Không tin tà
Chương 69 : Mộ phán quan (12)
Mộc Sơ Nhất cảm thấy mình hoàn toàn là tai bay vạ gió.
Mặc dù hắn biết những pháp khí trong mộ Phán quan này không hề tầm thường, nhưng vẫn không ra tay lấy đi, vô cùng thành thật. Dẫu vậy, một mình hắn lão luyện sao có thể hơn được những người khác không hẹn mà cùng không thành thật. Bởi vậy, dọc đường mặc dù không trải qua quá nhiều nguy hiểm nhưng cũng không thể thả lỏng.
Bắt đầu, Mộc Sơ Nhất còn cảm thấy cuộc thi lần này độ khó hơi cao, ngay cả hắn cũng cảm thấy cố hết sức. Nhưng giờ vừa nhìn những thí sinh này lấy ra pháp khí, Mộc Sơ Nhất cho dù tính tình tốt đến mấy cũng thấy mình bị thiệt lớn.
Cái này không giống ba ba nói.
Không, ba ba trước kia cũng từng nói chịu thiệt là phúc. (ủa, gì kì vậy???)
Nói là vậy, nhưng lòng vẫn khó yên.
...Sớm biết các thí sinh đều như thế, hắn cũng lấy pháp khí mình gặp phải trước đó cho rồi, nếu vậy sẽ không có chuyện gì nữa.
Mộc Sơ Nhất hiếm khi có chút hối hận.
Có điều quan trọng nhất bây giờ là cái chén bị Mộc Sơ Nhất từ bỏ kia, không ai chỉ trích Mộc Sơ Nhất không đúng. Khụ khụ, dù sao ở một mức độ nào đó Mộc Sơ Nhất còn hỗ trợ hạ thấp độ khó xuống mà, làm người không thể quá lấy oán trả ơn đúng không?
"Tôi lúc trước nhìn thấy cái chén ở hướng tây bắc." Mộc Sơ Nhất hờn dỗi giây lát, rất nhanh hiểu rõ sự tình nặng nhẹ. Chờ những pháp khí này toàn bộ tập hợp lại, rời khỏi mộ Phán quan rồi tính sổ cũng không muộn.
Bởi vậy, mọi người căn cứ manh mối Mộc Sơ Nhất cho, chậm rãi đi đến nơi cất giấu pháp khí cuối cùng, đồng thời trong lòng cũng cảnh giác mười phần.
Một khi cầm đi pháp khí, những yêu ma quỷ quái bị pháp khí trấn áp sẽ thoát ra. Nhưng bọn họ có nhiều người như vậy, nên không phải quá sợ hãi.
"Chúng ta ai đi lấy thứ đó?" Tào Phàm không biến sắc liếc nhìn Mộc Sơ Nhất một cái, "Cậu lên hay là tôi lên đây?"
Trước mắt tới nói, hai người họ không phải con người, dễ dàng lấy đi pháp khí mà không làm hại đến bản thân. Về phần Sở Nhạc, người này thực sự quá mức cổ quái, ngay từ đầu đã bị Tào Phàm âm thầm loại ra.
"Để tôi đi." Mộc Sơ Nhất việc nghĩa không nhường ai nói, "Trước đó tôi thấy nó nhưng không lấy đi, lần này đến phiên tôi, có lẽ tôi và nó có duyên."
Nhưng pháp khí này nếu có thể bị mang khỏi mộ Phán quan, chắc chắn là cho người đầu tiên gặp lấy được.
Mộc Sơ Nhất đã bỏ qua cơ hội đầu tiên, tuyệt đối không thể nào bỏ lỡ lần thứ hai.
Tào Phàm bĩu môi, nhìn thấu tâm tư Mộc Sơ Nhất. Hắn đã lấy được một kiện pháp khí, nên cũng không quan tâm kiện cuối cùng này thuộc về ai.
Hắn chỉ không hiểu, vòng tới vòng lui giày vò như thế, Mộc Sơ Nhất tội gì khổ thế chứ!
Có các thí sinh hộ pháp, Mộc Sơ Nhất tiến đến lấy pháp khí thuận lợi đến kì lạ.
Đương nhiên, ngay khi Mộc Sơ Nhất lấy pháp khí đi liền có mấy con quỷ xông ra, gương mặt dữ tợn, muốn giết chết người phóng thích bọn chúng.
Chỉ là không đợi mấy con quỷ nhìn rõ ràng bộ dáng các thí sinh, đủ loại công kích liền đánh tới bọn chúng.
Mấy con ác quỷ này bị trấn áp nhiều năm, pháp lực vốn đã yếu, thình lình nhận một đống công kích mãnh liệt như vậy quả thực giống như giội một chậu nước đá lên khúc gỗ còn chưa kịp bốc cháy, có thể cháy mới là lạ.
"Nếu lần nào yêu ma quỷ quái cũng yếu như này thì tốt." Trương Dịch cảm thán, chỉ cần bọn họ đồng tâm hiệp lực, có loại yêu ma quỷ quái nào có thể làm đối thủ của bọn họ?
"Chẳng qua là đánh người ta trở tay không kịp mà thôi." Tạ Bán Loan không khách khí cười nhạo nói, "Thay vì nghĩ những thứ này, không bằng đem những pháp khí này tập hợp lại, xem xem chúng ta phải làm thế nào sử dụng chúng rời khỏi nơi này đi."
Bây giờ pháp khí đã có đủ, nhưng lại không phát sinh chuyện gì khác thường, bọn họ cũng chỉ có thể ở một bên giương mắt mà nhìn.
"Tôi chỉ biết có một khả năng như thế, cụ thể làm thế nào tôi không biết." Mộc Sơ Nhất lắc lắc đầu, "Đây cũng là vấn đề mọi người cần hiểu rõ."
Lưu Bác Văn ngồi xổm xuống, tràn đầy phấn khởi, "Có lẽ phải sử dụng chín pháp khí này bày một trận pháp cũng nên, chúng ta còn rất nhiều thời gian, cuộc thi không kết thúc sớm như vậy được."
Ngô Bất Lạc nhìn các thí sinh suýt cãi nhau vì pháp khí, chưa từng nghĩ muốn gia nhập chiến trận, trong lòng có chút ngờ vực.
Mọi chuyện có vẻ quá thuận lợi, luôn cảm thấy không đúng lắm.
Ánh mắt Ngô Bất Lạc di động trên người các thí sinh một hồi, cuối cùng đưa mắt về phía huyễn thuật sư.
Huyễn thuật sư đáng thương bị Ngô Bất Lạc nhìn chằm chằm, suýt nữa sợ tè ra quần.
"Chẳng lẽ cậu một chút cũng không muốn thoát khỏi nơi này sao?" Ngô Bất Lạc dụ dỗ, "Chắc cậu cũng lấy được thứ gì trong mộ Phán quan đi."
Nói người Nghịch Âm Minh không lấy thứ gì Ngô Bất Lạc căn bản không tin, nếu đối phương thật sự kém như vậy, sớm đã bị Địa Phủ nhổ tận gốc.
Huyễn thuật sư vẫn còn giả điên giả ngốc, "Cậu nói gì đó? Tôi luôn bị cậu trói thì làm gì có thời gian đi lấy đồ?"
Nếu Ngô Bất Lạc tin lời nói dối vụng về như thế, căn bản không thể nào đi tới hiện tại.
"Đã như vậy, xem ra phải tiến hành lục soát toàn thân cậu từ trên xuống dưới mới được." Ngô Bất Lạc mỉm cười đáp.
Huyễn thuật sư rùng mình một cái.
Lộ Đông ở phía xa dùng ánh mắt thương hại nhìn vị huyễn thuật sư tiên sinh đáng thương. Rơi vào tay Ngô Bất Lạc còn đáng sợ hơn sống không bằng chết.
Sở Nhạc yên lặng dịch ra mấy bước, tận lực không nhìn thủ đoạn Ngô Bất Lạc tra tấn người.
Để không hù dọa các thí sinh khác, hắn vẫn nên hỗ trợ che đậy đi.
Cũng may các thí sinh hiểu rõ tình hình và rất thức thời, không đi qua xem Ngô Bất Lạc tra tấn người thế nào.
Đây cũng là vì bảo vệ thể xác tinh thần bản thân khỏe mạnh.
Một lúc sau.
"Cậu, cậu đừng tới đây!" Huyễn thuật sư tiên sinh đáng thương đã hình thành phản xạ sợ hãi đối với Ngô Bất Lạc.
"Có thể nói tôi đều nói cho cậu biết rồi. Tôi không lấy cái gì cả, tôi chỉ đang chờ lệnh của cấp trên thôi." Huyễn thuật sư đã bị hành hạ tinh thần thất thường.
Giác quan thứ sáu của Ngô Bất Lạc đã đúng.
Huyễn thuật sư tiên sinh nói ra một bí mật lớn, đủ để đoàn thể ngắn ngủi của bọn họ gặp phải nguy cơ lớn nhất.
Trong nhóm thí sinh cuối cùng của năm nay, có nội ứng Nghịch Âm Minh phái tới.
Tranh đấu giữa Nghịch Âm Minh và Địa Phủ từ trước đến nay Địa Phủ giành phần thắng nhiều hơn, trong lịch sử, Nghịch Âm Minh cũng rất ít khi cùng Địa Phủ chính diện giao phong.
Bởi vậy để cam đoan mình sống sót, nằm vùng thích hợp là cần thiết.
Ở Nghịch Âm Minh, không phải cũng có Âm quan Địa Phủ phái qua sao?
Quan hệ cấp trên cấp dưới ở Nghịch Âm Minh rất nghiêm khắc, muốn thăng chức phải hoàn thành đủ loại nhiệm vụ, cấp dưới cũng không có bản lĩnh chống lại mệnh lệnh cấp trên.
Huyễn thuật sư do nghề nghiệp bản thân nên chức vụ ở Nghịch Âm Minh không thấp, nhưng nội ứng ẩn núp trong các thí sinh có đẳng cấp còn cao hơn hắn nhiều.
Mặc dù bị trói nhưng huyễn thuật dư vẫn có thể thông qua tin tức nội ứng để lại hiểu được tình huống của mình. Có điều đối phương rốt cuộc là ai, huyễn thuật sư cũng không biết.
"Sở Nhạc, xem ra lần này chúng ta gặp rắc rối." Ngô Bất Lạc nói vậy nhưng trong mắt lại lập lòe ánh sáng xem kịch vui.
Cùng người đấu trí đấu dũng mới thú vị nha.
Hiện tại mọi người bị kẹt trong mộ Phán quan, trong đó còn có mấy kẻ bụng dạ khó lường, bọn chúng chỉ cần cố gắng kéo chân sau, ngăn mọi người ra ngoài, điều này hoàn toàn có thể làm được.
"Mặc dù Ngô Bất Lạc mỗi ngày đều vừa đi vừa giẫm chơi trên ranh giới quy tắc cuộc thi Âm quan, nhưng không thể không nói, cảm giác của hắn rất nhạy bén." Một giám khảo nhịn không được cảm thán.
So sánh, Mộc Sơ Nhất có vẻ vô cùng thuần lương, căn bản không phải đối thủ của nhóm lão hồ ly này. Mộc Lam cũng không dễ dàng, thật vất vả dạy bảo ra một đứa trẻ ngoan ngoãn, kết quả lần này gặp phải các thí sinh người này gian xảo hơn người kia, cảm giác tam quan Mộc Sơ Nhất sẽ vỡ nát mất.
"Nhưng mà Mộc Sơ Nhất đáng yêu mà, đáng yêu chính là chân lý, nếu cậu ấy không thi đỗ, tôi sẽ chiêu cậu ấy làm thực tập sinh." Một giám khảo nữ nhịn không được nâng mặt.
"Thay vì nói Ngô Bất Lạc thông minh, chi bằng nói hắn thường xuyên lấy mình làm nguyên mẫu, phỏng đoán suy nghĩ người khác, loại người này thông minh thì thông minh, nhưng tôi cảm thấy vậy quá nguy hiểm." Một giám khảo khác nhìn thấu bản chất Ngô Bất Lạc nói, "Một khi có ngày Ngô Bất Lạc bắt đầu nghĩ quẩn trả thù xã hội, hắn sẽ biến thành đối thủ khó chơi nhất của chúng ta."
"Chính vì Ngô Bất Lạc nguy hiểm, cho nên mới muốn đặt hắn dưới mí mắt. Trong cuộc thi lần này, biểu hiện của hắn tuyệt đối là sáng chói, nếu hắn không thể lên làm Âm quan, tôi nghĩ, nhưng người khác càng không có tư cách."
Hơn nữa, đối tượng Âm quan gặp phải lúc làm việc có mấy ai lương thiện? Âm quan thông minh một chút, chắc chắn sống lâu hơn so với mấy tên ngu xuẩn.
"Thảo nào trước đó tôi nhìn thấy sắc mặt Thôi Phán quan thối thối, xem ra Phán quan đã sớm biết có nội gián xâm nhập vào cuộc thi lần này."
Đông đảo giám khảo nghĩ đến sắc mặt vô cùng thối của Phán quan đại nhân trước đó, rốt cuộc tìm được nguyên nhân.
"Cái này rất rõ ràng, tố chất thí sinh lần này không khỏi quá cao. Tùy tiện lấy ra một người, đặt ở trước kia đều đủ vào ba vị trí đầu, xem ra Nghịch Âm Minh cũng bỏ hết tiền vốn."
Chuyện đội ngũ có khả năng có nội gian, Ngô Bất Lạc hoàn toàn không có ý giấu giếm, trực tiếp nói ra.
Ngô Bất Lạc vừa nói vừa quan sát phản ứng của mọi người. Không thể không nói để làm được nội ứng tố chất tâm lý là tiêu chuẩn, dù diễn kỹ xuất chúng như Ngô Bất Lạc cũng không phát hiện ai bất thường.
Kỳ phùng địch thủ mới thú vị~.
"Cậu xác định bên cạnh chúng ta có nội ứng sao? Chứ không phải tên huyễn thuật sư này vì tự vệ mới tùy tiện dẫn dắt, để chúng ta tự giết lẫn nhau?" Tào Phàm nhịn không được hỏi.
"Có nội ứng là bình thường. Nghịch Âm Minh làm việc vốn hèn hạ vô sỉ, cmn nếu buông tha một cơ hội tốt thế, tôi mới cảm thấy kì quái đấy."
"Nếu như không có vấn đề, vì sao bây giờ chúng ta tìm được pháp khí rồi vẫn không ra ngoài được?"
"Mấu chốt là mọi người cảm thấy nội ứng sẽ là ai? Đi đến một bước này thế nào cũng có danh tiếng, lập tức có thể thi đỗ Âm quan, nhất định phải vì một tổ chức phản diện nho nhỏ mà từ bỏ tương lai tiền đồ tốt đẹp ư?"
...
Rất hiển nhiên, mọi người đối với sự tình nội ứng đều có cái nhìn riêng, nhưng đa phần đều tán đồng ý kiến của Ngô Bất Lạc.
Nếu không có nội ứng tồn tại, chuyện bọn họ đang làm liền lâm vào thế bí, trái lại, nếu có thể tìm được nội ứng, nói không chừng bọn họ có thể rời khỏi nơi này.
Thế nhưng đúng như một thí sinh nói trước đó, có thể đi đến hiện tại, có ai là kẻ ngu đâu? Một khi bị nhận ra là nội ứng, tiền đồ của kẻ đó liền xong luôn, e rằng còn liên lụy sư môn.
"Nội ứng không phải rất rõ ràng à?" Một thí sinh không sợ chết nhắm ngay Tạ Bán Loan, "Thanh danh Tạ tiên sinh không chịu nổi như thế, tác phong làm việc cũng hoàn toàn không giống người trong chính đạo, tôi thấy không thoát khỏi quan hệ với Nghịch Âm Minh."
Tên này đúng là không sợ chết a.
Ngô Bất Lạc nhìn thí sinh này hai cái, nhớ tới hắn hình như là một trong những con rối bị Tạ Bán Loan điều khiển, bây giờ khôi phục thần trí, dĩ nhiên phải báo thù cho mình trước tiên.
Nhưng mà cái lí do này chẳng ra làm sao cả.
Tạ Bán Loan cười nhạo một tiếng, chẳng buồn giải thích, hoàn toàn không muốn nói chuyện với một thằng ngu như thế.
"Tạ tiên sinh không thể nào là nội ứng." Lưu Bác Văn cười nhìn vị thí sinh kia, "Trên thực tế, Tạ tiên sinh lúc trước còn phá hủy một phân bộ của Nghịch Âm Minh, đến nay Tạ tiên sinh vẫn còn bị treo thưởng ở Nghịch Âm Minh."
Lúc Tạ Bán Loan còn chưa nổi danh, tính cách đã rất ác liệt. Nghe nói hắn và Nghịch Âm Minh nổi lên tranh chấp cũng bởi vì bọn họ cùng coi trọng một món đồ.
Nghịch Âm Minh hoàn toàn không để Tạ Bán Loan trong mắt, còn khắp nơi chế giễu hắn tàn tật, nói Tạ Bán Loan tốt hơn nên đổi tên thành Tạ Bán Tí* đi.
*tí: nghĩa là cánh tay, Tạ Bán Loan bị cụt một tay, chê hắn cụt tay đó.
Tạ Bán Loan nhất chiến thành danh, không cho phép bất luận kẻ nào nói hắn tàn tật, chính là bắt đầu từ chuyện này.
Người ở phân bộ đó hơn nửa bị thao túng, tàn sát lẫn nhau, thậm chí kinh động đến cả Địa Phủ!
Khó có khả năng làm nội ứng nhất là Tạ Bán Loan, Tạ Bán Loan tâm nhãn nhỏ đến mức không cắm được cây kim!
"Nói không chừng là hắn tự biên tự diễn thì sao?" Lời này thực sự quá bất lực. Tạ Bán Loan nhất chiến thành danh đã là chuyện rất nhiều năm trước, chẳng lẽ bọn họ nhiều năm trước đã bắt đầu bố trí rồi sao? Chỉ vì một cuộc thi Âm quan nho nhỏ?
"Nói như vậy, tôi cũng hoàn toàn không có vấn đề." Trương Dịch đứng ra giải thích, "Mao Sơn chúng tôi từ trước đến nay cùng Nghịch Âm Minh không chết không thôi, một vị sư thúc môn phái chúng tôi cũng chết trong tay bọn chúng. Tôi là đệ tử duy nhất của chưởng môn, sau này sẽ là chưởng môn Mao Sơn, Nghịch Âm Minh cho tôi bao nhiêu chỗ tốt mới có thể bù được một chức chưởng môn?"
Lời này nói rất có lí, hoàn toàn không cách nào phản bác.
Ai sẽ bỏ vị trí chưởng môn không làm, thành người của Nghịch Âm Minh bị Địa Phủ cự tuyệt chứ?
Có hai người đi trước giải thích, mọi người bắt đầu nhao nhao biện giải cho mình.
"Mặc dù tôi không phải chưởng môn tương lai nhưng cha tôi là chưởng môn, về sau tôi cưới sư muội tôi, tôi chính là chưởng môn phu quân!"
"Cha tôi là Âm quan."
"Đây đã là lần thứ năm tôi đi thi Âm quan, dù là nội ứng cũng không bất khuất như thế đi."
...
Mọi người hầu như đều có đạo lí, đều có bối cảnh riêng.
Bọn họ nói một lượt, Ngô Bất Lạc mới phát hiện những người này không có thân bằng hảo hữu làm Âm quan thì cũng xuất thân từ một môn phái đặc biệt trâu bò, nói tóm lại, hoàn toàn không giống người nghèo như Ngô Bất Lạc.
Nếu Ngô gia không suy tàn, Ngô Bất Lạc cũng có thể xưng là con em thế gia, có thể gia nhập vòng giao tiếp của bọn họ và cùng nhau khoe khoang.
Nhưng thế giới này không có nếu như.
Những người này nói xong một lượt, tràng diện lâm vào trầm mặc kì lạ.
Chỉ còn Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc chưa nói gì.
So với bối cảnh của những người này, hai người họ tựa như hắc mã từ trên trời rơi xuống, không ai biết hai người họ là ai, không biết hai người họ lai lịch xuất thân thế nào, suy nghĩ kĩ một chút, thật ra vô cùng khả nghi.
"Nếu như tôi là nội ứng, sẽ không nói tin tức cho các người biết." Ngô Bất Lạc không thèm để ý chút nào, "Quan trọng hơn là, ánh mắt tất cả giám khảo đều đặt trên người tôi và Sở Nhạc, nếu tôi là nội ứng sẽ không làm chuyện khác người như thế."
Sở Nhạc trả lời càng thêm đơn giản rõ ràng, "Tôi là cương thi, tôi không thiếu gì hết, Nghịch Âm Minh chưa chắc mời được tôi."
"Nghĩ tới, quả thực hai người hiềm nghi lớn nhất. Huyễn thuật sư không phải cũng do hai người bắt sao? Hai người không có giết hắn." Thí sinh trước đó có ý đồ lôi kéo mọi người nghi ngờ Tạ Bán Loan phản bác.
"Nếu cậu nói thêm câu nào, đừng trách tôi không khách khí." Tạ Bán Loan lạnh lùng nhìn thí sinh này, "Có thể đi đến đây, số cậu cũng khá may đấy. Xin đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi."
Thí sinh kia giống như bị người bóp cổ, lập tức một câu cũng không nói ra được.
"Tôi thấy Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc không thể nào là nội ứng. Vì bọn họ là người có khả năng trở thành Âm quan nhất trong chúng ta." A La chậm rãi nói, "Người trường thi số 4 chắc đều rõ thực lực hai người họ."
Nội ứng ưu tú không được để bất luận kẻ nào phát hiện không đúng. Biểu hiện của Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc quả thực phô bày mọi thứ của bản thân trước mắt mọi người, vì bọn họ đủ trong sạch, trái lại là không có khả năng nhất.
"Tôi thấy hay là trực tiếp giết tên huyễn thuật sư này đi, giết hắn không trừ điểm, đến lúc đó ai sắc mặt không đúng, kẻ đó chính là nội ứng." Tào Phàm nhún nhún vai nói, "Cứ ngươi một câu ta một câu như thế, chúng ta có nói nữa nói mãi cũng không chỉ ra được nội ứng."
"Nhưng ngộ nhỡ đối phương ý chí sắt đá thì sao?"
"Huyễn thuật sư rất ít ỏi, có thể giải quyết một kẻ tương lai có thể trở thành đối thủ, đối với Địa Phủ chúng ta cũng là chuyện tốt." Tào Phàm đã sớm không còn là người, tự nhiên không có nghĩ nhiều như vậy, "Phương pháp đó là đơn giản nhất, cũng đáng thử nhất."
Hiện tại còn ở lại trong mộ Phán quan có một phần là phi nhân loại. Tào Phàm đưa ra đề nghị này vô cùng hợp khẩu vị mấy phi nhân loại.
"Đúng đúng, giết hắn chẳng phải xong rồi sao?"
"Nói không chừng tên nhóc này đang gạt chúng ta đây này!"
"Huyễn thuật của tên nhóc này gây cho chúng ta rất nhiều phiền phức, làm hại bao nhiêu người bị loại. Tôi tiễn hắn đi gặp Phật tổ Như Lai cũng không có gì không được!"
Huyễn thuật sư tiên sinh bị tiến triển thần thánh này làm không nói nên lời.
Nhưng nếu những người này thật sự muốn giết chết hắn, thì chắc chắn sẽ không có ai tới cứu người tiết lộ nội ứng là hắn.
Cho dù là huyễn thuật sư thì thế nào, Nghịch Âm Minh bản chất chính là một tổ chức ích kỉ tư lợi, bọn họ tuyệt đối sẽ không hao phí sức lực tới cứu mộ kẻ không có giá trị lợi dụng.
Huyễn thuật sư bắt đầu hoảng sợ, "Chị gái tôi là nòng cốt của Nghịch Âm Minh, các người tuyệt đối không thể giết tôi!"
"Nếu vậy thì càng muốn giết!" Tào Phàm từng bước tới gần, "Trước hết giết cậu, miễn cho đêm dài lắm mộng, nội ứng cậu nói bọn tôi nhất định cũng sẽ tìm ra."
"Thật ra tôi có một cách có thể tìm được nội ứng." Ngô Bất Lạc đột nhiên vừa cười vừa nói, "Chỉ là khá phiền phức mà thôi."
"Cách gì, sao cậu không nói sớm?"
"Chân ngôn thuật nha, tôi cũng vừa nghĩ ra." Ngô Bất Lạc khẽ cười nói, "Từng người luân phiên, do mấy người cùng nhau thi pháp, người bị hỏi không cho phép phản kháng, chúng ta cuối cùng có thể tìm được kẻ nói dối, mọi người cảm thấy thế nào?"
"Cái này...Coi như cũng là một cách."
"Thế nhưng từ nhỏ chúng ta đã học tập cách chống cự pháp thuật của người khác, muốn không phản kháng thật sự rất khó."
"Vậy thì bố trí một trận pháp chứ sao." Ngô Bất Lạc nhìn Lưu Bác Văn cười nói, "Cô bố trí một trận pháp khiến người mê man đi, lúc hắn buồn ngủ thực hiện chân ngôn thuật là hiệu quả tốt nhất."
Lưu Bác Văn vội vàng đáp ứng.
"Chúng ta đã đợi lâu vậy rồi, không bằng đợi thêm chút đi. Khi nào trận pháp bố trí xong, một lát là có thể rõ ràng chân tướng."
"Cái này...Được."
"Lấy ngựa chết làm ngựa sống."
Bọn họ thực sự cũng không có cách nào khác.
Lưu Bác Văn cần cù chăm chỉ bố trí trận pháp. Theo cô suy đoán, khoảng ba ngày là có thể hoàn thành trận pháp.
Đương lúc Lưu Bác Văn chuẩn bị khắc họa trận pháp của mình, lại phát hiện bản thân bị bao vây.
"Cậu phát hiện tôi không đúng lúc nào?" Lưu Bác Văn dừng tay, tò mò nhìn Ngô Bất Lạc, cô giả bộ không có chút sơ hở nào mới đúng.
"Ngay từ lần đầu cô xuất hiện, tôi đã cảm thấy cô không bình thường." Ngô Bất Lạc sờ mũi một cái, "Mặc dù chỉ có một chút, nhưng mùi thuốc trên người cô rất khó ngửi." chưa beta~
Truyện khác cùng thể loại
98 chương
85 chương
5 chương
24 chương
36 chương
110 chương