dạng, hắn chọn ra mấy bộ toàn là những bộ phải dày công may, vừa lộng lẫy vừa rườm rà. Mà cái kiểu phong cách như vậy lại cực kỳ hợp với tình huống của Hoàng Nhưỡng bây giờ. Gương ở trong Lưu Tiên Phường không giống những cái gương đồng thông thường, mặt kính vô cùng rõ. Hoàng Nhưỡng nhìn thấy bản thân trong gương, nàng bị thay một thân váy áo màu đen, vạt áo làm bằng sa, làn váy rất rộng. Phần thân trên bó sát phác họa ra đường cong lả lướt duyên dáng, sợi tơ may bộ váy này không biết có trộn lẫn với thứ vảy gì mà lại thấy phát sáng lấp lánh. Hoàng Nhưỡng ngồi trên xe lắn, ngọn đèn dầu trong tiệm chiếu vào người nàng như có ngân hà chảy xuôi trên người. Chưởng quầy nhanh chóng tiến lên lấy ra một món trang sức hình quạt, búi lại tóc cho Hoàng Nhưỡng. Đệ Nhất Thu đứng bên cạnh nhìn nghiêm túc như đang chọn quần áo cho chính bản thân hắn. Hoàng Nhưỡng cảm thấy bộ váy này rất đẹp, vừa mỹ lệ lại vừa hắc ám, cứ như là ma nữ sống dậy từ trong bóng đêm. Hiển nhiên là Đệ Nhất Thu cũng rất vừa lòng, nhưng không có khả năng hắn sẽ trả tiền. Hắn lại lệnh cho chưởng quầy lấy bản vẽ của bộ váy đến, sửa chữa khá nhiều chi tiết trên bản vẽ. Chưởng quầy nhìn mà há hốc miệng. Mười lăm phút sau, Giám Chính đại nhân lại giở trò cũ mà thu được một cửa hàng quần áo riêng cho Hoàng Nhưỡng. Hắn chỉ cần mỗi tháng bỏ ra hai bản vẽ là có thể giúp Hoàng Nhưỡng có được tất cả trang phục mới của Lưu Tiên Phường. — Hóa ra ngươi đi dạo phố là đi dạo kiểu này đây, xem như Hoàng ta Nhưỡng đã hiểu thấu rồi. Mà Đệ Nhất Thu thì phát huy đến mức tận cùng hai từ “bạch phiêu”. Hắn lại đi đến cửa hàng giày thêu Đạp Vân Phường, tiện tay cũng giải quyết luôn chỗ đó. Hoàng Nhưỡng không hiểu hắn lại phát điên cái gì mà kiếm một đống xiêm y trang sức như thế cho nàng. Nhưng đối với loại hành vi này của hắn, thật sự Hoàng Nhưỡng phải thốt lên mà công nhận hắn là “Bậc thầy bạch phiêu”..