Không tin tà

Chương 65 : Mộ phán quan (8)

Mộc Sơ Nhất nghi ngờ nhìn chằm chằm những người này. Hắn chẳng qua chỉ xuống dưới tìm cái bình, tất cả những người này liền trở thành kẻ địch của hắn. Ba ba từ nhỏ đã dạy hắn, bất kể lúc nào, đồ của người khác phải hỏi mới được lấy, người khác cũng không thể cướp đồ của hắn! Cái bình này là hắn tìm được. Bọn họ muốn cướp, không có cửa đâu! Đương nhiên, những người khác lại không nghĩ vậy. "Mộc Sơ Nhất, vật này không phải của một mình cậu, mọi người cùng nhau tìm, đồ tìm được nên thuộc về mọi người." Một thí sinh nhìn Mộc Sơ Nhất khuyên nhủ. Nếu chỉ có mình hắn đương nhiên không dám đối đầu Mộc Sơ Nhất, nhưng bây giờ chỗ này ít nhất cũng có ba mươi bốn mươi thí sinh, trong đó không thiếu đại lão chín mươi điểm trở lên. Mộc Sơ Nhất muốn lấy một địch nhiều không khỏi quá mức ngông cuồng. Có điều ý nghĩ của hắn thiên hướng người bình thường, đối với Mộc Sơ Nhất mà nói, không có khái niệm "nặng nhẹ" này. Nếu Mộc Sơ Nhất gặp chuyện liền lùi bước, với thể chất nửa người nửa quỷ của hắn, căn bản không thể nào sống được đến bây giờ. Sinh tồn trong khe hở giữa hai chủng tộc, chắc chắn là chuyện rất gian nan. "Tất cả các người đều tìm nhưng không tìm được, tôi tìm được trước, thứ này đương nhiên chỉ thuộc về tôi." Mộc Sơ Nhất không hề nhượng bộ, "Nếu các người muốn cướp, tôi sẽ hầu tới cùng." "Mộc Sơ Nhất, chúng tôi có rất nhiều người, một mình cậu chắc chắn không thể giữ được vật này." Tạ Bán Loan chậm rãi trả lời, "Không thì như vậy đi, chúng ta hợp tác, cái bình này vẫn thuộc về cậu, cậu giữ, cậu chỉ cần thoải mái để chúng tôi kiểm tra một chút, thế chắc là được chứ." Mộc Sơ Nhất khẽ nhíu mày, có vẻ xao động trước đề nghị của Tạ Bán Loan, "Anh sẽ không cướp đồ của tôi?" "Nếu cậu lo lắng, cậu có thể theo dõi toàn bộ quá trình. Nếu thấy không ổn, cậu có thể trực tiếp cắt ngang." Tạ Bán Loan cười đưa ra đề nghị, "Như thế cậu còn gì phải lo lắng nữa?" Mộc Sơ Nhất tính trẻ con, hơn nữa còn là đứa trẻ giá trị vũ lực cao. Đối phó loại người này, nhất định phải dùng lời lẽ tốt đẹp khuyên nhủ, chứ không phải xông tới cướp. Đề nghị của Tạ Bán Loan nhanh chóng đả động Mộc Sơ Nhất, hiện trường nhiều người chứng kiến như vậy, Mộc Sơ Nhất cảm thấy Tạ Bán Loan không có khả năng lừa gạt mình, thế là đáp ứng. Đơn giản như vậy thôi á?! Quần chúng đứng ngoài quan sát đều hết sức kinh ngạc, sớm biết dễ như vậy là có thể thuyết phục hắn, cần gì phải tốn nước bọt thế? "Tôi cũng đồng ý." A La phụ họa nói, "Chúng tôi cam đoan không cướp đồ của cậu." "Được, các người có thể nhìn." Mộc Sơ Nhất đã đáp ứng Tạ Bán Loan, không có lí do gì để không đồng ý với A La và những người khác. Nếu thứ này vẫn là của mình, cho người khác nhìn một chút hoàn toàn không vấn đề gì. "Vậy chúng ta ai nhìn trước?" Một thí sinh nhịn không được dò hỏi. Vật âm sát này chắc chắn có bí mật bên trong, nếu bị người khác phát hiện trước chẳng phải bọn họ uổng phí công sức rồi sao? "Cùng nhau nhìn đi." Mộc Sơ Nhất hoàn toàn không để ý, "Cái bình này không nhỏ, tôi cũng không nhìn ra cái gì." Chỉ là khí tức trên cái bình khiến hắn rất để ý thôi. "Tôi xem một chút." Tạ Bán Loan vươn tay muốn sờ bình. Cùng lúc, A La và Trương Dịch cũng đưa tay chạm vào, hoàn toàn không cho Tạ Bán Loan cơ hội một mình độc chiếm. Tạ Bán Loan người này âm hiểm xảo trá, thực sự khiến người khác không thể không phòng. Mộc Sơ Nhất bưng cái bình, không nhúc nhích tí nào. Xì____ Tạ Bán Loan vừa chạm ngón tay vào cái bình đã cảm giác được một luồng hơi lạnh tận xương tủy, vội vàng dời tay ra. "Chuyện quái gì xảy ra với cái bình này vậy?" Tạ Bán Loan nhịn không được hỏi, lại trông thấy Trương Dịch và A La chẳng bị làm sao cả. "Hai người chẳng lẽ không cảm thấy rét lạnh sao?" "Lạnh? Không hề." Trương Dịch lắc đầu, "Tôi còn muốn hỏi anh đây, sao đột nhiên giống như cái bình này muốn cắn anh vậy." "Tôi lại thấy hơi bỏng tay." A La suy tư nói, "Nhưng nhiệt độ này cũng còn được, trong phạm vi chịu đựng của tôi." "Thật sao?" Mộc Sơ Nhất chớp mắt mấy cái, "Tôi thấy cái bình này ôm rất dễ chịu, có lẽ bởi vì tôi có một nửa là quỷ, cho nên rất thích âm khí thế này." Bốn người, bốn phản ứng khác nhau. "Mấy người cũng lại đây thử xem." Tạ Bán Loan xoay người, để thí sinh khác đến sờ bình. Đa phần thí sinh đều không có cảm giác gì, nhưng tương tự cũng có người cảm thấy rét lạnh hoặc bỏng tay, những thí sinh phi nhân loại sờ vào bình đều thoải mái muốn rên lên, lúc bỏ tay ra còn có chút lưu luyến không rời. "Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Ngô Bất Lạc kinh ngạc trừng to mắt, "Trước đó tôi đem cái bình để xuống đó không hề có cảm giác gì. Sở Nhạc, anh lúc đó có cảm giác thế nào?" "Không có." Sở Nhạc lắc đầu, "Tôi nghĩ chắc là số người." "Số người?" "Đúng." Sở Nhạc khẳng định gật đầu, "Có nhiều thứ chính là như vậy, một hai người chạm vào nó không có bất kì phản ứng nào, chỉ cần đạt tới số lượng người nhất định mới có thể phát động điều kiện. Hiện tại nhiều thí sinh cái gì cũng có, rất dễ dàng thỏa mãn điều kiện." "Má nó, vậy chẳng phải tôi tay không dâng đồ cho người ta rồi ư?" Ngô Bất Lạc mắng một tiếng, "Hay tôi cướp nó về?" "Cướp về chỉ có hai người chúng ta vẫn không thể phát động điều kiện." Sở Nhạc nhìn Ngô Bất Lạc nói, "Nhưng có lẽ số người chỉ là một trong số các điều kiện, cậu xem, nó cũng không có quá nhiều công hiệu, vẫn nên chờ chút đi." "Cũng đúng." Ngô Bất Lạc nghĩ nghĩ cảm thấy có đạo lý, "Hiện tại tới đều là thí sinh, đám người Nghịch Âm Minh còn chưa đến đâu!" Mấy người Lưu Bác Văn yên lặng theo sau, lắng nghe những điều hai người phân tích, trong lòng cũng muốn đi lên sờ cái bình một phát. Nhắc tới, Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc rốt cục lấy cái bình này từ đâu ra? Bọn họ rõ ràng đều đi vào cái thôn này không lâu. Xuất phát điểm như nhau, sao người khác đột nhiên giành trước mình nhiều thế? Lưu Bác Văn nhịn không được hoài nghi nhân sinh. Mình thực sự phù hợp đi thi Âm quan sao? Thứ Sở Nhạc có thể nghĩ tới, rất nhanh thí sinh khác cũng có thể biết. "Tôi thấy cái bình này nhất định là một trong những điều kiện để tìm mộ Phán quan." Một thí sinh thề son sắt nói, "Vật như vậy tuyệt đối không thể tùy tiện xuất hiện. Mộ Phán quan nói không chừng ở ngay bên dưới vách núi, tôi thấy chúng ta nên tranh thủ thời gian xuống xem một chút." "Bên dưới vách núi chính là một con đường bình thường, vừa rồi tôi bay xuống xem, rõ ràng không có gì." Một thí sinh phi nhân loại chen miệng nói, "Cho dù là trận pháp cũng không thể nào làm biến mất một ngọn núi. Huyễn thuật cũng không thể từ không sinh có." "Thế nhưng cái bình này quả thực ở dưới vách núi." "Cái này..." Các thí sinh lâm vào xoắn xuýt. "Nhưng mà tốt xấu gì cũng tìm được cái bình, có lẽ vẫn được tính điểm. Dù sao chúng ta cũng lấy được trước Nghịch Âm Minh." Một thí sinh cảm thán nói. Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Đương lúc các thí sinh bắt đầu phát biểu kiến giải của mình về cái bình, rốt cuộc có khách không mời mà đến. "Quá kiêu ngạo dễ vui quá hóa buồn a." Một giám khảo xé bịch khoai tây chiên, ăn say xưa ngon lành, "Tôi không biết nên nói Ngô Bất Lạc thông minh hay đần nữa, sao một cái bình như vậy mà cứ thế đơn giản dâng ra ngoài?" "Dù sao hắn giữ cũng không phát hiện cái gì không đúng, giao ra cũng không sai. Kế hoạch của hắn thoạt nhìn vẫn rất hoàn mỹ, thực sự đạt hiệu quả." Một giám khảo rõ ràng có hảo cảm với Ngô Bất Lạc phản bác. "Thật sự là kỳ tích, cậu thế mà cũng có ngày nói chuyện thay người khác?" "Ngô Bất Lạc ngoại trừ thực lực kém chút, phương diện khác biểu hiện cơ bản không cùng cấp bậc với thí sinh bình thường. Nhưng thực lực của hắn có thể dùng cán cân bất bình để bù đắp, có thể coi là thực lực phi phàm. Chỉ là vận khí này...Phụt, tôi nghĩ chắc kiếp trước hắn tạo nghiệp quá nhiều, cần phải đi miếu cúng bái." "Ha ha, hiện tại Thiên Đình không còn, lấy đâu ra thần tiên phù hộ hắn?" Các giám khảo ngươi một câu ta một câu, bầu không khí rất là sôi nổi. Mỗi lần nhìn những thí sinh này khổ bức đều thấy rất thú vị, dù sao tất cả họ ở đây cũng đều từng thi như thế này ha ha ha. Trên màn hình các thí sinh bắt đầu huyên náo. "Cậu đánh tôi làm gì?" "Ai đánh cậu, cậu nhìn cho rõ chút." "Cậu...Tại sao cậu lại ở đây?" "Chết tiệt, cậu dám coi thường tôi?" Các thí sinh bắt đầu trở nên nóng nảy, ngoại trừ một số ít có thế bảo trì thần trí, những người khác hoặc nhiều hoặc ít đều bị ảnh hưởng. "Đừng nhìn." Sở Nhạc lập tức bịt kín mắt mũi Ngô Bất Lạc, "Đừng nhìn, đừng ngửi, đừng nghe." Ngô Bất Lạc mặc dù không biết đến cùng xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn bịt kín lỗ tai. Sắc mặt Tạ Bán Loan hơi khó coi, tay bấm mấy pháp quyết, mười con búp bê đất sét nháy mắt chui từ trong đất vọt ra, hướng về phía cổ những thí sinh kia. "Tạ Bán Loan, anh làm cái gì vậy?" Trương Dịch tay mắt lanh lẹ bắt lấy một con búp bê, "Anh bỏ đá xuống giếng cũng nhanh thật đấy." "Cậu là đồ con lợn à?" Tạ Bán Loan cười lạnh nói, "Những người này rõ ràng trúng chiêu của người khác, tôi để búp bê gây tê bọn họ miễn cho máu chảy thành sông, tôi đây đang cứu người." "Búp bê của anh một châm hạ xuống, bọn họ không chết cũng nửa tàn, anh xác định không phải thừa cơ loại trừ những kẻ đối lập chứ?" Trương Dịch nếu ngu thật thì không thể nào hoàn hảo ở Mao Sơn làm chưởng môn tương lai mười mấy năm. Tạ Bán Loan chẳng qua chỉ lấy cứu người làm cớ, muốn thừa cơ một mẻ hốt gọn những thí sinh này thôi. "Trong những thí sinh này nói không chừng có người Nghịch Âm Minh ngụy trang, thà giết lầm chứ không bỏ sót, tôi có lỗi gì?" Tạ Bán Loan không để ý đến Trương Dịch, tiếp tục thao túng búp bê công kích người. "Trương Dịch, chúng ta bây giờ không lo được cho những người khác." A La và một thí sinh nữa đi tới ngăn cản Trương Dịch, "Nghịch Âm Minh e rằng đã tới, những thí sinh này ngã xuống trước không phải chuyện gì xấu." Bọn họ ngay cả trúng huyễn thuật lúc nào cũng không biết, đợi lát nữa kẻ địch lộ diện chỉ sợ cũng không giúp được gì. Thay vì để họ trở thành gánh nặng, tốt hơn nên để họ thoát ly chiến cuộc ngay từ đầu. "A La, ngay cả anh cũng nói như vậy?" Trương Dịch nhìn vẻ mặt A La, chỉ có thể cắn môi buông tay. "Nhiều chuyện." Tạ Bán Loan cười lạnh một tiếng, đối với mấy kẻ chính đạo này thấy phiền không chịu được. Vẫn là Ngô Bất Lạc tốt. Nếu Ngô Bất Lạc ở đây, nhất định sẽ ủng hộ ý nghĩ của hắn đầu tiên. A La và số ít thí sinh còn duy trì tỉnh táo bắt đầu lấy chuẩn khảo chứng trên người những thí sinh kia ra, chích máu ở ngón tay bọn họ bôi lên tên họ. Thí sinh bị xóa tên lập tức được truyền tống ra ngoài, chớp mắt đã không thấy tăm hơi. "Xem ra Phật sống này cũng không lương thiện như vậy." Sở Nhạc bỏ tay che mắt Ngô Bất Lạc ra, "Cậu xem việc hắn làm và Tạ Bán Loan làm có gì khác nhau?" "Hắn không cần tự mình động thủ, còn có thể thu được thanh danh tốt." Ngô Bất Lạc nhìn thoáng qua tình hình trên sân, nghiêm túc nói, "Người này vẫn là người tốt, tôi chỉ có thể nói, nếu bây giờ người tốt đều giống như hắn, thế giới này liền thái bình." Đa phần người tốt thường dễ dàng bị tổn thương, bởi vì lúc bọn họ giúp đỡ người khác rất khó bảo vệ tốt chính mình. Nhưng A La hoàn toàn không phải lo về điều này. Sợ rằng người xấu trên đời này đều vây quanh hắn, hắn vẫn có thể bảo vệ tốt bản thân. Tính cách như vậy không biết hình thành như thế nào? Nói thật, Ngô Bất Lạc có chút tò mò. "A La, anh...các anh." Trương Dịch trông thấy động tác của A La bọn họ quả thực không biết nói gì cho phải. Cái này...Đây mới thực sự là thừa cơ giảm bớt đối thủ đi. "Để bọn họ bị loại mới không đến mức trở thành con tin." A La vô cùng nghiêm túc giải đáp, "Từ thời khắc bọn họ trúng chiêu đã có nghĩa bọn họ không có tư cách đi tiếp. Cuộc thi Âm quan vốn chính là cầu độc mộc, bọn họ bây giờ rời đi cũng là một chuyện tốt. Hay là, cậu có cách có thể bảo vệ tốt bọn họ trước khi kẻ địch ra tay?" Lời này khiến Trương Dịch á khẩu không trả lời được. "Cậu tới giúp một tay đi." Một thí sinh chín mươi điểm khác nói với Trương Dịch, "Đừng lăn tăn nữa, tranh thủ thời gian giúp đỡ đi. Số người bị loại có lợi cho chúng ta, nếu không có chuẩn khảo chứng thì ném sang một bên đi." ...Các thí sinh đều là mặt hàng này à? Trương Dịch trong nháy mắt cảm nhận được tư vị cô độc. Cuối cùng, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn đi tới, hỗ trợ đào thải thí sinh. Trong chỗ tối. "OMG, tố chất thí sinh thi Âm quan năm nay thật đáng lo, nếp sống nhân gian đã kém thế rồi ư? Những thí sinh này không phải nên ưu tiên cứu người à, sao lại thừa cơ đào thải người?" "Khụ, tôi lại cảm thấy đây là cách làm thông minh." "Cậu không thấy lão đại cũng không lên tiếng à?" "Vậy chúng ta đi lên đánh lén?" "Đánh lén cục kít! Cậu nhìn cho rõ trận thế của bọn họ đi, bọn họ trong lúc đào thải những thí sinh khác đồng thời cũng đang âm thầm đề phòng chúng ta đấy. Nếu chúng ta qua đó, khẳng định bị giết không chừa mảnh giáp. Chúng ta ở đây có mấy người lắm hả?" Lúc đầu bọn họ mười người chỉ cần tìm được manh mối mộ Phán quan là tốt rồi, chờ tìm được thì quay về báo cáo, xin thượng cấp phái người đến hiệp trợ không muộn. Ai ngờ có cái đoàn làm phim chết tiệt nào đấy đến đây lấy cảnh, bị Địa Phủ biết được, hiện tại tốt lắm, Ngô Tử Sơn này trở thành trường thi Âm quan luôn, e rằng động tĩnh của đám người bọn họ đều bị Địa Phủ nhìn thấy cả rồi. Nếu bọn họ có thể thành công đào thoát thì tốt, nếu trốn không thoát, Nghịch Âm Minh chắc chắn cũng sẽ không phái người tới cứu. "Lão đại..." "Đừng nóng vội." Một thanh niên nhỏ giọng nói, "Bây giờ không phải lúc đi ra, tôi có thể cảm giác được vẫn còn người trong bóng tối quan sát, chúng ta không thể khinh thường." Số người của bọn họ thật sự quá ít. Thí sinh không đem chuẩn khảo chứng trên người chỉ là số ít, dù sao đa phần mọi người chỉ tin tưởng chính mình. Đợi đến lúc xóa tên các thí sinh trên chuẩn khảo chứng xong, trên mặt đất chỉ còn lại mấy người. "Những người này giao hết cho cậu." Tào Phàm nói với Tạ Bán Loan, "Khôi lỗi phù điều khiển người của cậu chắc còn đó chứ, thừa dịp bọn họ đều hôn mê thì dùng đi, khỏi cần lao lực." Tạ Bán Loan nhìn hắn một cái, móc ra mấy lá bùa khôi lỗi, dán lên đầu mấy thí sinh vẫn còn đang hôn mê. Đinh linh đinh linh. Tạ Bán Loan lắc chuông, những người này lập tức đứng lên, chỉ là hai mắt vô thần, nhìn không có bao nhiêu sức sống. "Cái chuông này chẳng phải đồ của người cản thi sao?" Trương Dịch lần đầu tiên thấy Tạ Bán Loan lấy chuông ra điều khiển người, "Tôi nghe nói một người cản thi lâu năm ở Tương Tây không hiểu tại sao lại thoái ẩn." *người cản thi: người đuổi xác, cản thi là một tà thuật đáng sợ và được biết đến rộng rãi nhất ở Tương Tây, người cản thi dùng cổ thuật để mang thi thể của người chết tha hương trở về quê nhà, để họ có thể yên nghỉ ở nơi thân thuộc. "Ông ta đánh cược thua tôi, chuông này và bùa chú dĩ nhiên là của tôi." Tạ Bán Loan nhẹ nhàng nói, "Già thì thừa nhận mình già, còn chui ra đoạt sinh ý người chết làm cái gì?" Sư thừa Tạ Bán Loan đã không thể kiểm chứng, những đồ vật kì kì quái quái trên người hắn đều là hắn đen ăn đen có được. Cái này nằm ngoài phạm vi luật pháp, nên bạn thực sự không trị được hắn. "Hắn thật sự rất lợi hại." Ánh mắt Lưu Bác Văn sáng lên, "Bản lĩnh người cản thi Tương Tây tôi đã được nghe nói, nhưng đa phần chỉ có thể điều khiển người chết, Tạ Bán Loan lại có thể mượn lực lượng bùa chú để điều khiển người sống, thiên phú này đúng là không ai bằng." "Người cản thi gì? Mắt nhìn của cô còn phải rèn luyện thêm." Sở Nhạc khinh bỉ nhìn Lưu Bác Văn, "Hắn rõ ràng đang thao túng búp bê, cái chuông kia chẳng qua chỉ là làm bộ làm tịch thôi." "Hả?" Lưu Bác Văn không biết sao Sở Nhạc có kết luận này, cô có ý muốn hỏi nhưng sắc mặt Sở Nhạc dường như rất khó coi. "Khụ, Tạ Bán Loan không thể khen, cô phải mắng hắn." Ngô Bất Lạc vỗ vỗ bả vai Lưu Bác Văn nói, "Nhưng mà Sở Nhạc nói vậy chắc chắn không sai." Tạ Bán Loan hẳn là đang cố ý giấu diếm thực lực của mình, cho nên mới làm ra mấy thứ kì lạ để che giấu. "Lão đại, làm sao bây giờ? Hiện tại bọn họ đã gần như thanh lí xong hiện trường rồi." "Đừng nóng vội." Thanh niên chậm rãi nói, "Tôi lập tức đi tìm mấy người núp trong bóng tối kia." Đây là trong phạm vi huyễn thuật của hắn, hắn muốn tìm người chỉ cần tốn chút công phu mà thôi. Những thí sinh này đào thải những người khác đã giúp hắn loại bỏ chướng ngại luôn, không đến mức để hắn đi phân biệt từng khí tức một. Hả? "Phốc." "Lão đại, ngài sao thế, sao lại thổ huyết?" "Có...Có gì đó xuất hiện, chúng ta đi mau!" Thanh niên rốt cuộc cảm nhận được hoảng sợ, cái mộ Phán quan này tuyệt đối không phải thứ hắn có thể nhúng chàm. Hắn sai. Hắn không nên ham phần công lao này, mà phải báo cho cao tầng Nghịch Âm Minh ngay từ đầu mới đúng. Bây giờ, dù hối hận cũng đã muộn! "Sở Nhạc, cái bình mở ra rồi à?" Ngô Bất Lạc hiếu kì hỏi thăm Sở Nhạc, "Sao tôi cảm giác nắp bình giống như được mở ra." Sở Nhạc lập tức nhìn sang cái bình. Quả là thế! Cái bình kia quả nhiên được mở ra, rõ ràng trước đó hắn kiểm tra là bịt kín, bên trong không biết là gì, căn bản không có cách nào mở ra. "Không ổn." Trong lòng Sở Nhạc trầm xuống, nắm lấy cổ áo Ngô Bất Lạc định chạy. Nhưng động tác vẫn chậm một bước. "Mộc Sơ Nhất đâu sao không thấy?" "Hả?" "Đừng quay đầu!" Nhắc nhở đã không còn kịp rồi. Trương Dịch vừa quay đầu, trước mắt hắn hiện ra một vùng mênh mông. Trên bầu trời chậm rãi rơi xuống từng hạt tuyết trắng. Rõ ràng là mùa hè, nơi này lại đột nhiên trở nên lạnh giá như mùa đông. "Sở Nhạc, trên tay anh có gì ấy." Ngô Bất Lạc bị Sở Nhạc kéo theo bay, thở không ra hơi, chỉ có thể nhẹ giọng nhắc nhở. "Không xong." Sở Nhạc nhìn mu bàn tay mình, phía trên không biết từ lúc nào đã dính một mảnh bông tuyết. Kì lạ là, bông tuyết rơi trên mu bàn tay Sở Nhạc không hề có dấu hiệu hòa tan. "Tôi nói mà, cẩn thận vui quá hóa buồn nha." Giám khảo nhịn không được thở dài một hơi, "Vận khí này của Ngô Bất Lạc, tôi thực sự không biết nói gì mới phải đây?" Tuyết rơi với tốc độ cực nhanh. Các thí sinh ở đây không ai có thể hoàn toàn tránh được nó. Nghe nói lúc Phán quan chết đi, vong hồn nơi Phán quan từng siêu độ biến thành từng mảnh bông tuyết, vì Phán quan đưa tang. Bông tuyết tích lũy càng nhiều, chứng minh công đức của Phán quan này càng nhiều. Hiện tại, trận tuyết lớn này giống như vô cùng vô tận. "Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc là người đầu tiên tìm thấy mộ Phán quan, đáng tiếc không có cách mở nó ra, lại còn chuyển tay đưa nó ra ngoài." Phải biết, dưới gầm trời này người thông minh không phải lúc nào cũng có thể tâm tưởng sự thành. Còn có một câu ngạn ngữ, đó là "Thông minh quá sẽ bị thông minh hại." Ai nói mộ Phán quan sẽ giống như mộ Đế vương ở nhân gian là một cái lăng tẩm cực lớn chứ? Thường thức ở nhân gian, không thể đánh đồng với Địa Phủ a. Tiếng nói giám khảo vừa dứt, tất cả mọi người trên tràng, kể cả người Nghịch Âm Minh cũng biến mất không còn tăm hơi.