Không tin tà
Chương 72 : Nhân gian âm quan (xong)
"Đầu tiên, xin chúc mừng các thí sinh được truyền tống ra ở đây, mọi người đã sống sót cho đến bây giờ, về cơ bản có thể chắc chắn thi đỗ Âm quan." Một giám khảo mặc âu phục hướng về các thí sinh phát biểu.
Trên sân ngoại trừ các thí sinh cuối cùng ở mộ Phán quan được truyền tống ra, các thí sinh bị đào thải ở vòng thứ ba cũng đều ở đây.
Dù sao đề thi cho vòng thứ ba là "Tìm được mộ Phán quan", những thí sinh tiến vào mộ Phán quan rồi mới bị đào thải vẫn có một chút xíu cơ hội thi đỗ.
Chỉ là hi vọng không lớn mà thôi.
Nhưng ngay cả như vậy, có thể biết người nào thi đỗ Âm quan cũng tốt.
Nghĩ tới đây, không ít người hướng mắt về phía đám người Ngô Bất Lạc, trong mắt gần như đều là hâm mộ và ghen tị.
Ngô Bất Lạc cảm thấy hưởng thụ cực kì.
Tốt quá rồi!
Mình rốt cuộc thi đỗ Âm quan.
Ngô Bất Lạc nhớ lại những chuẩn bị của mình cho chức vụ Âm quan rách này, còn có trước đó vì để thông qua cuộc thi mà hao tâm tổn trí nhớ đề tìm đề, không kìm được nước mắt chua xót.
Hắn thật không dễ dàng.
Vì sống sót, quá không dễ dàng!
"Tiếp theo, mời mọi người chờ một lát, thống kê điểm số đã có, chúng tôi sẽ dựa theo điểm số của mọi người để phân chia đến các bộ phận. Vì vòng thi thứ ba xảy ra một chút tai nạn, cho nên những thí sinh bị loại cũng đừng sốt ruột, căn cứ xếp hạng tổng điểm sẽ tiến hành bổ sung danh sách."
Lúc nói lời này, trên mặt Âm quan không có bao nhiêu biểu lộ.
Nhìn một đám giám khảo ngay ngắn đứng đợi, nói thật, điệu bộ này chẳng giống đến chúc mừng bọn họ thi đỗ Âm quan một chút nào, ngược lại giống tới bắt người hơn.
"Chuyện gì vậy?" Ngô Bất Lạc ngoảnh đầu hỏi Trương Dịch, dù sao Trương Dịch gần như là người tốt ngay thẳng hỏi gì đáp nấy.
"Người của Nghịch Âm Minh xuất hiện." Vẻ mặt Trương Dịch có chút xoắn xuýt, "Không những thế còn cứu đi huyễn thuật sư kia."
"À, cái này thật ra cũng bình thường." Ngô Bất Lạc đáp, "Huyễn thuật sư ít ỏi như thế, Địa Phủ cũng muốn bắt sống, Nghịch Âm Minh chắc chắn sẽ không từ bỏ một người như vậy." Cho nên sau khi Ngô Bất Lạc bắt được người chưa từng nghĩ tới việc giết chết huyễn thuật sư đó.
"Mấu chốt là người tới không bình thường." Trương Dịch nhịn không được che trán, "Người này, tất cả mọi người đều biết."
Không những biết, hơn nữa còn từng là thần tượng của bọn họ.
Cái này làm cho người ta vỡ mộng.
"Chẳng lẽ trưởng lão nào đó của Mao Sơn các cậu làm phản à?" Ngô Bất Lạc kinh ngạc nói, "Thảo nào nhiều Âm quan đến như thế!"
"Cậu đừng mơ thừa cơ làm nhục uy danh phái Mao Sơn chúng tôi." Trương Dịch phun ngược lại, "Cậu vẫn nên lo cho bản thân trước đi, cậu bị Lưu Bác Văn bắt đi, chắc chắn sẽ bị trừ điểm."
"Mặc dù tôi bị bắt đi, nhưng tôi chạy trốn được bằng thực lực." Ngô Bất Lạc cười cười, "Lưu Bác Văn bắt tôi vì tôi có giá trị lợi dụng, cô ta hình như không thèm nhìn cậu một cái đi, chưởng môn Mao Sơn tương lai."
Trương Dịch tức đến nỗi suýt chút nữa vén tay áo đánh một trận với Ngô Bất Lạc.
Mệt hắn lúc trước còn cảm thấy phải đi cứu Ngô Bất Lạc, giờ ngẫm lại căn bản không cần. Tai họa Ngô Bất Lạc này chỉ riêng còn sống thôi đã là tổn thương tới những người khác rồi.
"Nhưng mà nhắc tới, số lượng Âm quan đúng là không ít." Ngô Bất Lạc sờ sờ cằm, nhìn Sở Nhạc nói, "Xem ra người Nghịch Âm Minh tới lần này rất lợi hại. Chà, nhờ có phúc của Nghịch Âm Minh, chúng ta mới có thể sớm kết thúc cuộc thi."
Nếu không vẫn phải ở trong mộ Phán quan lâu lâu nữa!
"A? Tạ Bán Loan có vẻ không đúng lắm." Ngô Bất Lạc quét mắt nhìn, phát hiện sắc mặt Tạ Bán Loan rất đáng sợ, ba mét xung quanh hắn đều trống không, thí sinh hầu như đều tránh hắn. Cho dù Tạ Bán Loan phát hiện Ngô Bất Lạc nhìn hắn cũng không thay đổi sắc mặt.
Cái này không thích hợp.
Nếu là trước kia, Ngô Bất Lạc nhìn Tạ Bán Loan, Tạ Bán Loan đều sẽ nhìn lại.
"Cậu nhìn hắn làm cái gì?" Sở Nhạc không vui, "Lúc ấy cậu bị Lưu Bác Văn bắt đi, người Nghịch Âm Minh đúng lúc tới, người sẵn lòng đi cứu cậu chỉ có mỗi mình tôi."
"Anh thì tôi đương nhiên yên tâm." Ngô Bất Lạc không phải người không biết tốt xấu, đối với Sở Nhạc, giọng điệu bất giác chậm lại.
Dưới tình huống như vậy Sở Nhạc vẫn nguyện ý một mình một ngựa tới cứu hắn, từ bỏ cơ hội quyết đấu với Nghịch Âm Minh chắc chắn là từ bỏ rất nhiều thứ.
"Cậu biết thì tốt." Sắc mặt Sở Nhạc tốt hơn nhiều, "Trên thế giới này, ngoại trừ tôi ra không còn ai tốt với cậu như vậy."
"...Anh nói vậy tôi thấy hơi sợ." Ngô Bất Lạc nghiêm túc hồi đáp.
Sợ nhất người khác nói lời tâm tình.
Ngô Bất Lạc cảm giác chứng vọng tưởng bị hại của mình lại muốn thăng cấp.
Sở Nhạc cho Ngô Bất Lạc một cái liếc mắt.
Ngô Bất Lạc lập tức yên lòng, nếu hiện tại Sở Nhạc có thể cho hắn một cái tát, nói không chừng hắn có thể nhào tới ôm lấy Sở Nhạc.
Haiz, cuộc sống ép mình phải làm M, mình ngoại trừ nằm xuống hưởng thụ còn có thể làm gì đây?
Chỉ có mấy lần "Không đụng tường nam không quay đầu" nhưng lại khiến Ngô Bất Lạc đụng vỡ đầu chảy máu, cả đời khó mà quên được!
Qua không bao lâu, giám khảo cầm một tờ giấy đến.
"Xin mọi người yên lặng một chút, bây giờ tôi sẽ công bố xếp hạng cuộc thi Âm quan lần này."
Người ở đây lập tức ngậm chặt miệng.
Một số chờ mong mình có thể được tuyển bổ sung, một số biết mình không còn cơ hội. Đối mặt với việc công bố thành tích, đám thiên tài đủ loại năng lực cũng chẳng khác nào học sinh tiểu học.
A, trên đời vì sao vẫn còn chuyện công bố thành tích này?
"Căn cứ thành tích các vòng thi, vị trí nhân loại hạng nhất là____Mộc Sơ Nhất! Chúc mừng." Âm quan tuyên bố thành tích nở một nụ cười nhẹ.
Đúng thế.
Mộc Sơ Nhất lúc đến ghi danh dùng thẻ căn cước của con người.
Chính là đáng sợ như vậy đấy.
Hắn rõ ràng không phải người, nhưng hết lần này đến lần khác lại muốn dùng thân phận con người chiếm giữ một vị trí.
Các thí sinh giận mà không dám nói gì.
Dù sao thực lực Mộc Sơ Nhất bày ở đó, lúc hắn tuyên bố muốn tham gia cuộc thi Âm quan lần này, mọi người cơ bản đều công nhận hắn là hạng nhất.
"Mộc Sơ Nhất, cuộc thi Âm quan lần này, nhất là ở mộ Phán quan, điểm cộng lớn nhất của cậu ở chỗ cậu là người duy nhất không tham lam, là người lấy đại cục làm trọng không cầm đi pháp khí." Âm quan nêu lên đánh giá Mộc Sơ Nhất, "Nhưng tương tự, rất nhiều lúc, cậu không đủ khôn khéo, cân nhắc sự tình không đủ chu đáo chặt chẽ. Mặc dù cậu đứng nhất nhưng chỉ cao hơn người thứ hai 0.5 điểm."
Mộc Sơ Nhất yên lặng cúi thấp đầu.
Quả thực hắn không thông minh lắm, nhưng ba ba nói đó là vì tuổi hắn còn nhỏ, hắn lớn hơn chút nữa là tốt rồi.
"Vị trí phi nhân loại hạng nhất___Sở Nhạc." Lúc Âm quan đối mặt với Sở Nhạc, thái độ không khỏi tốt hơn một chút, "Sở Nhạc, cậu thực lực vượt trội, bình tĩnh, là người có điểm các hạng mục cân đối nhất. Điểm trừ lớn nhất của cậu là do tầm nhìn quá nhỏ, con mắt chỉ chứa đựng một người."
Âm quan vừa dứt lời, ánh mắt mọi người lập tức nhìn về phía Ngô Bất Lạc, cứ như Ngô Bất Lạc là yêu cơ hại nước gì đó vậy.
Ngô Bất Lạc rất muốn che mặt, nhưng ngẫm lại mình cũng không phải không thể gặp người, trời đất bao la có thể ngăn người khác thích hắn được sao?
"Tôi vui lòng." Sở Nhạc nhàn nhạt phản bác, "Thế nào, bây giờ tôi thi cái Âm quan cũng phải đời tư sạch sẽ à?"
Cái này liên quan gì đến đời tư của tôi, chẳng lẽ lo lắng tôi đời tư không trong sạch?
Ngô Bất Lạc có thể tưởng tượng trong ánh mắt những thí sinh kia nhìn hắn có bao nhiêu chế nhạo cùng mập mờ.
Âm quan không phản bác.
Cmn, người ơi sao lại không phản bác?
Ngô Bất Lạc trừng mắt nhìn Âm quan, nhưng không có bất cứ tác dụng gì.
Âm quan không có gì để nói với Sở Nhạc, hắn chỉ làm công việc của mình đọc lời bình trên giấy mà thôi.
"Nhân loại hạng hai, Ngô Bất Lạc." Âm quan nhìn Ngô Bất Lạc nhiều thêm một chút, "Điểm cộng của cậu ở chỗ cậu mặt dày vô sỉ, tăng thêm rất nhiều phúc lợi cho nữ giám khảo, cho cậu điểm cao toàn bộ đều là các nữ giám khảo. Điều các giám khảo mong đợi là lần sau cậu đừng thăm dò tới lui trên rìa qui tắc nữa, nếu có thể, tốt nhất nên có giới hạn."
"Quá khen quá khen." Ngô Bất Lạc ngượng ngùng chắp tay, "Tôi chưa hề nghĩ mình có thể giành hạng hai, thật, tôi là học tra thuần túy, so với vàng 24K còn thuần hơn." Ha ha ha ha, lão tử thế mà cũng có ngày đứng hạng hai. Mặc dù bây giờ hắn không phải hạng nhất, nhưng chênh lệch giữa hắn và Mộc Sơ Nhất không thể tính là chênh lệch, ít nhất Ngô Bất Lạc không thể đạt được cảnh giới cao thượng tay không mà về khi đối mặt với núi báu.
Lại nói, hạng nhất có gì tốt?
Cái gọi là súng bắn chim đầu đàn, trốn sau lưng người khác âm thầm tính toán mới là phong cách của Ngô Bất Lạc.
Thật ra khuyết điểm lớn nhất của Ngô Bất Lạc vẫn là trình độ đạo pháp không đủ, nhưng giám khảo không có khả năng viết điều này lên trên giấy, đành phải viết một cái khác không đau không ngứa.
Phi nhân loại hạng hai dĩ nhiên là Tào Phàm.
Sau đó, A La, Tạ Bán Loan, Trương Dịch theo thứ tự được nêu tên.
A La điểm cộng ở chỗ pháp lực cường đại, lương thiện có nguyên tắc, điểm trừ là ở một số thời khắc chỉ lo thân mình, làm mất đi không ít cơ hội đạt được tình báo, dẫn đến từng bước tụt lại phía sau.
Tạ Bán Loan thì khỏi phải nói, điểm cộng là thực lực cường đại, điểm trừ nhiều đến nỗi viết không hết, muốn Tạ Bán Loan thành một Âm quan đủ tư cách, e rằng còn phải tìm mấy tiền bối "kinh nghiệm phong phú" mới được.
Về phần mấy người Trương Dịch Lộ Đông, khuyết điểm đều là không biết biến báo*, một khi gặp phải người không ra bài theo lẽ thường như Ngô Bất Lạc, ngay cả mình có bản lĩnh gì cũng quên gần hết, chỉ có thể bị người nắm mũi dẫn đi. Như vậy còn không bằng Tạ Bán Loan, tối thiểu Tạ Bán Loan sẽ không dễ dàng bị lừa như thế!
*biến báo: dựa theo tình hình khác nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc
Nói tóm lại, đây đều là hạt giống tốt.
Nhưng trước mắt mà nói cũng chỉ là "hạt giống" mà thôi, muốn bọn họ trở thành Âm quan đủ tư cách thế nào cũng phải cố gắng tầm chục năm nữa!
Mặc dù lần này sẽ bổ sung danh sách, nhưng cũng chỉ bổ sung thêm một hai người thôi, danh sách thí sinh bên phi nhân loại thì nhiều hơn một chút.
Cuối cùng, thí sinh nhân loại trở thành Âm quan chỉ có tám người, phi nhân loại năm người, tổng cộng mười ba người, chỉ bằng một nửa số lượng tuyển chọn ban đầu.
Năm nay thí sinh xuất chúng quá nhiều, đến mức những người có thể vượt qua kì thi những năm trước cũng trở nên bình thường trong năm nay. Địa Phủ tình nguyện lần này nhận ít người một chút cũng không muốn giảm tiêu chuẩn xuống.
Thế là, sự tình cứ vậy định ra.
"Cuộc thi Âm quan lần này kết thúc sớm, nhân viên đoàn làm phim sẽ có người đặc biệt đến xử lí, mọi người có thời gian một năm để giải quyết công việc ở nhân gian, sau đó sẽ tiếp nhận thân phận mới từ Địa Phủ, lấy một dáng vẻ khác tồn tại ở nhân gian." Âm quan dặn dò thêm vài câu, "Về phần chuyện sau đó, sẽ có đồng sự tương ứng nói tỉ mỉ kĩ càng hơn cho mọi người, mọi người không cần lo lắng."
Nói xong, các Âm quan không tiếp tục lãng phí thời gian với các thí sinh, dù sao bọn họ tới đây còn có nhiệm vụ khác trong người, giải thích đầy đủ với bọn họ xong cũng không còn nhiều thời gian, thế là lập tức biến mất sạch sẽ, một chút vết tích cũng không tìm thấy.
"Sao phải vội vàng như thế?" Ngô Bất Lạc lẩm bẩm, "Tôi còn có rất nhiều vấn đề chưa hỏi mà!"
Ví dụ như làm Âm quan có phúc lợi gì, thân phận mới là có ý gì v.v, còn có sự tình Nghịch Âm Minh giải quyết thế nào, những nhân viên đoàn làm phim kia sẽ bị xóa sạch kí ức sao? Vẫn còn chưa giải đáp đâu!
"Haiz, năm nay không thi đỗ, đành phải chờ lần sau."
"Lần tiếp theo không biết phải chờ bao lâu nữa!"
"Nhưng mà năm nay cuộc thi Âm quan xảy ra rất nhiều chuyện. Không ngờ ngay cả Ngô Bất Hoa cũng xuất hiện. Haiz! Cô ấy trước đó là nữ thần của tôi đó!"
"Cũng là nữ thần của tôi đấy!"
Các thí sinh bên cạnh thảo luận, bây giờ không có Âm quan ở đây, bọn họ bát quái không kiêng dè chút nào.
Sở Nhạc hung tợn trừng hai thí sinh kia một cái, dọa hai thí sinh đó sợ tới mức không dám nói nữa.
"Các người vừa rồi...nói Ngô Bất Hoa, là có ý gì?" Ngô Bất Lạc rốt cuộc vẫn nghe thấy, hắn chậm rãi quay đầu, cảm giác vui vẻ khi thi đỗ Âm quan nháy mắt biến mất không còn.
Vốn cho là phải chờ rất lâu nữa mới có thể biết được tin tức về chị, không ngờ lúc này lại đột nhiên nghe được cái tên này.
"Tôi...Chúng tôi cũng chỉ nghe nói. Ngô Bất Lạc, cậu chắc phải rõ ràng hơn chúng tôi mới đúng chứ."
"Đúng, nòng cốt Nghịch Âm Minh tới chính là Ngô Bất Hoa! A, cậu cũng là fan cuồng của cô ấy, chẳng trách!"
"Người trên diễn đàn đều điên rồi, cậu mở điện thoại ra xem là biết!"
Ngô Bất Hoa trong giới đạo pháp vô cùng nổi danh, không chỉ vì bản thân cô thiên phú xuất chúng, mà còn vì khuôn mặt xinh đẹp anh khí của cô ấy.
Các đấng nam nhi trong giới đạo pháp thảm.
Trời cao rất công bằng.
Những người trình độ đạo pháp cao, nếu thân thể không có thiếu hụt thì số mệnh sẽ thiếu chút gì đó, phần lớn người để bảo đảm đạo pháp của mình không bị ảnh hưởng đều sẽ không tiếp xúc quá nhiều với người bình thường, đồng nghĩa, hai ba mươi tuổi vẫn là xử nam có khối người.
Haiz, đương nhiên, tìm một người cùng chung chí hướng làm đạo lữ cũng không phải không được. Nhưng phụ nữ học đạo pháp căn bản không giống phụ nữ, so với Đại Ma Vương còn đáng sợ hơn n lần! Đánh không thắng được họ, người ta cũng chướng mắt những tên đàn ông này. toàn tâm toàn ý muốn đi thi Âm quan.
Hơn nữa, những cô gái học đạo pháp, mặt mũi tự nhiên không thể đẹp bao nhiêu, vì thời gian người khác học trang điểm học ăn mặc các cô đều dùng để học đạo pháp, lại dãi nắng dầm mưa thời gian dài, muốn xinh đẹp cũng khó.
Lúc này, Ngô Bất Hoa xuất hiện.
Nhìn khuôn mặt này, so với mỹ nữ minh tinh không hề kém cạnh.
Nhìn trình độ đạo pháp này, càng là ngẩng đầu nhìn núi cao.
Lại không cần phải nói Ngô Bất Hoa xuất thân danh môn, gia tộc suy tàn, dựa vào cố gắng của mình trở lại trên mây, trải qua cuộc sống như thế càng khiến người thán phục không thôi.
Còn có tính cách này, phong phạm ngự tỷ mười phần, dẫn tới một đống em trai em gái gào thét, chỉ riêng hậu viện hội fan hâm mộ không biết đã thành lập bao nhiêu cái?
"Có ý gì?" Ngô Bất Lạc trong lòng mơ hồ bất an.
"Cái tên huyễn thuật sư chúng ta bắt được trước đó, chính là em trai Ngô Bất Hoa." Trương Dịch đi tới, vỗ vỗ bả vai Ngô Bất Lạc, "Tôi cũng có sư huynh là fan Ngô Bất Hoa, vừa nãy trên diễn đàn đã post mười bài kêu rên."
Mặc dù hắn không hiểu lắm tâm trạng thần tượng sụp đổ, nhưng Trương Dịch vẫn cho ra một đáp án.
"Cậu nói là, em trai Ngô Bất Hoa?" Ngô Bất Lạc cảm thấy hơi buồn cười, rồi lại có chút bi ai.
"Đã sớm nghe nói Ngô Bất Hoa có một người em trai, nhưng vẫn luôn được cô ấy bảo vệ rất tốt, từ trước tới nay chưa có ai biết người đó là ai." Một thí sinh khác đi theo bát quái một câu, "Tất cả mọi người đoán em trai Ngô Bất Hoa nói không chừng là người có năng lực đặc thù, đương nhiên cũng có người đoán là người bình thường. Dù sao Ngô Bất Hoa đã lợi hại thế rồi, một gia đình không thể nào đồng thời sinh ra hai đứa trẻ thiên phú tuyệt luân."
Trong giới đạo pháp, một người thiên phú xuất chúng thì phải gánh chịu ác quả tương ứng. Có người từng phân tích, Ngô Bất Hoa sở dĩ xuất sắc như vậy là vì cô còn trẻ đã mất cha mẹ, bản thân không còn "thân duyên", cộng thêm Ngô gia suy tàn, cuộc sống trôi qua rất vất vả, cho nên mới khiến cô ở giới đạo pháp hiếm có đối thủ.
*thân duyên: duyên phận với người thân, ở đây là chỉ Ngô Bất Hoa không có duyên với cha mẹ, không còn cha mẹ.
Nhìn chung toàn bộ giới đạo pháp, tình huống một nhà sinh ra hai thiên tài gần như chỉ có ngàn năm trước mới xuất hiện, với lại không thể nào đồng thời xuất hiện.
Ngô Bất Lạc cũng biết điều này, cho nên hồi còn bé sau khi biết mình không có thiên phú cũng không cảm thấy khổ sở, vì hắn không cần mất đi thứ gì cả, có chị như vậy là đủ rồi.
"Trăm triệu không ngờ tới, hóa ra em trai Ngô Bất Hoa lại là huyễn thuật sư. Nhưng mà đây cũng là một lỗ hổng đi, dù sao huyễn thuật sư dựa vào huyết mạch truyền thừa, không liên quan nhiều tới đạo pháp của chúng ta." Năng lực của huyết mạch truyền thừa khởi đầu rất cao, nhưng cũng rất dễ dàng đạt tới giới hạn cao nhất, hầu như không thể tiếp tục đề cao, coi như một phương thức phát triển khác với đạo pháp.
"Thế mới đúng, em trai Ngô Bất Hoa sao có thể là người vô dụng? Thật ra huyễn thuật sư đó cũng rất lợi hại, một mình hắn đào thải bao nhiêu người của chúng ta đấy!"
"Nhưng...Ngô Bất Hoa nghĩ quẩn kiểu gì lại gia nhập Nghịch Âm Minh vậy?"
"...Điều này đã có người đào ra, Ngô gia trước kia từng phản loạn, nghe nói có liên quan tới Nghịch Âm Minh."
"Haiz."
"Trên sân thượng không biết có bao nhiêu đạo hữu hôm nay muốn nhảy lầu?"
"Dù sao nhảy xuống cũng không chết được, nhảy thì nhảy thôi!"
Tạ Bán Loan âm trầm mở xem các bài post trên diễn đàn, không thừa tâm tư để ý Ngô Bất Lạc.
Hắn lúc trước cùng nổi danh với Ngô Bất Hoa, cũng từng cùng Ngô Bất Hoa đánh một trận, không phân cao thấp, nhưng bây giờ Ngô Bất Hoa tiến bộ quá nhanh, Tạ Bán Loan cũng nhìn không thấu, trong lòng làm sao có thể không suy nghĩ gì?
Nghịch Âm Minh khác Địa Phủ, bắt đầu từ vài thập niên trước đã quản lí theo chế độ công ty.
Tiểu lâu la bình thường chỉ là nhân viên, phát lương cơ bản và thưởng dựa theo thành tích mỗi tháng. Tiếp theo là tổ trưởng, tổ trưởng có thể quản lí mấy chục nhân viên, huyễn thuật sư kia hẳn là cấp bậc này.
Sau nữa là trưởng phòng, trên trưởng phòng là quản lí, trên quản lí là giám đốc và ban giám đốc.
Chỉ có đến cấp bậc quản lí mới có thể xưng là nòng cốt của Nghịch Âm Minh!
Lấy năng lực của Tạ Bán Loan và Ngô Bất Hoa trước kia, gia nhập Nghịch Âm Minh cùng lắm là cấp bậc trưởng phòng, còn kém rất xa cấp bậc quản lí, dù sao bọn họ tuổi còn nhỏ, không thể nào hơn được mấy lão quái vật không biết bao nhiêu tuổi kia.
Thế nhưng bây giờ, Tạ Bán Loan còn đang thi Âm quan, thực lực Ngô Bất Hoa đã tăng lên đến trình độ này, thậm chí có thể xuất động nhiều Âm quan như vậy đến bắt mình?
Tạ Bán Loan thực sự không rõ, rốt cuộc là thủ đoạn thế nào mới có thể khiến một người tiến bộ nhanh đến vậy trong thời gian ngắn?
"Cậu đừng lo." Sở Nhạc kéo Ngô Bất Lạc đến một bên, "Điều này đối với cậu là chuyện tốt."
"Đúng, ít nhất chị vẫn còn sống, mặc dù hiện tại em trai của chị không còn là tôi." Ngô Bất Lạc cố gắng hết sức nở một nụ cười, "Chị thông minh như vậy, biết đâu chừng đi Nghịch Âm Minh làm nội ứng ấy chứ!"
Trong mắt mọi người, dù Ngô Bất Lạc có cái tên tương tự, cũng sẽ không có người nghi ngờ hắn có liên quan tới Ngô Bất Hoa. Cho dù bọn họ cùng có ngũ quan tinh xảo, nhưng trong mắt người thường, Ngô Bất Lạc trông rất bình thường, mà Ngô Bất Hoa lại nam nữ già trẻ thông sát.
Trong mắt tất cả mọi người, huyễn thuật sư lợi hại kia mới xứng đáng là em trai Ngô Bất Hoa, chứ không phải hắn.
Sở Nhạc đáp một tiếng tượng trưng.
Hắn không có cảm giác gì về Ngô Bất Hoa, cũng không quan tâm đến một người như vậy.
Trái lại, Sở Nhạc bây giờ còn hơi vui vẻ.
Tâm Ngô Bất Lạc rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có thể chứa được mấy người mà thôi. Ngô Bất Hoa không thể nghi ngờ chính là một trong số đó.
Người sống khó mà tranh được với người chết.
Bây giờ Ngô Bất Hoa chưa chết, còn gia nhập Nghịch Âm Minh, Ngô Bất Lạc lại thi đỗ Âm quan, về sau e rằng có trò hay để nhìn.
Sở Nhạc cảm thấy, chuyện này nói không chừng sẽ trở thành cơ hội phát triển tình cảm của hắn và Ngô Bất Lạc.
Trên thế giới này, người Ngô Bất Lạc để ý, chỉ cần một mình hắn là đủ rồi.
Người khác, chẳng qua chỉ là râu ria.
Hết quyển 1
【 Quyển 2: Nghiệt Kính Đài 】
Truyện khác cùng thể loại
116 chương
1 chương
125 chương
3 chương
78 chương
103 chương