Không tin tà
Chương 62 : Mộ phán quan (5)
Ngô Bất Lạc không chút sợ hãi thứ gọi là quỷ bộc kia.
Ngay sau khi lấy được cán cân bất bình, Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc đã thương lượng qua làm thế nào để phát huy uy lực của nó đến cực hạn. Mặc dù Sở Nhạc ngủ suốt một ngàn năm, nhưng đối với pháp khí suy một ra ba, nguyên tắc cơ bản đều tương thông.
Ngô Bất Lạc đời này chưa từng chạm qua thứ gì cao cấp như vậy, cầm mà không biết dùng thế nào. Đúng lúc bên cạnh lại có một lão quái vật sống không biết bao nhiêu năm, không lợi dụng, không đúng, không thỉnh giáo một chút thật là lãng phí.
Thế là, liền có máu cương thi.
Máu cương thi đối với con người chính là độc dược, nhưng đối với quỷ hồn lại là thuốc bổ. Ngô Bất Lạc nhất định phải tìm được lệ quỷ mới có thể sử dụng cán cân bất bình, nhưng đấu trường chung kết nào có nhiều quỷ như vậy, cho dù ngẫu nhiên tìm được mấy con, đó cũng là thí sinh, không thể tùy tiện lấy dùng.
Bây giờ thiếu cái gì đến cái đó, Ngô Bất Lạc đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng chờ được mấy con quỷ, hơn nữa còn là quỷ có thể sử dụng.
Thật sự là quá khó khăn.
Lưu Bác Văn thấy thái độ Ngô Bất Lạc kiên quyết như thế, cứ chụp lấy người ta không thả không tốt lắm, người ta đã muốn chết, cô còn ngăn cản làm cái gì?
"Đây là chính cậu nói, chết cũng đừng trách tôi." Lưu Bác Văn quyết định thành toàn tâm nguyện cho Ngô Bất Lạc, trực tiếp đẩy hắn ra.
Vừa rời khỏi trận pháp phòng ngự, Ngô Bất Lạc lập tức cảm nhận được một luồng khí lạnh đập vào mặt.
Quỷ hồn Lộ Đông nuôi dưỡng tự nhiên không thể đánh đồng với mấy con tôm nhỏ ở ngoài kia.
"Tự tìm chết!" Lộ Đông không sợ quỷ bộc mình nuôi giết Ngô Bất Lạc, chỉ cần cuối cùng còn lưu một hơi là được. Dù sao Ngô Bất Lạc cũng là hắc mã giết đi ra, chắc chắn có mấy phần bản lĩnh!
Nhưng dù có bản lĩnh đi nữa, tùy tiện ra khỏi trận pháp phòng ngự, đến cùng là xem thường hắn hay cậu ta quá tự tin với chính mình?
Lộ Đông thật sự muốn xem xem, hắc mã đột nhiên xuất hiện Ngô Bất Lạc thực chất có bao nhiêu cân lượng.
Ý nghĩ đầu tiên khi Ngô Bất Lạc bị đẩy ra là làm thế nào mới có thể đem đám quỷ này đi hiến tế?
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.
Một con quỷ bộc mạnh mẽ lao về phía Ngô Bất Lạc, giống như có gì đó trên người Ngô Bất Lạc hấp dẫn nó.
"Cẩn thận!" Vương Tử Minh hô lên.
Ngô Bất Lạc gỡ xuống cán cân bất bình đeo trên tay, cán cân nháy mắt biến lớn.
Ngay lúc con quỷ kia nhào tới, Ngô Bất Lạc lăn khỏi chỗ, tay phải nắm cán cân, ước lượng khoảng cách quăng về phía lệ quỷ.
Nháy mắt khi cán cân bất bình đánh trúng con quỷ, biến cố phát sinh.
Chỉ thấy con quỷ dường như bị thứ gì thôn phệ, thân thể vốn đã thành hình người trong nháy mắt hóa thành một đoàn quỷ khí, nhưng vẫn thấy được ngũ quan rõ ràng, có vẻ kinh khủng không nói nên lời.
Mặc dù vậy, đoàn quỷ khí cũng không lưu lại bao lâu, chỉ ngắn ngủi mấy giây, con quỷ đã hoàn toàn biến mất sạch sẽ, thay vào đó cán cân bất bình trong tay Ngô Bất Lạc nhiều thêm một hạt châu nhỏ.
Những con quỷ khác lập tức ngừng lại, hẳn là bọn chúng cũng cảm giác được nguy hiểm.
Đây là vật gì? Chẳng lẽ là vũ khí trao đổi được lần này? Chỉ một hạt châu nhỏ như vậy?
Gì thì gì cũng phải cho hắn một ít hiệu ứng đặc hiệu chứ!
Không cần nhiều một cọng lông thôi cũng được.
Cứ bình thường như thế, hắn sẽ cảm thấy mình bị lừa.
"Ngô Bất Lạc, đó là thứ gì, sao lại ác độc như thế?" Lộ Đông có thể cảm giác được khế ước giữa mình và quỷ bộc đã bị cái gì đó chặt đứt, thế nhưng hắn chưa từng nghe nói có thứ gì như vậy, có thể trong nháy mắt đánh tan một con quỷ!
"Cậu quản tôi dùng thứ gì làm gì? Giám khảo lại không cấm tôi dùng." Cho dù trong lòng Ngô Bất Lạc cũng rất tò mò, nhưng trên mặt tuyệt đối không lộ ra, "Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi có thể đến được vòng thi thứ ba là nhờ may mắn thôi à? Trên thế giới này những thứ kì lạ có nhiều lắm, không thể vì cậu không biết mà phủ nhận sự tồn tại của chúng."
Lộ Đông á khẩu không trả lời được.
Cuộc thi lần này, thủ đoạn thỏa đáng đều được cho phép. Địa Phủ tuyệt đối không vì là tà ma ngoại đạo mà bỏ qua không dùng, nếu không đám tà ma ngoại đạo căn bản không thể tới thi Âm quan.
"Được lắm. Tôi phải nhìn một chút, cậu đến cùng là ăn may hay thật sự có bản lĩnh?" Lộ Đông có lẽ là lần đầu tiên gặp loại người không ra bài theo lẽ thường như Ngô Bất Lạc, "Nếu cậu có bản lĩnh cũng giết những quỷ bộc khác của tôi thử xem."
Vừa nói xong, Lộ Đông lệnh đám quỷ theo nhiều hướng đánh tới Ngô Bất Lạc.
Lần này mấy con quỷ đó học khôn, không đần độn đập lên cán cân bất bình.
Ngô Bất Lạc quả thực không biết nên làm sao bây giờ, thử ném thẳng hạt châu ra ngoài.
Tới đi, hiệu quả đặc biệt mà ta mong đợi!
Hạt châu rơi xuống mặt đất.
Má nó, không phải dùng như thế đâu!
Ngô Bất Lạc nghẹn lời, chỉ có thể chật vật né tránh công kích của đám quỷ, đồng thời nhào lên phía trước, lần nữa nắm hạt châu về trong tay.
"Lão đại của các người thật sự là Ngô Bất Lạc?" Lưu Bác Văn nhìn trận tỷ thí thực lực cách xa này, luôn cảm thấy có chút kì quái, "Tại sao tôi cảm giác hắn giống như một người bình thường thân thủ nhanh nhẹn không có tí pháp thuật nào."
Bởi vì nếu có pháp thuật thì đến giờ đã phải sử dụng rồi, mà không phải chỉ chạy trốn bình thường như thế.
Mặc dù cô thừa nhận thân thủ Ngô Bất Lạc rất nhanh nhẹn, vì không phải người nào cũng có thể tránh được công kích của nhiều con quỷ cùng một lúc như thế, nhưng một người chỉ chạy trốn thì không thể nào giành chiến thắng.
"Thật ra bọn tôi cũng không hiểu rõ Ngô ca. Nhưng anh họ tôi nói, tuyệt đối đừng chọc hắn." Vương Tử Minh cũng cảm thấy kì lạ, "Có lẽ pháp khí của Ngô ca có vấn đề, có đôi khi sẽ ảnh hưởng đến chủ nhân."
Ngô Bất Lạc không biết mình thành đề tài trung tâm, hắn cũng rất muốn hỏi ông trời vật này dùng như thế nào vậy?
Nếu hai lần thi không cách nhau quá gần, hắn thật sự muốn thử một lần trước, kết quả ông trời không độ hắn, làm hiện tại tiến thoái lưỡng nan.
Công kích của đám quỷ càng ngày càng mãnh liệt.
Làm sao bây giờ? Hắn phải làm sao đây?
Ngô Bất Lạc nhìn hạt châu màu đen trong tay, lòng trầm xuống, hay là nuốt nó.
Chết thì chết!
Giờ phút này, bên ngoài trường thi.
"Cán cân bất bình, từ lâu nghe nói nó là tác phẩm đắc ý nhất cũng hoàn mỹ nhất của luyện khí đại sư, không biết rốt cuộc sử dụng như thế nào?" Một giáo khảo vừa ăn đồ ăn vặt vừa nhìn Ngô Bất Lạc trên màn hình, "Ném nó ra là không đúng, cái này Ngô Bất Lạc đã nghiệm chứng rồi, ai da! Giờ Ngô Bất Lạc nuốt nó! Thí sinh năm nay tố chất thật sự quá cao, hiểu cả đạo lí phải làm chuột bạch."
"Đã có tiếng tăm như vậy, chắc chắn không thể nào là hư truyền. Vì nó, luyện khí đại sư một hơi bù đủ mấy trăm năm thuế không nói, nghe nói hiện tại còn nháo đến chỗ Tần Quảng Vương, muốn lấy lại đấy."
"Tần Quảng Vương điện hạ làm gì có tâm tư để ý đến tên đó." Một giám khảo tức giận bất bình nói, "Cũng bởi vì hắn dẫn đầu không nộp thuế, cho nên Địa Phủ chúng ta mới nghèo như vậy. Ảnh hưởng tồi tệ mà hắn mang tới đủ để nhốt hắn đến chết!"
Bởi vì những quỷ quái này, nói dễ nghe là không có thần trí, nói khó nghe thì chính là rác rưởi! Chẳng những không thèm nộp thuế, còn phá hoại khắp nơi. Phá xong chính là Âm quan bọn họ đến thu thập cục diện hỗn loạn chứ ai. Hỏng hóc gì chúng cũng không phải bồi thường tiền mua mới sửa chữa cho người ta. Bắt được đám quỷ này rồi, sau đó còn phải quản bọn chúng luân hồi chuyển thế, quả thực là mất cả trì lẫn chài!
Mà người bây giờ càng ngày càng không mê tín, nên đốt vàng mã cũng ít đi. Hơn nữa người Địa Phủ lại sống lâu, nhân số đang không ngừng gia tăng, tài chính càng ngày càng căng thẳng.
Haiz, hàng năm Địa Phủ đều thu không đủ chi a.
"Tần Quảng Vương điện hạ quả thực không để ý đến hắn, giao hắn cho Thôi Phán quan." Một giám khảo cười hắc hắc, "Đừng tưởng chỉ trả tiền nợ là xong, còn phải nộp tiền phạt. Hắn không phải rất giỏi luyện khí à? Để hắn luyện pháp khí trả nợ thôi! Không trả xong, cả đời hắn đừng mong gặp lại cán cân bất bình!"
"Ôi chao có biến! Này, các người đừng ăn nữa, mau đến xem tranh thủ thời gian ghi lại, tranh thủ thời gian ghi lại viedo!"
"Ghi lại ghi lại."
Ngô Bất Lạc trên màn hình rốt cuộc có biến hóa.
Ngay khi nuốt hạt châu, Ngô Bất Lạc cảm giác thân thể mình trở nên nhẹ nhõm.
Trong người như có một ngọn lửa, không ngừng thiêu đốt hắn.
Nóng quá.
Muốn làm gì đó để trút hết đám lửa này ra ngoài!
Ngô Bất Lạc nhìn hai tay, chợt nhớ trước kia mình từng học, một pháp thuật công kích mạnh nhất mà hắn học mãi không được.
Không biết vì sao, hiện tại cảm thấy mình có thể làm được?
Ngô Bất Lạc bấm pháp quyết.
Không gió mà bay.
Cho dù là người trốn trong trận pháp phòng ngự cũng cảm thấy giờ phút này bầu không khí có chút không bình thường.
"Thủ thế này sao tôi thấy rất giống Ngũ Tiêu Thần Lôi?" Vương Tử Minh nhịn không được hô, "Chu Dương, cậu xem xem, đúng hay không?"
Chu Dương ở bên cạnh nhìn một lúc lâu, khó khăn gật nhẹ đầu, "Tôi cũng thấy rất giống."
Ngũ Tiêu Thần Lôi là pháp thuật Địa Phủ sáng tạo.
Hoặc là nói, là quà tặng của Địa Phủ.
Trong thế chiến thứ hai, vong hồn ở nhân gian thực sự quá nhiều, hơn nữa chiến tranh còn kéo dài, rất nhiều quỷ đều đã mất đi thần trí, muốn quỷ sai bắt hết những quỷ này xuống, đưa đi luân hồi căn bản là không thực tế!
Lúc này, Ngũ Tiêu Thần Lôi thuận thời mà sinh.
Một đạo đánh xuống, có thể tịnh hóa hơn vạn vong hồn, là một pháp thuật mà nhân tu tha thiết mong ước. Nghe nói trong các Âm quan bây giờ, có thể sử dụng Ngũ Tiêu Thần Lôi không có mấy ai, thế nào cũng là cấp bậc Hắc Bạch Vô Thường trở lên.
Năm đó người có thể sử dụng pháp thuật này, không có ai không phải nhân vật cấp bậc trưởng lão trấn sơn của các đại môn phái.
Nhưng bây giờ, Ngô Bất Lạc vậy mà bày ra tư thái này?
"Cậu cho rằng cậu có thể dọa được tôi sao? Ngũ Tiêu Thần Lôi, nằm mơ đi!" Lộ Đông căn bản không tin Ngô Bất Lạc thật sự có thể thi triển pháp thuật này, nếu như đối phương làm được thật, còn cần đến thi đấu với bọn hắn làm gì?
E rằng chỉ là phô trương thanh thế.
Cho dù là Tạ Bán Loan, hay đệ nhất thiên tài nữ đạo sĩ Ngô Bất Hoa, đều không dám nói bọn họ có thể dùng được pháp thuật này.
Trên thực tế, Ngô Bất Lạc cũng chưa từng cảm thấy mình có thể sử dụng thành công. Thế nhưng trong chớp mắt, cảm giác cứ thế chen chúc mà tới, không thể cản nổi.
"Bọn mi tiến lên đoạt pháp khí của hắn tới đây." Lộ Đông nghĩ Ngô Bất Lạc hiện tại không sợ hãi như thế, khả năng lớn là do cái pháp khí kia.
Hắn muốn xem xem pháp khí đó đến cùng có gì ảo diệu, lại có thể trong nháy mắt giết quỷ bộc của hắn.
Ngay khi đám quỷ nhào lên, Ngô Bất Lạc đã bấm xong pháp quyết.
"Ngũ Tiêu Thần Lôi!"
Lôi quang to lớn thoáng cái bao phủ toàn trường, những con quỷ của Lộ Đông như bị cái gì kích thích, con nào cũng thống khổ kêu rên.
"Cái này..."
Có thể gọi đây là Ngũ Tiêu Thần Lôi, dù sao bất kể là thanh thế trước đó, hay dáng vẻ bày ra lúc sau đều giống Ngũ Tiêu Thần Lôi như đúc, nhưng uy lực hoàn toàn không đúng.
Bởi vì trước mắt không có thương vong, kể cả những con quỷ kia cũng chỉ thống khổ kêu rên, hoàn toàn không bị tiêu diệt.
Uy lực chắc tầm 1% hàng thật?
Đây là cái kết cấu gì?
Đừng nói Ngô Bất Lạc không hiểu, chính các giám khảo cũng không.
"Tốt xấu gì cũng là Ngũ Tiêu Thần Lôi, không dùng được mới là bình thường. Nếu cán cân bất bình có thể dùng một con lệ quỷ làm tế phẩm đổi lấy Ngũ Tiêu Thần Lôi, thì sớm đã bị người cướp sạch, nào còn đến phiên Ngô Bất Lạc." Quan chủ khảo hắng giọng nói.
"Cho dù chỉ 1% uy lực tôi cũng muốn nha." Một giám khảo khác than thở, "Tôi cũng muốn thử cảm giác thi triển ra Ngũ Tiêu Thần Lôi."
"Một con lệ quỷ có thể dùng ra uy lực như vậy, thế không phải là nói chỉ cần dâng lên quỷ có thực lực nhất định, là có thể dùng được Ngũ Tiêu Thần Lôi, uy lực cũng sẽ càng lúc càng lớn?"
"Tôi cảm thấy vẫn sẽ có hạn chế nhất định. Tựa như một cái xe đạp tăng giá thế nào cũng không thể vượt giá xe con, nếu quả thực có uy lực mạnh mẽ như thế, không có chút hạn chế nào, vậy cán cân bất bình phải là thần khí chứ không phải pháp khí nữa."
"Nói có lý."
"Mọi người sao lưu video này xong chưa? Lúc nào đó mời đại sư luyện khí Địa Phủ chúng ta đến cùng nghiên cứu chút."
"Yên tâm, tất cả đã chuẩn bị xong."
Ngô Bất Lạc dùng ra Ngũ Tiêu Thần Lôi, dù uy lực không quá cao, nhưng cũng đủ khiến nhiều người kinh ngạc.
Tạ Bán Loan và Sở Nhạc đang đấu pháp kịch liệt, bỗng nhiên trông thấy phía trước truyền đến một sức mạnh khổng lồ chấn động, nào còn tiếp tục đánh nữa.
"Sao ngay cả Ngũ Tiêu Thần Lôi cũng xuất hiện rồi?" Một ít thí sinh nghe tiếng mà đến trông thấy trận thế này, nhịn không được véo mình một cái, hoài nghi có phải mình đang năm mơ hay không.
Đây chỉ là cuộc thi Âm quan bình thường, nhưng điệu bộ này nói là đang chọn Diêm La Vương bọn họ cũng tin!
Nhưng đợi đến lúc tất cả những người này đến được chỗ lôi quang sinh ra, nơi đó đã trống trơn.
Ngô Bất Lạc sau khi sử dụng pháp quyết này, tất cả lực lượng trong thân thể đều bị rút sạch, mà ngay vào lúc dùng ra pháp quyết hắn nhìn về phía tây, nơi đó quả nhiên có một ngọn núi như ẩn như hiện!
"Chúng ta làm gì bây giờ?" Trải qua một trận đấu pháp như thế, Lưu Bác Văn cuối cùng cũng thực lực Ngô Bất Lạc. Có lẽ đối phương bình thường không thể dùng đại chiêu, hẳn là thuộc loại hình dùng một lát liền cần thời gian cooldown.
Như vậy có thể lí giải.
Có điều hiện tại mặc dù tạm thời giải trừ nguy cơ, nhưng Lộ Đông trước mắt chỉ tạm thời vì quỷ bộc hắn nuôi toàn bộ bị trọng thương nên chịu phản phệ không thể động đậy mà thôi.
Giết thì không thể giết, thả cũng không thể thả, vậy phải làm sao?
"Vương Tử Minh, Chu Dương, hai người lại đây." Ngô Bất Lạc phất phất tay với hai tên tiểu đệ, hai người lúc này nhu thuận xẹt tới.
"Ngô ca, ngài có gì phân phó?" Vương Tử Minh bày ra nụ cười nịnh nọt, đúng là có chút giống anh họ của hắn.
Thần sắc Ngô Bất Lạc không tự chủ dịu xuống.
Dù bởi vì nguyên nhân thể chất không còn bị áp chế dẫn đến Vương Dã và Lăng Tiếu có lẽ không cách nào trở lại như lúc cùng hắn kề vai chiến đấu, nhưng đôi khi nhìn Vương Tử Minh, Ngô Bất Lạc cảm thấy có lẽ tất cả vẫn không thay đổi.
Tín nhiệm rất khó có được.
Mỗi người đều hi vọng bạn bè của mình là người tốt, hi vọng có thể yên tâm giao phía sau lưng của mình cho đồng bọn. Một khi nếm thử tư vị được người tín nhiệm, muốn quên đi đã khó lại càng thêm khó.
Ngô Bất Lạc không tự chủ thở dài trong lòng.
Hắn thủy chung vẫn tu luyện không đến nơi đến chốn. Loại chuyện này chỉ cần trải qua nhiều hơn, chẳng phải sẽ quen sao?
"Hai người đến đây, lột quần áo của hắn xuống cho tôi." Ngô Bất Lạc lãnh khốc nhìn Lộ Đông không thể động đậy trên mặt đất nói.
"Hả?" Vương Tử Minh và Chu Dương suýt nữa tưởng mình nghe lầm.
"Ngô ca, chúng tôi không phải người thích cưỡng đoạt dân nam a!"
"Đúng đúng, quay chụp xxx gì đó không tốt lắm."
Ngô Bất Lạc nghe hai người này nói, nhịn không được cắt ngang, "Hai người các cậu thật đen tối, hai người nghĩ đi đâu đấy?"
Rốt...Rốt cuộc là ai đen tối? Không phải anh bảo chúng tôi cởi quần áo người ta à.
Lại nói, scandal tình tay bốn giữa Ngô Bất Lạc, Tạ Bán Loan, Sở Nhạc và Mộc Sơ Nhất đã bay đầy đường, ai biết Ngô Bất Lạc đột nhiên có hứng thú thu thêm một người không?
Chu Dương và Vương Tử Minh cảm thấy, ý nghĩ này của bọn họ thật sự quá là bình thường. Hơn nữa, Lộ Đông quả thực cũng được xưng tụng là một mỹ nam mà.
"Hai người các cậu tranh thủ thời gian làm đi, quần áo của hắn cũng thiêu hủy cho tôi." Ngô Bất Lạc vội vàng thúc giục, "Không thì tôi nuôi hai người làm gì? Chuẩn khảo chứng các cậu có còn muốn hay không?"
"Muốn muốn, Ngô ca đừng nóng giận, chúng tôi động thủ ngay đây." Vương Tử Minh vội vàng lật mặt, một người bình thường như hắn không thể hơn thua với Ngô Bất Lạc. Nhỡ đâu đối phương tức giận, thật sự knock-out hắn, lúc đó muốn khóc cũng không khóc được.
"Lộ tiên sinh, ngài nghe thấy rồi chứ, đây không phải hai anh em chúng tôi nguyện ý, oan có đầu nợ có chủ, đừng oán hận chúng tôi." Vương Tử Minh nói vậy nhưng tốc độ lột quần áo của người ta không chậm tí nào.
Rất nhanh, toàn thân Lộ Đông từ trên xuống dưới chỉ còn một cái quần lót.
"Ngô ca, ngài nhìn." Vương Tử Minh ngừng tay, chuyển mắt nhìn Ngô Bất Lạc.
Lưu Bác Văn đã xấu hổ xoay người.
Thật là.
Rất muốn nhìn cũng không muốn nhìn!
Lưu Bác Văn lặng lẽ lấy ra một chiếc gương, trộm nhìn thông qua tấm gương.
Oa không tồi, dáng người Lộ Đông được lắm!
Kiếm lời rồi kiếm lời rồi!
"Không phải đã nói à, lột sạch. Các cậu không nghe hiểu tiếng người à?" Ngô Bất Lạc có chút tức giận, "Đồ lót cũng không được để lại."
Ánh mắt Lộ Đông nhìn Ngô Bất Lạc chẳng khác nào muốn nuốt sống hắn luôn.
"Dù sao tôi cũng đắc tội cậu rồi, không sợ đắc tội nặng hơn chút nữa." Ngô Bất Lạc uể oải nói, "Hai người các cậu có tìm thấy chuẩn khảo chứng của hắn không?"
"Ngô ca, không thấy."
Quả nhiên là thế.
Giám khảo trước đó nói chuẩn khảo chứng không thể rời khỏi người quá một tháng, vậy chỉ cần ngày cuối cùng trước một tháng lấy lại chuẩn khảo chứng, mang nó đi giấu ở chỗ khác là được rồi.
"Không hổ là đại lão chín mươi điểm, đầu óc thông minh hơn hai tên đần các cậu nhiều. Ai sẽ mang chuẩn khảo chứng trên người chứ?"
Ngô Bất Lạc đả kích.
Vương Tử Minh và Chu Dương yên lặng cúi đầu.
Toàn thân Lộ Đông từ trên xuống dưới không còn dư lại cái gì.
"Quần áo đã đốt hết rồi đi." Ngô Bất Lạc lần nữa xác nhận.
"Đúng vậy, Ngô ca."
"Tốt lắm, chúng ta đi thôi." Ngô Bất Lạc phủi tay, quyết định không quản Lộ Đông nữa.
"Cứ mặc kệ hắn ở đó như vậy?" Vương Tử Minh hơi kinh ngạc, hắn còn tưởng Ngô Bất Lạc sẽ thừa cơ làm gì đó chứ?
"Dù sao cũng là chín mươi điểm, tôi đối với học bá vẫn rất có thiện cảm." Ngô Bất Lạc nhẹ nhàng nói, "Lộ Đông cậu nếu muốn tìm tôi gây sự thì đánh bại Tạ Bán Loan rồi nói. Tôi cũng chỉ làm theo lời hắn."
Kéo một đợt cừu hận cho Tạ Bán Loan xong, Ngô Bất Lạc mang theo tiểu đệ và Lưu Bác Văn nghênh ngang đi về hướng tây.
"Tại sao cậu lại muốn lột sạch quần áo của hắn? Chẳng lẽ cậu thật sự có loại đam mê này à?" Lưu Bác Văn nhịn không được tò mò hỏi.
"Dĩ nhiên không phải, cô nghĩ tôi thành loại người gì?" Ngô Bất Lạc kinh ngạc không thôi, nói rất đương nhiên, "Hắn hiện tại không mảnh vải che thân, đương nhiên không thể nào trần truồng đuổi theo chúng ta."
Đám người:...
Chỉ vì thế mà cậu kết thù lớn như vậy với người ta? Cứ dùng dây thừng trói lại chẳng phải xong rồi sao?
"Dùng dây thừng trói gì gì đó không đủ an toàn." Ngô Bất Lạc vẻ mặt tang thương, "Theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi cho thấy, chỉ có lột sạch toàn thân hắn, hắn mới không cởi truồng đuổi theo chúng ta."
Này này.
Cậu trước kia đến cùng đã trải qua cái gì thế?
Tác giả có lời muốn nói:
Giám khảo: Đến rồi đến rồi, trước đó nghe nói chỉ cần đi giám thị Ngô Bất Lạc liền có phúc lợi ngoài định mức, nhanh lên nhanh tranh thủ thời gian quay chụp!
Răng rắc răng rắc.
Trăm năm sau thi đỗ Âm quan, Lộ Đông vẫn đang vì chuộc lại hình ảnh không thể miêu tả mà tích lũy tiền! editor: chưa beta
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
13 chương
97 chương
19 chương
50 chương
1 chương
17 chương