Không tin tà
Chương 55 : Cố nhân (2)
Nếu hỏi Sở Nhạc cuộc đời này ghét nhất người nào, đó nhất định là Tần Quảng Vương La Tích Đao.
La Tích Đao người này trời sinh tính nết lơ mơ, làm việc hồ đồ, tư duy nhảy vọt (tăng động chăng?), đáng khen duy nhất là bản tính vô hại, nhân duyên cũng không tệ lắm.
Ban đầu trong số những người cạnh tranh chức vị Tần Quảng Vương, Sở Nhạc hoàn toàn không để La Tích Đao vào mắt.
Hồi đó những người cạnh tranh vị trí Tần Quảng Vương, tất cả đều là kì tài. Trong đó có thiên cổ nhất đế, có yêu vương, thậm chí cả tiên nhân trên trời cũng chủ động xuống cạnh tranh. Trong số những đối thủ này, chỉ có La Tích Đao vì là thiện nhân trăm đời chuyển thế mà được chọn làm một trong những ứng cử viên cho Tần Quảng Vương.
Sở Nhạc vì lần tuyển chọn này hầu như trả giá tất cả, đối với vị trí Tần Quảng Vương là bắt buộc phải có. Nhưng La Tích Đao lại là người không để tâm nhất trong số họ, chấp niệm với chức vị Tần Quảng Vương cũng không sâu, khiến Sở Nhạc cực kì bất mãn.
Cố tình một người như vậy lại có thể giành được tình hữu nghị của những ứng cử viên khác, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của vô số người cạnh tranh đến cùng với Sở Nhạc.
Điều này làm sao Sở Nhạc có thể nhịn được?
Hắn tốn rất nhiều công sức, dọn sạch rất nhiều trở ngại mới có thể đi đến hiện tại, dựa vào đâu La Tích Đao có thể giữ nguyên bộ dáng sạch sẽ đi tới cuối cùng?
Sở Nhạc bí mật, chỉ riêng ám sát không biết làm bao nhiêu lần.
Nhưng La Tích Đao giống như "con cưng của trời" trong tiểu thuyết ba xu, luôn luôn có thể tại lúc mấu chốt chuyển nguy thành an.
Trận tỷ thí cuối cùng, Sở Nhạc và La Tích Đao mỗi người có được thời gian trăm năm, trong thời gian đó bồi dưỡng thuộc hạ của mình, cái này dùng để khảo nghiệm năng lực lãnh đạo của bọn họ. Suy cho cùng, những thứ Tần Quảng Vương phải làm chủ cao hơn Diêm Vương khác nhiều, bản lĩnh nhìn người dùng người nhất định phải có.
Sở Nhạc chưa bao giờ cảm thấy mình sẽ thua La Tích Đao, loại người như La Tích Đao căn bản không thể nào áp chế thuộc hạ.
Giữa trời đất này, người thần phật ma quỷ, có ai mà không tranh đoạt?
Sở Nhạc một đường đi tới, không biết đã giết bao nhiêu người, đã gây bao nhiêu nghiệt, nhưng chỉ cần sau cùng hắn có thể trở thành Tần Quảng Vương, tất cả những nỗ lực này đều đáng giá.
Trong vòng trăm năm, Sở Nhạc thâu tóm rất nhiều nhân tài ở mọi mặt. Sở Nhạc vô cùng hài lòng với thành viên tổ chức của mình, dù sao trăm năm có nhân tài như vậy đã rất không tồi.
Sở Nhạc lòng tin tràn đầy.
Nhưng đến đến lúc La Tích Đao tới, Sở Nhạc suýt chút nữa không lấy lại tinh thần.
Những người trước đó bị Sở Nhạc dùng mọi thủ đoạn đào thải, toàn bộ đều gia nhập đội ngũ La Tích Đao. Thậm chí một kẻ bị Sở Nhạc đánh tan thể xác vậy mà có thể nhịn được ý nghĩ báo thù, ngoan ngoãn chờ La Tích Đao sai khiến?
Sở Nhạc cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Hắn hoàn toàn không cách nào lí giải, những người này tại sao phải nghe lệnh một tên La Tích Đao nhỏ bé?
Đúng, hắn cảm thấy La Tích Đao không có khả năng vô hại như bề ngoài, nhưng không thể nào thu nạp toàn bộ những người này chứ?
Thành viên Sở Nhạc tập hợp được dù lợi hại hơn nữa cũng không có khả năng hơn được những ứng cử viên vị trí Tần Quảng Vương!
Cuối cùng, Sở Nhạc hao hết chút sức lực còn lại tranh thủ thêm một cơ hội thi đấu, cũng không thể thành công.
Ngàn năm sau.
La Tích Đao đã ngồi vững trên ghế Tần Quảng Vương, Sở Nhạc mai danh ẩn tích ở chỗ này thi Âm quan, vậy mà còn bị người phát hiện?
Nếu La Tích Đao ở ngay đây, Sở Nhạc chắc chắn muốn đi lên đánh một trận với người ta.
Đương nhiên, ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong lòng Sở Nhạc một lần thôi. Hắn biết làm thế nào khắc chế bản thân. Dù sao, hiện tại Sở Nhạc không chỉ có một mình, bên cạnh hắn còn có Nghiệt Kính Đài chuyển thế Ngô Bất Lạc nữa.
Haiz.
Sở Nhạc yên lặng thở dài, cảm thấy mình đi theo bên cạnh Ngô Bất Lạc mấy năm nay làm chuyện tốt người tốt nhiều hơn cả một ngàn năm trước cộng lại. Nếu ngàn năm trước mình có giác ngộ như vậy, nói không chừng vị trí Tần Quảng Vương phải thay người.
"La...Tần Quảng Vương phát hiện ra tôi lúc nào?" Sở Nhạc mở miệng dò hỏi Hắc Bạch Vô Thường đằng sau.
"Lúc trong thế giới Quỷ nương tử." Tề Ngọc mỉm cười nói, "Bởi vì độ khó cuộc thi nâng cao chưa từng có, cho nên Phán quan đại nhân cảm thấy không ổn, trực tiếp báo cáo cho Tần Quảng Vương đại nhân, Tần Quảng Vương đại nhân bớt thời gian xem một chút. Vì vậy, ngài ấy liền phái chúng tôi tới mời ngài đi qua một lần."
Tề Ngọc và Lữ Hồng Anh sau này mới thi đỗ Âm quan, không phải thành viên tổ chức Tần Quảng Vương xây dựng ban đầu, cho nên không quen biết Sở Nhạc.
"Uổng Tử Thành là phạm vi quản hạt của Biện Thành Vương, kiểm tra thế giới Quỷ nương tử chẳng lẽ không phải báo cáo cho Biện Thành Vương à? Sao Tần Quảng Vương lại nhúng tay?" Sở Nhạc không dễ thuyết phục như thế.
Lúc trước hắn ở trong thế giới Quỷ nương tử dám lộ ra thực lực của mình, chính là vì cân nhắc đến Uổng Tử Thành không thuộc thẩm quyền của Tần Quảng Vương, kết quả không ngờ vẫn bị lộ?
Thập Điện Diêm Vương, Nhất điện Tần Quảng Vương, chuyên về ốm đau khỏe mạnh, sinh tử nhân gian, quản lý u minh, cát hung, người lương thiện hết thọ, tiếp dẫn siêu thoát, còn Lục điện Biện Thành Vương chưởng quản Địa Ngục Khiếu Hoán và Uổng Tử Thành. Công việc của Thập Điện Diêm Vương tương hỗ với nhau nhưng lại tương đối độc lập, theo lí thuyết Tần Quảng Vương không thể duỗi tay đến Uổng Tử Thành.
Lời của Tề Ngọc có thể lừa gạt những thí sinh không hiểu việc thì cũng thôi, lừa gạt Sở Nhạc là không thể nào.
"Sở tiên sinh nói là chuyện ngàn năm trước rồi." Tề Ngọc cung kính trả lời, "Từ khi La Tích Đao đại nhân trở thành Tần Quảng Vương mới, trách nhiệm của Thập Điện Diêm Vương liền có chỗ thay đổi, mười tám tầng địa ngục cùng với mười sáu tầng tiểu địa ngục dưới quyền các Diêm Vương đều không giống trước kia. Lấy cuộc thi Âm quan lần này làm ví dụ, trách nhiệm hầu như đều thuộc về nhất điện chúng tôi, bởi vậy lần chiêu khảo này cũng do nhất điện chúng tôi tiến hành. Công việc liên quan đến Uổng Tử Thành cũng tạm thời do chúng tôi tiếp quản."
Trong ngàn năm qua, thế gian biến đổi từng ngày, Địa Phủ đương nhiên không thể nào không chút thay đổi.
Càng đến gần Sở Nhạc, Tề Ngọc càng cảm giác được sức mạnh khổng lồ cất giấu trên thân Sở Nhạc. Nói đạo lí, Sở Nhạc như vậy ở cùng trường thi với các thí sinh kia thật sự là quá khi dễ họ! Nói không chừng độ khó thế giới Quỷ nương tử tăng cao chưa từng có chính là vì có cái bug Sở Nhạc này ở đó.
Nếu không thế giới Quỷ nương tử trước đây chưa từng xảy ra chuyện gì, sao Sở Nhạc vừa đến các thí sinh liền toàn quân bị diệt hả?
Luận trình độ khoa học kĩ thuật, Địa Phủ tuyệt đối cao hơn nhân gian. Dù sao nhà khoa học ở nhân gian muốn bồi dưỡng được cần tốn mấy chục năm, còn Địa Phủ chỉ cần tiếp nhận thành quả nghiên cứu của những nhà khoa học này sau trăm năm thậm chí ngàn năm là được.
Khoảng cách từ Uổng Tử Thành đến Diêm La điện, đặt ở nhân gian chính là xấp xỉ lộ trình dài nhất từ bán cầu đông đến bán cầu tây, nhưng đặt ở Địa Phủ, bọn họ chỉ cần một giờ.
Sau một tiếng, Sở Nhạc đi đến trước điện Diêm Vương.
Diêm La điện trong trí nhớ Sở Nhạc, cổ kính, trang nghiêm túc mục*, từ đầu đến đuôi đều lộ ra khí tức uy nghiêm, gần như khiến những linh hồn vừa mới đến trước Diêm La điện liền sợ tới mức run chân.
*trang nghiêm túc mục: trang trọng và nghiêm túc
Thế nhưng Diêm La điện xuất hiện trước mắt Sở Nhạc bây giờ, giống như kiến trúc bên trong mấy bộ phim khoa học viễn tưởng hắn từng xem.
Không, nói không chừng hình dạng trước mắt càng dọa quỷ hơn.
"Mới đầu là Tần Quảng Vương đại nhân xây lại Diêm La nhất điện, sau khi xây xong, chín vị Diêm Vương khác cảm thấy dạng này đẹp mắt hơn, thế là cũng đi xây. Đúng lúc nhân gian bùng nổ thế chiến, linh hồn nhiều đến mức nhét không hết, tất cả tội nghiệt của bọn họ đều dùng cách làm cu li để chuộc tội." Tề Ngọc vừa đi vừa giảng giải.
Bây giờ đã tốt hơn nhiều, mặc dù nhân gian vẫn còn một số khu vực chiến tranh nhưng so với trước kia hơi tí là hơn trăm triệu nhân viên thật sự là rất nhỏ. Mở rộng tuyển chọn Âm quan chính là bắt đầu từ thế chiến, Địa Phủ phương đông và Minh Ngục phương tây liên hợp lăn quan lăn lại tạo ra cuộc thi Âm quan hoàn toàn mới.
Bây giờ trong Diên La điện có rất nhiều Âm quan tóc vàng mắt xanh.
Đến nay toàn bộ Địa Ngục, mười tòa Diêm La điện phong cách khác lạ đã trở thành tiêu chí kiến trúc. Giá cả nhà trọ ở phụ cận quả thực thái quá, không đến ngàn năm là không ép ra đủ tiền đặt cọc.
Mặc dù vậy, Phán quan điện Tần Quảng Vương vẫn cảm thấy giá phòng thấp, gần đây liên hợp với mấy tên gian thương bất động sản còn đang trả nghiệp thương lượng làm thế nào đề cao giá phòng, để các Âm quan thành thật một chút, hàng năm bận bịu còn phòng thuê là được rồi, không cần ngày nào cũng đi kháng nghị tiền lương thấp gì gì đó.
Cái này chắc vì có liên quan đến việc Phán quan từng là Mão Nhật Tinh quân. Năm đó hắn hạ phàm cạnh tranh vị trí Tần Quảng Vương thất bại, bây giờ trở thành Phán quan trong lòng không thoải mái, nên đến giày vò đám lính quèn bọn họ chăng?
Con gà trống chết tiệt!
"Chúng tôi không thể đi vào nữa." Lữ Hồng Anh dọc đường rất ít nói, lúc Sở Nhạc vào trong thang máy, bọn họ liền dừng lại, hơi cúi mình với Sở Nhạc, rời khỏi nơi này.
Sở Nhạc đứng trong thang máy, chẳng mấy chốc đã tới tầng 999.
...Lúc trước đoán chừng chết quá nhiều người, cho nên mới giày vò ra kiến trúc cao đến thế.
Nếu thực lực kém chút, e rằng có thể ở trong thang máy hồn phi phách tán.
Tốc độ này cũng quá nhanh.
Sở Nhạc cảm thấy hơi choáng đầu.
Có lẽ lúc trước hắn chọn ngủ say thật sự không phải quyết định sáng suốt.
Cửa thang máy mở ra, là một đại sảnh cực kì rộng lớn.
Trong đại sảnh chỉ một người ngồi, trên án thư* chồng chất tài liệu, nhìn từ xa giống như một ngọn núi nhỏ.
*án thư: bàn dùng để xếp sách
Tâm tình Sở Nhạc có chút phức tạp.
Hắn thực sự rất không muốn gặp người bạn cũ này, nhưng giờ dường như không gặp không được.
Ban đầu khi tranh đoạt vị trí Tần Quảng Vương,Tần Quảng Vương tiền nhiệm coi trọng La Tích Đao hơn, bởi vì La Tích Đao là người có thể ra sức thúc đẩy cải cách, mà Sở Nhạc ở một số phương diện quá bảo thủ.
Sở Nhạc đối với đánh giá này cực kì không phục.
Địa Phủ đã tồn tại nhiều năm như vậy, chưa từng có gì thay đổi, hắn làm việc ổn trọng chẳng phải càng phù hợp vị trí Tần Quảng Vương hơn sao? Tần Quảng Vương trong Thập Điện Diêm Vương, vị trí đặc thù, quyền lợi cũng là lớn nhất, sao có thể chỉ dựa vào tâm ý tùy tiện thay đổi?
La Tích Đao người này làm việc thất thường, tính cách hay thay đổi, làm Phán quan đều ngại không đủ ổn trọng, kết quả hết lần này đến lần khác được Tần Quảng Vương tiền nhiệm nhìn trúng?
Điều này khiến Sở Nhạc làm sao có thể nảy sinh hảo cảm với La Tích Đao?
Trời đã sinh ra Du sao còn sinh ra Lượng!
La Tích Đao rõ ràng khắp nơi không bằng hắn, nhưng người xung quanh lại thích tên đó hơn, kéo theo Tần Quảng Vương tiền nhiệm cũng càng thêm coi trọng La Tích Đao.
Thế nhưng...
Bây giờ nhìn những kiến trúc này, nhìn Địa Phủ ngay ngắn gọn gàng, Sở Nhạc không thể không ngẫm lại bản thân.
Nhân gian trong ngàn năm qua bùng nổ thế chiến thứ ba, thương vong vô số.
Minh Ngục phương tây từ trước đến nay cùng bọn họ nước sông không phạm nước giếng, ngàn năm chưa chắc lui tới một lần. Nhưng bây giờ, khoa học kỹ thuật phát triển, nhân loại có thể tự do đi từ phương tây sang phương đông.
Mặc dù La Tích Đao kế nhiệm Tần Quảng Vương chỉ mới ngàn năm, nhưng trong ngàn năm này biến cố hắn gặp phải nhiều hơn rất nhiều so với vô số Tần Quảng Vương trước kia.
Nếu đổi lại là mình, mình có thể làm tốt hơn La Tích Đao sao?
Sở Nhạc rất ít khi không tự tin như thế, nhưng hiện tại chứng cứ bày ngay trước mặt hắn, hắn không thể không thừa nhận, có lẽ La Tích Đao thật sự thích hợp làm Tần Quảng Vương hơn hắn nhiều.
Nhận thức này làm tâm tình Sở Nhạc rất nóng nảy.
Thừa nhận mình không bằng một người mình luôn xem thường, đó tương đương với phủ nhận quá khứ của mình.
Bây giờ nghĩ lại, hắn đúng là ngu đến mức mất trí. Sai lầm mấy nhân vật phản diện trong tiểu thuyết phim truyền hình mắc phải, Sở Nhạc hầu như đều mắc một lần.
Sở Nhạc thở dài, đi vào đại sảnh.
Vừa nhấc mắt, hắn đã nhìn thấy bạn cũ ngàn năm trước.
La Tích Đao mặc sơ mi trắng đơn giản, trên mặt đeo một cái kính gọng đen, nhìn qua cực kì vô hại. Dáng vẻ hắn ngồi sau án thư làm việc không khác gì tổng tài trong phim truyền hình, khó mà tưởng tượng hắn lại là Diêm Vương nắm giữ sinh tử nhân gian.
"Sở...Sở Nhạc, cậu đến rồi à? Cậu chờ chút, tôi xem xong văn kiện này sẽ trò truyện với cậu." La Tích Đao ngẩng đầu liếc Sở Nhạc một cái, lại nhanh chóng cúi đầu đảo qua văn kiện, sau đó cấp tốc đóng cái dấu.
Sở Nhạc rảnh đến phát chán, rút ra một phần văn kiện để xem.
【 Đơn xin kinh phí nghiên cứu điện thoại apple 26X 】
Trong đơn viết đầy đủ lưu loát nguyên nhân cần phát kinh phí cho việc nghiên cứu phát minh điện thoại này, nhìn thế nào cũng khoảng hơn trăm điều, tiếp đó còn yêu cầu phải có trợ thủ, hi vọng Tần Quảng Vương có thể cấp thêm cho bọn họ một khu vực để làm văn phòng v.v.
...Tần Quảng Vương từ khi nào quản những chuyện này?
Sở Nhạc hoảng hốt cảm thấy mình đang nằm mơ.
Không.
Đây hoàn toàn không giống vị trí Tần Quảng Vương mà hắn đã từng phấn đấu!
U sầu trong lòng Sở Nhạc như bị cuồng phong thổi qua, nháy mắt biến mất không thấy.
Tần Quảng Vương nên định đoạt sinh tử, tay nắm đại quyền, chẳng lẽ vẫn luôn xử lý loại chuyện nhỏ nhặt này sao?
"Đám người này chỉ biết đòi tiền, năm nào cũng đệ trình một cái đơn như vậy, không xét duyệt là được." La Tích Đao không biết từ lúc nào đã tới trước mặt Sở Nhạc, chỉ vào phần văn kiện này nói.
Sở Nhạc lập tức xoay người, cảnh giác nhìn La Tích Đao.
Năm đó thực lực tổng hợp của La Tích Đao rõ ràng thấp hơn hắn một chút, nhưng hiện tại đã cao đến mức hắn không cách nào phát hiện cấp độ đối phương!
"Chúng ta đã ngàn năm không gặp, đều là lão bằng hữu, cậu không cần cảnh giác tôi như thế." La Tích Đao gỡ kính xuống, xoa xoa trán, "Ngồi đi."
La Tích Đao vừa dứt lời, trên mặt đất mọc ra một cái bàn trà và hai cái ghế sô pha, trên bàn có các loại bánh ngọt, thậm chí còn có một cái menu điện tử?!
Công nghệ cao không thể nghi ngờ.
"Muốn ăn gì tự chọn đi." La Tích Đao uống một ngụm đồ uống rồi nói, "Những đầu bếp này bất kể là Mãn Hán toàn tịch hay điểm tâm ngọt, bò bít tết nước ngoài, không gì không làm được."
"Thực lực của cậu là như thế nào?" Sở Nhạc hiện tại không có tâm trạng nào để ăn.
"Là quà tặng sau khi tôi kế nhiệm Tần Quảng Vương." La Tích Đao cầm một miếng bánh bích quy, vừa ăn vừa than thở, "Dù sao tôi làm Tần Quảng Vương ít nhất phải vạn năm mới có thể từ chức, để bảo đảm trật tự Địa Phủ, tôi kế thừa sức mạnh của Tần Quảng Vương tiền nhiệm. Tần Quảng Vương tiền nhiệm đưa sức mạnh cho tôi xong, vội vã đi luân hồi đầu thai hưởng thụ nhân sinh rồi."
Tần Quảng Vương tiền nhiệm chưởng quản Địa Phủ nhiều năm như vậy, tích lũy vô số công đức, cam đoan mỗi lần đầu thai chuyển thế đều đại phú đại quý, sau khi chết hồi tưởng lại tất cả còn có thể chỉ định người mình đầu thai tiếp theo, ung dung trải nghiệm nhiều cuộc đời khác nhau, tư vị không biết tốt bao nhiêu!
Đặc biệt hai trăm năm gần đây, mỗi lần Tần Quảng Vương tiền nhiệm đầu thai đều phải khoe khoang nhân sinh của mình một chút.
Hạnh phúc cả đời cũng được, nghèo khó vất vả cũng được.
Đây đều là những điều Tần Quảng Vương tiền nhiệm chưa từng cảm thụ.
Lần đầu thai gần đây nhất, Tần Quảng Vương tiền nhiệm đầu thai sang phương tây, nói muốn phấn đấu chống phân biệt chủng tộc ở đó, làm một diễn giả!
Hâm mộ chết La Tích Đao!
"Nghi thức kế nhiệm của tôi, cậu không có tham gia." La Tích Đao than nhẹ, "Lúc trước không phải đã nói, bất kể là ai trong chúng ta trở thành Tần Quảng Vương, người còn lại có thể làm Phán quan sao?"
"Chỉ là lừa cậu chơi thôi." Sở Nhạc nói đến cái này liền tức, lúc trước hắn chẳng qua là lừa La Tích Đao mà thôi, dù sao lúc đó hắn cố gắng giả dạng chính nhân quân tử mới lừa được La Tích Đao trở thành bạn tốt của hắn, "Tôi xưa nay không chịu làm kẻ dưới. Ngoại trừ vị trí Tần Quảng Vương, cái khác tôi đều không muốn."
"Cậu vẫn cứng đầu như cũ, lúc trước may là cậu có thể giả làm người tốt lâu như thế." La Tích Đao bất đắc dĩ nói, "Cậu bây giờ cũng nhìn thấy, làm Tần Quảng Vương cũng không phải chuyện tốt gì, tôi gần như cả năm không nghỉ, lúc muốn nghỉ lại có một đống người đến nhiễu loạn."
"Ha." Sở Nhạc mỉm cười giễu cợt.
Đây không phải bình thường à?
La Tích Đao người này chính là dễ bắt nạt.
Nếu không phải Sở Nhạc lựa chọn ngủ say suốt ngàn năm qua, hắn cam đoan năm nào cũng phải tìm cho La Tích Đao chút phiền phức!
La Tích Đao cảm thấy hơi đau đầu.
Sở Nhạc chính là tảng đá trong hố xí, vừa thối vừa cứng, căn bản mềm cứng không ăn. Trước đây La Tích Đao mơ mơ màng màng, cái gì cũng không hiểu, chưa thực tập được mấy năm đã bị Tần Quảng Vương tiền nhiệm trực tiếp đẩy lên vị trí hiện tại, không biết đã ăn bao nhiêu khổ? Về sau ngay cả Nghiệt Kính Đài cũng mất tích, lượng công việc lại càng nhiều.
Bây giờ Sở Nhạc đột nhiên xuất hiện, thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.
"Cậu có lời gì cứ nói, Tần Quảng Vương quý nhân bận rộn, không thể tiếp tục dông dài với tôi mãi đi." Sở Nhạc không nể tình chút nào.
"Sau khi cậu ngủ say, Nghiệt Kính Đài liền có chút không đúng. Tám mươi năm trước, Nghiệt Kính Đài bởi vì Âm quan phản loạn mà mất tích." La Tích Đao nói ngay vào trọng điểm, "Tôi biết cậu có thể tìm được nó."
Lưu thủy Tần Quảng Vương, thiết đả Nghiệt Kính Đài.
(mình thấy để hán việt hay hơn nên để nguyên nhé, câu này ý nói Tần Quảng Vương như nước chảy, Nghiệt Kính Đài cứng như sắt, một người sắt đá một người mềm mỏng, là cặp đôi hoàn hảo đó mn)
Đối với điện Tần Quảng Vương mà nói, Nghiệt Kính Đài là trợ thủ tốt nhất giúp Tần Quảng Vương làm việc.
Bây giờ Nghiệt Kính Đài mất tích, La Tích Đao bình phán tội nghiệt phải sao chép ghi chép trên Sổ Sinh Tử sang máy tính, thông qua hàng loạt công thức phức tạp mới có thể phán định công tội mỗi người.
Cũng may tám mươi năm qua phương đông coi như hòa bình, cộng thêm mở rộng tuyển chọn Âm quan, cho nên La Tích Đao tăng giờ làm việc miễn cưỡng có thể hoàn thành công việc.
Có điều nếu Nghiệt Kính Đài trở về, lượng công việc của hắn ít nhất cũng phải giảm một nửa!
"Âm quan phản loạn mà thôi, mỗi mấy trăm năm đều xảy ra một lần." Sở Nhạc lúc này lại có hứng thú uống trà, "Chẳng qua Tần Quảng Vương dám vứt bỏ Nghiệt Kính Đài, đúng là chỉ có mỗi mình cậu."
"Những Âm quan kia căn bản không có bao nhiêu bản lĩnh, Nghiệt Kính Đài là tự mình mất tích." La Tích Đao nhìn Sở Nhạc nói, "Nó là vì tìm cậu."
Sở Nhạc rũ mi, căn bản không muốn biết La Tích Đao nghĩ gì.
"Ngô Bất Lạc không phải luôn luôn an toàn." La Tích Đao bỗng nhiên nói.
Sở Nhạc ngẩng đầu, ánh mắt hung ác, "Cậu uy hiếp tôi?"
"Cậu có thể nhìn ra thân phận Nghiệt Kính Đài, tôi đương nhiên càng có thể." Giọng điệu La Tích Đao cũng trầm xuống.
Hắn lúc này nào còn giống thanh niên văn nhược* trước đó. Cả người tản ra khí thế nói là Đại Ma Vương cũng không quá đáng.
*văn nhược: nho nhã yếu đuối
Lần trước Sở Nhạc cảm giác được loại uy áp này là ở trên người Tần Quảng Vương tiền nhiệm.
Chết tiệt!
Trong lòng Sở Nhạc sinh ra một chút không cam lòng.
La Tích Đao đã đoạt vị trí Tần Quảng Vương của hắn, dựa vào đâu ngay cả Ngô Bất Lạc cũng muốn cướp đi?
Chẳng lẽ Sở Nhạc hắn đã định trước suốt đời là kẻ thất bại hay sao?!
"Nghiệt Kính Đài thuộc về điện Tần Quảng Vương, nó lén chuyển thế làm người, căn bản không thể nào sống cuộc sống của người bình thường. Tôi biết nó nhất định sẽ đi đến con đường thi Âm quan, tám mươi năm qua, cuộc thi Âm quan tổ chức nhiều lần như thế chính là vì tìm nó!" La Tích Đao không hề có ý hạ thủ lưu tình, "Sở Nhạc, cậu bây giờ đi theo bên cạnh hắn, là vì cái gì? Vị trí Tần Quảng Vương này, nếu cậu muốn, tôi cho cậu cũng chẳng sao. Trước kia tôi đã nói với cậu rồi, tôi có thể làm Tần Quảng Vương hay không không quan trọng. Nhưng Nghiệt Kính Đài nhất định phải trở về!"
"Hắn là của tôi." Sở Nhạc chật vật ngẩng đầu, thi khí trên thân không ngừng tỏa ra.
Hắn rốt cuộc chậm rãi ngồi thẳng người, chỉ là bên khóe miệng có vết máu.
La Tích Đao thấy thế, không thể không thu hồi sức mạnh của mình.
Cái tên Sở Nhạc này, nói không chừng thật sự sẽ cứng rắn chống đỡ, đến lúc đó cho dù là thân thể vạn năm cương thi, chỉ sợ cũng khó mà khôi phục.
"Tôi không cần cậu bố thí. Vị trí Tần Quảng Vương phải do chính tôi đao thật súng thật cướp về, nếu không tôi sẽ không nhìn nhiều vị trí này thêm một chút. Còn Nghiệt Kính Đài, lúc trước nó hại tôi mất đi vị trí Tần Quảng Vương, bây giờ nó chuyển thế làm người, mọi thứ của Ngô Bất Lạc đều phải thuộc về tôi!" Sở Nhạc nói từng chữ một, chậm rãi ra một đoạn dài, "Đây là nó thiếu tôi."
Tác giả có lời muốn nói:
La Tích Đao: Đạo diễn, tôi cầm là kịch bản con cưng của trời đúng không, là kiểu thuận buồm xuôi gió lên làm Tần Quảng Vương ấy.
Đạo diễn (Tác giả): Đúng đúng, ngài là thiện nhân trăm đời, công đức nghiền ép, ngài không phải con cưng của trời thì là ai?
Sở Nhạc: Sao tôi lại cầm kịch bản nhân vật phản diện??? Chờ chút, không phải tôi là nhân vật chính à? Đạo diễn, cái này không giống như đã nói.
Đạo diễn (Tác giả): À, không sai đâu, cậu là nhân vật chính phần tiếp theo, chúng ta đang quay tiền truyện mà!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
13 chương
97 chương
19 chương
50 chương
1 chương
17 chương